Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 18



Khương Đường lập tức nói một chuỗi những lời cát tường: “Ngũ công tử nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi thọ tỷ Nam Sơn, phúc như Đông Hải phúc thọ kéo dài. Chỉ là nô tỳ là nha hoàn của Yến Cơ Đường, công tử như sao trời nhật nguyệt không dính bụi trần, sợ là chướng mắt tạ lễ của nô tỳ.”

Cố Kiến Sơn: “Vẫn để mắt.”

Khương Đường: “Hả?”

Cố Kiến Sơn nói: “Ta nói là có để ý… Ta không phải là lão nhân tám mươi tuổi, không cần phải chúc thọ ta như thế, trong hộp có gì?”

Khương Đường thành thật đáp: “Là điểm tâm.”

Làm chủ tử đại khái đều không thích người khác hỏi thăm sở thích của mình, nhưng cũng không thích hạ nhân nhiều lời, nói tóm lại là khó hầu hạ.

Khương Đường nói xong liền ngậm chặt miệng, cúi đầu, chờ Cố Kiến Sơn lên tiếng.

Cố Kiến Sơn nhận điểm tâm: “Được rồi, tạ lễ này ta nhận.”

Khương Đường hướng về phía Cố Kiến Sơn hành lễ: “Nếu có tạ lễ khác, nô tỳ sẽ đưa cho Xuân Đài. Nếu không có việc gì khác, nô tỳ xin phép lui xuống.”

Ân cứu mạng, khẳng định không thể chỉ bằng một hộp điểm tâm liền xong. Không phải là Cố Kiến Sơn muốn nghị thân sao, nàng tuyệt đối sẽ chiêu đãi tiểu nương tử các nhà thật tốt.

Cố Kiến Sơn phất tay bảo Khương Đường trở về, sau khi vào phòng hắn liền châm đèn nến lên, điểm tâm trong hộp được cắt thành từng miếng nhỏ, tổng cộng bốn miếng.

Giống hệt như ở chính viện.

Cố Kiến Sơn cắn một cái.

Trở lại Yến Cơ Đường, Khương Đường liền thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian không còn sớm, sợ Lục Cẩm Dao đói bụng, Khương Đường vội vàng đi vào phòng bếp nhỏ.

Triệu đại nương nói buổi tối không cần bận tâm làm cái khác: “Đại nương tử thích ăn món điểm tâm mới làm, nói buổi tối đói bụng thì sẽ ăn cái kia.”

Khương Đường nói: “Vậy ta nấu chút đồ uống.”

Chỉ ăn bánh ngọt ngàn tầng khó tránh khỏi ngấy đến phát sợ, uống chút trà trái cây chua ngọt thanh mát dễ uống giải ngấy là thích hợp nhất.

Khương Đường nhìn quanh phòng bếp nhỏ xem có loại trái cây gì, vẫn là táo, quýt đưa tới từ đầu tháng. Lúc này chưa tới mùa thu, chỉ có trái cây bảo quản mùa đông năm ngoái.

Hai thứ này không đủ, Khương Đường lại tìm một nắm mứt, một nắm ô mai.

Trong Yến Cơ Đường có không ít trà ngon, ban đêm uống hồng trà là tốt nhất. Khương Đường cũng không nhận ra đó là trà gì, sau khi hỏi Triệu đại nương liền múc một chén nhỏ, cùng với táo cắt lát mỏng, vài múi quýt, mứt trái cây, ô mai dùng gạc bọc lại, đặt ở trong ấm nấu trà.

Bởi vì mứt trái cây là dùng đường sên lại nên khi nấu trà trái cây thậm chí không cần phải cho thêm đường.

Sau khi nấu xong, Khương Đường nếm thử một chén nhỏ, hương vị không tệ, hương trà và hương vị trái cây trộn lẫn với nhau, lại thêm vị chua của ô mai, vị ngọt của mứt, sinh tân giải khát.

Khương Đường đưa trà cho Bạch Vi để nàng đưa vào, không lâu sau Bạch Vi liền đi ra: “Đại nương tử rót một chén, nói là rất thơm.”

Nha hoàn trong Yến Cơ Đường mơ hồ biết được tứ phòng muốn mở cửa hàng điểm tâm, thêm cửa hàng liền thêm một phần bạc, có lẽ các nàng có thể đi hỗ trợ, tiền hàng tháng còn có thể tăng lên.

