Biển người xung quanh đổ xô đi, Khương Đường quay đầu nhìn ra đằng sau, thấy không có ai đuổi đến thì thở phào.
Nàng đưa mắt nhìn cổ tay bị nắm, Cố Kiến Sơn lập tức buông tay ra.
Khương Đường bỏ lọ bột ớt vào lại tay áo, nói: “Bên kia có kẻ buôn người, hẳn là còn lừa các cô nương khác, ngài mau đi xem xem.”
Không thể chỉ chọn mình nàng để ra tay được, nàng chạy thoát nhưng những người khác thì sao.
Cố Kiến Sơn đáp: “Đã cho Minh Triều đi rồi.”
Vết thương của hắn vẫn còn chưa khỏi hẳn nên không chạy nổi, Minh Triều bắt được người thì sẽ giao cho ngự lâm quân, ngự lâm quân phụ trách an nguy của hoàng thành.
Khương Đường đưa mu bàn tay ra sau lưng, x0a nắn cẩn thận: “Vậy thì tốt, thế nô tỳ về trước đây.”
Nàng không dám đi dạo nữa, giờ mới ra ngoài có một lát mà đã gặp phải loại chuyện này, vẫn nên quay về sớm một chút thì an toàn hơn. Cũng xúi quẩy, mới được bao lâu đâu mà hạt dẻ đã bị chôm mất, cho dù tìm được về thì Khương Đường cũng không dám ăn nữa, lát nữa lại đi mua một túi.
Cố Kiến Sơn nói: “Không ở lại thêm chốc nữa à?”
Khương Đường vừa mới ra ngoài, khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần.
Khương Đường lắc đầu: “Không đâu, công… vết thương của ngài vẫn chưa khỏi, cũng quay về sớm chút.”
Cố Kiến Sơn chau mày, nếu hắn nói hắn đi theo phía sau nên không cần lo lắng nguy hiểm, Khương Đường chắc chắn không đồng ý. Hôm nay mới có một lần như thế, ra ngoài thỏa chí mới phải.
Hắn mở lời: “Ta vẫn luôn thấy bức bách, hôm nay muốn ra ngoài dạo quanh nhưng Minh Triều, Xuân Đài không ở bên cạnh, người đi theo ta đi.”
Khương Đường vừa định nói nàng là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, đi theo không được thích hợp cho lắm, nhưng nàng thật sự muốn ở bên ngoài thêm chốc nữa.
Ở phủ Vĩnh Ninh hầu rất khó để trông thấy cảnh sắc bên ngoài, dù ra ngoài mua sắm thì cũng là lật đật đi mua xong rồi lại lật đi đi về. Ngày nghỉ tháng bình thường thì phải ngủ bù, phải thu dọn đồ đạc, phải giặt y phục, rất ít có dịp có thể đi loanh quanh thế này.
Khương Đường thích náo nhiệt, không muốn bí bách ở trong phủ Vĩnh Ninh hầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lại thêm đèn đuốc trên phố đẹp biết bao, hôm nay trời mưa, cũng không nóng bức nữa. So ra thì phủ Vĩnh Ninh hầu cứ hệt như một cái lồ ng.
Nhưng Khương Đường để tâm hơn, nếu bị ai bắt gặp nàng với Cố Kiến Sơn đi cạnh nhau, Cố Kiến Sơn thì chẳng mảy may điều gì, có thể thu mình rút lui, còn nàng thì khó tránh khỏi phải đội cái tội danh dụ dỗ chủ tử.
Nhưng thoáng chốc sau, Cố Kiến Sơn đã mua hai cái mặt nạ từ quầy hàng bên cạnh, đợi sau khi chủ quầy tìm tiền lẻ thì đưa cho Khương Đường một cái: “Này.”
Mỗi cái mặt nạ nhân vật đều có hai cái lỗ dưới phần mũi, chỉ để lộ mắt và miệng, có thể che hết cả mặt. Khương Đường đưa tay ra nhận, lia mắt nhìn cái của Cố Kiến Sơn, trông na ná cái của nàng.
Khương Đường nhanh chóng tháo cái khăn che mặt xuống rồi thay mặt nạ lên, nhìn Cố Kiến Sơn qua hai cái lỗ đen cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Cố Kiến Sơn nói: “Giờ được rồi, đi thôi… Có chỗ nào vui hơn không?”
