Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 175



Khương Đường gật đầu: “Mọi việc đều dễ thương lượng, có gì khó khăn thì người đồng tâm hiệp lực cùng nhau bước qua. Đương nhiên, trong cửa hàng của ta, tuyệt đối không cho phép người nào khuỷu tay quẹo ra ngoài.”

Hai người giúp việc kia đi thì cứ đi, nhưng nếu ngày sau hối hận lại muốn trở về, cũng đừng trách nàng nói chuyện không nể mặt.

Cửa hàng mới có hai chưởng quầy ba sư phụ nấu ăn, hai người giúp việc bốn người chạy bàn, cộng lại là mười một người, cũng không tính là ít. Chỉ riêng tiền công thì mỗi tháng đã hơn mười lượng bạc.

Khương Đường thuê bọn họ tới đây cũng không phải là để ăn cơm trắng. Nếu làm tốt thì đương nhiên sẽ kiếm được nhiều. Làm không tốt, cũng chỉ có thể cho nghỉ rồi tìm người khác.

Một đám người đồng loạt đáp: “Chủ nhân cứ yên tâm.”

Chờ Khương Đường đi rồi, Điền chưởng quầy ước lượng thử bao lì xì, bên trong có hai lượng bạc. Người khác ít nhiều hắn không biết, nhưng đối với hắn mà nói, hai lượng bạc là xứng đáng với công sức hắn làm.

Điền chưởng quầy và một chưởng quầy khác trong cửa hàng có quan hệ không tệ. Tiền công mỗi tháng của hai người đều là ba lượng bạc. Đối phương nhỏ tuổi hơn hắn một chút, nói chuyện cũng rất khách khí.

Hai người lại nói chuyện thêm một lát, nghĩ cách làm sao cho cửa hàng làm ăn càng ngày càng tốt, sớm ngày mở rộng cửa hàng đi nơi khác. Có lẽ đến lúc đó không chỉ là chuyện tăng tiền công hàng tháng thôi đâu.

Cửa hàng làm ăn tốt, Khương Đường đương nhiên cũng rất vui vẻ. Bận rộn hơn một tháng, mọi công sức bỏ ra cũng không uổng phí.

Nhìn sổ sách và ngân phiếu trong hộp, trong lòng liền cảm thấy tràn đầy cảm xúc tích cực.

Loại niềm vui này không giống niềm vui khi thích Cố Kiến Sơn. Khương Đường cảm thấy, loại niềm vui này giống như có cảm giác thành tựu.

Xem xong sổ sách, nàng bắt đầu thu dọn một vài thứ, chủ yếu là đồ ăn định gửi qua cho Cố Kiến Sơn.

Cố Kiến Sơn đi Tây Bắc đã nửa năm cũng không viết thư trở về nhưng Khương Đường mỗi tháng đều viết một phong thư, bên trong đều là hỏi thăm sức khỏe, còn mấy chuyện khác thì hiện tại nàng không viết.

Thư không biết sẽ gửi đi đâu, càng không biết qua tay của bao nhiêu người, vẫn nên cẩn thận một chút là tốt hơn.

Đã chấp nhận ở bên Cố Kiến Sơn thì đối với chuyện trong triều cũng phải để ý một chút, ngàn vạn lần đừng gây phiền toái cho Cố Kiến Sơn.

Xuân Đài dựa theo biện pháp ban đầu đưa đồ gửi đi ra ngoài, nhưng rốt cuộc có đưa đến tận tay hay không thì hắn cũng không biết. Hắn không liên lạc được với công tử, cũng không liên lạc được với Minh Triều.

Lúc này không chỉ có Xuân Đài không biết, người trong triều cũng không biết tình hình gần đây ở Tây Bắc.

Đương nhiên, quân tình Tây Bắc có liên quan đến rất nhiều thứ. An Khánh Đế không cho phép quan viên trong triều liên hệ quá nhiều với Tây Bắc, không biết cũng là chuyện bình thường.

Hiện giờ việc lớn nhất trong triều không phải là Tây Bắc, mà là Yến Vương.

Yến Vương Triệu Chân đi Điền Nam, đã hơn mười ngày không truyền tin về Thịnh Kinh.

An Khánh đế nửa tháng trước ban một mật lệnh, bảo Yến Vương lập tức hồi kinh nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì.

Lúc trước cứu trợ thiên tai đi cả ngày lẫn đêm, ngày đi mấy trăm dặm, chỉ mất mấy ngày là đã đến Điền Nam. Cho dù Yến Vương ban ngày lên đường ban đêm nghỉ ngơi thì trong vòng nửa tháng cũng nên trở về.

