Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 90



Chị dâu em chồng nói chuyện một lúc đã tới giờ cơm.

Cố Tương Quân sáng mắt, nàng ấy cảm thấy đồ ăn ở chỗ tứ tẩu ngon hơn những nơi khác.

Tất cả đều là thứ mới lạ chưa từng ăn qua.

Nhữ Lâm nằm ở Tây Nam, bên đó vừa nóng vừa ẩm, đồ ăn chủ yếu là cay, mà thức ăn ở Yến Kỉ Đường vị gì cũng có.

Cố Tương Quân đang độ phát triển thể chất, một bữa có thể ăn được hai chén cơm

Lục Cẩm Dao thấy nàng ấy ăn ngon như vậy thì nghĩ bụng mình có thể ăn được nhiều hơn một chút.

Hai người chờ mang thức ăn lên, đầu tiên là món nguội, có món sữa đông hai tầng và bánh gạo nếp mà Cố Tương Quân thích.

Còn có món rau trộn dưa có vị chua để khai vị và bò kho.

Cuối cùng hai bát canh lớn.

Vừa ngửi là đã nghe được mùi xương hầm nồng đậm, nhìn thì thấy đó là hoành thánh. Cố Tương Quân cúi đầu quan sát, cái bát này còn to hơn mặt nàng ấy.

Bên cạnh có hai đĩa nhỏ, là dầu ớt và cải chua xắt nhỏ, muốn ăn cay và chua hơn thì cứ cho vào thêm.

Cố Tương Quân ăn cay, nàng ấy nếm thử trước xem cay bao nhiêu rồi mới đổ hết dầu ớt và cải chua xắt nhỏ vào.

Lục Cẩm Dao nói: “Muội ăn cay thật đó.”

“Ớt ở chỗ bọn muội cay hơn thứ này nhiều, nếu tẩu tử muốn ăn cay thì để muội viết thư về nhờ gửi một ít qua đây.” Cố Tương Quân cười với Lục Cẩm Dao rồi nói: “Cái này vừa thơm vừa cay, ăn ngon quá.”

Lục Cẩm Dao thầm nghĩ, thức ăn ở mỗi nơi được chế biến không giống nhau, từ những thứ nhỏ nhất cũng sẽ có hương vị của riêng nó.

Giống như nấm ở Điền Nam … Sau này khai trương cửa hàng mới, nếu chỉ làm món ăn ngon không thì chưa đủ, phải cho người đi khắp các nơi ở ngự triều để tìm những nguyên liệu nấu ăn ngon nhất, như vậy mới khiến cho món ăn càng thêm ngon.

Như vậy cho dù có người muốn bắt chước thì cũng không bắt chước được.

Nguyên liệu nấu ăn và công thức đều là bí mật của cửa hàng, tuyệt đối không được để cho người khác biết.

Cố Tương Quân không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ có món gì ngon thì sẽ mang đến cho Lục Cẩm Dao một phần, ớt cay cũng không phải là đồ gì quý giá, gửi đồ từ Nhữ Lâm sang đây cũng không tốn bao nhiêu bạc.

Nàng ấy thấy Lục Cẩm Dao động đũa thì cũng gắp một miếng, bát canh nóng hổi, Cố Tương Quân ăn rất từ tốn, miếng đầu tiên chỉ cắn được lớp vỏ.

Hương vị không giống như những bát hoành thánh đã từng ăn trước đây.

Lại nếm thử nhân thịt, hoành thánh rất thơm ngon khiến người ta muốn thưởng thức.

Nhưng quá nóng.

Lễ nghi được dạy từ nhỏ không có dạy phải vừa ăn vừa thổi, chỉ có thể chờ hoành thánh nguội từ từ. Cố Tương Quân ăn một miếng cải chua xắt nhỏ, vén tóc bên tai rồi ngượng ngùng cười với Lục Cẩm Dao, sau đó lại hăng hái cắn tiếp nửa còn lại.

Nóng nhưng rất tươi ngon.

Nấm thái hạt lựu được bọc trong lớp thịt heo, khi ăn sẽ tạo ra cảm giác hơi lợn cợn, hình dạng cũng đẹp, lớp vỏ bên ngoài gần như xuyên thấu, có thể thấy được phần nhân đầy đặn bên trong.

Nhìn không nỡ ăn.

