An Bình quận chúa múc một muỗng nhỏ, đôi mắt vụt một cái sáng lên: “Hình như ta ăn qua rồi, giống món bột đông đầu bếp trong phủ làm, nhưng khi ăn món này lại thấy giòn.”
Lục Cẩm Dao đúng lúc lên tiếng: “Mọi người thích ăn là được, lần sau không cần kêu người đi xếp hàng chờ, để ta kêu tiểu nhị cửa hàng đưa đến.”
An Dương: “Đấy là cửa hàng của Lục tỷ tỷ à, vậy thì tiện hơn nhiều rồi, sau này ngày nào cũng có thể ăn.”
Lục Cẩm Dao nói: “Vài món mới mẻ thôi mà, các ngươi thích ăn là được.”
Vì vậy, vô hình trung Cẩm Đường Cư lại được tuyên truyền một phen.
Chờ bọn nha hoàn phía bên kia trở về, An Dương thích thú chọn hoa sen: “Nghe nói lá sen có thể chiên ăn, ở đây còn có đài sen, giữa trưa chúng ta sẽ uống chè hạt sen, ăn bánh hoa sen ngàn lớp, với gà nướng lá sen.”
Kể từ khi sức khỏe tốt lên, An Dương cảm thấy có hứng thú với đồ ăn nhiều hơn những thứ khác, nàng ấy hận không thể ăn qua một lần tất cả các món.
Người làm chủ tử như các nàng không phải xen vào, chỉ cần căn dặn là sẽ có người làm thay.
Còn những người khác là khách, tất nhiên không cần nha hoàn của mấy người Lục Cẩm Dao phải làm việc ở đây.
Khi An Dương đến có dẫn theo đầu bếp.
Nàng ấy kêu gã sai vặt đi quanh đây nhìn xem có chỗ nào bán cá tôm gì hay không, dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, gần đây chắc là có ngư dân.
Cá tôm được mua về, vừa hay có thể nướng ăn.
Khương Đường đứng phía sau Lục Cẩm Dao vừa xem vừa nhớ, tổ chức yến hội cần phải làm gì, làm thế nào chiêu đãi khách nhân.
Lục Cẩm Dao không lên tiếng thì nàng không thể chủ động đi giúp đỡ nấu cơm, bên ngoài nàng là nha hoàn của Lục Cẩm Dao chứ không phải đầu bếp nữ của An Dương quận chúa.
Nhưng mà nhìn lá sen trong hồ, Khương Đường cũng muốn ăn gà nướng lá sen, cơm hấp lá sen.
Dùng lá sen bọc lại rồi đem đi hấp, chắc chắn nước sốt sẽ thấm hết vào trong gà. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nguyệt Vân muốn đi hái thêm mấy lá sen, với thêm kha khá hoa sen, sau đó đi tìm cái lọ cắm hoa vào.
Khương Đường nhỏ giọng nói: “Lát nữa hái nhiều nhiều chút, trở về làm món cơm hấp lá sen với gà nướng lá sen.”
Vừa nghe có đồ ăn ngon, Nguyệt Vân nhanh chóng nhớ kỹ, nàng ấy chưa từng ăn qua hai món này nhưng mà đã ăn qua đồ ăn Khương Đường làm.
Chắc chắn không dở được.
Khương Đường với Nguyệt Vân đứng đằng sau kề tai thủ thỉ, Lục Cẩm Dao nghe thấy cũng không quan tâm, cho dù Khương Đường làm gì thì nhất định sẽ đưa phần ngon nhất cho nàng ấy.
Tôm cá trong hồ này chắc hẳn tươi hơn chỗ khác, khi về nàng ấy sẽ mua một ít.
Nguyệt Vân còn hái được mấy đóa đài sen, bên kia chuẩn bị thức ăn, Khương Đường với Nguyệt Vân đứng đằng sau lột đài sen cho Lục Cẩm Dao.
