Phủ y là một lão đại phu có kinh nghiệm. Mỗi tháng, ngoại trừ tiền khám bệnh xem mạch ở các viện thì còn có bạc tháng, hơn nữa không có khế ước bán thân.
Xem như là người được tôn kính nhất trong phủ.
Lục Cẩm Dao hơi yên lòng, hỏi phủ y có thể dùng thuốc an thai gì đó, trước đó ma ma Trịnh thị phái tới nói mấy người Hàn thị đã từng uống.
Dưỡng thân bổ khí, có tác dụng an thai.
Phủ y: “Không cần cái này, xin Tứ nương tử cứ ba ngày xem mạch một lần, nếu cảm thấy không khỏe thì cứ bảo nha hoàn đi kêu, lão phu sẽ tới xem.”
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Nguyệt Vân.”
Nguyệt Vân hiểu ý, cầm một túi tiền, tiễn lão đại phu ra khỏi Yến Kỉ Đường.
Lục Cẩm Dao sờ bụng, thầm nghĩ, hài tử nha hài tử, con lớn như vậy rồi mà phụ thân con vẫn còn ở Điền Nam, không biết đến khi nào mới có thể trở về.
Từ giữa tháng sáu đến cuối tháng tám, Cố Kiến Châu đã đi được hơn hai tháng.
Trên đường chậm trễ hơn nửa tháng, ở Điền Nam trị thủy đã hơn một tháng. Lục Cẩm Dao nhớ Cố Kiến Châu từng nói, tháng chín là mùa lũ chấm dứt, Điền Nam có chuyển biến tốt đẹp thì có thể trở về một thời gian.
Nàng không biết Cố Kiến Châu nói vậy nhưng có làm được không.
Cách nửa tháng một phong thư, một vài đồ vật. Lục Cẩm Dao viết thư bảo Cố Kiến Sơn gửi về một ít nấm khô, cái này ăn ngon, hơn nữa còn có thể giúp dân chúng Điền Nam sống sót, cớ sao không làm.
Sau này có nhiều, hoặc là mở cửa hàng đi bán, hoặc là gói tặng người ta, đều dùng được.
Cố Kiến Châu đi rồi, lúc này Khương Đường cũng đi.
Nhìn lá cây bên ngoài còn xanh mướt mấy ngày trước, hai ngày nay không ngừng rơi xuống, Lục Cẩm Dao không nhịn được nhìn lá vàng ngoài cửa sổ thở dài.
Trong mấy ngày nay phải giải quyết xong hết mọi chuyện.
Việc cuối cùng Khương Đường làm là dạy Triệu đại nương xào nấm, cái này phải dùng lửa thật lớn để xào, nếu chẳng may xào không chín sẽ thật sự có chuyện, đương nhiên Triệu đại nương sẽ không dám qua loa.
Thử vài lần thấy hương vị không tệ, nhưng trong lòng vẫn run sợ khi làm cái này, chỉ sợ không cẩn thận ăn vào rồi xảy ra chuyện.
Triệu đại nương nói: “Nếu ngươi đi, ta vẫn không làm thì tốt hơn.”
Nếu thật sự ăn vào mà xảy ra chuyện gì, bà ấy không thể đảm đương nổi.
Khương Đường: “... Vậy trước tiên cứ cho vào nồi hấp chín, sau đó lại xào, như vậy cũng được, cái này ăn ngon mà, nếu để lâu sẽ bị hỏng.”
Hấp trước rồi mới xào, Triệu đại nương cảm thấy cách này có thể làm được.
Mặc dù hương vị làm ra không ngon như xào trực tiếp, nhưng tóm lại sẽ an toàn hơn.
Hơn nữa nấm còn có thể dùng để hầm canh chứ không riêng gì xào ăn. Nếu thật sự không được nữa thì lại tẩm bột chiên, ăn vào giòn rụm.
Hoài Hề cuối cùng cũng hiểu vì sao Khương Đường nói có việc cần dùng tiền gấp, thì ra là vì chuộc thân.
Lần này tất cả đều hiểu rõ.
Hoài Hề lớn hơn Khương Đường mấy tuổi, vẫn dự định làm nha hoàn cho Lục Cẩm Dao, về sau không lập gia đình.
Đột nhiên nàng ấy cảm thấy tiết kiệm tiền để chuộc thân cũng không tệ.
Làm đại nha hoàn, hai năm nay số tiền thưởng cùng bạc tháng cộng lại cũng gần trăm lượng bạc, bạc của Khương Đường hẳn là không ít, nhưng tất cả đều dựa vào công thức nấu ăn.
