Quản sự mỉm cười híp mắt, hệt như phật Di Lặc, mặt mày hiền từ.
Nhưng chớ trông mặt mà bắt hình dong, trông có vẻ hiền hậu nhưng có thể trở thành quản sự của một phủ thì tuyệt đối không phải hạng lương thiện gì.
Chưởng quỹ cười đáp: “Mua lẻ được thì được, có điều phải nói trước với ngài. Bánh ú để tặng này ấy, mua đủ nửa lượng thì được tặng nhân đậu mứt táo, mua trên năm lượng được tặng hai cái nhân trứng vịt muối và nhân thịt muối, bốn loại vị cái nào cũng như cái nào. Ngài muốn điểm tâm nào thì ở đây sẽ đựng cho ngài.”
Hương vị còn không giống nhau, chỗ nào làm ăn như thế, thật là.
“… Thế thôi, cứ ba cân bánh ngàn lớp vị trà xanh, ba cân bánh ngọt vị trà xanh, những thứ khác thì lấy đủ cho ta năm lượng bạc.” Trong lòng quản sự vẫn còn có hơi ấm ức, làm kinh doanh là phải tinh ranh, còn phải suy ngẫm nhằm chỗ sơ hở để chiếm lợi.
“Được chứ quan khách, ngài đợi một lát!”
Từ khi quản sự của phủ Hoài Dương hầu quay lại, khách khứa càng lúc càng đông.
Mua gì cũng có, đa số sẽ cắn răng gom đủ nửa lượng bạc.
Nửa lượng bạc không hề ít, là nửa tháng nguyệt ngân của Khương Đường.
Khương Đường và Lộ Trúc trông nom cửa hàng, Lục Cẩm Dao đang có mang nên không chịu được mệt mỏi, bèn về từ sớm.
Khương Đường chờ với Lộ Trúc hơn một giờ rồi cũng quay về. Ra ngoài một chuyến không uống phí, học được không ít thứ.
*
Tối muộn Lộ Trúc mới quay về, cửa hàng điểm tâm đóng cửa muộn, lại cộng thêm kiểm kê chỉnh lý sổ sách, thu dọn đồ đạc nên nán lại một chút là trời đã tối đen.
Sau khi quay về, đến uống nước Lộ Trúc cũng không uống lấy ngụm đã đi thẳng vào trong phòng chính.
Lục Cẩm Dao ngồi dưới ánh nến đọc sách, là đang chờ Lộ Trúc, trông thấy vẻ vui mừng trong mắt của Lộ Trúc sắp trào ra ngoài liền có thể đoán được việc buôn bán khá khẩm.
Lộ Trúc thu lại biểu cảm trên mặt nói rằng: “Đại nương tử, đây là sổ sách.”
Kẻ mua nửa cân tám lạng điểm tâm đều có cả, đơn nhỏ không kịp ghi, chỉ cần đơn lớn đúng là được.
Nàng đưa sổ sách cho Lục Cẩm Dao: “Hôm nay tổng cộng bán được một trăm ba mươi lăm cân bánh khoai môn và bánh khoai lang, bánh ngàn lớp vị trà xanh và bánh ngọt bán được bảy mươi ba cân…”
Lục Cẩm Dao vừa nghe vừa đọc, bánh ngàn lớp vị nguyên bản và vị khoai sọ lần lượt là mười cân, mười lăm cân, bánh ngọt hai vị này lần lượt bán được tám cân, mười ba cân.
Người của Ngự triều thích uống trà, vị của điểm tâm ngon nên vị trà xanh bán được nhất.
Tổng doanh số bán ra là bốn mươi hai lượng chín trăm hai mươi văn tiền.
Nếu tính theo ba phần lợi nhuận thì hôm nay bán lời gần mười ba lượng bạc.
Một chút này cũng không phải là ít, cửa hàng hồi môn của Lục Cẩm Dao mỗi tháng kiếm nhiều nhất cũng hơn sáu mươi lượng, xem ra vẫn là làm đồ ăn lãi được nhất.
Nhưng hôm nay còn tặng bánh ú, trừ cái này đi thì cũng chỉ lãi mười lượng bạc.