Mùng tám tháng mười một, lúc thượng triều, có đại thần khởi tấu nói rằng Yến Vương không rõ tung tích.

Đại thần dẫn thị vệ tùy thân của Yến Vương tới, thị vệ tùy thân kia khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, hướng về phía đại điện dập đầu mấy cái nói: “Hồi Hoàng Thượng, nửa tháng trước điện hạ hồi kinh. Lúc đi ngang qua Lĩnh Nam thì gặp sơn phỉ, bọn thần hộ tống điện hạ rời đi nhưng điện hạ lại ngã xuống vách núi, đến nay vẫn chưa tìm được tung tích.”

Lĩnh Nam cách Thịnh Kinh không quá trăm dặm, hơn mười ngày không có tin tức gì, chuyện đã xảy ra mấy ngày trước.

Chư vị đại thần không hẹn mà cùng cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt An Khánh Đ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Địa thế Lĩnh Nam hiểm trở, mặc dù có quan lộ, nhưng theo lời thị vệ tùy thân của Yến Vương, nhất định không phải từ trên quan lộ ngã xuống.

Cứ như vậy, lành ít dữ nhiều.

Nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân, sau đó có người quỳ trên mặt đất, là giọng nói của Tần Vương: “Phụ hoàng, xin hãy lập tức sai người đi tìm. Thị vệ tùy thân của Lục đệ tìm không được, có lẽ là do không hiểu rõ địa thế vùng Lĩnh Nam. Ở bên kia núi cao mà dốc, có thể để dược nông ở phụ cận vào núi tìm người.”

An Khánh Đế nhìn nhi tử quỳ gối trên Thái Cực điện, ánh mắt trầm xuống: “Vậy thì theo lời Tần Vương nói, phái người đi tìm lại. Thị vệ tùy thân của Yến Vương hộ chủ bất lợi, trước đánh hai mươi đại bản, còn lại chờ Yến Vương trở về lại tính tiếp.”

Thân vương gặp chuyện không may cũng không ảnh hưởng đến triều cương. Rất nhanh liền có người thượng tấu, đến khi xử lý xong tấu chương các nơi thì mới hạ triều.

Cố Kiến Châu bây giờ là quan tứ phẩm, được cho phép thượng triều. Trong ánh mắt hắn bao phủ một tia nghi hoặc, là hoàng thân quốc thích, đi qua quan lộ, lại là vì dân chúng làm việc, ai dám đánh chủ ý mà ra tay đây?

Một khi bị bắt chính là đại tội tru di cửu tộc.

Con đường này Cố Kiến Châu đã đi mấy lần, không có lần nào xảy ra chuyện.

Cho dù là giặc cướp thì cũng phải biết cái gì là quan trọng, người nào không nên cướp, đến tột cùng là vì sao lại xảy ra chuyện, quả thực là khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị khác thường.

Cố Kiến Châu cảm thấy chuyện Yến Vương mất tích có chút gì đó kỳ lạ, nhưng nếu nói bị người hãm hại thì ngoại trừ vì tranh ngôi vị hoàng đế ra, Cố Kiến Châu cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Nhưng loại chuyện này nếu muốn chỉ rõ thì cần phải đưa ra chứng cớ.

Còn nếu chỉ nói suông mà không có bằng chứng thì chính là vu hãm hoàng tử, tội cộng thêm một bậc.

Mặc dù Cố gia chưa lên thuyền của Yến Vương, nhưng một đoàn cùng đi Điền Nam, Cố Kiến Châu cảm thấy Yến Vương điện hạ là người khiêm tốn, trong lòng có nhân nghĩa, lại cực kỳ thông minh, là nhân tuyển số một cho vị trí Thái tử tương lai.

Nếu Yến Vương xảy ra chuyện, cho dù là bị thương một cánh tay hoặc một chân,cũng tuyệt đối không thể làm thái tử nữa.

Ngự triều không có hoàng đế nào mà thân thể có tất cả.

Cố Kiến Châu mím môi, trong lòng chỉ mong Yến Vương bình yên vô sự, những thứ khác, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Mùng chín, không có tin tức. Mùng mười, vẫn không có. Chờ đợi đến mười hai, vẫn không có tin tức của Yến Vương.

An Khánh Đế hạ lệnh sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nhưng người báo tin nói, đã phái người tìm phía dưới vách núi, ở phụ cận cũng tìm qua một lần, hơn nữa mấy ngày nay Lĩnh Nam có mưa, căn bản không nhìn thấy tung tích gì.

