“Lại đây, Đường Miên, đưa đồ cho tôi, tôi xách hộ em.” Lệ Ngự vừa nói xong đã vươn tay cầm lấy hành lý trên tay Đường Miên, trông khá nặng.
Trên tay xách vài túi hành lý nhưng Lệ Ngự vẫn bước đi như bay, Đường Miên đi theo sau Lệ Ngự đến sân ga.
Kỳ nghỉ quốc khánh, vừa hừng sáng Lệ Ngự đã đứng đợi Đường Miên trước cổng Kinh đại, Tô Vệ Quốc cố ý lái xe đưa Lệ Ngự và Đường Miên đến ga tàu hỏa mới rời đi.
Nửa giờ sau tàu vào ga, Lệ Ngự vẫn luôn chú ý đến cô gái nhỏ bên cạnh, còn giúp cô chặn đám người đang chen lấn, thân hình cao lớn che chở cho Đường Miên rất nhiều, sau khi lên tàu Đường Miên thở dài nhẹ nhõm.
Hiện tại đi tàu hỏa còn muốn khó hơn so với đi xe buýt vào giờ cao điểm của sau này, đi xe buýt là một thân một mình, còn đi tàu thì phải vác theo hành lý cồng kềnh, lơ đãng một chút là va vào người khác, thật mệt nhọc.
Lệ Ngự là quân nhân, có thể đặt vé giường nằm, Đường Miên lần này xem như được hưởng ké đặc quyền của anh, nếu là một mình cô đi đừng nói là vé giường nằm có được vé ngồi đã là không tồi. Lúc này là quốc khánh, trong không khí hân hoan của kỳ nghỉ lễ rất khó để mua được một tấm vé tàu.
Nửa giờ sau, còi tàu vang lên, cảnh vật ngoài cửa sổ dần lùi về sau.
Lệ Ngự sau khi cất hành lý anh nhìn Đường Miên ngồi đọc sách, dáng vẻ ngoan ngoãn, khiến anh mê mẩn đến không thể dời mắt, khi Đường Miên ngẩng đầu lên Lệ Ngự mới lấy lại tinh thần, vội vàng dời tầm mắt.
Đường Miên liếc người đàn ông, thấy anh nghiêng đầu lộ ra một bên tai đỏ bừng môi đẹp khẽ cong.
Người đàn ông này, thật ngây thơ.
Lệ Ngự đương nhiên đã nhận ra Đường Miên đang nhìn anh, cầm lấy chiếc cốc bên cạnh nói: “Tôi đi ra ngoài lấy ít nước nóng, để nguội, lát nữa em khát thì có thể uống ngay.”
Lệ Ngự lưu lại một câu liền rời đi, Đường Miên nghĩ đến một bên tai đỏ ửng của anh lúc nãy, khẽ cười, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Trên tàu không có trò giải trí nào, chỉ có thể đọc sách giết thời gian.
Đường Miên đang mãi mê đọc sách thì cửa toa bị mở ra, một bà lão dắt tay một đứa trẻ đứng ngoài cửa, hai người ngẩng đầu thấy Đường Miên đang ngồi đọc sách bên trong có hơi sửng sốt.
Đường Miên ngẩng đầu nhìn lại, thấy một già một trẻ đứng bên ngoài lúng túng nhìn cô.
“Xin chào, hai bà cháu ở toa xe này phải không? Vào đi.” Đường Miên mỉm cười nói.
“Đúng vậy, vừa rồi chúng tôi đi nhầm toa.” Bà lão giải thích sau đó dẫn đứa bé đi vào, đặt hành lý bên cạnh giường của Đường Miên, sau đó hai người ngồi vào một góc không phát ra tiếng động.
Chờ đến lúc Lệ Ngự trở về mở cửa toa ra thì thấy bên trong có nhiều thêm hai người, hai người kia còn ngồi trên một góc giường co rúm người không phát ra tiếng động trông rất kỳ quái, Đường Miên lúc này vẫn ngồi trên giường như cũ nhưng không đọc sách nữa mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường Miên nghe thấy tiếng động, quay đầu, thấy Lệ Ngự bưng cốc nước ấm tiến vào, vội vàng ngồi thẳng dậy, định nói chuyện với Lệ Ngự.
