Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 198



Từ trước tới giờ Lục Cẩm Dao chỉ lo chuyện kinh doanh của mình, không nghĩ tới chuyện cản trở bất kỳ ai, nhưng nàng ấy vốn không phải là một người thích nhẫn nhịn, ai khi dễ đến trên đầu nàng ấy, nàng ấy tất nhiên phải nghĩ biện pháp đáp trả: “Ngươi nhìn xem Vân Hương Trai đang bán những món điểm tâm nào.”

Nàng ấy dặn dò chưởng quỹ để ý một chút rồi đi lên lầu hai.

Vừa gõ cửa đã nghe bên trong đáp lời: “Tới đây.”

Người mở cửa chính là nha hoàn Tố Thải bên cạnh Khương Đường, hành lễ với Lục Cẩm Dao xong lập tức lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Khương Đường đứng dậy bước tới: “Trước khổ sau ngọt, chúc mừng tỷ tỷ.”

Hôm qua Khương Đường đã viết thư gửi cho Cố Kiến Sơn, kể cho hắn tin tức mấy ngày này.

Lục Cẩm Dao tiến lên nắm chặt tay Khương Đường, giọng điệu có chút nghẹn ngào: “Lần này ít nhiều cũng nhờ có ngươi…”

Giữa hai người không cần phải khách sáo, cảm tạ cũng không phải chỉ nói ngoài miệng, sau đó lại không hề quan tâm tới người ta. Lục Cẩm Dao dự định sau khi chuyện này qua đi, Hầu phủ phân gia xong sẽ đưa cho Khương Đường đưa vài thứ.

Sau khi ngồi xuống, Lục Cẩm Dao đã đề cập tới hình phạt mà Thánh Thượng đối dành cho phủ Vĩnh Ninh hầu, nói đến chuyện đại phòng bị lưu đày tới Hạc Thành thì khựng lại một chút: “Còn chưa biết ngày nào đi, buổi chiều hôm ngươi đến thăm ta thì nàng ta đã bị đưa đi, chưa từng trở về, vốn dĩ nàng ta đang mang bệnh, cũng không biết có thể đến được biên cương Hạc Thành hay không.”

Tính kế nửa ngày cuối cùng lại thành giỏ tre múc nước, dã tràng se cát, nếu nàng ta sống tốt thì bây giờ đã được phân gia, trở thành Hầu phu nhân rồi.

Hàn thị vẫn luôn vì nhi tử vì đại phòng, bây giờ gia đình này đã tan vỡ, Cố Ninh Viễn không thể vào triều làm quan thì thôi đi, còn liên luỵ tới mấy phòng khác, vô duyên vô cớ bị chọc cho một bụng đầy oán khí, trong lòng Lục Cẩm Dao cũng có oán hận, nào có ai nguyện ý lãnh tai ương bị nhốt vào ngục đâu chứ.

Chẳng qua, đó là đại ca và đại tẩu của Kiến Châu, Cố Kiến Châu vốn đã phiền lòng, nàng ấy thân làm em dâu, dù có giận cũng không muốn làm phiền Cố Kiến Châu.

Khương Đường nhất thời không biết nên nói cái gì.

Kết cục của đại phòng không khác với trong sách là bao, nhưng trong đó không có chuyện Hầu phủ bị tịch thu gia sản, Khương Đường nhớ hình như trong sách có nói Cố Kiến Châu tới một huyện thành nhỏ làm quan hai năm, sau đó mới trở lại Thịnh Kinh, hiện giờ có thể ở lại Thịnh Kinh đã là không tệ.

Khương Đường nắm lấy tay Lục Cẩm Dao: “Người nào tự có mệnh số của người đó, tỷ và Tứ ca đã sắp phải kế thừa Hầu phủ rồi, cần phải nghĩ biện pháp vực dậy Hầu phủ mới phải.”

Hy vọng của Hầu phủ đều đặt lên vai tứ phòng, một phần ba gia sản cũng không phải ít, đã tốt hơn rất nhiều gia đình khác.

Lục Cẩm Dao gật đầu, nàng ấy cũng cảm thấy trách nhiệm trên vai rất nặng, cũng may hai phòng khác cũng xem như biết an phận, Vân thị muốn đến thăm hài tử nhưng lại bị Lục Cẩm Dao ngăn cản.

