Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 54



Editor: Băng Tâm

“Miên Miên, anh nói cho em biết tay nghề của đầu bếp ở trong nhà ăn rất tốt, tay nghề đã được rèn giũa qua nhiều năm, có tổ truyền đấy. Tuy rằng thức ăn ở bộ đội kém hơn so với ở Kinh Đại, nhưng anh trai em khẳng định là các món ăn ở đây sẽ không làm em thất vọng đâu. Đúng rồi, lần này em định ở đây bao lâu? Anh đã cho người dọn phòng cho em. Chỗ bọn anh không có chia phòng, nhưng anh đã xin một phòng ở tạm thời cho em, nằm trong khu nhà cho gia đình, em hãy ở bên đó vài ngày, điều kiện có lẽ sẽ không tốt lắm Miên Miên em  chịu khó nhé……” Đường Chiến đi bên cạnh Đường Miên, lải nhải không ngừng.

Đường Miên cũng không mất nhẫn, ngược lại cảm thấy Đường Chiến như vậy rất thân thiết, đã hai năm không gặp ông anh trai này, Đường Miên có chút nhớ, phát hiện Đường Chiến vẫn luôn nhìn cô, Đường Miên nhe răng cười, nói: “Ca, cứ làm theo sắp xếp của anh, em không có ý kiến, còn nữa chẳng lẽ trong lòng của anh em là loại con gái mè nheo không chịu khổ được sao?”

Đường Chiến nghe em gái nói sẽ làm theo sắp xếp của anh, lập tức vui tươi hớn hở gãi gãi cái ót, mở miệng dỗ dành: “Không phải, em gái của anh là ngoan ngoãn nghe lời nhất, ai dám nói em gái anh không tốt, anh sẽ cho hắn một trận nhừ tử.”

Đường Miên cười ra tiếng, tiếng cười thanh thúy truyền từ phía sau đến tai Lệ Ngự.

Trong lòng có vị chua, chua đến độ vị giác bị tê liệt.

Lệ Ngự mắng thầm trong lòng, Đường Chiến từ khi nào mà dẻo miệng như vậy, còn biết dùng mấy lời ba hoa chích chòe để dỗ dành em gái nữa chứ.

Này mẹ nó vẫn là tên khờ to con Đường Chiến đó ư?

Cười cười cười, còn cười, cười cái rắm.

Lệ Ngự quay đầu nhìn bộ dáng cười ha hả của Đường Chiến trong lòng hừ lạnh, về sau Đường Chiến nên đổi tên thành Đường Hoa Hoa luôn đi hừ.

Đàn ông lắm mồm không tốt, anh trai lắm mồm lại càng xấu hơn.

Đường Chiến dỗ dành em gái, Lệ Ngự cảm thấy không thể chịu được nữa, xoay người lại nhìn chằm chằm Đường Chiến với vẻ mặt tối sầm.

Đường Chiến ngẩng đầu, thấy Lệ Ngự đen mặt, thì cảm thấy khó hiểu.

Lệ Ngự dường như có vẻ không vui? Vì sao vậy?

“Đường Chiến, đây là đồ em gái cậu đưa tới, bây giờ cậu đang rãnh thì mang về ký túc xá đi, cứ để tôi dẫn Đường Miên đến nhà ăn.” Lệ Ngự nói xong liền đặt hết túi xách trên tay vài tay Đường Chiến.

Thấy Đường Chiến ngờ nghệch xách theo mấy cái túi trên tay, Lệ Ngự cảm thấy vị chua như giảm bớt không còn nghiêm trọng giống như vừa rồi.

“Này, không phải chứ, mấy thứ này cậu không thể giúp tôi đem về ký túc xá sao? Hay là cậu giúp tôi mang đồ về ký túc xá, sau đó tôi dẫn Miên Miên đến nhà ăn, sắp xếp như vậy có vẻ ổn hơn đúng không?” Đường Chiến mở miệng nói.

Lệ Ngự nhìn chằm chằm Đường Chiến, mở đầu hỏi: “Đồ của ai?”

“Tôi.” Đường Chiến thành thật trả lời.

