Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 54



“Ngụy quản sự, Tam gia của bọn ta nói… các đại thần cứu trợ đang cách thành năm mươi dặm, sắp đến Thịnh Kinh rồi…”

Quản sự nghe gã nói xong thì vội vàng đến chính viện, sau khi đợi nha hoàn thông báo thì lập tức nói với Trịnh thị: “Phu nhân, Tam gia truyền lời về, nói là các đại thần cứu trợ Điền Nam đã đến chỗ cách thành Thịnh Kinh năm mươi dặm rồi.”

Trịnh thị: “Thật ư?!”

Quản sự đáp: “Tiểu nhân không dám nói láo.”

Trịnh thị xua tay để quản sự đi xuống rồi dặn dò đâu ra đấy: “Nam Tuyết, ngươi đi nói tin này cho tứ nương tử. Nam Hương, ngươi đến phòng bếp lớn, dặn dò chuẩn bị cơm trưa, bảo Tôn đại nương, Lý đại nương qua đấy giúp đỡ.”

Bây giờ mới là sáng sớm, đến giữa trưa chắc chắn có thể quay về.

Mấy bữa nay Trịnh thị lo lắng không yên, Cố Kiến Châu là thân nhi tử của bà, sao bà có thể không lo cho được.

Vĩnh Ninh Hầu cũng không biết tin tức Cố Kiến Hải có thể nghe ngóng được, xem ra là ở quân doanh có ích.

Nam Hương, Nam Tuyết đáp vâng, một người đi về phía Yến Kỉ Đường, một người đến phòng bếp nhỏ.

Hạ tuần tháng năm, Cố Kiến Châu đến Điền Nam, bây giờ đã là mùng mười tháng sáu, đi mất hai mươi ngày, cuối cùng cũng về rồi.

Không kể thời gian đi đường thì thời gian ở Điền Nam mất cả nửa tháng.

Lục Cẩm Dao nghe được tin là lúc đang ngồi đọc sách, nàng ấy khựng lại một lúc rồi gập sách lại, lúc này mới vịn tay Lộ Trúc từ từ đứng dậy.

“Vậy ta ở đây thu dọn một lát, tí nữa sẽ đến chính viện. Nguyệt Vân, ngươi tiễn Nam Tuyết cô nương ra ngoài.” Lục Cẩm Dao đặt sách xuống, đi đến bàn trang điểm đổi một cây trâm, suy nghĩ rồi đổi luôn xiêm y.

Hai mươi ngày không gặp, trong lòng nàng ấy không chỉ có mong nhớ.

Nàng ấy nhìn vào gương, ngắm thế nào cũng không cảm thấy vừa ý, bèn quay đều hỏi Lộ Trúc: “Cả người ta thế nào? Có chỗ nào không thỏa đáng không?”

Lộ Trúc đáp: “Chỗ nào của đại nương tử cũng đều thỏa đáng, chỉ sợ Tứ gia về trông thấy ngài thì vui mừng đến nỗi mất tri giác.”

“Nói bậy.”

Lục Cẩm Dao vui sướng đến nỗi quên béng đi, bữa cơm đầu tiên Cố Kiến Châu quay về ắt phải ăn ở chính viện, bây giờ chính viện chỉ có một đầu bếp: “Ngươi bảo Triệu đại nương đến chính viện giúp đỡ, Khương Đường ở lại.”

Không thể cứ cho Khương Đường đi được, cơ hội đều là cho, Triệu đại nương ở căn bếp nhỏ tại Yến Kỉ Đường đã hai năm, nàng ấy cũng vô cùng vừa lòng.

Lục Cẩm Dao lại nhìn vào gương, nàng ấy bỗng nhớ tới ngày này tháng trước Cố Kiến Thủy quay về, có dẫn về một ngoại thất và một hài tử từ Tương Thành.

Cho dù tin tưởng Cố Kiến Châu sẽ không làm ra loại chuyện này nhưng nàng ấy vẫn thấy sợ: “Lộ Trúc với Khương Đường theo ta đến chính viện đi. Hoài Hề trông coi viện.”

Dù sao có Khương Đường ở bên cạnh, nàng ấy cũng yên tâm.

Có thể là vì thích ngắm nhìn cô nương xinh đẹp, nhìn thôi đã thấy trong lòng thoải mái, làm việc gì cũng đều vừa ý.

Sau khi thu dọn đầu đuôi xong, Khương Đường và Lộ Trúc theo Lục Cẩm Dao đến chính viện.