Ngày này đeo mặt nạ cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Dẫu sao thì Khương Đường cảm thấy chỗ nào nhiều người thì chỗ ấy náo nhiệt, nên nàng chỉ về một hướng: “Bên kia, có bán đồ ăn.”
Khương Đường không hỏi thương thế của Cố Kiến Sơn thế nào, cái ngày hắn quay về là hai mươi sáu tháng sáu, hôm nay đã là đầu tháng bảy rồi, thương thế dù chưa lành hẳn nhưng chắc là đã hồi phục được chút rồi, chí ít sẽ không đi được vài bước đã ngã xuống đất như ngày hôm đó.
Tuy lắm người, nhưng người đi họp chợ cũng đông nên sẽ không có cảnh người chen người.
Khương Đường đi đằng trước dẫn đường, con phố bên kế còn náo nhiệt hơn, đủ loại mùi thơm hơi nóng bốc lên, Cố Kiến Sơn hỏi nàng thứ nào ngon.
Khương Đường đáp: “Có lẽ đều ngon cả.”
Cố Kiến Sơn móc một cái hầu bao ra: “Mua túi hạt dẻ ngào đường trước đã, những cái khác ngươi xem mà mua.”
Hầu bao rất nặng, bên trong có tiền đồng lẻ, bạc và hạt đậu vàng.
Khương Đường oán trách trong lòng, ra ngoài chơi mà vẫn còn phải làm việc cho người của phủ Vĩnh Ninh hầu. Nhưng mua đồ xong, nếu thứ quá cay thì Cố Kiến Sơn không ăn, đồ tanh không ăn, nên gần như không ăn cái gì. Đến nỗi mà hầu hết mọi thứ đều vào bụng của Khương Đường, như thể là mua cho nàng vậy, nếu như vậy thì ra ngoài chơi cũng khá là vui.
Đi đến trước cửa Ngũ Hương Cư, Cố Kiến Sơn lại dừng lại, Khương Đường hiểu ý đi vào mua điểm tâm.
Điểm tâm ở đây đắt nhưng rất ngon, Cố Kiến Sơn không thích ăn đồ ngọt, vậy thì cho nàng ăn hết rồi.
Nàng lại không phải nha hoàn của Cố Kiến Sơn nên không lấy nguyệt ngân của Yến Hồi Đường, ra ngoài làm hướng dẫn viên du lịch ắt phải ăn nhiều một chút thì mới có thể kiếm lãi hoàn vốn, sao có thể dẫn đường cho người ta không công được chứ.
Khương Đường mua nửa cân mật tô (bánh mứt táo xốp giòn) mà nàng cảm thấy ngon nhất, còn có hai miếng bánh nếp pha lê. Lúc đưa cho Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn lại đưa tay ra cầm có một cái bánh mật tô.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Khương Đường, Cố Kiến Sơn hỏi: “Sao thế?”
“Ngài có thích ăn đồ ngọt không?” Khương Đường lẫn lộn luôn rồi, nàng cũng không biết rốt cuộc Cố Kiến Sơn có thích ăn đồ ngọt hay không.
Nếu như đang ở phủ Vĩnh Ninh Hầu thì nàng nhất định sẽ không hỏi đâu.
Nhưng ở trên phố chợ, dường như nàng không phải là nha hoàn, Cố Kiến Sơn không phải công tử vậy. Có vài lời có thể thốt ra mà chẳng hề kiêng dè gì.
Cố Kiến Sơn nhìn Khương Đường chằm chằm một lúc rồi đáp: “Trước đây không thích.”
Vậy thì bây giờ thích rồi.
Bọn họ mới đi qua hai con phố.
Bỗng nhiên Khương Đường nhớ đến đồ tráng miệng và món ăn có vị ngọt mà chính nàng đã từng đặc biệt làm.
Cố Kiến Sơn cũng chỉ ăn có một miếng rồi không động vào nữa, khi ấy hắn không thích ăn đồ ngọt, sau này từ từ quen dần, rồi lại từ từ thích.
Giống như đối với Khương Đường.
Không hề chê ghét, đến khi quen dần dần thì lại từ từ ưa thích.