“Chúng ta còn bao lâu nữa thì đến nơi? Anh đã bảo là anh trai em đã gọi điện cho anh, hai người đã nói gì, liệu anh ấy có thể đến đón chúng ta được không? Ở đây thật nhàm chán, anh nói chuyện với em đi.” Đường Miên mỉm cười duỗi tay nhận lấy chiếc cốc trong tay Lệ Ngự, nhưng mà bị Lệ Ngự tránh đi.
“Phỏng tay, để anh.” Lệ Ngự cúi người đem hai cốc nước đặt lên bàn, sau đó sau đó ngồi đối diện với Đường Miên, nhìn cô nói: “Còn mười hai tiếng nữa, 10 giờ rưỡi sáng mai chúng ta sẽ đến trạm, Đường Chiến gọi qua nói là sẽ đến đón chúng ta.”
“Vâng, vậy là tốt rồi, ngày quốc khánh ở quân khu có hoạt động gì không ạ? Đây là lần đầu tiên em đi thăm quân, anh giới thiệu cho em biết với nha.” Đôi mắt to long lanh của Đường Miên chớp chớp với Lệ Ngự, trông rất đáng yêu.
“Tôi nghe Tiết Bạch nói quốc khánh lần này đoàn văn công sẽ tổ chức văn nghệ, có cả khiêu vũ và ca hát, khi đó em có thể đến xem, về cơ bản thì không có trò giải trí nào khác, nếu em cảm thấy nhàm chán thì có thể bảo Đường Chiến dẫn em đi dạo phố, tỉnh W có vài nơi phong cảnh rất đẹp, cấp dưới của tôi từng đến thăm quan, nghe nói cũng không tồi.” Lệ Ngự nói.
“Đoàn văn công biểu diễn à, em nhất định phải đến xem.” Nghe nói các cô đoàn văn công rất xinh đẹp, đây là một cơ hội tốt Đường Miên phải ngắm cho thật đã.
Lệ Ngự thấy Đường Miên rất hứng thú với đoàn văn công, Lệ Ngự là một tên thẳng nam tỏ vẻ không hiểu tại sao Đường Miên lại quan tâm đến đoàn văn công như thế.
Ở trong quân đội đã nhiều năm, Lệ Ngự đã xem đoàn văn công biểu diễn rất nhiều lần, không cảm thấy có gì mới mẻ, Lệ Ngự biết mấy tên oắt con trong đội kia đến để ngắm gái, nhưng Lệ Ngự không có cảm giác với mấy cô gái kia.
Nhiều năm như vậy, trừ bỏ cô gái nhỏ trước mắt, những sinh vật giống cái khác trong mắt Lệ Ngự chẳng có gì khác biệt, hoặc là nói anh chưa từng chú ý đến họ.
Giờ này khắc này, ở trong mắt Lệ Ngự chỉ có cô gái nhỏ của anh là xinh đẹp nhất, chẳng ai có thể đẹp hơn cô.
Bên kia, Đường Chiến đang báo cáo phép.
Đã là một người lính thì không thể tùy ý rời vị trí, nếu có chuyện cần làm thì phải viết đơn xin nghỉ phép.
Tiết Bạch là chính ủy cấp trên của Đường Chiến người duyệt phép cho anh, Tiết bạch nhìn người đàn ông to lớn đứng trong phòng mình, mở miệng nói: “Chẳng phải em gái cậu đi cùng với Lệ Ngự sao, cậu không yên tâm cái gì? Lệ Ngự là người thế nào cậu còn không tin sao?”
“Chuyện này thì khác, Lệ Ngự là Lệ Ngự, em gái tôi khó khăn lắm mới đến thăm tôi, tôi không đến đón sao được, 10 giờ rưỡi ngày mai tàu đến, buổi sáng tôi cũng rảnh, huấn luyện 9 giờ kết thúc, chuyện khác tôi sẽ giao phó cho cấp dưới của tôi là liên đội phó, chính ủy Tiết, cậu mau phê duyệt cho tôi đi, ngày mai tôi không đến đây được, tôi phải ra ga tàu đón người.”
Đường Chiến quỷ quyệt nói, tỏ vẻ nếu Tiết Bạch không phê duyệt anh sẽ giở trò ngay lập tức.