“Nếu là đồ của cậu tại sao không tự mình mang về? Đường Chiến tôi nói cho cậu biết, cậu hiện tại là đang trở nên lười biếng, chẳng lẽ giáo viên tiểu học của cậu chưa từng dạy là việc của mình thì phải tự làm sao? Tôi giúp cậu đưa em gái đến đây đã đủ tình nghĩa rồi, cậu sao lại còn không biết xấu hổ bắt tôi phải mang đồ giúp cậu hả? Đường Chiến, tôi giúp cậu là tình cảm, không phải giúp cậu là bổn phận. Cho nên, cậu tự mình mang đồ về ký xá đi.”

Nói một tràng đạo lý xong, Lệ Ngự thấy bản thân thật có thiên phú lừa người.

Đường Chiến bị một đống đạo lý của Lệ Ngự làm cho không kịp tiêu hóa, xách mấy túi đồ trên tay suy nghĩ hồi lâu cảm thấy Lệ Ngự lời nói rất có lý, liền nói: “Vậy thì Lệ Ngự, cậu giúp tôi tiếp đón Miên Miên, tôi đi cất đồ rồi quay lại nhà ăn tìm hai người. Miên Miên, em đói bụng thì cứ ăn trước không cần chờ anh.”

Câu cuối cùng của Đường Chiến là nói với Đường Miên, dứt lời liền sải bước rời đi.

Đường Miên nhìn lục ca sải bước đi, trong lòng cảm thấy thực bất đắc dĩ.

Lục ca à lục ca anh thực sự là Đường đầu đất mà.

Lệ Ngự lừa Đường Chiến rời đi, lúc này chỉ còn lại anh và Đường Miên, trong lòng vừa lòng.

Quả nhiên, Đường Chiến quá chướng mắt.

Lệ Ngự nhìn vào ánh mắt trong beo của Đường Miên, hắng giọng nói: “Chúng ta đi thôi, anh của em nói đúng, đầu bếp nhà ăn của bộ đội chúng tôi tay nghề rất tốt, các món ăn đều rất ngon, lát nữa em ăn nhiều một chút.”

“Vâng ạ.” Đường Miên thu hồi tầm mắt, cảm giác người đàn ông tâm cơ này thật đáng yêu.

Đường Chiến đến nhà ăn đã là chuyện của nửa giờ sau, bởi vì các đồng chí ở trong ký túc xá đều muốn lấy một phần đồ Đường Miên đưa đến, nói cái gì ai có mặt thì có phần, Đường Chiến dùng sức một địch mười mới có thể chống cự giữ lại được một ít đồ, không để đám “cường đạo” đánh cướp toàn bộ.

Đường Chiến đến thì Đường Miên đã ăn, nhưng Lệ Ngự còn bưng chén ăn.

Đường Chiến không biết là Lệ Ngự vừa rồi liên tiếp gắp đồ ăn cho Đường Miên, còn bản thân anh lại không ăn, chờ Đường Miên ăn no Lệ Ngự mới bắt đầu động đũa.

Cửa sổ nhỏ bên trong nhà ăn, đầu bếp lặng lẽ thu hồi tầm mắt.

Anh đầu bếp cảm thấy mình mới phát hiện một bí mật.

Lệ doanh giống như đặc biệt quan tâm em gái của Đường liên trưởng, quan tâm như vậy liệu có quá mức không?

Đặc biệt là ánh mắt khi nhìn cô bé kia, anh đầu bếp là người từng trải, vừa nhìn đã biết Lệ doanh có ý đồ xấu với cô bé kia rồi.

Nhưng anh ta quyết định vờ như không thấy.

Lệ doanh lúc này phỏng chừng vẫn đang tiến hành, lỡ như anh ta nói gì không phải khiến cho Lệ doanh không theo đuổi được cô bé, tương lai anh ta sẽ là tội nhân.

Đường Chiến hoàn toàn không biết tới chuyện xảy ra phía trước, chỉ thấy Lệ Ngự ngồi ăn còn Đường Miên thì ngồi không.