Hôm nay là tiết Khất Xảo, vốn dĩ Cố Kiến Sơn định đi theo đằng sau Khương Đường, nhưng đông người nên cứ đi theo mãi rồi lạc mất.
Sau cùng tìm thấy được người thì Cố Kiến Sơn không nỡ rời đi, cơ hội hắn có thể trông thấy Khương Đường cực kỳ ít ỏi, vì trong số những lần ít ỏi ấy nếu không phải hắn xảy ra chuyện thì cũng là Khương Đường có chuyện, chứ đừng nói đến chuyện yên lành đứng ở đây hàn huyên.
Đối với hắn mà nói, cùng nhau đi giữa đám đông như thế này tựa như vay mượn về.
Khương Đường định thần lại, không tiếp tục nhìn Cố Kiến Sơn nữa mà tập trung nhìn đường.
Nàng vừa đi vừa ăn điểm tâm, đi theo Cố Kiến Sơn quẩn quanh hết con phố này lại đến con phố khác.
Trên con phố này bán rất nhiều hoa, có bán hoa dành dành, cả làn hoa lài trắng như tuyết và rất nhiều rất nhiều đóa hoa hồng…
Tiểu nương tử có thể mua để cài lên tóc, ấy mới là người đẹp như hoa.
Khương Đường xoa xoa cổ tay, lấy tiền của mình ra mua một xâu hoa nhài, rồi đeo luôn vào tay.
Cổ tay bị người ấy kéo nên hơi đau.
Lúc quay về mà bị đám người Lục Anh trông thấy thì khó tránh khỏi bị hỏi han, nên chẳng bằng đeo cái này lên để che đi, trông khá đẹp.
Bà lão bán hoa nhài nói cái này chốc nữa sẽ nở, bây giờ vẫn là nụ hoa, lát nữa sẽ là vòng hoa.
Khương Đường lấy cho đám Bội Lan mỗi người một vòng, rồi dùng khăn tay bọc lại để khỏi bị đè hỏng.
Cố Kiến Sơn vẫn luôn nhìn Khương Đường, rời khỏi quầy hàng, hắn lấy ra một cái lọ thuốc nhỏ: “Vừa nãy ta xin lỗi.”
Khương Đường nói: “Không phải do ngài, là mới nãy bị đám buôn người kéo một trận.”
Hôm nay nàng khá là vui.
Hôm nay là tiết Khất Xảo, người trên phố chợ đều thành đôi thành cặp, tuy không nắm tay nhau nhưng cũng là kề vai sánh bước. Nếu không phải có Cố Kiến Sơn thì nàng sẽ phải đi dạo trên phố một mình, còn có thể bị lừa bán đi nữa.
Cuối cùng may mắn trốn thoát được, còn gặp Cố Kiến Sơn, rồi ăn biết bao đồ ngon, chỉ tiêu có mấy lượng. Ngày trước không có cơ hội ăn những thứ không nỡ ăn thì hôm nay đều ăn hết cả rồi.
Trông thấy đèn lồ ng đủ hình đủ dạng, nghe trẻ con kể chuyện đố đèn, thế này là đủ rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bao phủ nơi đây là một lớp mưa bụi, thi thoảng trên hàng mi đọng lại ít hạt mưa, ngắm những đèn đuốc này mang theo vầng sáng, trông cứ hệt như mộng mà quả thật là mộng.
Cố Kiến Sơn tốt quá, cái người càng như vậy, Khương Đường mong rằng hắn càng ngày càng tốt hơn.
Không nên dây dưa quá phận.
Thật ra nàng không tin một công tử hầu phủ như Cố Kiến Sơn không tìm được lấy một nha hoàn dẫn đường dạo phố cho hắn.
Cớ sao có thể vô tình gặp gỡ trên phố, còn bảo nàng dẫn đường, mua biết bao nhiêu thứ mà gần như chẳng ăn lấy một miếng mà toàn vào hết bụng nàng.
Hôm nay là tiết Khất Xảo.
Thật ra nàng bằng lòng tin tâm ý của Cố Kiến Sơn, tin rằng Cố Kiến Sơn thích nàng nên mới làm những điều này. Nhưng không thể được, con người nơi đây phải thực tế hơn nhiều.