Nàng ấy lại hỏi Khương Đường gần đây thế nào, sau đó mới nói tới hài tử: “Chiêu ca nhi còn phải nhờ ngươi vất vả thêm mấy ngày, chờ tới cuối tháng này ta sẽ rước nó về.”

Khương Đường biết Lục Cẩm Dao nhớ hài tử: “Hay là tối nay tỷ tới đó đi, chúng ta ăn một bữa cơm.”

Lục Cẩm Dao đương nhiên đồng ý, nhưng không nghĩ sẽ mang Vân thị theo, lúc này chưa chắc không còn người dòm ngó Hầu phủ, nàng ấy có thể đi là vì có Cẩm Đường Cư, nhưng Vân thị không giống.

Lục Cẩm Dao còn muốn ở lại xử lý chuyện của Cẩm Đường Cư nên Khương Đường đã về Cố phủ trước, Cố Ninh Chiêu cùng Điểm Kim và Ô Kim so xem ai có thể bổ nhào vào lòng của Khương Đường trước. Hai chân tất nhiên không chạy lại bốn chân, nhưng Điểm Kim và Ô Kim rất biết nhường nhịn Cố Ninh Chiêu, chạy được nửa đường đã phanh lại, Cố Ninh Chiêu lại giống như một con lật đật, đâm đầu vào lòng Khương Đường.

“Đường di!” Cố Ninh Chiêu cười ha hả không ngừng: “Con là người về nhất!”

Khương Đường bế Cố Ninh Chiêu lên ước lượng thử, hình như lại nặng thêm một chút rồi: “Chiêu ca nhi lợi hại như vậy, con thơm Đường di một cái, Đường di sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của con.”

Cố Ninh Chiêu sáng mắt: “Cái gì cũng được sao!”

Khương Đường cười nói: “Có khi nào Đường di gạt con chưa.”

Cố Ninh Chiêu lập tức hôn lên mặt Khương Đường một cái, sau đó dán vào tai Khương Đường nói: “Con nhớ nương, con muốn gặp nương.”

Có hài tử cũng khá tốt, ngây thơ đáng yêu, chỉ cần nhìn nó là không còn cảm thấy phiền não gì nữa, Khương Đường nói: “Được, vậy tối nay Đường di đưa Chiêu ca nhi đi gặp nương con.”

Cố Ninh Chiêu chưa bao giờ có một ngày như hôm nay, ngóng trông trời mau tối, cơm trưa cũng không ăn đàng hoàng, vất vả lắm mới chờ được tới tối, Cố Ninh Chiêu ngửi được mùi cơm, không nhịn được duỗi cổ ngóng ra sân, không ngừng hỏi: “Tại sao nương còn chưa tới?”

Khương Đường nói: “Nương con sẽ không để con đợi lâu đâu.”

Cố Ninh Chiêu lập tức ngoan ngoãn.

Qua mười lăm phút, quản sự ở tiền viện tới thông báo, nói Tứ nương tử của phủ Vĩnh Ninh hầu tới.

Khương Đường lập tức nói: “Mau mời vào.”

Chỗ này không giống như ngõ Trữ Nguyên chỉ cần gọi cửa là được, mọi chuyện đều phải có người thông báo, khách tới thăm cần phải viết bái thiếp, cho dù Lục Cẩm Dao và Khương Đường đã hẹn trước nhưng lúc tới đây cũng phải gửi bái thiếp cho người gác cổng, đợi thông tri xong rồi mới vào trong.

Đây là lễ nghĩa, nhưng vì thế mà lại chậm thêm mười phút.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lục Cẩm Dao, đôi mắt của Cố Ninh Chiêu không còn xoay tròn nửa, ngửa đầu nhìn nữ tử ăn mặc hoa lệ này, ngây ngốc hồi lâu, tới tiếng nương cũng quên gọi.

Mãi đến khi Lục Cẩm Dao ngồi xổm xuống, ôm Cố Ninh Chiêu vào trong lòng ngực, Cố Ninh Chiêu mới há mồm gào khóc.

Không giống như lúc khóc trước mặt Khương Đường, lúc đó chỉ là bẹp miệng khóc, đáng thương vô cùng, bây giờ lại khóc đến mức nước mắt nước mũi rơi vãi đầy mặt, cứ như trời sập tới nơi.

Lục Cẩm Dao dỗ dành Cố Ninh Chiêu, sau đó ngượng ngùng nhìn Khương Đường cười cười: “Hắn như vậy là do ta rời đi quá lâu, chỉ có thể trách ta.”