Cố Tương Quân nếm thử món thứ hai, là hoành thánh cá, lớp da bọc ngoài không hề có mùi tanh.

Cố Tương Quân sáng mắt: “Tứ tẩu, hoành thánh này ngon hơn hoành thánh muội đã ăn trước đây rất nhiều!”

Lục Cẩm Dao cũng cảm thấy ngon, màu sắc của nhân hoành thánh không giống nhau, ngay cả lớp vỏ cũng có sự khác biệt.

Đầu đường bán một chén hoành thánh với giá sáu văn, nhân bên trong cũng khá đầy đặn nhưng không ngon bằng món này.

Lục Cẩm Dao nói: “Vỏ hoành thánh này làm từ thứ gì, sao không giống với món trước kia từng ăn.”

Cố Tương Quân vuốt mặt nói: “Chỉ có thịt mới tạo ra được thứ mỹ vị như vậy.”

Lục Cẩm Dao buồn cười: “Muội nha, chỉ nghĩ tới ăn thịt thôi.”

Lục Cẩm Dao dặn dò Bạch Vi: “Đưa một nửa số hoành thánh này đến chính viện đi, không biết trưa nay hầu gia có về ăn cơm không?”

Bạch Vi gật đầu: “Không về ạ.”

Lục Cẩm Dao nói: “Cứ đưa qua đi, lấy nhiều một chút.”

Lúc tới chính viện, nên đưa cho người nào thì đưa người đó.

Ăn hết một chén hoành thánh, toàn thân đều cảm thấy thoải mái, vô cùng ấm áp.

Còn mấy ngày nữa là lập thu, Lục Cẩm Dao cảm thấy thời tiết từ từ lạnh, không cần dùng băng, mặc y phục mùa hè là được.

Sau khi lập thu thì mới đổi y phục mới, bắt kịp vụ thu hoạch ở thôn trang, cũng cần phái người tới đó quan sát. Năm rồi có qua đó ở vài ngày, nhưng Cố Kiến Châu không ở đây, bụng nàng ấy lại lớn, chịu không nổi xóc nảy nên năm nay không qua.

Lục Cẩm Dao tính sau khi khai trương cửa hàng sẽ trở về phủ Bình Dương hầu, Khương Đường và Hoài Hề đi giám sát thôn trang, nàng ấy mang Bạch Vi và Nguyệt Vân về nhà mẹ đẻ.

Cao ma ma cũng về cùng, nha hoàn nào muốn thì có thể theo Hoài Hề đến thôn trang, còn lại thì vẫn ở Yến Kỉ Đường.

Mùng năm tháng tám, cửa hàng khai trương, Lục Cẩm Dao không lộ diện, chỉ hẹn vài người bạn lên lầu hai đánh mạt chược và chơi bài trúc.

Trịnh thị cũng tới, muốn ủng hộ chuyện kinh doanh của Lục Cẩm Dao.

Trò chơi mới lạ, đồ ăn thức uống cũng mới lạ.

Có người thích uống trà Ô Long. Nơi này có hai loại, là ô long bạch đào và ô long nho, không chỉ có trà tươi mát mà còn có đào và nho ngon ngọt, phối hợp với nhau khiến chúng càng ngon hơn.

Điểm tâm cũng có nhiều loại, có người quen ăn ở Ngũ Hương Cư, nhưng cũng có người đã dần dần quen ăn ở Cẩm Đường Cư.

Xét về sự mềm mại tinh tế, Cẩm Đường Cư không hề thua kém Ngũ Hương Cư, có đủ loại hương vị, vừa khai trương được ba tháng đã mở chi nhánh mới, xem như có chỗ đứng ở Thịnh Kinh.

Hơn nữa, ngoại trừ bánh khoai sọ nghiền và bánh khoai lang, không có nơi nào làm ra được các món điểm tâm khác. Cẩm Đường Cư bán hai loại này với giá khá rẻ, hương vị lại ngon hơn, tội gì phải đến nơi khác mua.

Vì cửa hàng mới khai trương nên Lục Cẩm Dao cũng ngồi ở cửa hàng một ngày, cùng chơi mạt chược và đánh bài.

Ban đầu chỉ muốn tiếp đám Sở Hàm Ngọc và An Dương, nhưng càng chơi lại càng hăng không muốn rời đi.