Mấy đài sen được lột ra chia cho mỗi người họ một ít, mới ăn mấy hạt, Lục Cẩm Dao đã lắc đầu không ăn nữa.
“Các ngươi lột ra ăn đi, các ngươi không hay ra phủ, nơi đây cảnh sắc đẹp, tự mình đi ngắm đi.”
Nha hoàn bình thường mỗi tháng chỉ có một ngày nghỉ, ra ngoài đi đâu đều phải xem ý của chủ tử.
Lục Cẩm Dao ngồi yên ở đây, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, Khương Đường với Nguyệt Vân không cần nhìn chằm chằm nàng ấy.
Nghĩ đến lời An Dương nói, Lục Cẩm Dao lại dặn thêm một câu: “Đừng đi xa.”
Khương Đường Nguyệt Vân cùng lúc hành lễ đáp dạ, nhưng mà, hai người họ chỉ đứng trong đình ngắm cảnh.
Mấy người An Dương cũng ăn hạt sen, nàng ấy luôn không nhịn được nghía qua Khương Đường, nhưng hành vi này không phù hợp.
Nhưng An Dương thấy nàng quá đẹp, cho dù là động hay tĩnh đều đẹp.
Người như vậy nên yên ổn đứng đây, chứ để cho đám người Chu Thần Viễn liếc mắt một cái cũng đáng tiếc.
Chẳng qua, khi Nguyệt Vân trở về, mấy nha hoàn của các nàng vẫn chưa về.
An Dương chỉ vào một gã sai vặt: “Đi tìm đi, đừng đi xa.”
Chỉ chốc lát sau khi gã sai vặt đi, lại có bốn gã sai vặt đến đây, trên người mặc không phải trang phục của An Vương phủ, bọn họ xách theo mấy sọt tôm cá, với vài thúng hoa sen lá sen: “Thế tử của chúng ta biết quận chúa với Tứ nương tử ở đây, nên cố ý đưa đến, cảm tạ ân thu lưu cứu trợ của Tứ nương tử vào hôm đó.”
Lục Cẩm Dao biết đây là gã sai vặt của phủ nào.
Định Bắc Hầu phủ.
Hôm đó thu lưu là nể tình Sở Hàm Ngọc, hơn nữa không thể không cứu.
Chuyện đã qua hai tháng, nếu muốn cảm tạ thì đã sớm tới cửa rồi.
Quang minh chính đại đưa đồ đến đây thật ra không phải đường đột, nhưng nghĩ đến cách làm người của Chu Thần Viễn, khiến lòng Lục Cẩm Dao thấy có hơi chán ghét.
Lục Cẩm Dao nói: “Chuyện hôm đó khẩn cấp, ta với Chu phu nhân từng có duyên vài lần, lại thân thiết với nhị nương tử trong phủ, ra tay tương trợ là chuyện nên làm.”
Dăm ba câu đã ngăn lời này lại.
Nói tóm lại, không phải bởi vì Chu Thần Viễn.
Gã sai vặt kia vẫn không đi, cười nói: “Ngày ấy thế tử được một nha hoàn trong phủ tương trợ, muốn tự mình cảm tạ, xin Tứ nương tử giúp một tay.”
Sau đó hắn ta có lòng tìm, nhưng sống chết không tìm thấy được.
Dù biết đó là nha hoàn của phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng hắn không thể nghênh ngang đến phủ Vĩnh Ninh hầu tìm người.
Hôm nay có thể xem là gặp lại, thế nào cũng phải nói mấy câu.
Khương Đường muộn màng nhận ra.
Chuyện ngày đó Lục Cẩm Dao không biết, chỉ có Cố Kiến Sơn nhìn thấy, trong lòng nàng căng thẳng, đầu cúi thấp không dám nâng lên.
Lời này nói thật dễ nghe, nhưng lọt vào lỗ tai người khác lại thành kẻ làm nha hoàn không đúng mực.
Ai bảo Chu Thần Viễn là thế tử chứ.