Đây không phải là cửa hàng của một mình nàng ấy, còn có một phần của Cố Kiến Sơn.
Lục Cẩm Dao biết chuyện buôn bán vào ngày khai trương là tốt nhất, sau đó việc kinh doanh sẽ dần vắng lặng, phỏng rằng còn giảm xuống nữa, để thu hồi chi phí phải mất chút thời gian.
Nhưng thật ra đã nằm ngoài dự đoán của Lục Cẩm Dao.
Lộ Trúc nói: “Hôm nay có một kẻ làm thuê cân điểm tâm đã đánh đổ điểm tâm, là hai cân bánh khoai sọ nghiền. Đại nương tử, chuyện này…”
Lục Cẩm Dao đáp: “Thưởng là thưởng mà phạt là phạt, ai làm rơi rớt thì cứ khấu trừ vào nguyệt ngân của kẻ đó.”
Lộ Trúc: “Vâng.”
Lục Cẩm Dao: “Sư phụ làm bánh cũng thế, làm việc cẩn thận một chút.”
Lộ Trúc: “Vâng… Hôm nay vẫn còn thừa lại ít điểm tâm, nhưng không bán nữa. Nô tỳ không biết cửa hàng điểm tâm của nhà khác ra sao, nhưng để đến ngày mai có lẽ cũng không hỏng được.”
Ý của Lộ Trúc là, ngày mai vẫn bán tiếp được.
Trên gương mặt Lục Cẩm Dao thoáng do dự, cho dù mai lại lấy ra bán thì cũng không có ai có thể nhìn ra được. Để qua một đêm mà thôi, cửa hàng điểm tâm khác còn thừa điểm tâm cũng đâu có mang hết về để bản thân ăn được.
Giá cả của điểm tâm không hề rẻ, cho sư phụ làm bánh trong cửa hàng… thừa một hai cái thì còn được, nếu gặp phải trời mưa thừa nhiều, hoặc là sư phụ làm bánh cố ý làm nhiều hơn thì làm sao.
Lục Cẩm Dao cất lời: “Gọi Khương Đường đến đây.”
Đầu óc Khương Đường lanh lợi, có lẽ nàng có thể nghĩ ra cách.
Đến khi Khương Đường vào phòng, Lục Cẩm Dao bảo Khương Đường ngồi xuống.
Tuy Khương Đường không ngồi co quắp như lần trước nhưng vẫn cẩn thận từng tí một.
Lục Cẩm Dao không nhịn được phì cười, bụng nghĩ ngồi thế nào thì cứ ngồi thế ấy đi.
“Ngươi xem sổ sách của cửa hàng điểm tâm đi, trong lòng ngươi cũng tính xem, sau ba năm gia hạn khế ước công thức, cần bao nhiêu bạc thì phù hợp.”
Nhân lúc Khương Đường xem sổ sách, Lục Cẩm Dao nói: “Việc kinh doanh cửa hàng khá được, nhưng điểm tâm làm ban ngày bán không hết được. Theo lý mà nói thì điểm tâm qua đêm không nên bán vào hôm sau, nhưng chỉ có một đêm thôi, nếu nếm thử mùi vị không thay đổi…”
Đây không phải là chuyện nhỏ, làm đồ ăn quan trọng nhất chính là hương vị, điểm tâm để qua đêm tuyệt đối không được bán.
Nếu như thật sự thấy tiếc thì có thể hạ giá.
Khương Đường đáp: “Đại nương tử, điểm tâm để qua đêm có thể bán, nhưng không thể dựa theo giá tiền ban đầu mà bán được.”
Khương Đường vừa nói, Lục Cẩm Dao đã hiểu.
Thấy điểm tâm còn thừa lại một ít gom lại để sang một chỗ, bán nửa giá so với giá gốc hoặc thấp hơn, những người muốn ăn điểm tâm đắt nhưng không nỡ bỏ bạc ra sẽ đến mua.
Khương Đường: “Còn có những nguyên liệu thừa thẹo dư ra khi làm bánh cũng có thể gom lại bán rẻ đi.”
Vì để cho điểm tâm bày biện đẹp mắt nên những chiếc bánh ngọt đều được cắt thành những miếng vuông vức, cắt bỏ những cạnh góc ở bên.