May mắn Khương Đường đã tính trước nên sắp xếp nha hoàn bóp vai.

Đây là lần đầu tiên An Dương thấy loại bài này, chơi vui hơn bài lá cây, còn mạt chược, ban đầu chỉ nghĩ là một trò chơi bình thường nhưng càng chơi lại càng cảm thấy thú vị.

“Lục tỷ tỷ, cái này tỷ còn không, có thể cho ta một bộ không?” An Dương không thiếu bạc, cũng không sợ thiếu nhân tình.

Lục Cẩm Dao sai Bạch Vi cầm tới một bộ, An Dương hỏi bao nhiêu bạc, Lục Cẩm Dao nói: “Cái này không phải thứ đáng giá, ta cho muội hai bộ, nếu muội thấy chơi vui thì nhờ muội giới thiệu với người khác.”

Chi phí làm một bộ bài trúc chỉ có mười mấy văn tiền, nhờ thợ mộc trong Hầu phủ làm ra.

Lục Cẩm Dao tính bán một bộ nửa đồng, được sáu phần lợi nhuận.

Lục Cẩm Dao: “Mạt chược thì hơi khó làm hơn một chút…”

An Dương nói: “Cái này không gấp, có thể tới đây chơi. Yên tâm, nếu bán cái này thì chắc chắn sẽ có nhiều người mua.”

Nàng ấy thấy bài trúc cũng làm từ trúc, mới hỏi Lục Cẩm Dao có thể bán hay không. Mạt chược ở Cẩm Đường Cư làm bằng ngọc thạch, nhìn qua đã thấy tốn không ít công sức, nàng ấy lại có quan hệ tốt với Lục Cẩm Dao nên sẽ không đòi mạt chược của người ta mà sẽ tự mình cho người làm lấy.

Lúc An Dương xuống lầu thì quan sát bốn phía, trang hoàng rất đẹp, thanh mát lịch sự tao nhã, điểm khác biệt so với các cửa hàng khác là ở đây có rất nhiều hoa cỏ, vừa nhìn đã cảm thấy thoải mái.

An Dương nhìn thêm mấy lần rồi làm như vô ý hỏi: “Hôm nay Khương Đường không ở đây sao?”

Lục Cẩm Dao cười nói: “Sắp tới vụ thu rồi, ta để nàng ấy đến thôn trang giám sát.”

Lục Cẩm Dao có hai thôn trang hồi môn, sau khi gả, kính trà gặp mặt cũng được tặng một thôn trang. Thành thân được hai năm, Lục Cẩm Dao còn đặt mua một căn nhà nhỏ, nàng ấy có bạc sẽ không gửi đến tiền trang, phần lớn đều dùng để mua nhà mua đất.

An Dương gật đầu: “Phải thu hoạch vụ thu rồi.”

Thu hoạch vụ thu là chuyện quan trọng ở Ngự Triều, không chỉ có dân chúng coi trọng mà triều đình cũng coi trọng.

Ngoại trừ Điền Nam, các địa phương khác đều mưa thuận gió hoà, tuy tháng năm, tháng sáu ở Thịnh Kinh ít mưa nhưng sang tháng bảy thì lại mưa thường xuyên, có lẽ năm nay thu hoạch không tồi.

Thôn trang của Lục Cẩm Dao nằm ở ngoại ô Thịnh Kinh, lúc này cả Hầu phủ đều bận rộn để kịp thu hoạch vụ thu.

Đến gần trung thu là có thể hoàn thành công việc.

Sáng nay Khương Đường đã ngồi xe ngựa đến thôn trang, mang theo vài bộ y phục và mấy lượng bạc. Người đi cùng là Tĩnh Mặc, một mình nàng không quán xuyến được hết nên Lục Cẩm Dao cho Tĩnh Mặc đi cùng.

Đến đây chủ yếu là để giám sát thu hoạch vụ thu, Cố Kiến Châu xuất thân là tiến sĩ, thôn trang của Lục Cẩm Dao cũng không cần nộp thuế, trả một ít tiền thuê cho các nông hộ là được.

Một vùng này đều là thôn trang, đồng ruộng vàng rực mênh mông vô bờ, có thể nhìn thấy mấy gian nhà nhỏ ở phía xa, Khương Đường đi từ sáng, tới trưa mới đến nơi.