Mọi chuyện ổn thỏa thì ngày mai Đường Chiến có thể gặp được em gái, đã hai năm không gặp, ba mẹ mỗi lần gọi đến đều bảo nhất định phải đón em gái, nếu em gái thiếu dù chỉ một sợi tóc thì anh không cần về nữa, trực tiếp cút đi.
“Được rồi, cậu đi đi, tôi có nói không cho cậu đi sao?” Tiết Bạch liếc Đường Chiến, thấy vẻ mặt hứng khởi của đối phương, nhịn không phun tào: “Cậu suốt ngày cứ em gái tôi em gái tôi, cậu xem hiện tại còn ai ở trong quân khu không biết cậu có em gái không? Cấp trên rất quan tâm đến vấn đề cá nhân của cậu, lần này đoàn văn công biểu diễn cậu phải đến xem, thấy ai vừa ý thì theo đuổi biết chưa? Đừng cả ngày em gái tôi em gái tôi nữa, em gái còn quan trọng hơn vợ sao?”
“Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, em gái là em gái, còn vợ à tôi còn chưa biết mặt mũi cô ấy thế nào, nên là em gái quan trọng hơn, chuyện cá nhân của tôi cũng không vội, dù sao tôi cũng từng có vợ, cậu và Lệ Ngự thì đến tận bây giờ vẫn độc thân, sao cậu không đi lo chuyện của bản thân hả?” Một ông chú già ế lại không biết xem lại mình còn đi nói người khác, cậu không tự biết xấu hổ à?!
Tiết Bạch nghẹn họng, trừng mắt với Đường Chiến, giận đến mức suýt chút nữa là ném bình mực trên bàn vào tên to xác kia.
Có thể nói chuyện được nữa không, có thể nói chuyện nữa không?
“Không phải bọn này không đi tìm, mà là vì chưa gặp được người thích hợp thôi.”
“Tôi cũng chưa gặp được người thích hợp.” Đường Chiến đáp lại ngay lập tức.
Tiết Bạch không muốn nói chuyện với Đường Chiến nữa, nhưng vẫn tặng kèm cho anh ba chữ: “Lăn con bê!”
“Lăn thì lăn, nhớ kỹ đơn xin nghỉ phép của tôi ở đó, đừng quên.” Đường Chiến nói xong nhanh như chớp chạy ra khỏi văn phòng.
Tiết Bạch nhìn Đường Chiến chạy đi, còn thuận tay đóng cửa lại, trong lòng tức muốn xì khói.
Biết người khác nói như thế nào về sư đoàn bọn họ không?
Sư đoàn cẩu cô đơn, ba người lợi hại nhất sư đoàn đều là cẩu độc thân, quả thực…… Mất mặt!
Tiết Bạch còn có thể làm gì khác sao? Anh ta mọi chuyện đều có thể làm rất tốt cho đến nay cũng chỉ có mỗi vấn đề cá nhân là giải quyết không xong.
Hai ngày trước, thủ trưởng đã đặc biệt dặn dò anh ta phải nắm bắt thời gian này để giải quyết vấn đề cá nhân, không thể để sư đoàn khác chê cười bọn họ chỉ vì vấn đề cá nhân.
Tiết Bạch thực bất đắc dĩ, anh ta biết thủ trưởng của bọn họ đang rầu thúi ruột, cả ba người đều rất tốt, bất luận là làm nhiệm vụ hay chiến đấu đều hoàn thành xuất sắt, nhưng lợi hại thế thì sao vấn đề cá nhân vẫn…… Không động tĩnh thì có lợi hại hơn nữa thì được gì?
Này mẹ nó chuyện này phải nói sao?
Em gái Đường Chiến đến thăm, chuyện này đã lan truyền khắp quân khu, đặc biệt là còn đến đây cùng Lệ doanh.
Trong quân khu này ai mà không biết Đường Chiến có một cô em gái, một cô em gái lớn lên "trông rất giống" Đường Chiến.
Vốn dĩ ngay từ đầu nghe nói Đường Chiến có em gái mọi người còn có một chút ý tưởng, nhưng khi nghe nói cô em này rất giống Đường Chiến thì mọi nhiệt tình đều tan biến.
Người có mắt đều nhìn được Đường Chiến trông như thế nào.