Thật ra, Hoài Hề không biết nên hâm mộ ai, hâm mộ Khương Đường kiếm được nhiều tiền hay sao? Nhưng đại nương tử dựa vào công thức đó kiếm được càng nhiều bạc hơn. Nói hâm mộ Lục Cẩm Dao thì không cần, vốn là chủ tử, lấy nhiều lấy ít gì đó đều là chuyện nên làm.
Khương Đường vừa đi, Lộ Trúc lại không có ở đây, Yến Kỉ Đường khó khăn lắm mới yên ổn lại bị rối loạn.
Khương Đường cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng nếu vẫn cứ nghĩ cho Yến Kỉ Đường thì đời này nàng sẽ không đi được.
Giá bán căn nhà kia đã được xác định, tổng cộng bảy trăm tám mươi lượng bạc.
Cách Vĩnh Ninh Hầu phủ hơn nửa canh giờ đi xe, nếu bên này có việc, có thể đi tìm nàng. Nếu Lục Cẩm Dao không thích ăn cơm, Hầu phủ có chuyện gì cần nàng làm, Khương Đường sẽ không từ chối.
Đã đến bước cuối cùng, Khương Đường muốn chia tay trong vui vẻ.
Ngày sau, Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ chậm rãi từ phồn vinh đi xuống suy tàn, sau đó lại do Cố Kiến Châu đưa trở lại đỉnh cao từng bước một.
Có lẽ là bởi vì Cố Kiến Sơn, có lẽ bởi vì Lục Cẩm Dao, Khương Đường có cảm giác tuy nàng sẽ lập tức rời khỏi Hầu phủ, nhưng về sau còn có rất nhiều chuyện dây mơ rễ má liên quan.
Tuy nhiên, cho dù có chuyện cũng là chuyện sau này, việc gấp trước mắt là rời khỏi Hầu phủ.
Đầu tháng chín, Cẩm Đường Cư kiểm kê sổ sách.
Tháng này lợi nhuận ròng nhiều hơn gấp đôi so với tháng trước. Hai cửa hàng, cửa hàng mới khai trương chưa đầy một tháng, lợi nhuận điểm tâm đã có hơn một ngàn lượng bạc. Đối tượng mua điểm tâm nhiều nhất là các nương tử thế gia.
Ngồi tụ tập xoa mạt chược cả nửa ngày, đói bụng khát nước nhất định phải uống trà ăn điểm tâm. Lúc chơi thắng vài ván đã hơn mấy lượng bạc, dù sao cũng phải để ý đến thể diện, không có mấy người gọi loại bánh khoai lang rẻ nhất để ăn, trừ phi thật sự muốn ăn. Hiện tại trong cửa hàng, loại điểm tâm bán chạy nhất là bánh nướng trứng chảy, nghe nói ngay cả nương nương trong cung cũng thích ăn.
Lời này không phải nói bậy, là nha hoàn bên cạnh An Dương quận chúa nói.
Ngày đó nha hoàn bên cạnh An Dương quận chúa xếp hàng mua điểm tâm, nói là tặng cho nương nương trong cung. Về sau lời này truyền khắp nơi, nhưng không ai biết nương nương nào thích ăn.
Có thể thấy được loại điểm tâm này được ưa chuộng đến cỡ nào.
Nhưng việc buôn bán thạch băng đến tháng sau sẽ dừng lại, có bánh nướng trứng chảy bù lại nên việc làm ăn trong mùa thu cũng sẽ không kém.
Cửa hàng có lợi nhuận nhiều, ngoại trừ tiền thuê cửa hàng, tiền công của các sư phụ chưởng quỹ, thuế phí phải nộp... Số tiền kiếm được không phải của một mình Lục Cẩm Dao.
Khương Đường được chia lợi nhuận từ việc bán bánh trung thu và bánh nướng trứng chảy, còn Cố Kiến Sơn được chia lợi nhuận từ việc bán tất cả các loại điểm tâm.
Ngoại trừ để lại một phần tiền làm vốn xoay vòng, Lục Cẩm Dao lấy hết phần còn lại để chia lợi nhuận.
Lợi nhuận chia cho Khương Đường là hai trăm mười ba lượng, cho Cố Kiến Sơn hơn tám trăm lượng, Lục Cẩm Dao cầm về một ngàn hai trăm lượng.