Nàng hỏi Tĩnh Mặc: “Bên này là thôn trang của ai?”

Tĩnh Mặc nói: “Hẳn là của các vị khác trong Hầu phủ. Thôn trang của tứ gia cùng đại nương tử là hầu gia và phu nhân cho lúc thành thân. Ta nghe Bạch Vi nói, thôn trang trong phủ đều ở cùng một khu.”

Đất đai rộng rãi, có sông có hồ, người trong nhà dễ nói chuyện, thượng nguồn hạ nguồn thông thoáng nên cũng không cần tới nơi khác mượn nước.

Khương Đường gật đầu, đi ngang qua thôn trang bên cạnh, đột nhiên nàng thấy một bóng người xẹt qua trong sân viện, là Xuân Đài.

Nếu đó là thôn trang của Cố Kiến Sơn thì Xuân Đài ở đó cũng không kỳ lạ.

Khương Đường nhìn thoáng qua, nhanh chóng buông rèm xe xuống.

Mặc kệ Cố Kiến Sơn có tới hay không cũng không liên quan đến nàng, nàng đến đây vì công việc.

Trước kia, nàng và Tĩnh Mặc chưa từng tới thôn trang, nhưng biết thôn trang chiếm bao nhiêu mẫu, bên trong có bao nhiêu nông hộ, dựa theo sản lượng mỗi mẫu của những năm trước và triều đình, có thể tính toán ra thu hoạch năm nay.

Đương nhiên là cao hơn sản lượng mẫu thì càng tốt.

Tổng cộng có sáu mươi tám mẫu bảy phân đất, mười sáu nông hộ, nhân khẩu từ bốn đến mười hai người. Nhà quản sự họ Lưu, một nhà tám miệng ăn.

Sản lượng lúa mì trên mỗi mẫu đất ngự triều là hai trăm cân, lúa nước là gần ba trăm cân một mẫu, phương Nam cao hơn một chút, phương Bắc và Tây Bắc thấp hơn. Nông hộ trong thôn trang của Lục Cẩm Dao được chia ba phần lương thực cho một mẫu đất, thu hoạch càng tốt thì được chia càng nhiều, đương nhiên, trong nhà hơn chục nhân khẩu, có năm sáu người lao động khỏe mạnh thì trồng được nhiều hơn những nhà có bốn nhân khẩu.

Nông hộ trong điền trang đều là hạ nhân trong phủ.

Tuy nha hoàn, hạ nhân phục vụ phủ Vĩnh Ninh Hầu nhiều, nhưng có một số người không biết chữ, vẻ ngoài bình thường, chỉ có thể trồng trọt để nuôi sống gia đình.

Hạ nhân phạm lỗi cũng bị đưa đến thôn trang.

Sau khi đến thôn trang, những người này cơ bản đều không sống được bao lâu.

Đến thôn trang, Khương Đường cùng Tĩnh Mặc từ trên xe ngựa đi xuống, hoàn toàn khác biệt với Thịnh Kinh, nơi này người thưa thớt, đâu đâu cũng là ruộng đồng.

Hơn chín phần thôn trang là trồng trọt lúa mạch và lúa nước, còn lại một phần chia thành hai, một nửa trồng rau, một nửa nuôi gia súc.

Ngoài ra còn có một cái ao nhỏ, bên trong có cá và tôm, cũng cung cấp nước dùng và trữ nước vào năm hạn hán.

Ngoại trừ đưa đến Hầu phủ, tự mình cũng có thể nuôi một ít để ăn và trợ cấp sinh hoạt.

Nông hộ trong điền trang đã chuẩn bị xong phòng cho hai người, hai người ở một gian phòng.

Còn chuẩn bị một bàn thức ăn, cũng hy vọng Khương Đường và Tĩnh Mặc có thể nói nhiều lời tốt ở trước mặt Lục Cẩm Dao.

"Năm nay thu hoạch không tệ, đại nương tử cứ yên tâm. Hai ngày trước bắt đầu ngày mùa thu hoạch, lương thực thu hoạch phơi ở trước sân, có thể cân sau khi phơi khô." Lưu quản sự nói với hai người chuyện cần làm, "Ngoài ra cá tôm trong sông đều béo múp, cũng có thể ăn. Các cô nương muốn ăn cái gì thì nói với ta, cái khác không có, nhưng đồ vật trong ruộng và trên núi còn nhiều. Thu hoạch bận rộn, chiêu đãi không chu đáo, xin thứ lỗi.”