Cố Ninh Chiêu không phải là đứa bé hay khóc, mà đã khóc như thế lại không dễ dỗ, Lục Cẩm Dao thử hết mọi biện pháp, cuối cùng mới nói: “Có muốn Đường di chế giễu con không?”

Lúc này Cố Ninh Chiêu mới ngưng khóc, nhưng lại ôm chặt cổ Lục Cẩm Dao không buông tay, chỉ sợ người sẽ biến mất.

Khương Đường vốn đang cảm động, mẫu tử gặp lại khiến người ta phải bồi hồi, nhưng bộ dáng Cố Ninh Chiêu lúc khóc có hơi xấu, nàng không nhịn được bật cười: “Mau vào nhà ăn cơm đi, tỷ cũng nên trò chuyện với Chiêu ca nhi nhiều một chút.”

Lục Cẩm Dao giao Cố Ninh Chiêu cho bà vú ôm xuống, đợi mình dùng bữa xong rồi nói tiếp.

Đây là cách thế gia nuôi dưỡng hài tử, đều do bà vú chăm sóc, mẫu thân còn có một đống việc cần phải xử lý, căn bản không cần mẫu thân đút cơm hay dỗ ngủ.

Khương Đường bừng tỉnh, lúc ăn cơm Khương Đường đã nói với Lục Cẩm Dao thường ngày nàng hay dỗ Cố Ninh Chiêu ngủ, thời gian này đều như thế: “Ta quên hỏi tỷ bình thường chăm sóc hắn như thế nào, hy vọng ta không gây phiền toái cho tỷ.”

Thói quen không dễ sửa, lúc đó Khương Đường không nghĩ nhiều như vậy.

Lục Cẩm Dao cười lắc đầu: “Sẽ không, ngươi xem vừa nãy ôm hắn xuống cũng đâu có chuyện gì, ta còn phải cảm tạ ngươi, ta kính ngươi một ly trước.”

Trên bàn không có rượu, đành lấy trà thay rượu, Khương Đường cũng uống hết ly trà trái cây: “Tỷ tỷ nói quá lời, ta rất thích Chiêu ca nhi.”

Lục Cẩm Dao nhướng mày, cười nói: “Bây giờ ngươi cũng đã thành thân, cần phải chú ý cơ thể nhiều hơn, cũng không biết đã có hay chưa.”

Lục Cẩm Dao cũng chẳng ngại ngùng nói thẳng ra.

Khương Đường và Cố Kiến Sơn thành thân vào ngày mười sáu tháng hai, đến nay đã hơn một tháng, nhưng không biết có gọi y sư tới bắt mạch không, nàng ấy bị bắt giam nên cũng quên dặn dò chuyện này, hiện tại không nhịn được hỏi hỏi: “Nguyệt sự đã tới chưa?”

Khương Đường lúc này mới nhận ra Lục Cẩm Dao đang nói tới chuyện gì, nàng khụ khụ hai tiếng: “Đầu tháng nguyệt sự đã dứt.”

Nàng phát hiện khoảng thời gian này nàng chẳng làm được gì, sau khi thành thân hai người làm xằng làm bậy hết năm sáu ngày, mãi khi thấy nguyệt sự tới nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ nàng vẫn chưa muốn có hài tử, thứ nhất là nàng cảm thấy mình còn quá trẻ, sinh hài tử sớm cũng không tốt.

Thứ hai, lúc này Cố Kiến Sơn không ở nhà, lúc trước thấy Lục Cẩm Dao mang thai vất vả như vậy, Khương Đường còn rất sợ đau, một mình chịu đựng mười tháng ròng rã, nàng thật sự không làm được.

Còn có điều thứ ba, nếu nàng mang thai thì chuyện kinh doanh chắc chắn phải tạm gác sang một bên. Hiện tại nàng chăm sóc Cố Ninh Chiêu, đứa nhỏ này lúc ngoan thì rất ngoan, nhưng lúc khóc nháo Khương Đường cũng không chống đỡ được.

Là hài tử của Lục Cẩm Dao nên nàng không thể đánh không thể mắt, ai biết được nếu là hài tử của mình thì nàng có nhịn được không.

Lục Cẩm Dao gật đầu, lại hỏi chuyện phòng the của hai người có hợp nhau không, Khương Đường đỏ mặt đáp: “Cũng được, khụ.”