Đường Chiến liếc Lệ Ngự, quay sang nói với Đường Miên: “Miên Miên, em ăn no chưa, nếu chưa thì anh kêu đầu bếp làm thêm.”

Lệ Ngự sao có thể nghe không hiểu ý tứ của Đường Chiến, không phải thấy anh còn đang ăn, Đường Miên lại ngồi không sợ là cô ngại nên ăn ít lại sao?

Lệ Ngự trong lòng hừ lạnh, anh là hạng người như vậy sao, cô gái nhỏ của anh ở đây, sao anh chỉ có thể chỉ lo cho mình, phải để cô ăn no rồi mới đến anh mới có thể được ăn.

Đường Miên sờ bụng nhỏ đã no căng, cười nói: “Lục ca, em ăn no rồi, anh cũng ngồi xuống ăn đi.”

“Thật sự no rồi?” Đường Chiến hồ nghi nói.

“Vâng, no rồi, lục ca cũng ăn đi, đừng lo cho em nữa.” Đường Miên gật đầu khẳng định.

Đường Chiến thấy Đường Miên gật đầu liền không nói nữa, trực tiếp bưng chén lên ăn như vũ bão.

Sau khi ba người rời khỏi nhà ăn, Lệ Ngự không tiếp tục lấy cớ để ở lại nữa, trộm nhìn Đường Miên rất nhiều lần, cuối cùng đen mặt đi về văn phòng.

Đường Chiến chờ Lệ Ngự đi rồi mới thở dài nhẹ nhõm, đưa Đường Miên về phòng đã sắp xếp cho cô, vừa đi còn một bên phun tào: “Miên Miên, anh cảm thấy Lệ Ngự không thích anh, mặt lúc nào cũng đen như nhọ nồi, khó trách tuổi lớn như vậy còn không có bạn gái.”

Đường Miên: “……?”

Lục ca, trước khi khinh bỉ ai khác không có bạn gái xin vui lòng nhìn lại bản thân anh được không?

Nói giống như anh có bạn gái vậy.

Nói tới vấn đề bạn gái Đường Miên đột nhiên nghĩ tới, lục ca độc thân đã mấy năm, lẽ nào là do cuộc hôn nhân đầu tiên tan vỡ khiến anh bị đả kích nên không muốn tìm đối tượng?

Chuyện này không thể được, trước khi tới đây đồng chí Giang Tú Phân cố ý phân phó cho Đường Miên nhắc nhở anh trai phải tìm bạn gái, Đường Chiến tuổi không còn nhỏ, ly hôn cũng hai năm, giờ là lúc phải tính toán chuyện hôn nhân lần nữa.

Đường Miên nhớ rõ nguyên cốt truyện trong khoảng thời gian này nếu không có gì ngoài ý muôn thì nam chủ Đường Chiến sẽ gặp được người thương.

Căn cứ theo hồi ức của nữ chủ Trịnh Anh Hạnh, người vợ sau của Đường Chiến là hộ sĩ của bệnh viện quân y.

Câu hỏi đặt ra ở đây là thân thể của Đường Chiến chuẩn cmnr khỏe mạnh vô cùng, không bệnh không đau, làm cách nào có thể gặp được hộ sĩ lục tẩu đây?!

“Lục ca, trước khi em tới đây mẹ có dặn, anh nên suy xét về vấn đề cá nhân rồi, mẹ còn chờ ôm cháu nội đấy.” Đường Miên nhìn chằm chằm Đường Chiến, sau đó lại nói: “Lục ca, anh sẽ không định đời này không kết hôn nữa chứ?”

“Không, sao có thể? Anh chỉ là chưa gặp được người mình thích, em biết ở bộ đội lấy đâu ra nữ đồng chí, bộ đội nuôi toàn mấy tên đầu heo, anh có thể tìm người ở đâu?” Đường Chiến thật sự không có ý định sẽ độc thân mãi, nhưng chưa gặp được người anh thích nên cũng chẳng nghĩ đến việc kết hôn.