Khương Đường và Tĩnh Mặc không cần làm việc đồng áng, chỉ cần giám sát bọn họ làm việc. Nếu như có sâu dám làm giàu cho túi riêng của bọn họ, trước tiên ghi nhớ rồi trở về nói cho Lục Cẩm Dao giải quyết.

Lục Cẩm Dao đã dặn, nếu thật sự quá phận, tạm thời đừng lên tiếng, lúc đó lại phái người đến trừng trị, không quá phận thì bọn họ giải quyết là được.

Thịnh Kinh nằm ở phía đông nam Ngự triều, đất đai màu mỡ, những năm qua mùa màng thu hoạch không tệ.

Nông dân cũng sẽ gian lận, dù sao ai cũng muốn có nhiều lương thực. Đối với bọn họ, nhà đông con có thể ra đồng làm việc ít, ăn no cũng là việc khó.

Nhưng cũng không dám làm càn quá mức, ví dụ như không dám báo một mẫu hơn hai trăm cân chỉ còn một trăm cân.

Lục Cẩm Dao sợ hai cô nương Khương Đường và Tĩnh Mặc ở chỗ này bị bắt nạt, nơi này nhiều nam nhân, mặc dù giữ văn tự bán mình nhưng người ta quýnh lên thì chuyện gì cũng làm được.

Khương Đường luôn nhớ kỹ lời dặn của Lục Cẩm Dao.

“Đại bá không cần chăm sóc chúng ta, xem có gì cần hỗ trợ thì thông báo một tiếng, chúng ta có thể làm." Khương Đường xinh đẹp, khi cười lên nhìn cực dễ nói chuyện, "Tuyệt đối đừng khách sáo, chúng ta cũng là nha hoàn của Đại nương tử, chúng ta đều làm việc vì đại nương tử.”

Cho một quả táo ngọt lại thêm một gậy, Khương Đường cũng học được chiêu này, lấy tên tuổi của Lục Cẩm Dao ra thì có ích hơn nói bất kỳ cái gì khác.

Quản sự cười ngây ngô: "Chuyện là như vậy, dù sao thiếu cái gì cứ nói cho ta biết, người ở đây đều thành thật."

Sau khi đám người rời đi, Khương Đường và Tĩnh Mặc cũng không rảnh rỗi, dọn dẹp phòng ốc một lượt.

Hai người bọn họ phải ở lại đây vài ngày, thôn trang nhiều đồ, không lo ăn uống. Khương Đường mang theo hai bếp than, bọn họ tự đốt lửa nấu cơm, hương vị thơm ngon, đỡ phiền phức cho nông hộ.

Ngày mùa phải trợ cấp chất béo, trong điền trang giết một con lợn, đưa cho đám Khương Đường hai miếng thịt, một miếng xương sườn gầy, một miếng thịt ba chỉ, đều là phần ngon nhất. Sau đó còn đưa bánh phở và một số trứng gà, rau quả.

Thịt do quản sự mang tới, Khương Đường không khách sáo, đóng cửa lại hỏi Tĩnh Mặc muốn ăn gì.

Trên thực tế, bọn nha hoàn không muốn đến thôn trang, hơn nữa lúc này Lục Cẩm Dao trở về phủ Bình Dương Hầu, Bán Hạ và Lục Anh ở lại Yến Kỷ Đường, không ai quản ở hầu phủ, không cần hầu hạ, thoải mái biết bao.

Lúc này Tĩnh Mặc không hâm mộ Lục Anh nữa, đi theo Khương Đường ra ngoài giống như du lịch mùa thu, nấu cơm dã ngoại vậy.

Tĩnh Mặc nói: “Ăn gì cũng được, ta sẽ phụ ngươi.”

Khương Đường: “Làm xong đưa một bát cho quản sự, chúng ta ở đây cũng thuận tiện hơn. Qua mấy ngày nữa ta sẽ hỏi xem ai nấu cơm vào ngày mùa, nhà ai nấy ăn hay là ăn chung.”

Tĩnh Mặc ngạc nhiên: “Ngươi muốn nấu cho bọn họ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.