Lục Cẩm Dao mỉm cười gật đầu, là nàng ấy suy nghĩ hạn hẹp.
Đi ra khỏi phòng chính, Khương Đường vẫn còn đang ngẫm nghĩ về số bạc mà nàng trông thấy trên sổ sách.
Thấy người ta làm ăn kiếm tiền, nhất là vẫn dùng công thức của mình thì không khỏi suy nghĩ nếu như bản thân mở cửa hàng có lẽ cũng sẽ kiếm được không ít tiền.
Thế nhưng, mở cửa hàng cũng tốn bạc, quầy hàng lưu ly hắt sáng bên trong, thuê sư phụ làm bánh và người phụ việc, Khương Đường không cam nổi.
Với sữa bò tươi Lục Cẩm Dao sẽ tìm nguồn sữa tốt nhất, trứng gà, bột mì đều phải tìm người, nếu như mình nàng làm kinh doanh thì e là mỗi ngày chỉ có thể ngủ được hai giờ.
Vẫn là bán công thức yên tâm hơn, một lần lao lực suốt đời nhàn, càng không cần nàng phải đến cửa tiệm làm việc.
Nàng đi theo Lộ Trúc học việc buôn bán, sau này tiết kiệm tiền mua một căn nhà, làm vốn nhỏ buôn bán, không giống như hiện giờ chẳng hiểu bất cứ thứ gì.
Ngày hôm sau chính là tết Đoan Ngọ.
Khương Đường không đến cửa tiệm nhưng Lộ Trúc thì đi.
Hôm nay đám nha hoàn đều dậy cực sớm.
Lần này Khương Đường ghi nhớ, tặng quà lễ trong tết Đoan Ngọ.
Tờ mờ sáng sớm Hoài Hề đã ra ngoài mua sắm, đám nha hoàn của Yến Kỉ Đường đều chờ ở trong sân.
Khác với tiền hằng tháng, bất kể là nha hoàn hạng nào thì quà lễ đều như nhau.
Hai cân thịt heo, hai cân gạo nếp, nửa lượng bạc.
Từ sáng sớm đến giờ, lòng đám nha hoàn này chưa hề yên tĩnh lại.
Lục Anh vẫn luôn nhìn về phía cổng viện: “Hoài Hề tỷ tỷ sao vẫn chưa quay về, có phải là có việc trễ nải trên đường hay không?”
Bội Lan đáp: “Đợi thêm nữa đi, đến trưa chúng ta cũng có thể ăn thịt rồi.”
Có dịp lễ tết, ngoại trừ có quà lễ ra thì cơm trưa của đám nha hoàn cũng tốt hơn ngày thường, ba món, hai mặn một chay.
Khi trước đều là Triệu đại nương làm, hôm nay là Khương Đường làm.
Bội Lan không muốn ăn mấy món hoa hòe hoa sói, nàng muốn ăn một miếng thịt ngập miệng, tất cả đều là loại thịt ngon nhất.
Thịt ngon nhất là thịt kho tàu, chân giò quay, đến xương cũng không có.
Khương Đường véo mặt Bội Lan, đây là sau khi nàng bán đồ ăn vặt thì Bội Lan không ngừng ăn đồ ăn vặt giữa đêm.
Cứ cách hai ngày Khương Đường bán một đợt, trong số nha hoàn của Yến Kỉ Đường thì Bội Lan mua nhiều lần nhất.
Dẫu sao Bội Lan cũng chỉ là tham ăn, nếu không phải quà lễ định mang về biếu cha mẹ thì hai cân thịt ba chỉ kia cũng muốn cho Khương Đường đem đi hầm nhừ rồi.
Nửa giờ sau, Hoài Hề mới quay về, theo sau là một gã sai vặt, tên là Lâm Khiếu, là gã sai vặt của Yến Kỉ Đường.
Phụ trách chuyện đưa đồ đến.
Quà lễ không chỉ nha hoàn có mà đám sai vặt ở tiền viện cũng có.
Hoài Hề quay về, Cao ma ma cầm sổ sách từ thư phòng đi ra, giống như phát tiền hằng tháng, ai nhận được đồ rồi thì lăn dấu tay.