Cao lớn thô kệch, trên người cơ bắp rắn chắc, da đen đến nỗi trời tối là không nhìn thấy người.
Em gái lớn lên giống Đường Chiến…… Ai da nha, sợ sợ, không thể trêu vào.
Mọi người rất tò mò về cô em gái kim cương của Đường Chiến, nghe Đường Chiến nhắc mãi mấy năm nay mà vẫn chưa từng thấy người thật, mọi người thật sự rất mong chờ.
——————
Ngày hôm sau, 10 giờ.
Tàu sắp vào ga, Lệ Ngự thu thập hành lý rồi kêu Đường Miên chuẩn bị xuống tàu.
Ở trên tàu hỏa hơn mười mấy tiếng đồng hồ, cho đến tận lúc đến trạm Đường Miên cái gì cũng không cần làm, có Lệ Ngự ở đây Đường Miên không cần động đến một ngón tay, xuống xe Lệ Ngự còn che chở Đường Miên đi ra bên ngoài.
Ga tàu hỏa, Đường Chiến khoác trên người bộ quân trang đã đứng đợi sẵn.
Hôm nay Đường Chiến dậy từ rất sớm, huấn luyện xong liền trở về ký túc xá thay quần áo, đây là lần đầu em gái đến thăm anh, Đường Chiến cảm thấy anh phải thật chỉnh chu khi gặp cô, ít nhất không thể để em gái thấy bộ dạng nhếch nhác nhễ nhại mồ hôi của anh, tránh đến lúc đó lại bị ghét bỏ.
Đường Chiến chờ đợi đến mòn mỏi mới thấy được bóng dáng của cô em gái nhỏ nhà mình.
Nhưng vì sao Lệ Ngự lại dựa sát người em gái của anh như vậy?
Tên khốn đó sắp ôm em gái của anh vào lòng rồi!
Đường chiến trừng lớn đôi mắt, dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn Lệ Ngự, đồng thời nhấc chân bước nhanh về phía em gái.
Lệ Ngự đang bảo vệ cô gái nhỏ ra bên ngoài, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt đang chằm chằm vài anh, Lệ Ngự ngẩng đầu liền thấy Đường Chiến hùng hổ đi đến.
Khi Đường Chiến đến chỗ Lệ Ngự không có đưa tay ra nhận hành lý, mà là vươn tay kéo Đường Miên ra phía sau anh, nhìn Lệ Ngự với vẻ khó chịu nói: “Sao muộn như vậy rồi mới đến? Anh còn tưởng rằng bỏ lỡ hai người rồi, Lệ Ngự cậu làm gì mà gần em gái tôi thế, nam nữ thụ thụ bất thân không biết hả?”
Lệ Ngự nhàn nhạt liếc Đường Chiến, không nói.
Mà Đường Chiến cũng không có ý định nghe Lệ Ngự giải thích, trực tiếp dang hai tay che chở cho em gái đi ra ngoài.
Lệ Ngự xách hành lý đi theo sau, nhìn người đang ông to lớn phía trước che chở cho cô gái nhỏ, trong lòng có chút vị chua.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Cho dù Đường Chiến là anh trai ruột của cô thì anh vẫn cảm thấy ghen ghét.
Loại sinh vật mang tên anh trai này thật sự rất đáng ghét, nhất là loại cuồng em gái như Đường Chiến càng khiến cho Lệ Ngự thấy gai mắt.
Nhiệm vụ của anh là bảo vệ cho cô gái nhỏ, vậy mà tên anh trai chết tiệt vừa mới đến kia đã đoạt mất người.
Nhìn Đường Chiến và cô gái nhỏ đang cười nói vui vẻ, Lệ Ngự cảm thấy thật chướng tai gai mắt.
Hôm nay Đường Chiến lái xe đến đón người, bởi vì để thuận tiện đón luôn Lệ Ngự, Đường Chiến nghĩ bụng lúc về có thêm Lệ Ngự, anh có thể ngồi sau nói chuyện với em gái, còn Lệ Ngự ngồi trước lái xe.
Đường Chiến tự cho rằng ý tưởng này rất tuyệt.