Nếu không có Cố Kiến Sơn, e rằng thật sự đã bị hắn ta lừa bịp rồi.
Nhìn hắn “phong thần tuất dật”, cho nên mới nhào vào lòng hắn. Rõ ràng là hắn ta đùa giỡn nàng trước, nhưng vào trong miệng hắn ta lại thành một đoạn giai thoại.
Phản ứng đầu tiên của Lục Cẩm Dao là nhìn Khương Đường, có thể là đã gặp qua một con rệp như Trương quản sự, thế nên nàng ấy không thấy bất ngờ gì lắm.
Nàng ấy không tin Khương Đường sẽ làm ra chuyện đó, e rằng Chu Thần Viễn mới nhìn thoáng qua đã nổi lên tâm tư tanh tưởi gì đó rồi.
Không nên để hắn ta nói ra đó là nha hoàn nào. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng không đợi Lục Cẩm Dao nói chuyện, An Dương đã lên tiếng: “Đường đường là một thế tử hầu phủ, phải nhờ một nha hoàn giúp đỡ thế mà còn muốn đích thân cảm tạ. Rõ ràng ân thu lưu của Tứ nương tử đã lôi cổ mấy người các ngươi lại đây, làm sao, trong mắt hắn là thật sự phân biệt ân tình đấy à?”
An Dương nói chuyện không nhanh không chậm: “Ta thấy thế tử nhà các ngươi tạ ơn mà tâm không thành, nhanh chóng đem đám tôm nhừ cá thúi này đi đi.”
Mấy vị tiểu nương tử trong đình giữa hồ đều che khăn cười nhẹ, vẻ mặt của gã sai vặt quỳ trên mặt đất ngượng ngùng, trong chốc lát không biết nên nói cái gì.
“Nếu là loại người này, sau này không giúp cũng được. Hôm ấy ta gặp thế tử nhà các ngươi, đến giờ đã hai tháng, nếu không phải hôm nay nhìn thấy Tứ nương tử thì e là việc tạ ân đã sớm vứt ra sau đầu.” An Dương gằn giọng nói: “Không phải quỳ, cút về đi, bẩm lại không sót một chữ của bổn quận chúa cho thế tử nhà các ngươi nghe.”
Một người là quận chúa, người kia là hầu phủ thế tử, lời của ai nói đều có trọng lượng khỏi phải nghĩ.
Bốn gã sai vặt đang quỳ nhanh chóng cút đi.
An Dương quay về phía mọi người cười cười: “Thật xin lỗi, ta không biết mình bị sao nữa, tự dưng lại phát điên ở đây.”
Tiệc hoa sen do nàng ấy tổ chức, lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự khiến tâm trạng người ta bực bội.
Khương Đường cho rằng, An Dương là một nữ tử nhu nhược, có lẽ bởi vì sinh bệnh quanh năm suốt tháng nên tính cách cũng dịu dàng.
Thật ra không phải vậy.
Thân là quận chúa, sao có thể không xấu tính một chút.
Khương Đường nghĩ sau này phải làm sao đây?
Hiển nhiên Chu Thần Viễn sẽ không ghi hận An Dương, có khi người bị hắn ghi hận trong lòng lại chính là nàng.
Không thể ra ngoài một mình, tốt nhất là chỉ đi theo Lục Cẩm Dao ra ngoài, trên người phải đem theo vài món phòng thân, ví dụ như ớt bột.
Lần trước ở núi giả gặp phải Trương quản sự, ngay cả sức đánh trả nàng cũng không có nên không muốn đọ sức với nam tử.
Ra đòn bất ngờ mới có thể khống chế địch.
Ớt bột với tiêu xay trộn lại với nhau, rây nhiều lần.
Ăn trưa ở hồ Bích Thủy xong, cả đám người mới lần lượt rời đi. Trước khi đi, Lục Cẩm Dao kêu Nguyệt Vân đi hái lá sen, rồi lại mua cá tôm ở chỗ ngư dân, xong mới hồi phủ.