Ngay cả một góc áo của Yến Vương cũng không phát hiện.

Người báo tin không nói, nhưng trong lòng cảm thấy Yến Vương có lẽ đã bị mãnh thú ăn thịt rồi.

Khí hậu Lĩnh Nam thiên về hướng khô nóng, mùa đông ít tuyết, mấy ngày nay đều là mưa.

An Khánh Đế nghe xong liền ho cả một tràng. Bệnh của hắn vốn đã khỏi, nhưng mấy ngày nay vì chuyện trong triều cùng chuyện Yến Vương mất tích mà thêm phiền lòng, mơ hồ lại muốn mắc bệnh.

An Khánh Đế hỏi: “Người dân địa phương cũng không thể tìm thấy sao?”

“Hồi Hoàng Thượng, Lĩnh Nam quá lớn, địa thế hiểm trở, ở trong núi tìm một người không khác gì mò kim đáy biển.”

An Khánh Đế ấn mi tâm: “Tiếp tục tìm đi, sống phải thấy người.”

Đã hơn mười ngày rồi, cho dù ngã xuống vách núi không chết nhưng trong núi không ăn không uống, người tìm không thấy thì cũng lành ít dữ nhiều. An Khánh Đế làm sao không biết cơ chứ, chỉ phất phất tay cho người lui xuống. Hắn vốn định mượn chuyện Điền Nam lập thái tử, nhưng Triệu Chân xảy ra chuyện, là chết hay sống cũng không biết. Cứ như vậy, nhân tuyển cho vị trí thái tử cần phải tính toán lại.

Không thể bởi vì một người mà làm chậm trễ chuyện quan trọng.

An Khánh Đế vốn triệu Cố Kiến Sơn trở về, hiện giờ người đang ở Phù thành, cách Thịnh Kinh chỉ khoảng sáu mươi dặm.

Tây Bắc liên tiếp truyền tin chiến thắng, lại chiếm được thêm ba thành, An Khánh Đế đã bổ nhiệm thành thủ mới. Tù binh Hồ Tộc ban đầu còn nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng ở Ngự Triều sinh hoạt một thời gian, tự nhiên cảm thấy so với ở Hồ Tộc trốn đông trốn tây thì ở lại nơi này lại tốt hơn.

Huống hồ, người Ngự Triều biết cách làm ruộng, biết cách xây nhà, biết cách dệt vải. Ở chỗ này có thể được ăn no mặc ấm, không bị chiến tranh quấy nhiễu, dần dần cũng ổn định lại.

An Khánh Đế sai người truyền mật hàm, Cố Kiến Sơn không cần hồi kinh.

Ngày hai mươi tháng mười một, trong triều vẫn không có tin tức của Yến Vương.

Tần Vương mấy ngày không ngủ, sắc mặt cực kém, bộ dáng vì đệ đệ mà lo lắng đến cực độ.

Chờ trở lại Tần Vương phủ, cả khuôn mặt liền đổi thành ý cười, cái loại ý cười rốt cục cũng xong cả rồi, toàn thân đều thống khoái, cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ hận không thể uống cạn mấy chén liền.

Làm cho thủ hạ đều cảm thấy luống cuống.

Tần Vương Triệu Diệu cảm thấy chiêu này còn cao minh hơn cả kế của Công Tôn. Tuy răng có người cho rằng quá mức tàn nhẫn, nhưng nếu hắn không ra tay, cuối cùng người chết chính là hắn.

Thắng làm vua thua làm giặc, đây đã là đạo lý từ xưa đến nay rồi.

Triệu Chân là người mà phụ hoàng hắn có ý muốn chọn để kế thừa đại thống. Ban đầu chỉ là suy đoán của Triệu Diệu, dù sao những chuyện phụ hoàng hắn làm ra đối với hắn cũng không tính là chuyện tốt gì, về sau mới tin chắc như vậy.

Bởi vì Điền Nam, bởi vì công lao, cái loại cẩn thận mưu đồ này, chuẩn bị đường ra, bước cuối cùng là cái gì đây, có phải là danh chính ngôn thuận lập thái tử.

Nếu hắn không ra tay, chỉ sợ sau khi Triệu Chân trở về sẽ trực tiếp lập thái tử. Sau khi biết Triệu Chân mất tích, trong mắt phụ hoàng đau lòng thật khiến người ta động dung a, thật muốn vỗ tay khen hay cho một màn phụ tử tình thâm của hai người này.