Sau khi đến nơi, Trịnh thị liền mời Lục Cẩm Dao ngồi xuống, Khương Đường và Lộ Trúc đứng sau lưng Lục Cẩm Dao như hai môn thần.

Trịnh thị ra lệnh: “Nam Tuyết, ngươi mang chậu đá lên.”

Chính viện vẫn chưa dùng đến đá, do Trịnh thị sợ Lục Cẩm Dao nóng.

Phía Bắc của sảnh đặt hai cái ghế bành, đặt giữa hai ghế là một cái bàn nhỏ.

Lục Cẩm Dao ngồi ở bên phải, trên kệ đằng sau bày hai đóa hoa sen nở rất to, khiến cho lòng người thoải mái.

Trịnh thị bảo: “Lần này cũng coi như là ra ngoài thấy cảnh đời, đọc vạn cuốn sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, hắn làm quan, càng cần phải quan sát lòng dân, biết nỗi khổ của bách tính, con rộng lượng một chút.”

Bà sợ trong lòng Lục Cẩm Dao có oán giận, thai đầu mà lại là lúc ba tháng đầu quan trọng, Cố Kiến Châu không ở đây, trong lòng ai cũng đều không dễ chịu.

Lục Cẩm Dao cười đáp: “Sao có thể, phu quân buôn ba vì việc nước chuyện công, con dâu nên hiếu kính với cha mẹ chồng trong nhà, để phu quân không phải lo việc hậu phương. Tuy con có thai, nhưng mẫu thân và mấy tẩu tử đều chăm sóc con vô cùng, đây là phúc của con, con vui mừng còn chẳng kịp.”

Khương Đường cúi đầu, cảm thấy lời này của Lục Cẩm Dao nói cực kỳ hay.

Quả nhiên, sắc mặt của Trịnh thị càng lúc càng tốt, đợi gần hai giờ, đã quá trưa nhưng người vẫn chưa về, Trịnh thị và Lục Cẩm Dao ăn chút cơm trước.

Qua giờ Mùi, Cố Kiến Hải mới đưa một người về.

Nha hoàn canh ở ngoài sảnh đi vào thông báo, Trịnh thị bảo người mau đi vào, ngàn trông vạn ngóng cũng coi như là thấy được Cố Kiến Châu về.

Khương Đường âm thầm ngẩng đầu lên lén nhìn một cái, chỉ thấy bên cạnh Tam gia Cố Kiến Hải là một nam nhân thân hình mảnh khảnh, trông gầy gò, râu ria xồm xoàm.

Trông hình dáng, hơi hơi có vài phần dáng vẻ trước kia của Cố Kiến Châu.

Đây là Cố Kiến Châu?

Chớ thấy Khương Đường sửng sốt, đến cả Lục Cẩm Dao cũng giật mình một lúc.

Trịnh thị siết khăn tay, muốn đứng lên nhưng lại đứng không vững, bà nhìn Cố Kiến Hải một cái: “Lão Tứ, cuối cùng con cũng về rồi… con…”

Cố Kiến Châu đã gầy đi cả một vòng quỳ trên mặt đất: “Nhi tử bất hiếu, đã để mẫu thân lo lắng rồi.”

Trịnh thị đứng dậy đỡ Cố Kiến Châu dậy: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Sao con lại gầy thành…như vậy…”

Vốn dĩ bà ấy muốn nói làm sao lại gầy thành bộ dạng quỷ quái này, nhưng cảm thấy lời này cực kỳ không thích hợp, lời đến bên miệng liền sửa lại.

Trịnh thị quay đầu lại liếc nhìn Lục Cẩm Dao, hốc mắt Lục Cẩm Dao ửng đỏ, lại nghĩ nàng đang mang thai, quá mức thương tâm cũng không tốt, vội vàng đỡ lời: “Nhìn có vẻ có tinh thần hơn, có tinh thần hơn nhiều.”

Cố Kiến Châu nhìn về phía Lục Cẩm Dao, gật đầu cười với nàng ấy.

Lục Cẩm Dao quay đầu đi, nhanh chóng lau đi nước mắt trên khóe mắt, trong nháy mắt khi nhìn thấy Cố Kiến Châu vẫn là đau lòng, nhưng mà có thể bình an trở về là tốt rồi.