“Khụ khụ, em nghe nói lần này quân khu của các anh có đoàn văn công đến biểu diễn, lúc đấy anh xem cho kĩ vào, gặp người thích thì theo đuổi người ta được không? Em nghe nói các cô đoàn văn công đều rất xinh đẹp.”

“Hắc hắc, theo anh thì Miên Miên là đẹp nhất.” Đường Chiến nịnh nọt em gái, cười hì hì giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Đường Chiến cảm thấy các cô gái trong đoàn văn công tầm mắt có hơi cao, đa số đều thích Tiết Bạch, Lệ Ngự, loại to con như gấu đen giống anh các cô ấy sẽ không thích, huống chi anh đã từng kết hôn, phỏng chừng con gái nhà người ta càng chướng mắt.

“Em đương nhiên là đẹp.” Đường Miên khẽ nâng hàm dưới, ngạo kiều liếc Đường Chiến, khoe khoang.

Đường Chiến nhìn điệu bộ của em gái nhỏ nhà mình trong lòng dâng lên cảm giác mềm mại.

Em gái ngoan ngoãn đáng yêu, lớn lên thật xinh đẹp.

Đường Chiến nhìn em gái nhỏ đáng yêu nhà mình đột nhiên lại nghĩ đến một việc, sắc mặt nháy mắt nghiêm túc lên, mở miệng nói: “Miên Miên, em ở trường có quen bạn trai không?”

“Không.” Đường Miên trả lời.

“Miên Miên, để anh nói cho em biết, đàn ông bên ngoài không có ai tốt cả, em chính là bảo bối của cả nhà ta, em quen ai nhất định phải nói cho người nhà biết, không được giấu, có thể mấy tên đó chỉ là thích vẻ ngoài của em thôi, cho nên em đừng để bị lừa, em tìm người yêu thì phải thật cẩn trọng biết chưa?”

Đường Miên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Kỳ thật nếu là bộ đội thì khá tốt, nhưng mấy tên anh quên biết lại không phù hợp, nếu có anh sẽ giới thiệu cho em, người anh biết không phải lớn tuổi hơn em nhiều thì cũng là tính cách không phù hợp, quên đi chúng ta không tiếp tục nghĩ chuyện này nữa, về sau em tìm một người có tri thức cũng không tồi, cùng em có chung tiếng nói.”

Đường Chiến lầm bầm lầu bầu,  Đường Miên bên cạnh yên lặng lắng nghe.

Trong lòng âm thầm trở về một câu: Phần tử trí thức sợ là không có khả năng, so với phần tử trí thức cô càng thích con người rắn rỏi hơn.

Bên này, Lệ Ngự trở lại văn phòng, ngay khi bước vào đã thấy Tiết Bạch, cả ngày nay Tiết bạch đều ở văn phòng bận việc, trong khoảng thời gian Lệ Ngự nghỉ phép, tất cả công công việc của Lệ Ngự đều đổ dồn trên đầu Tiết Bạch, hôm nay Lệ Ngự rốt cuộc đã trở lại, Tiết bạch sửa sang lại hồ sơ chuẩn bị bàn giao công việc lại cho Lệ Ngự.

Cho nên, Tiết Bạch vẫn chưa biết những tin đồn về em gái của Đường Chiến.

Thấy Lệ Ngự vào cửa, Tiết bạch cười nói: “Lệ Ngự, cuối cùng cậu đã trở lại, không có câu ở đây mỗi ngày của tôi đều giống như sống trong nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ khuya hơn chó, mấy ngày nay tôi vô cùng mệt mỏi.”

“Khí sắc không tồi.” Lệ Ngự liếc Tiết Bạch, nhận xét.

“Hả?” Tiết Bạch sờ mặt, biểu tình bán khổ trên mặt cứng đờ.

“Được rồi, dạo gần đây có chuyện gì không?” Lệ Ngự kéo ghế dựa ngồi xuống, hỏi.

“Không có gì chuyện quan trọng cả, huấn luyện vẫn như thường lệ, có một việc, năm nay tân binh sắp đến đây, phỏng chừng là trong hai ngày này, tôi đã phân công cho một bộ phận, đến lúc đó chỉ cần thu xếp một chút là ổn, đúng rồi, không phải Đường Chiến hôm nay xin nghỉ để đi đón cậu sao? Sao lại không đi cùng nhau?”