Cùng lắm là cảm thấy nàng xinh đẹp, muốn cưới làm thiếp mà thôi.
Khương Đường không muốn làm thiếp, cả Hoàng đế cũng không được.
Dẫu sao cũng chỉ có một đêm nay thôi, quay về hầu phủ thì hắn vẫn là Ngũ công tử.
Cũng chỉ buông mình một giờ thôi.
“Bên kia có thả đèn sông, ngài có muốn thả một cái không?”
Khương Đường ngẩng đầu lên hỏi Cố Kiến Sơn.
Nam nữ đi ngang qua mờ dần trong đôi mắt nàng, Cố Kiến Sơn đeo mặt nạ, để lộ ra một đôi mắt và bờ môi nhạt màu.
Có lẽ là vì không nhìn thứ gì khác nên đôi mắt này trông vô cùng thâm tình.
Cố Kiến Sơn nói: “Bôi thuốc trước đã, chốc nữa rồi đi thả đèn sông.”
Khương Đường đành nhận lấy thuốc, bôi một chút lên trên cổ tay, vừa định lên tiếng thì nghe thấy Cố Kiến Sơn nói: “Ta đi mua đèn sông.”
Cố Kiến Sơn mua hai chiếc chén hoa đăng, cũng chỉ to bằng bàn tay, mỗi tay hắn cầm một chiếc. Cánh hoa làm bằng giấy, nhụy h0a là một khúc nến nhỏ, ánh nến long lanh, tuy không sánh được với hội đèn trên phố nhưng trôi rải rác ở bờ sông trông hệt như sao sáng rải khắp một vùng.
Cố Kiến Sơn đưa cho Khương Đường một chiếc, thấy mọi người bên cạnh đều chắp tay ước nguyện thì Khương Đường cũng ước một điều.
Nàng không tham lam, chỉ ước một điều.
Hy vọng rằng nàng sớm tích đủ tiền, như thế mới có thể chuộc thân sớm hơn chút.
Khương Đường thả đèn sông xuống nước, Cố Kiến Sơn ở bên cạnh cũng thả đèn ra.
Hai chiếc đèn cùng trôi xuôi theo dòng nước, mãi đến khi Khương Đường không còn trông thấy ngọn nến ở nhụy h0a nữa cũng không bị mưa phùn thổi tắt.
Ra ngoài đã sắp được nửa giờ rồi.
Khương Đường hỏi Cố Kiến Sơn: “Lúc nào thì ngài về?”
Cố Kiến Sơn đáp: “Bây giờ, quay về cũng gần giờ Hợi rồi.”
Khương Đường gật đầu, lách khỏi đám người.
Hai bên bờ sông có rất nhiều người bao quanh, mưa phùn táp lên mặt sông hộ thành, bắn lên vài gợn sóng. Đúng lúc náo nhiệt nhất nên ai cũng muốn đi dạo thêm lát nữa, hầu như không có ai đi ngược dòng người cả.
Đều xuôi theo bậc thang bên bờ sông đi xuống, dù thả đèn sông xong rồi cũng sẽ ở lại bờ sông ngắm một lúc, Khương Đường và Cố Kiến Sơn là một trong số ít lách ra bên ngoài.
Cuối cùng cũng chen ra khỏi đám người, Khương Đường thở phào rồi tháo mặt nạ ra, lúc này mới men theo đường cũ quay về.
Dọc đường quay về, hai người không mua thứ gì cả, cũng không chuyện trò gì.
Khương Đường giật mình, đổi tay cầm đồ ăn chưa ăn hết: “Đúng rồi, công tử, túi tiền của ngài, quên mất không đưa cho ngài.”
Cố Kiến Sơn bị cắt lời nhưng cũng chỉ có thể cất túi tiền trước.
Lúc đang muốn cất lời thì Khương Đường lại hỏi: “Công tử, bắt được mấy kẻ buôn người kia rồi thì làm sao?”
Cố Kiến Sơn trả lời câu hỏi của Khương Đường trước: “Bỏ tù giam giữ trước, xem xét tình hình rồi định đoạt sau.”
Kẻ nào tội nghiêm trọng thì sẽ giải đi treo cổ, kẻ có tình tiết nhẹ thì giam trong ngục mấy năm, rồi lại in chữ lên mặt, lúc này mới có thể thả ra ngoài.