Chia bạc xong, nàng bảo Hoài Hề trực tiếp mang tới cho Yến Hồi Đường.
Nhiều bạc như vậy, Lục Cẩm Dao gửi cho Cố Kiến Châu năm trăm lượng, Cố Kiến Châu có nhiều chỗ cần dùng đến tiền.
Khương Đường cầm bạc, ký tên ấn dấu tay vào sổ sách để xác nhận nàng đã lấy tiền, tránh sau này xảy ra tranh chấp.
Tiền đã đến tay, Khương Đường lại mang trang sức đi đổi lấy tiền.
Mùng hai tháng chín, Khương Đường xin phép Lục Cẩm Dao nửa ngày nghỉ, mang theo trang sức đi tiệm cầm đồ. Tiệm cầm đồ là do Hoài Hề giới thiệu cho nàng. Trước đây Hoài Hề đã từng bán đồ ở chỗ này, xem như là tiệm cầm đồ công bằng nhất ở Thịnh kinh.
Tiệm cầm đồ chuyên mua bán những thứ đã được sử dụng, có những thứ là do khổ chủ rơi vào đường cùng, không thể không bán.
Nếu bán bảo bối gia truyền gì đó thì cứ nói với chưởng quầy tiệm cầm đồ, sau này sẽ đến chuộc lại, nhưng giá bán và giá mua lại nhất định không giống, bán giá thấp, mua về giá cao.
Đương nhiên cũng có chưởng quầy bán đồ đạc cho người khác, dù sao người nào trả giá cao thì được, không ai cứ giữ lại mãi cho ngươi.
Trước tiên Khương Đường cho chưởng quầy xem mấy trang sức lẻ không nằm nguyên bộ.
Mấy thứ đồ vật mà Lục Cẩm Dao cho bọn họ, chất liệu và chế tác nhất định sẽ không kém, vậy nên không thể chỉ lấy trọng lượng để xác định giá cả.
Chưởng quầy đeo kính lưu ly nhìn kỹ, sau đó nghi ngờ nói: “Mấy thứ này của cô nương là từ đâu tới?”
Có nha hoàn nhà giàu trộm đồ của chủ tử mang đi bán, chưởng quầy nhìn ánh mắt Khương Đường trong sáng, ngược lại không giống người trộm đồ, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Những chuyện này phải hỏi rõ ràng, bằng không đến lúc đó họ lại gây phiền toái cho tiệm cầm đồ.
Khương Đường nói: “Những thứ này được các chủ tử thưởng lúc làm việc.”
Chưởng quầy gật đầu: “Chế tác không tồi, ta có thể trả ngươi ba mươi lượng bạc cho cái trâm cài vàng này.”
Bởi vì là vàng dát mỏng, phía trên cũng không có vết trầy xước nên nhìn rất mới.
“Cây trâm hoa hải đường và cây trâm hoa mai này, có thể cho ngươi mười lượng bạc.” Chưởng quầy nhìn kỹ, bạc không đáng giá bằng vàng, hơn nữa hai cây trâm này cộng lại không nặng bằng một lượng bạc, mười lượng đã là không ít.
Khuyên tai trân châu và vòng tay quấn cành sen cộng lại mười lăm lượng bạc, ngọc châu thì chưởng quầy nhìn đi nhìn lại cẩn thận rồi cho một giá không cao lắm: “Màu nước không tốt, chỉ có thể làm tua rua, năm lượng bạc đi.”
Đồ trang sức bán cho tiệm cầm đồ, nếu như chất lượng không tốt lắm thì tiệm cầm đồ sẽ mang về đánh lại lần nữa rồi bày ra bán, cũng sẽ có người hỏi mua.
Tổng cộng sáu mươi lượng bạc.
Khương Đường nói: “Vậy làm phiền chưởng quầy xem bộ trang sức này.”
Cái này là Trịnh thị cho nàng, nàng chưa từng đeo, ngay cả mấy người Lục Anh cũng không biết.
Thấy đây là trang sức trân châu, ánh mắt chưởng quầy sáng rực lên, đây là thứ tốt.
Trân châu mượt mà, lộ ra quý khí, khó nhất là tìm được nhiều hạt trân châu kích thước lớn nhỏ vừa vặn thích hợp với nhau như vậy.
Hơn nữa, trang sức được mạ vàng, thoạt nhìn có vẻ sang trọng.
Chưởng quầy dùng khăn lụa cẩn thận nâng lên, nhìn qua: “Bộ trang sức này, ta cho ngươi một trăm tám mươi lượng bạc.”