Bạch Vi lôi kéo Khương Đường đi qua nhĩ phòng, hạ giọng nói: “Trương quản sự bị đánh ba mươi bản, không nói tiếng nào đã bị nâng ra ngoài.”

Không chỉ là bị đánh không lên tiếng, càng không nói là bị ai sai khiến.

Khương Đường nghĩ thầm, nếu đã bị phạt, chuyện này cũng liền cho qua.

Lục Anh nói thẳng đáng đời: “Lấy đồ của ai không lấy lại đi lấy của đại nương tử chúng ta, đây là không xảy ra chuyện gì, nếu đụng phải chủ tử, đánh chết cũng là nhẹ đấy.”

Bạch Vi: “Lão nương hắn cũng bị đuổi ra ngoài, nghe nói Tĩnh An lén nhét bạc cho lão nương hắn.”

Lục Anh nhanh mồm nhanh miệng hỏi lại: “Tại sao lại là Tĩnh An! Chuyện này còn có liên quan đến đại phòng à.”

Bạch Vi ho một tiếng, ý bảo Lục Anh nhỏ giọng một chút: “Đến cùng có phải hay không thì cũng không thể kết luận được, nhưng mà về sau cẩn thận với người đại phòng hơn một chút chỉ có đúng chứ không sai, dù gì vẫn có đại nương tử ở đây nữa.”

Một đám nha hoàn dùng sức gật đầu, giống như gà mổ thóc.

Lời này của Bạch Vi càng giống như là nhắc nhở, hạ nhân chỉ cần phạm sai lầm, liền sẽ liên lụy đến người nhà. Còn như sinh ra ý đồ làm phản với chủ tử, như khi Trương quản sự xảy ra chuyện, Hàn thị đến nửa biện pháp cũng không có, chỉ có thể để Tĩnh An lén nhét bạc cho.

Khương Đường cũng gật đầu theo, Bạch Vi nói không sai, có Lục Cẩm Dao cái gì cũng không cần phải sợ, nàng là thượng phương bảo kiếm, hài tử trong bụng là kim bài miễn tử.

Chỉ cần lăn lộn thành hồng nhân trước mặt cấp trên, vậy nàng còn sợ ai nữa chứ.

Khương Đường lại hiểu được một ít đạo lý, lòng trung thành là quan trọng nhất, chuyện dỗ dành Lục Cẩm Dao cho vui vẻ so với cái gì cũng quan trọng hơn.

Ngày hôm sau, thợ làm lò nướng bánh đến quét thêm một lớp bùn cuối cùng, lò nướng bánh xem như tạm thời làm xong.

Bùn bên trong còn chưa khô, vì để nó khô nhanh hơn, Khương Đường trực tiếp đốt lửa trong bếp, dùng nhiệt độ của lửa sấy khô bùn.

Đợi đến buổi chiều lò nướng bánh đã khô hẳn, Khương Đường cho hai con gà đã ướp sẵn vào bên trong.

Giết gà xong nhổ lông, nhét vào bụng gà gia vị, rượu vàng, nước tương, táo thái lát, vỏ quýt để ướp cho thấm hương vị.

Lớp ngoài cùng quết hỗn hợp này trong khoảng mười lăm phút, sau đó lại quết thêm một lớp giấm trắng rồi trực tiếp cho vào lò nướng là được. Lò nướng rất lớn, không gian lớn như vậy mà chỉ nướng hai con gà là quá lãng phí.

Mấy người Bạch Vi nhao nhao giao nộp khoai lang, đậu phộng mình tích góp được.

Lúc Khương Đường chưa tới làm trong phòng bếp nhỏ, các nàng chỉ dựa vào những thứ này để ăn vặt, có khi nhờ Hoài Hề mua thức ăn ở bên ngoài, nhưng khoảng hơn mười văn tiền thì còn được, còn nếu đắt hơn thì lại tiếc.

Khương Đường chỉ để vào một ít đậu phộng khoai lang, nếu cho thịt vào nướng, nhất định mùi vị sẽ bị trộn lẫn.

Hai con gà nướng, chính viện một con, Yến Cơ Đường một con.