Triệu Diệu cũng không ghen ghét chuyện phụ hoàng hắn đối xử tốt với Triệu Chân. Hiện giờ hắn đã ba mươi tuổi, đã sớm qua cái tuổi vì phụ hoàng thiên vị mà ghen ghét nữa rồi. Cái hắn muốn chính là quyền lực, quyền lực chí cao vô thượng.

Hàn Văn Bách một mặt vừa cảm thấy tàn nhẫn, mặt khác lại sợ chuyện bại lộ nên khuyên nhủ vài câu.

Ngữ khí Triệu Diệu lạnh lùng cứng rắn: “Nếu cảm thấy bổn vương tàn nhẫn thì không cần miễn cưỡng chính mình, bây giờ vẫn có thể rời đi, còn kịp.”

Hiện giờ Triệu Diệu còn cách vị trí kia cơ hồ chỉ một bước chân, Triệu Chân hoặc là chết hoặc là tàn phế rồi, những người khác đâu phải là đối thủ của Triệu Diệu. Bọn họ muốn rời đi, nhưng Triệu Diệu ngay cả đệ đệ ruột cũng có thể giết. Vậy ngày sau kế vị, bọn họ sẽ có kết cục tốt nữa sao?

Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, miệng đồng thanh nói: “Chúng thần nguyện vì vương gia xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ.”

Triệu Diệu lúc này mới hài lòng cười cười: “Chư vị yên tâm, ngày sau không thể thiếu chỗ tốt của chư vị. Trịnh Tiên, Cố Kiến Sơn bây giờ vẫn còn ở Tây Bắc phải không?”

Người tên Trịnh Tiên nói: “Vẫn còn ở Tây Bắc.”

Triệu Diệu cảm thấy không bắt được Cố Kiến Sơn cũng tốt, chỉ cần ngày sau hắn đăng cơ, không lo không dùng được Cố Kiến Sơn. Một thanh đao mà thôi, chỉ cần Triệu Chân chưa từng dùng qua thì hắn liền không so đo cái khác.

Hắn thậm chí cảm thấy hết thảy những chuyện phụ hoàng cũng không phải không có tác dụng, ít nhất hiện giờ giang sơn vững chắc, sau khi hắn kế vị có thể đỡ mất công làm rất nhiều chuyện.

Thiếu Cố Kiến Sơn, vậy hắn động thủ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Phụ hoàng ngày phòng đêm phòng, sợ hoàng tử phía dưới vươn tay đến Tây Bắc, lại không nghĩ vừa vặn giúp hắn.

Tâm tình Triệu Diệu thoải mái hơn rất nhiều: “Yến Vương bên kia thì cứ ra sức đi tìm, cho dù ngày sau bị thương nặng, hắn vẫn là đệ đệ ruột của bổn vương, bổn vương sẽ không đối xử tệ với hắn.”

Người phía dưới trong lòng chợt lạnh, nói như vậy tức là cho dù có tìm được cũng phải đánh cho tàn phế.

Quả nhiên là tàn độc nhẫn tâm.

Đến cuối tháng mười một, vẫn chưa có tin tức về Yến Vương. Nhưng không ai đề nghị chuẩn bị tang sự cho Yến Vương cả.

An Khánh Đế không lên tiếng, ai cũng không dám khẳng định hoàng tử đã chết, càng không ai dám đề nghị lập Thái tử vào lúc này.

Bầu không khí trong triều giống như đông lại, dường như đang chờ Triệu Chân trở về. Thời gian kéo dài, Tần Vương cũng cảm thấy phiền lòng.

Có đôi khi hắn nghĩ, dứt khoát tìm một thi thể có vóc dáng tương tự, coi như Triệu Chân đã chết.

Nhưng nếu chẳng may Triệu Chân vẫn còn sống, thi thể giả mạo kia phải giải thích thế nào đây. Tần Vương hiện tại chỉ hận đám giặc cướp kia không lập tức đi dưới vách núi nhìn một chút, một đao kết liễu Triệu Chân.

Thật sự làm việc tâm không đủ độc ác nên mới để lại phiền toái cho mình như vậy.

Tần Vương phân phó: “Phái người đi tới mấy thôn trang phụ cận xem thử.”

Đến cuối tháng mười một, vẫn như cũ không có tin tức của Yến Vương. Lại có tin tức truyền đến dân gian, nói là Yến Vương điện hạ táng thân Lĩnh Nam, thi thể bị dã thú cắn xé, ngay cả một mảnh y phục cũng không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.