Lục Cẩm Dao thành hôn mấy năm, hài tử cũng đã lớn như vậy, không có gì ngại ngùng, nàng ấy nói: “Nếu có gì thì cứ tới hỏi ta, đừng nghẹn trong lòng, phải chú ý thân thể, không cần lo chuyện của Hầu phủ.”

Khương Đường đã đủ nhọc lòng, những chuyện khác Lục Cẩm Dao có thể tự xử lý.

Khương Đường gật đầu, nói: “Lục tỷ tỷ, tỷ nhất định phải sống tốt.”

Lục Cẩm Dao không mang Chiêu ca nhi về, chỉ là sau khi nàng ấy dùng bữa xong đã tới đút Cố Ninh Chiêu ăn, sau đó nhìn Thịnh ca nhi ở cách vách rồi mới về Hầu phủ.

Khương Đường thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái từ đầu tới chân, rốt cuộc chuyện này cũng xong, nàng cũng có thể dành thời gian lo chuyện buôn bán.

Cũng không biết Cố Kiến Sơn có nhận được thư chưa, lúc nào mới có thể trở về.

Khương Đường nghĩ lúc tân hoàng đăng cơ Cố Kiến Sơn sẽ về, thấy tình hình trong triều như thế, chắc là chuyện đăng cơ chỉ còn cách mấy ngày.

Cố Kiến Sơn không ở đây, một mình nàng đối mặt với những chuyện này, ngoài mệt mỏi thì còn lực bất tòng tâm, Lục Cẩm Dao không nhắc tới Cố Kiến Sơn còn đỡ, nhắc tới lại Khương Đường nhớ hắn vô cùng.

Cuối tháng ba, triều đình trở lại như thường, An Khánh đế đã chuẩn bị xong chiếu thư truyền ngôi, lập Lục hoàng tử Yến Vương Triệu Chân làm Thái Tử, đại điển đăng cơ cử hành vào ngày mười tám tháng tư.

Cũng phải có thời gian cho Lễ Bộ chuẩn bị nghi thức cùng lễ chế, mất khoảng hai mươi ngày, thời gian có chút gấp gáp nhưng bận rộn chút thì vẫn kịp.

Sau khi tra xét hơn mười nhà, quốc khố đang vào thời điểm tràn đầy nhất, vậy nên cũng là lúc chuẩn bị tổ chức đại điển đăng cơ.

Triệu Chân hiện giờ đã là hoàng thái tử, nhưng hắn cũng không đặt chuyện tổ chức đại điển đăng cơ ở trong lòng mà là một lòng một dạ xử lý quốc sự.

An Khánh Đế dần dần buông tay triều chính, sau khi hạ triều ngay cả Cần Chính Điện cũng không đi mà là đi tới Ngự Hoa Viên ngắm cảnh. Lúc này chính là thời điểm xuân về hoa nở, cảnh sắc trong Ngự Hoa Viên cực kỳ đẹp mắt.

Sự vụ lớn nhỏ trong triều đều giao hết cho Triệu Chân, chỉ có một phần nhỏ cần An Khánh Đế làm chủ. Những chuyện cần Triệu Chân xử lý quá nhiều, đám người Hàn Văn Bách tuy rằng có tội mưu nghịch, nhưng tài hoa đương nhiên không cần phải nói. Thiếu đi những người này, rất nhiều chuyện đều chất đống trên người hắn.

Mà theo kỳ thi mùa xuân năm sau, trong triều đang cấp thiết thay một đợt nhân sự mới. Triệu Chân liền đặt ánh mắt ở trên người các tiến sĩ năm ngoái. Tân khoa Trạng Nguyên điều đến Hộ Bộ, Bảng Nhãn Thám Hoa cũng là mỗi người một chức vụ, những người khác vừa vặn lấp đầy chỗ trống của các địa phương có tham quan bị cách chức.

Mấy vị hoàng tử khác vẫn còn đang ở Thịnh Kinh, chỉ chờ sau khi hắn đăng cơ sẽ đi tới đất phong, không chiếu không được hồi kinh.

Về phần Tây Bắc, Triệu Chân bảo Cố Kiến Sơn trở về.

Võ tướng ở Tây Bắc không ít, Từ Trinh Nam tuổi tác đã cao, không còn đánh trận được mấy năm nữa. Đối với những lão thần như vậy, Triệu Chân hy vọng hắn có thể sống thật tốt, sống thọ dưỡng già. Mà biên cảnh Tây Bắc Ngự Triều cuối cùng phải giao cho Cố Kiến Sơn.