“Cậu ta dẫn em gái đi coi phòng ở rồi.” Lệ Ngự trả lời.

“Em gái Đường đến?” Tiết Bạch tò mò, vội vàng bát quái: “Lệ Ngự, cậu nói một chút em gái của Đường Chiến trông như thế nào? Đường Chiến vẫn luôn miệng nói em gái giống cậu ta, cậu đã thấy người rồi, nói nói, có giống không?”

“Giống…… Mới lạ.” Lệ Ngự thở dốc phun ra một câu.

Lệ Ngự buồn bực, Đường Chiến rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà cho rằng Đường Miên giống hắn? Rõ ràng một chút đều không giống.

Đường Chiến đại gấu đen to con, vóc người to lớn.

Tính tình của Đường Chiến cũng không tốt như Đường Miên, Đường Chiến thật đúng là…… tự luyến.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Đường Miên là một cô gái trắng trẻo xinh xắn, mắt to mũi cao miệng nhỏ, tính cách ngoan ngoãn, thông minh, còn rất giỏi giang.

Cùng là người họ Đường, cùng chung một dòng máu.

Khác biệt thật sự không phải một hay hai điểm, đây là khoảng cách xa vạn dặm.

Buổi tối vì không để cho mấy tên lính mất nết kia dọa sợ em gái, Đường Chiến đem bữa tối từ nhà ăn về phòng, anh chỉ muốn giấu em gái đi.

Những người khác không thấy em gái Đường cũng không sao, nhiều nhất là thấy mất mát thôi.

Nhưng là, tên Lệ nào đó không gặp cô gái nhỏ trong lòng liền không vui.

Trong phòng ——

“Miên Miên, em ăn nhiều một chút, anh đặc biệt gọi mấy món này cho em đó, món thịt kho cà này rất ngon, em ăn nhiều vào.” Đường Chiến cảm thấy mỹ mãn canh giữ ở bên người em gái nhà mình, nhìn em gái ăn cả buổi cũng không thấy chán.

“Thịch thịch thịch!” Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.

Đường Chiến hồ nghi nhìn về phía cửa, trong lòng thầm mắng tên nào không có mắt tìm đến đây muốn ăn đập à?

Không đến một buổi chiều, Đường Chiến đã gặp không ít tên trêu chọc muốn làm em rể anh.

“Ai?” Đường chiến mở miệng hỏi.

“Tôi, mở cửa.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp.

Nghe giọng của Lệ Ngự ngoài cửa, Đường Chiến cảm thấy không thích hợp, tầm mắt dừng ở trên người Đường Miên đang ăn, nghi hoặc hỏi: “Bọn em rất quen thuộc?”

“……” Đường Miên nhuyễn manh lắc đầu.

Không không không, không tính là quen thuộc, nhưng có thể về sau sẽ rất quen thuộc.

Đường Chiến thấy Đường Miên lắc đầu đương nhiên không nghi ngờ em gái, trực tiếp đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa, Lệ Ngự bưng hai hộp cơm, thấy Đường Chiến là người ra mở cửa, ra vẻ kinh ngạc nhìn anh, mở miệng nói: “Cậu ở đây à? Tôi còn cho rằng cậu chưa về, nên tôi đem cơm chiều đến cho Đường Miên.”

Lệ Ngự khi nói còn giờ hai hộp cơm trong tay lên, uyển chuyển giải thích vì sao anh lại ở đây.

Đường Chiến cúi đầu liếc hai hộp cơm trên tay Lệ Ngự, trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Tôi đã cho Miên Miên ăn rồi.”

“Đây là thịt xào tôi nhờ đầu bếp làm riêng, thêm món cho Đường Miên.” Lệ Ngự bình tĩnh nói.

Đường Chiến nhìn chằm chằm Lệ Ngự, hơi hơi híp mắt.

Tên Lệ Ngự này, không phải cũng muốn làm em rể của anh chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.