Trông thấy Cao ma ma đi ra, đám nha hoàn tự giác xếp thành hàng.
Khương Đường đứng đằng sau Lục Anh, đến nơi này đã nhiều ngày như vậy rồi, nên càng hiểu rõ hơn về đám người Lục Anh.
Cha mẹ Lục Anh đều là hạ nhân của Vĩnh Ninh hầu, tiền hằng tháng sẽ trợ cấp một phần trong nhà. Cha mẹ Bội Lan cũng thế, giống như đám Lộ Trúc, gia nhân đều ở phủ Bình Dương hầu.
Ngoại trừ nàng ra, các nha hoàn còn lại đều là con nhà nô (1).
(1) Làm nô từ đời này sang đời khác.
Con nhà nô dùng yên tâm hơn, vì lo cho người nhà nên bọn họ cũng không dám làm ra chuyện gì.
Khương Đường là một người ăn no cả nhà chẳng đói, vốn nguyên thân được phủ Bình Dương hầu mua về, cho dù ngày sau nàng chuộc thân thì cũng sẽ không về nhà của nguyên thân.
Có thể bán nữ nhi đi thì quay về rồi cũng khó tránh khỏi việc bán thêm mấy lần nữa.
Nhoáng cái đã đến lượt Khương Đường nhận quà lễ, thịt heo có mỡ có nạc, Khương Đường thích ăn nạc nên bèn chọn một miếng nhiều thịt hơn.
Băm ra làm nhân bánh ăn vừa ngon.
Bữa trưa hôm nay Khương Đương không cần chuẩn bị cơm nước cho Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu, gia yến tết Đoan Ngọ nên đến trưa hai người đến chính viện dùng cơm.
Bây giờ chứng nôn nghén của Lục Cẩm Dao không còn quá nghiêm trọng, nên không cần đi đâu cũng phải đưa Khương Đường theo nữa, bèn dẫn Hoài Hề và Bạch Vi, để đám nha đầu còn lại tụ họp ở Yến Kỉ Đường của mình.
Thịt rau trong căn bếp nhỏ dùng tùy thích, trong nồi còn hấp bánh ú, khó khăn lắm mới có một lần như thế này, Khương Đường suy tính xem nên làm món mặn gì mới ổn.
Trong bếp có thịt dê thịt lợn, cá có hai con, nhưng đám Lục Anh nhất trí quyết định không ăn cá, ăn cá phải nhả xương, nào có đã ghiền như ăn thịt.
Khương Đường: “Thế làm một thịt dê nướng, rồi lại làm một chân giò hầm, thế nào?”
Bội Lan nghĩ, đương nhiên là được chứ, vừa nghe đến tên món thôi đã ch ảy nước miếng rồi: “Ăn cái này đi! Cần ta làm gì, bọn ta giúp ngươi.”
Lục Anh nghe vậy cũng xắn tay áo lên: “Ta cũng có thể giúp, ta thổi qua cái là xong.”
Phòng bếp gộp lại to như thế, đâu ra cần nhiều người như vậy, Khương Đường cười bảo: “Bội Lan giúp đỡ là xong rồi, mấy người nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”
Hoài Hề Bạch Vi đi theo đến chính viện, nên Yến Kỉ Đường còn lại bảy nha hoàn cộng thêm một Cao ma ma.
Hai cái giò heo là đủ ăn, còn phải để cho Lộ Trúc bọn họ ba phần cơm nữa.
Giò heo đông pha rất ngon, để dành cho Lục Cẩm Dao một cái, hầm ba cái là được.
Thịt dê cắt thành những miếng nhỏ, ướp với thì là, vị cay.
Mặn cay đều có, thức ăn thanh đạm hơn tí thì để Triệu đại nương làm.
Triệu đại nương dùng nước sốt trộn gà xé hồi đó của Khương Đường trộn một thau dưa chuột to đùng.
Cái giò heo đông pha Khương Đương làm tốn nhiều thời gian, nhưng vừa tưởng tượng ngon lành biết bao nhiêu thì tốn thời gian cũng đáng.