Khóe miệng nàng ấy cong cong: “Gầy đi vẫn là tốt hơn, gầy chứng tỏ ở bên kia ra sức làm việc.”

Khương Đường đứng ở phía sau, nàng thầm nghĩ, nói thế này lại thành ra vô tình ám chỉ Cố Kiến Thủy một phen. Lúc Cố Kiến Thủy trở về là xe ngựa gã sai vặt, bên người còn có một mỹ kiều nương.

Cố Kiến Châu lại giống như chạy nạn trở về.

Trong nguyên tác không có đoạn kịch bản này, Khương Đường cũng không biết vì sao Cố Kiến Châu cứu trợ thiên tai, có lẽ có một phần nhỏ nguyên nhân ở trên người Lục Cẩm Dao.

Hai người bọn họ, vẫn luôn tạo thành tựu cho nhau.

Cố Kiến Châu hiểu Lục Cẩm Dao khó xử, hiểu được sự độc lập của nàng ấy. Lục Cẩm Dao cũng biết Cố Kiến Châu không dễ dàng, lúc này mới ở trong Hầu phủ nước sôi lửa bỏng nâng đỡ lẫn nhau đi đến cuối cùng.

Cố Kiến Hải nói: “Mẫu thân đệ muội không cần phải lo lắng, tình hình thiên tai ở Điền Nam đã được khống chế. Tri huyện tri phủ ở địa phương đã có thể tự mình ứng phó được rồi. Khâm sai đại thần tiến cung diện thánh, những người còn lại đều đã trở về. Đệ muội nói không sai, Tứ đệ lập công ở Điền Nam.”

Cố Kiến Châu đi đến bên cạnh Lục Cẩm Dao, hắn nhìn thì gầy đi, kỳ thật vẫn là rắn chắc: “Không phải lập công, là bởi vì A Dao.”

Lúc hắn rời đi, Lục Cẩm Dao thu dọn hành lý cho hắn, ngoại trừ y phục cùng lương khô, còn mang theo giấm và vôi sống.

Khi đó khâm sai đại thần đang nghị sự, chỉ có hắn không có việc gì để làm, hắn liền giúp nạn dân gánh nước phân phát lương khô.

Trừ chuyện này ra, còn phun nước vôi và giấm ở các góc nơi nạn dân sinh hoạt.

Trước kia Cố Kiến Châu không hiểu những thứ này, cũng chỉ là dựa theo những gì Lục Cẩm Dao nói để làm. Số lượng hắn mang theo không nhiều lắm, chỉ rải ở mấy cái lều trại của nạn dân.

Sau đó, người dân ở nơi đó bị nhiễm bệnh dịch.

May mắn trong số người đi theo có thái y, nhưng thái y cũng không giúp được gì, có người chữa khỏi thì có người lại bị bệnh, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, tìm không thấy căn nguyên chính là trị ngọn mà không trị được gốc.

Sau đó kiểm tra kỹ mới phát hiện có mấy gian lều trại của nạn dân không xảy ra chuyện gì, hỏi mới biết là Cố Kiến Châu rắc nước vôi và giấm.

Lúc này vừa dùng nước vôi và giấm tiêu độc khử trùng, vừa chữa bệnh, hai bút cùng vẽ, tình hình dịch bệnh mới có thể khống chế được.

Khi họ rời khỏi Điền Nam, hầu hết các nạn dân đã trở lại bình thường.

Cố Kiến Châu lập công, hơn nữa phương pháp này đối với các loại dịch bệnh sau này cũng có ích, chữa bệnh cứu người chỉ riêng việc thông gió thoáng khí là không đủ, dùng nước vôi rắc càng có hiệu quả hơn.

Mặc dù không biết nguyên nhân trong đó, nhưng hữu dụng là được.

Động tác Lục Cẩm Dao dừng lại, khóe mắt nàng ấy liếc mắt nhìn Khương Đường, Khương Đường cúi đầu, giống như tư thế của Lộ Trúc.

Đây là Khương Đường nói cho nàng ấy biết.

Lương thực cứu trợ thiên tai chính là chủ ý của Khương Đường, cái này cũng vậy.

Trong lòng Lục Cẩm Dao do dự nhưng vẫn quyết định không nói.

Cố Kiến Hải bởi vì việc này mà lập công, hắn chỉ biết phương pháp này là do tứ phòng đề xuất.

Cố Kiến Châu có thể lập công hay không thì thánh thượng vẫn còn chưa nói, nếu như Trịnh thị biết tất cả những chủ ý này đều là do Khương Đường nghĩ ra, suy nghĩ như thế nào cũng không biết.