Hôm nay chính viện ăn cơm hơi trễ, Vĩnh Ninh Hầu không chờ nổi, bảo Nam Hương đi ra ngoài thúc giục đến lần thứ hai.

Không đợi Nam Hương ra cửa, Nam Tuyết liền dẫn người tiến vào truyền cơm.

Thức ăn còn chưa lên bàn, Vĩnh Ninh Hầu đã ngửi thấy một mùi gì đó bị cháy. Không phải là cháy khét, mà là mùi thịt bị cháy, giống như những năm đầu hắn đánh giặc ăn gà rừng nướng.

Lúc ấy rất đói, gà rừng ăn cũng rất ngon, mùi vị này trực tiếp khơi dậy ký ức trong đầu Vĩnh Ninh Hầu.

Trịnh thị cũng ngửi thấy mùi, chỉ là không giống Vĩnh Ninh Hầu. Nàng ngồi ngay ngắn, chờ thức ăn bưng lên, mới rụt rè nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy ở giữa bàn bày một con gà sắc vàng ruộm, hình dáng xinh đẹp, còn đang tỏa hơi nóng.

Trịnh thị nhìn về phía Nam Tuyết, Nam Tuyết lập tức giải thích: “Đây là gà nướng, dùng các loại gia vị tẩm ướp rồi hun khói.”

Trịnh thị cũng nhìn ra được món gà nướng này không giống như bình thường, Vĩnh Ninh Hầu chờ không nổi, liền xé một cái đùi gà cho Trịnh thị, chỉ nghe rắc một tiếng, tiếng giòn vang lên.

Hắn lại xé một cái đùi gà, cắn một miếng, da đã nướng thơm phức, ăn vào hoàn toàn không ngấy, thịt bên trong cũng không bị khô, tràn đầy nước thịt thơm ngọt.

Gà được nướng trong nửa canh giờ, dầu mỡ đã bị chảy ra hết, trong thịt mang theo vị ngọt nhàn nhạt, còn có một chút vị cay, không biết vì sao, thế mà còn có hương trái cây nữa.

Cắn thêm một miếng, da giòn thịt mềm, ngay cả bên trong cũng có vị.

So với gà nướng bình thường mà nói, đùi gà và ức gà khó tránh khỏi bị khô do đặt trên lửa nướng, nhưng cái này thì không giống như vậy.

Trên bàn vẫn còn những món ăn khác, nhưng ba người ta chỉ nhắm mắt tập trung vào món gà nướng.

Một con gà nặng hơn ba cân, Cố Kiến Sơn ăn nhiều nhất, nửa con gà đều vào trong bụng hắn, nửa còn lại do Trịnh thị và Vĩnh Ninh Hầu chia nhau ăn.

Bởi vì chỉ có ba người, lại là người một nhà, không cần để ý quá nhiều đến quy củ trên bàn ăn. Toàn bộ con gà chỉ còn thừa lại xương, các món ăn khác chỉ động vài đũa.

Trịnh thị thưởng cho hạ nhân: “Đúng rồi, ngươi lấy trong hộp trang điểm của ta mấy hạt đậu phộng vàng thưởng cho Khương Đường.”

Còn lại bốn món, một món gà xé phay, một món thịt kho đậu chua, còn có dưa chuột xào và cá om dưa chua, về hâm nóng một chút là có thể ăn.

Cơm là gạo tẻ ngọc bích rất ngon, Khương Đường và Nam Hương các nàng cùng ăn, cơm nước xong, Nam Hương cho nàng một nắm đậu phộng, không giống đậu phộng bình thường, cái này là làm bằng vàng.

Tổng cộng có sáu hạt, chẳng qua chỉ là rỗng ruột, nhưng nhìn thật sự rất đẹp, vỏ hơi mở ra, lộ ra đậu phộng đầy đặn bên trong.

Gom lại cũng khoảng chừng nửa lượng.

Ngoại trừ đậu phộng vàng, Khương Đường còn mang theo chút nguyên liệu thừa từ chính viện trở về.

Nàng lấy nửa con gà và một con cá, trở về tẩm ướp một chút rồi trực tiếp cho vào lò nướng. Nàng làm cái lò nướng này, cũng nướng gà rồi, nhưng chưa được ăn miếng nào cả.

Cá nướng cá nướng… Ngày mai Lục Cẩm Dao đã có bữa trưa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.