Sau khi in chữ thì người gặp phải sẽ cẩn thận, chỉ có điều mấy kẻ buôn người cũng chưa làm được chuyện gì.
Khương Đường gật đầu: “Thế thì tốt.”
Cố Kiến Sơn thấy nàng không hỏi nữa, giờ mới mở lời: “Khương Đường.”
Khương Đường vỗ đầu nói: “Suýt nữa thì quên mất, vậy bánh quy có hữu dụng không, dùng có tốt không?”
Cố Kiến Sơn cúi đầu, giọng nói hơn run: “Dùng tốt, cũng hữu dụng. Nhờ có thứ này nên đánh thắng được hai trận.”
“Vậy thì quả là quá tốt, cảm ơn ngài đã giúp ta lúc ở núi giả với cả ở thôn trang, hôm nay cũng thế.” Khương Đường mỉm cười, lần này không đợi Cố Kiến Sơn nói nàng đã bảo: “Thì giờ đã không còn sớm nữa, ta nên quay về rồi. Công tử vào từ cửa chính đi, ta phải vào từ cửa hông ở góc Đông Nam.”
Khương Đường cảm thấy mình đã ám chỉ rất rõ ràng rồi, một cái cửa chính, một cái cửa hông, chẳng thể đi cùng một cửa nên căn bản chỉ là hai con người qua đường thôi.
Chỉ cần Cố Kiến Sơn không phải là kẻ ngốc thì có thể nghe ra được.
Cố Kiến Sơn nghe hiểu, nhưng vì sao Khương Đường không thể tin hắn một lần. Trên mình hắn có quân công, lần này bắt được nội gián cũng có thể lập được công trạng.
Khi Hoàng thượng luận công ban thưởng, hắn chưa từng yêu cầu bất kỳ điều gì, vết thương lành rồi vẫn có thể đánh trận tiếp, tay phải không được thì còn có tay trái, hắn sẽ không để cho Khương Đường chịu uất ức gì.
Nhưng tại sao không đợi hắn nói mà đã vội…tại sao đến cả cơ hội mở lời cũng không có.
“Khương Đường…”
Khương Đường cúi đầu nói: “Hội đèn hôm nay đẹp lắm, một năm cũng chỉ có một lần như thế này, để ta vui vẻ đến sáng ngày mai nhé. Ngài đừng nói lời gì mất hứng, ta sẽ không làm thiếp cho ngài đâu, ngài bỏ cái ý này đi.”
Nàng không muốn phí lời với Cố Kiến Sơn nên vái chào rồi quay người bỏ chạy. Vào đến cửa hông của hầu phủ, Khương Đường thở phào nhẹ nhõm, tháo mặt nạ xuống rồi lại nhìn đống đồ trên người, thu dọn thỏa đáng rồi mới đi về phòng hạ nhân.
Vui là vui, ai đi dạo phố cùng với một người vừa cao ráo vừa tuấn tú còn mua cho ngươi đồ ăn mà không đâu. Nhưng muốn bảo nàng làm thiếp thì không có cửa, chỉ với chút đồ ăn, thân phận của một công tử là có thể mua được nàng?
Nằm mơ đi.
Khương Đường chạy về sân viện, ở cửa phòng của hạ nhân nàng trông thấy Hàn Dư Thanh.
Khương Đường đứng xa xa gật đầu coi như chào hỏi, sau lần ấy quan hệ của hai người trở lại mối quan hệ cùng làm việc bình thường.
Hàn Dư Thanh là quản sự mua sắm ở phòng bếp lớn, nàng thường đến phòng bếp lớn nên đôi khi sẽ nhờ hắn mua ít đồ khó mua giùm.
Nên tất nhiên không thể chẳng nói lấy một câu được.
Nàng gật đầu, Hàn Dư Thanh cũng gật đầu, nhưng không có ý định đi đến. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Đường đi về phía phòng hạ nhân, lúc ngang qua Hàn Dư Thanh, hắn cất tiếng bảo: “Có thể giúp ta gọi Trúc Ảnh ở Yến Phương Đường không?”
Khương Đường gật đầu: “Được chứ, ngươi đợi một lát.”