Cảm thấy nàng thông minh sao? Vẫn cảm thấy một nha hoàn như nàng quá mức thông minh.

Nơi này còn có Cố Kiến Hải ở đây nữa.

Lục Cẩm Dao cười cười: “Đây cũng là do ta nghe được từ nơi khác, cũng không phải là chủ ý ta nghĩ ra, nhưng mà nếu như có ích với dân chúng thì đó chính là một biện pháp tốt.”

“Đúng vậy, không quản công lao nhiều hay ít, có thể cứu được dân chúng mới là thật.” Cố Kiến Châu khẽ nở nụ cười, trước mặt mẫu thân cùng huynh trưởng, hắn không tiện làm cái gì, chỉ âm thầm chạm vào cổ tay Lục Cẩm Dao một chút, nhẹ nhàng chạm một chút liền nhanh chóng buông ra.

Trịnh thị cười đến mức khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, hai nhi tử đều được thánh thượng coi trọng, lần này chính là quang tông diệu tổ rồi.

“Được rồi được rồi, biết các con vì nước vì dân rồi, con xem bộ dáng này của con đi, Nam Hương, mau truyền cơm.” Trịnh thị biết bộ dáng này của Cố Kiến Châu, nhất định là ở Điền Nam phải chịu không ít khổ sở.

Làm sao có thể không chịu khổ được chứ? Bên kia không có nha hoàn hầu hạ, cũng không có đồ ăn làm sẵn, hắn là quan viên trong triều, nhưng có quan giai lớn hơn nữa.

Cũng may không làm Vĩnh Ninh Hầu phủ mất mặt.

Lộ Trúc ở lại bên trong chia thức ăn, Khương Đường đi ra ngoài canh giữ. Rất nhanh, đại phòng nhị phòng tam phòng cũng có người tới, ngoại trừ Cố Kiến Sơn, người một nhà đều ở chính viện.

Trong phòng vô cùng náo nhiệt, bọn nha hoàn đi qua nhĩ phòng, ríu rít nói chuyện không ngừng.

Khương Đường vẫn luôn tò mò Bạch Vi hỏi thăm tin tức từ nha hoàn khác như thế nào, làm sao mà cái gì cũng biết.

Lần này thì hiểu rồi.

Ngay từ đầu Khương Đường chỉ lẳng lặng nghe, mấy nha hoàn nói không gì khác hơn là chuyện son phấn, son môi nhà nào dễ dùng, phấn nhà nào đẹp nhất.

Cho đến khi có người hỏi Khương Đường: “Ngày thường ngươi dùng loại nào thế? Loại nào là dùng tốt nhất?”

Vĩnh Ninh Hầu phủ, cho dù tính cả các chủ tử, người đẹp nhất cũng là Khương Đường.

Nha hoàn trong viện khác không ít lần len lén nhìn nàng, thật sự giống như tiên nữ. Cho dù cùng người khác mặc xiêm y giống nhau, cũng có thể thoáng cái liền chú ý tới nàng.

Vô luận là động hay là tĩnh, đều có thể làm cho người ta cảm giác được phong thái bất đồng.

Khương Đường há miệng, loại thời điểm này không nên nói ta không cần dùng cái gì cả, ta vốn là đẹp bẩm sinh như vậy.

Nàng mỉm cười: “Ngày thường ta luôn đi ngủ sớm, uống nhiều trà hoa, uống nhiều nước. Son phấn không cần bôi quá nhiều, chỉ cần quét nhẹ một lớp phấn trên mặt là được, son môi cũng vậy, chỉ cần điểm một chút rồi mím môi lại là được rồi.”

Có người mang theo son phấn, thử ngay tại chỗ, quả nhiên so với trước kia nhìn đẹp hơn rất nhiều.

Khương Đường: “Còn có phấn phủ trân châu nữa, buổi sáng buổi chiều gì cũng bôi một lớp là được rồi, ngày thường đi nơi râm mát, tuyệt đối đừng để tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời.”

“Oa, thì ra là như vậy sao!”

Bọn nha hoàn ngươi một lời ta một câu, sau đó liền bắt đầu tán gẫu.

Công tử nhà ai lại dưỡng ngoại thất, nhà ai bị tấu chương vạch tội, chuyện riêng tư của các nhà, đám nha hoàn này biết rõ ràng từ đầu đến cuối.