Triệu Chân hy vọng Cố Kiến Sơn có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn mà không phải trách hắn và phụ hoàng về chuyện của Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Nói một câu hơi khó nghe, kết quả này của Cố Kiến Phong vẫn là nhờ dính ánh sáng của phụ thân cùng mấy vị huynh đệ rồi, bằng không chỉ bằng vào một tội tham ô cũng đủ để hắn rớt đầu.

Cố Kiến Sơn rất quan trọng.

Xung phong hãm trận đánh giặc mặc dù là tướng sĩ, nhưng có một vị tướng lĩnh giỏi cũng giống như hổ thêm cánh.

Ngự triều hòa thân với Hồ Tộc, Hồ Tộc đưa tới một vị công chúa hòa thân, hiện giờ đang ở Đông Cung. Hai nước ký hiệp ước hai mươi năm, nhưng tính tình Hồ Tộc xảo quyệt, ai mà biết có thể duy trì hai mươi năm hòa bình hay không. Cố Kiến Sơn là một thanh kiếm tùy thời chuẩn bị ra khỏi vỏ.

Tuy rằng Triệu Chân sẽ không nâng hắn quá cao, nhưng mà thái độ đối với công thần vẫn cần phải cho họ thấy.

Triệu Chân ở Đông Cung xử lý công văn, người của Lễ Bộ tới đo kích thước một lần, sau đó cẩn thận nhìn thần sắc Triệu Chân nói: “Điện hạ so với hai ngày trước lại gầy đi một chút, phải chú ý bảo trọng thân thể mới đúng. ”

Triệu Chân ừ một tiếng.

Hiện giờ, đại thần trong triều đã đối đãi với Triệu Chân giống như hoàng đế rồi.

Vào tháng Tư, thời tiết càng thêm ấm áp, chỉ có buổi sáng sớm cùng chiều muộn vẫn còn thổi gió hơi lạnh mà thôi.

Hai ngày trước Lục Cẩm Dao đón Chiêu ca nhi cùng Thịnh ca nhi về Hầu phủ, thiếu một tiểu hài tử, ở nơi này của Khương Đường cũng yên tĩnh không ít.

Khương Đường hơi cảm thấy không quen, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới Cố Ninh Chiêu.

Ở trong phủ, bọn nha hoàn cũng sẽ không dám nói chuyện với nàng, nói cho cùng vẫn là một người quá cô đơn.

Thương cảm hai ngày, sau khi có việc bận rộn liền tốt hơn nhiều.

Buổi sáng hoặc là nàng đi cửa hàng hoặc là đến thư viện bên kia, buổi trưa liền ở quầy hàng nhỏ gần đó ăn một bữa.

Trong cửa hàng Trần chưởng quỹ mơ hồ có thể cảm giác được Khương Đường đang muốn làm cái gì. Trước kia hắn đã nghe Khương Đường thỉnh thoảng nhắc tới, ước chừng chính là chuyện ở phố ẩm thực ở bên ngoài thư viện.

Khương Đường vẫn muốn xem thử bên ngoài thư viện có thể xây dựng một con phố ẩm thực hay không. Tuy rằng nàng chưa từng làm chuyện này bao giờ nhưng cũng biết thu nhập của trung tâm thương mại đến từ việc mời gọi đầu tư, dựa vào tiền thuê mặt bằng.

Nếu xây xong không có ai đến, toàn bộ tiền đầu tư đổ xuống sông xuống biển.

Trong thư viện có mấy ngàn học sinh, ngày ngày đều phải ăn cơm. Vị trí này không tệ, có một chỗ che nắng che mưa thì cái gì cũng có thể tới.

Cho nên cần phải tính toán cẩn thận, để xem lợi nhuận trong những ngày mưa và tuyết rơi có đủ để trang trải khoản tiền thuê mặt bằng hay không.

Khương Đường tính toán, đủ hẳn là đủ. Nếu như bởi vì có một cửa hàng không lớn không nhỏ, học sinh nguyện ý đến ăn thì việc làm ăn hẳn là sẽ nâng lên một tầng mới đúng.

Chỉ là nàng không muốn đầu tư hết toàn bộ tiền bạc của mình vào hạng mục này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.