Trân châu óng ánh, nếu không mạ vàng thì có thể bán được giá cao hơn.
Chưởng quầy lau kính lưu ly, chậm rãi nói: “Hiện tại rất ít khi tìm được trân châu đẹp như vậy, nếu cô nương cần tiền dùng gấp thì có thể đặt tạm ở chỗ này trước, sau này có tiền lại đến chuộc về.”
Khương Đường chưa từng tiếp xúc với trang sức, vốn tưởng rằng chỉ có một trăm năm mươi lượng bạc thôi, không ngờ bộ trang sức này lại đáng giá nhiều như vậy.
Bán thì chắc chắn phải bán, không bán thì không đủ tiền mua nhà.
Một trăm tám mươi lượng, cộng thêm số tiền bán mấy loại trang sức kia, tổng cộng là hai trăm bốn mươi lượng.
Bản thân nàng còn có năm trăm bảy mươi lượng ngân phiếu vàng bạc các loại, gom góp thêm bên này nữa là được tám trăm mười lượng bạc. Nhưng chuộc thân cần hai mươi lượng bạc, ở Ngự Triều mua nhà còn cần phải nộp các loại thuế, đi tới quan phủ làm khế nhà cũng cần phải đóng tiền.
Căn nhà kia có giá bảy trăm tám mươi lượng, cộng thêm thuế phải nộp nữa thì hẳn là bảy trăm tám mươi lăm lượng. Như vậy nàng vẫn còn dư mấy lượng bạc để mua thêm vài món đồ.
Khương Đường hỏi: “Có thể tăng thêm chút nữa không? Ta cũng luyến tiếc bộ trang sức này, nếu không thật sự cần tiền dùng gấp thì cũng không bán.”
Chưởng quầy cắn chặt giá: “Cô nương có thể đi tới mấy cửa hàng khác hỏi thăm, xem mấy chỗ khác đưa giá bao nhiêu.”
Chỉ cần so sánh với ba nhà là đã biết cửa tiệm bọn họ tốt cỡ nào.
Khương Đường chỉ do dự một lát, gật đầu: “Thôi được.”
Trả tiền, giao hàng.
Chưởng quầy ghi chép kỹ các loại trang sức, viết hóa đơn cho Khương Đường.
Cầm bạc trong tay, Khương Đường thở phào nhẹ nhõm.
Chút bạc này vừa đủ dùng, nếu thật sự túng thiếu thì sau này dọn ra ngoài sẽ tiết kiệm chi tiêu, đến tháng sau chia lợi nhuận bán bánh nướng trứng chảy là nàng có tiền.
Trở lại Yến Kỉ Đường, Khương Đường đi tìm Lục Cẩm Dao chuộc thân.
Chuộc thân không phải là đơn giản xé khế ước bán thân là xong, cần phải cầm khế ước bán thân đi quan phủ với gia chủ, sau đó lấy hộ tịch mới.
Sau khi lấy được hộ tịch, mới coi như thật sự đã chuộc thân.
Chẳng qua Khương Đường hiện tại còn chưa mua nhà, chỉ có thể đợi sau khi làm xong thủ tục sang tên căn nhà kia rồi mới điền đầy đủ địa chỉ trên hộ tịch.
Lục Cẩm Dao bảo Hoài Hề đi theo Khương Đường, quan phủ làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã xóa bỏ khế ước bán thân cho Khương Đường.
Giống như trong vô hình, đã loại bỏ xiềng xích.
Hoài Hề vừa đi vừa nói: “Đại nương tử nói chờ ngươi tìm được chỗ đặt chân rồi chuyển ra ngoài, không vội chuyện này.”
Khương Đường gật đầu: “Hôm nay cảm ơn ngươi.”
Hoài Hề lắc đầu nói không cần, càng là chuyện chưa ai từng làm càng cảm thấy đáng quý.
Hy vọng Khương Đường và bọn họ sau này đều tốt.
Đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, chưa ngồi được nửa khắc đồng hồ thì đã có người từ chính viện tới.
Lúc thông bẩm, Nam Hương nói: “Phu nhân bảo Tứ nương tử cùng Khương Đường đi tới chính viện.”
Khương Đường không biết là vì chuyện gì, nhưng vẻ mặt Nam Hương cũng không tốt lắm. Nam Hương nói với Lục Cẩm Dao: “Đại nương tử đi tới chính viện, sau đó phu nhân bảo nô tỳ tới đây.”