Sau đó lúc về, Lệ Ngự ngồi trước lái xe, còn Đường Chiến và Đường Miên ngồi phía sau trò chuyện, không khí giữa hai người họ rất hòa hợp, vui vẻ, còn thường xuyên nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười, âm thanh vang vẳng trong xe không dứt.
Đến nơi xe vừa dừng đã thu hút sự chú ý của mọi người, hôm nay Đường Chiến lái xe ra ngoài, nói là đi đón Lệ Ngự và em gái.
Lúc xe tiến vào, mọi người đều có thể đoán ra người ngồi trong xe là ai.
“Cạch!” Một tiếng, Đường Chiến mở cửa xe đi xuống, sau đó hướng vào trong nói: “Miên Miên, đến nơi rồi, xuống xe thôi.”
Nha nha nha, sắp ra rồi.
Rốt cuộc thì em gái Đường Chiến trông như thế nào?
Bên cạnh dù là người vô tình đi ngang qua hay kẻ đến để hóng hớt đều đồng thời nhìn vào trong xe, đáng tiếc thân hình của Đường Chiến quá lớn, mọi người căn bản không thấy gì.
“Lục ca, anh không tránh ra thì em ra ngoài thế nào?” Giọng nói mềm mại vang lên.
Đám người hóng chuyện đến dài cổ bên cạnh nghe thấy giọng nói này thì đều tròn mắt nhìn, tôi đi, thanh âm này thật dịu dàng.
Chất giọng thật dễ nghe, giọng nói này càng tăng thêm sự tò mò của mọi người với em gái Đường.
Rốt cuộc, cô em gái họ mòn mỏi chờ đợi đã bước ra, thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một đôi giày da nhỏ xinh xắn, bên trên là đôi chân dài mãnh khảnh được vây bởi chiếc quần tây dài màu đen, là cấp bậc hoàn toàn khác với đôi chân cơ bắp thô to của Đường Chiến.
“Tê!” Tiếng hút không khí vang lên.
Mọi người nhìn cô gái xinh xắn từ trên xe bước xuống hai mắt trừng lớn như muốn nổ tung, này, này này này…… Quá kích thích.
Em gái Đường Chiến thật sự quá đẹp.
Đôi mắt long lanh ánh nước, chiếc mũi thẳng thanh tú trên đôi môi màu anh đào diễm lệ thật mẹ nó đẹp.
Thiếu nữ tuổi trăng tròn, làn da trắng nõn kiều nộn, khác hoàn toàn với đám đàn ông đen đúa quê mùa bọn họ.
Thủy linh linh, nộn sinh sinh.
Đây thật sự là em gái của Đường Chiến? Trong mắt mọi người là sự kinh diễm, trong đầu lại mắng thầm Đường Chiến cậu mẹ nó thật vô sỉ.
Cái mặt già chó chết của Đường Chiến cậu, cùng với em gái của cậu giống nhau chỗ nào được hả?
Hoàn toàn không giống được không? Em gái nhỏ người ta lớn lên xinh đẹp vậy kia mà.
Đường Chiến phát hiện mọi người ánh nhìn xung quanh đều đổ dồn trên người em gái mình, lập tức cảnh giác, đôi mắt hổ sắc bén lườm quanh, thô bạo quát: “Nhìn cái gì mà nhìn hả, các cậu đều không cần huấn luyện nữa sao? Lăn đi hết cho tôi, đừng có làm em gái tôi sợ.”
Đường Chiến đuổi người, nếu là chưa gặp muốn bọn họ đi thì sẽ đi, hiện tại đã thấy mặt em gái Đường Chiến thì bọn họ làm sao mà đi được, bọn họ còn chưa chào hỏi với em gái nhỏ nữa cơ mà..
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
“Đường liên trưởng, đây là em gái cậu à, mau giới thiệu với anh em ở đây nào.” Có người không sợ chết mở miệng lớn tiếng nói.
“Đúng vậy, Đường liên trưởng cậu mau giới thiệu đi, em gái nhỏ khó lắm mới đến đây một lần, phải để chúng tôi tiếp đón chứ.”
“Chào em, bọn anh là chiến hữu của Đường Chiến, đều là người tốt, em đừng sợ.”
“Ha ha ha, Đường Chiến không giới thiệu thì tự bọn này đến làm quen, đều là anh em tốt, em gái của cậu cũng là em gái của bọn này, mọi người nói có phải hay không!” Có người ồn ào nói.