Lục Cẩm Dao đã đến viện chính từ sớm, tết Đoan Ngọ nên các viện đều đến hết cả.
Hàn thị tới sớm nhất, mang theo quà lễ phong phú, vẫn luôn ở bên cạnh Trịnh thị chuyện trò.
Trịnh thị vẫn hài lòng với nàng đại nhi tức này, tuy có những lúc hồ đồ nhưng khi nhắc đến đại sự thì vẫn tỉnh táo. Ba câu đôi lời, điểm khúc mắc sinh ra vì Khương Đường đã thành mây thành khói.
Hứa thị nhị phòng với Vân thị tam phòng ngồi dưới tay Hàn thị, thi thoảng đá thảo mấy câu.
Trịnh thị là đích mẫu nên ngày lễ ngày tết chỉ có thể đến chỗ đích mẫu hiếu kính.
Ngô tiểu nương hôm nay báo bệnh, Thẩm tiểu nương cũng không đến.
Vì đúng dịp tết Đoan Ngọ nên thư viện nghỉ lễ, hôm nay đại thiếu gia Cố Ninh Viễn học hành ở bên ngoài cũng quay về, mấy hài tử đang vui đùa trong hoa viên.
Cố Ninh Viễn là đích tôn phòng chính, học hành giỏi giang, Hàn thị biết Trịnh thị thích tôn tử nên vẫn luôn kể chuyện Cố Ninh Viễn ở thư viện.
Lục Cẩm Dao không chen miệng vào nổi, bèn thấp giọng sai bảo Hoài Hề đưa điểm tâm lên trước.
Không lâu sau, Nam Hương và Hoài Hề đã bưng điểm tâm đ ến, mang đến nhiều nên trước mặt người nào người nấy đều có một khay.
Trịnh thị đã hai ngày chưa ăn, ngược lại Lục Cẩm Dao vẫn luôn đưa đến chính viện, nhưng đống điểm tâm này không chỉ có mình bà thích ăn mà Vĩnh Ninh hầu cũng thích ăn. Đưa đến đây chưa được hai ngày đã ăn hết, người làm mẹ chồng như bà nào không biết xấu hổ mà mở lời với con dâu được.
Khương Đường đi chẳng bằng Khương Đường ở đây thong dong ăn uống, hôm nay Lục Cẩm Dao không dẫn Khương Đường tới nên trong bụng Trịnh thị có hơi thất vọng.
Trông thấy điểm tâm, tâm trạng của bà lại minh mẫn trở lại.
Trịnh thị bưng đ ĩa lên ăn từ từ, bỗng nhiên nhớ đến cửa hàng điểm tâm của Lục Cẩm Dao khai trương bèn tiện miệng hỏi: “Chuyện buôn bán của cửa hàng điểm tâm đó của con thế nào rồi?”
Hàn thị không nói tiếp nữa, cũng bắt đầu ăn điểm tâm như Trịnh thị.
Lục Cẩm Dao đáp: “Hôm qua buôn bán cũng không tệ, có điều mọi người cũng chỉ ăn thứ mới lạ, qua mấy ngày nữa thì lại vắng lặng thôi.”
Trịnh thị khen ngợi bảo: “Con làm ăn buôn bán thì ta yên tâm, nếu như cần trong nhà giúp đỡ, chớ ngại cất lời.”
Lục Cẩm Dao cười đáp vâng.
Trịnh thị lại hỏi Lục Cẩm Dao mấy ngày nay ăn thế nào ngủ ra sao, Lục Cẩm Dao trả lời từng cái một: “Cũng bởi do bên cạnh nhi tức có Khương Đường, nếu không đã không thể vừa lòng như thế. Mấy bữa nay nàng ấy bôn ba vì cửa hàng, hôm trước còn chuẩn bị lương khô cho Ngũ đệ mang trên đường nên con để nàng ấy ở lại Yến Kỉ Đường rồi.”
Trịnh thị vừa nghe rằng còn chuẩn bị lương khô mang trên đường cho Cố Kiến Sơn thì lập tức mỉm cười: “Đồ nàng làm ăn ngon lắm, con cũng là một chủ tử biết thương xót cho kẻ dưới.”