Xe ngựa đi được nửa đường, tốn hơn nửa canh giờ, đột nhiên xa phu dùng sức kéo cương ngựa, nếu không phải Khương Đường với Nguyệt Vân nhìn chằm chằm Lục Cẩm Dao không dời mắt thì nàng ấy đã ngã từ xe ngựa xuống.
Hữu kinh vô hiểm.
Nguyệt Vân rót một ly nước ấm cho Lục Cẩm Dao: “Đại nương tử nén kinh hãi xuống trước đã.”
Đầu tiên xa phu kêu “A” một tiếng, sau đó giọng run rẩy nói: “Hình như vừa nãy tiểu nhân bị hoa mắt, thấy một con ngựa như phát điên lao đến đây, tiểu nhân nhanh chóng kéo dây cương né đi, sau đó cả xe cả ngựa đằng trước đều ngã xuống kênh rạch.”
Khương Đường hỏi: “Xe ngựa của nhà ai?”
Xa phu kinh hãi không thôi trả lời: “Hình như là của phủ Định Bắc hầu.”
Hắn thấy trên ngựa có một chữ “Bắc”.
Khương Đường theo bản năng nhìn về phía Lục Cẩm Dao.
Khương Đường biết rõ về vận may của Lục Cẩm Dao.
Cho dù kẻ đó không muốn hại nàng ấy, nhưng chỉ cần đến gần, không phải chờ tới khi hắn lao đến đã trực tiếp ngã xuống.
Giống như là con gái ruột của ông trời vậy, ông trời nhìn chằm chằm nàng ấy từng phút từng giây.
Xa phu sợ bị Lục Cẩm Dao trách tội, nhanh chóng phủi sạch mọi chuyện: “Tiểu nhanh đang đánh xe rất đàng hoàng, ai ngờ đột nhiên bên cạnh có một chiếc xe ngựa lao tới, đâm thẳng vào xe chúng ta. Tiểu nhân tránh không kịp, đành phải kéo chặt dây cương, kết quả chiếc xe sượt qua hông xe chúng ta. May mà đại nương tử không sao, nếu không tiểu nhân thật sự… thật sự…”
Khương Đường nhìn theo hướng xa phu chỉ, cách nơi đây ba trượng có một chiếc xe bị lật, đầu xe chúi xuống dưới đuôi xe hướng lên trên, bánh xe vẫn còn đang xoay tròn.
Xa phu kịp nhảy khỏi xe trước khi xe bị lật, giờ hắn đang ôm chân nhe răng trợn mắt.
Trong xe không có động tĩnh gì hết, Khương Đường đè khóe miệng xuống, một năm một mười kể lại cho Lục Cẩm Dao những gì mình nghe được, cuối cùng nói: “Trong xe ngựa hình như là thế tử Định Bắc hầu.”
Từ thành Thịnh Kinh đến ngoại ô chỉ có một con đường đất, đã được làm lại cho hơi bằng phẳng chút.
Hai bên đường có núi, còn có một mương đất.
Hôm qua trời mới vừa đổ mưa, mương đất biến thành mương bùn, đầu xe bị vùi trong bùn rất khó nhấc lên. Bên trong có tầm bốn năm người, nhiều người bị va đập vào nhau như vậy, chắc chắn sẽ bị va đập hôn mê.
Lục Cẩm Dao uống hết nước trà, nàng ấy lấy lại bình tĩnh nói: “Có chặn đường của chúng ta không?”
Khương Đường đáp: “Không ạ.”
Lục Cẩm Dao đặt chén trà xuống, nói: “Người trong xe chúng ta e là không thể giúp được gì, kêu xa phu để lại chút bạc, đến khi mấy người đó chui ra cũng đi nhờ xe về được.”
Nếu là người khác, có khi Lục Cẩm Dao sẽ quan tâm, ở Thịnh Kinh, bước ra đường không chừng lại gặp phải một con cháu nhà thế gia, giúp một chút sau này sẽ có nhiều đường lui hơn.