“Đúng, em gái của Đường Chiến cậu cũng là em gái của chúng tôi, ha ha ha.”
Đường Chiến khinh bỉ nhìn đám người vô sỉ không biết xấu hổ kia, lập tức liền trở mặt, phất tay nói: “Lăn lăn lăn, đều cút đi hết cho lão tử, đây là em gái tôi, các cậu muốn có em gái thì về nhà tìm mẹ mà xin, bé con này là do mẹ của tôi sinh, là em gái tôi, các cậu đừng có mà chiếm tiện nghi, nếu không ngày mai tôi sẽ thu thập hết đám người các cậu.”
“Ai da, sợ quá sợ quá, Đường Chiến à, chuyện này ngày mai nói, hiện tại cậu phải giới thiệu bọn này trước đã!”
“Đúng đúng đúng, giới thiệu giới thiệu, ngày khác tôi mời cậu uống rượu.”
“Phi, không biết xấu hổ, Đường Chiến người ta không thèm uống rượu của cậu đâu, muốn cưa em gái người ta à, cậu xem lại mình đi cái tên vô sỉ không biết xấu hổ này!”
“Đường Chiến, tôi mời cậu ăn cơm, đi tiệm ăn!”
Đường Miên đứng bên cạnh Đường Chiến, nhìn một đám đàn ông đứng đấu võ mồm với Đường Chiến, ngoan ngoãn lộ ra một nụ cười nhạt, đứng nép sau lưng anh trai nhà mình.
“Cạch!” Bỗng dưng một thanh âm vang lên.
Trong xe lại lần nữa có một người bước ra, dáng người cao lớn đứng bên cạnh xe, nhàn nhạt ngước mắt, ánh mắt sắc bén đảo một lượt bốn phía.
Lệ Ngự vừa xuất hiện, không khí đột nhiên an tĩnh, đám đàn ông vừa rồi còn cãi nhau ầm ĩ lúc này cũng im bật.
Nhìn gương mặt đen ngòm của Lệ Ngự, mọi người đột nhiên cảm giác một tháng không gặp, Lệ doanh giống như trở nên càng đáng sợ, đặc biệt khi anh nhìn họ với gương mặt vô cảm, ai cũng cảm thấy khiếp đảm.
“Mọi người có vẻ nhàn rỗi quá nhỉ, không có gì làm sao? Toàn bộ ở chỗ này xem náo nhiệt? Xem ra không có tôi ở đây mọi người rất thư thả?” Lệ Ngự đen mặt, tầm mắt lại lần nữa đảo qua mọi người, vừa mở miệng đã hỏi liên tiếp ba câu.
Mọi người đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Lệ Ngự, sôi nổi lắc đầu.
Không không không, bọn họ rất bận rất bận!
Bọn họ mới vừa huấn luyện xong, thật sự không nhàn rỗi như vậy.
Bọn họ liền rời đi ngay lập tức, còn không được sao?
Vì sao cứ cảm giác Lệ doanh nghỉ phép trở lại tính tính càng tàn bạo hơn xưa vậy?
Lệ Ngự nhìn đoàn người lén lút chạy đi, quay đầu, vẻ mặt hòa hoãn hơn một chút, nói với Đường Miên: “Tôi dẫn em đến nhà ăn, giờ đã qua giờ cơm trưa, tôi bảo đầu bếp làm riêng cho em một phần điểm tâm.”
“Vâng, được ạ.” Đường Miên gật gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đi theo sau Lệ Ngự.
Đường Chiến nhìn em gái nhà mình đi theo người khác, ngửa đầu nhìn trời, nhàn nhạt ưu thương.
Em gái à, nhắc tới nhà ăn là em quên mất luôn là em còn có một ông anh trai đây!
“Anh, đi thôi, em đói bụng.” Đường Miên quay đầu lại gọi Đường Chiến.
“Được rồi, anh tới liền.” Đường * chân chó * ca tung ta tung tăng chạy theo sau.
Nhưng là trong lòng vẫn là khống chế không được phun tào.
Nhà ăn so với anh trai quan trọng hơn sao?
Anh đã lưu lạc đến muốn cùng một cái nhà ăn tranh sủng sao?!