Bình thường tin tức linh thông nhất không phải là đại nha hoàn các viện, mà là nha hoàn thường xuyên chạy ra ngoài. Chuyện trong phủ khác dù có hăng hái hơn nữa thì cũng sẽ không nói chuyện của chủ tử mình nửa câu.

Có lẽ một phần nguyên nhân là nó chẳng liên quan.

Nha hoàn Yến Phương Đường nói: “Còn nữa, phòng các ngươi mỗi ngày đều thơm như vậy, có phải làm gì đó ăn không? Ta có thể mua đồ ăn ở chỗ ngươi không?”

Khương Đường cười nói: “Cái này thì ngươi tìm Bạch Vi đi.”

Nàng ngẫu nhiên hỏi thăm một chút tin tức thì còn được, lâu thì không được, nha hoàn ở Yến Kỉ Đường mỗi người đều có tác dụng riêng.

Trở về từ chính viện, Khương Đường đi vào phòng bếp nhỏ, Triệu đại nương để phần cơm cho các nàng, là cơm và cải thìa xào, dùng mỡ lợn xào lên, thanh ngọt ngon miệng.

Thỉnh thoảng ăn một bữa ăn thanh đạm cũng rất tốt.

Bên kia, sau khi Lục Cẩm Dao trở về, nàng ấy bảo Cố Kiến Châu đi rửa mặt chải đầu, Cố Kiến Châu nói: “Đợi lát nữa, để cho ta… ôm nàng một chút đã.”

Nơi đó dịch bệnh quá nghiêm trọng, Cố Kiến Châu đã từng cho rằng mình không thể trở về.

Hắn thường xuyên nhớ tới Lục Cẩm Dao, nhớ tới con của bọn họ, có khi cũng nhớ tới Cố Kiến Sơn.

Nghĩ hắn một mình ở Tây Bắc có phải cũng cô độc không nơi nương tựa như vậy hay không.

Hắn cũng biết trên người mình bẩn thỉu, chỉ là muốn ôm một chút, lúc ở chính viện đã nghĩ như vậy rồi.

“A Dao, rốt cuộc ta đã trở về.”

Buổi chiều Cố Kiến Châu không cần đi làm, mà nếu có đi làm thì hẳn cũng không phải đi Hàn Lâm viện.

Có Cố Kiến Châu ở đây, trong phòng ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không cần ở lại, sợ quấy rầy hai chủ tử, cửa cũng không cần người canh giữ, toàn bộ ở trong nhĩ phòng chờ đợi.

Lục Anh tiếp tục thêu khăn tay, tính toán sau khi thêu xong sẽ làm hà bao, người đầu tiên nàng ấy muốn đưa cho là Khương Đường, dùng để cất tiền.

Khó khăn lắm Khương Đường mới được rảnh rỗi, chuẩn bị làm chút đồ ăn để bán.

So với Khương Đường, Bạch Vi còn gấp gáp hơn: “Ngươi cũng không biết có bao nhiêu người tìm ta để mua đồ ăn từ chỗ ngươi đâu!”

Ngoại trừ chính viện cùng tam phòng, còn có Yến Minh Đường Yến An Đường, nha hoàn của đại phòng nhị phòng cũng tới.

Xem ra các viện đều dần dần ổn định lại, chủ tử an ổn, nha hoàn phía dưới liền thoải mái hơn.

Cộng lại có mười bốn người, mỗi người các nàng có được một văn tiền, vậy là có thêm mười bốn văn tiền, có thể ở chỗ Khương Đường ăn thêm một bữa thịt.

Bạch Vi cảm thấy có tiền không kiếm là kẻ ngốc, cho dù việc này có bị tiết lộ ra ngoài thì đại phòng nhị phòng chỉ biết đâm chọc vài ba câu không đau không ngứa mà thôi.

Cuộc sống này vất vả biết bao nhiêu, phải tự mình nỗ lực kiếm tiền mới là đúng đắn.

Đại nương tử phỏng chừng sẽ bốn lạng đẩy ngàn cân, đúng vậy, bữa ăn chính ít ỏi đến cỡ nào, ăn đồ ăn trong viện của mình mà chưa đủ no biết làm sao đây?

Chỉ tưởng tượng thôi mà đã thấy thống khoái rồi.

Yến Kỉ Đường có thể diện, các nàng làm nha hoàn cũng có thể diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.