Nhưng ai bảo đây là xe ngựa của phủ Định Bắc hầu chứ, người trong xe chín phần mười là thế tử Định Bắc hầu.
Giúp loại người này Lục Cẩm Dao sợ làm ô uế tay mình.
Nghĩ đến quan hệ trong triều của Vĩnh Ninh hầu phủ với thế tử Định Bắc hầu, chỉ một mình Cố Kiến Sơn đã hơn Chu Thần Viễn tám trăm lần, Lục Cẩm Dao cảm thấy không phải sợ hãi nên cứ yên tâm thoải mái mà căn dặn.
Xa phu nhanh chóng để lại hai lượng bạc, lại nói một tiếng với xa phu của xe ngựa bị ngã phía sau, rồi mới dẹp đường hồi phủ.
Xe ngựa của Vĩnh Ninh hầu phủ đi rồi, vài chiếc xe ngựa phía sau cũng lần lượt rời đi.
Xa phu đứng ở ven đường vác cái chân què xin giúp đỡ, giờ mới có người dừng xe cứu.
Không biết tại sao đất ở đây lại bám như vậy, khi cứu được Chu Thần Viễn ra thì đã là ba mươi phút sau rồi.
Người khác còn tỉnh, nhưng có lẽ e ngại thân phận nên không kêu đau hay phát giận.
Chân của hắn ta bị thương, ngồi dưới đất không thể động đậy.
Khi bước ra áo choàng bị quệt xuống bùn đất, dáng vẻ chật vật không chịu nổi.
Nhìn dáng vẻ này, tuy chật vật nhưng vẫn khá thuận mắt.
Chu Thần Viễn chịu đau cách xe ngựa nói lời cảm ơn với người đã cứu hắn: “Đa tạ ân cứu mạng, hôm khác ta sẽ đến tận nhà viếng thăm.”
Rèm xe ngựa được vén lên, lộ ra khuôn mặt khuôn mặt xinh đẹp của An Dương quận chúa. Hô hấp của Chu Thần Viễn cứng lại, nghe thấy An Dương thong thả ung dung nói: “Tới nhà viếng thăm thì không cần, cảm phiền Chu thế tử hãy ghi tạc phần ân tình này vào trong lòng.”
Chu Thần Viễn nghe ra ý trào phúng nhàn nhạt.
Nhưng An Dương là ấu nữ của An Vương, còn hắn ta chỉ là thế tử có chức quan phẩm cấp không cao.
Đùa giỡn một tiểu nha hoàn còn được, nhưng đối với An Dương cần phải đủ lễ độ.
“Ân cứu mạng, suốt đời khó quên.”
An Dương cong môi nở nụ cười, nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời chói lóa: “Không dám phiền thế tử nhớ kỹ, nhưng tâm tư không nên có tốt nhất phải thu lại một chút, người khác có lẽ không biết nhưng ông trời biết rõ.”
Sau đó An Dương nhìn về phía cái đùi xiêu vẹo của Chu Thần Viễn, khẽ chống cằm như đang nghĩ phải làm gì.
Nàng ấy là chủ nhân của yến hội, phải ở lại cuối cùng, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ mới có thể về.
Nghe hạ nhân nói ngựa kéo xe của thế tử Định Bắc hầu bị dọa sợ, nàng ấy còn thấy kỳ lạ, không biết chuyện gì xảy ra.
Con đường này không hẹp, hai chiếc xe đi song song là dư sức.
Miễn là không có ý va chạm thì mọi chuyện sẽ dễ thôi.
Thế thì ngựa bị dọa sợ là đáng đời. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trán Chu Thần Viễn rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh: “Ân tình của quận chúa hôm khác Chu mỗ sẽ tạ ân, có điều, xe ngựa bị lật, Chu mỗ không biết phải trở về như nào, xin quận chúa cho Chu mỗ mượn một chiếc xe ngựa.”