“Đường Chiến, cậu cho rằng cậu sẽ thoát chết sao?” Tiết Bạch cười tủm tỉm nhìn Đường Chiến đang dựa người vào ván cửa, bị Đường cộc lốc chọc cười xỉu.
Vừa nãy, Đường cộc lốc đưa điện thoại cho Lệ Ngự xong thì chạy chối chết, Tiết Bạch cũng rất hiểu ý mà đi theo sau Đường Chiến, còn chu đáo đóng cửa phòng giúp Lệ Ngự.
Ái chà chà, Tiết Bạch cảm thấy anh ta thật sự là một người tinh tế.
Bộ dáng cuống cuồng khi nhận điện thoại của Lệ Ngự vừa rồi đủ cho Tiết Bạch vui vẻ cả năm, anh ta biết Lệ Ngự đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh có biểu hiện như thế, cho dù là đứng trước mặt Lệ tư lệnh Lệ Ngự cũng chưa từng khẩn trương đến thế.
Đường Chiến sững người khi nghe Tiết Bạch nói, động tác nghe lén cũng cứng đờ, quay đầu nhìn Tiết Bạch đang xem kịch, có hơi rén hỏi: “Lệ Ngự sẽ không đánh chết tôi đâu nhỉ? Dù sao tôi cũng là anh trai của Miên Miên, có khả năng tương lai sẽ là anh vợ cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ không thể xuống tay tàn nhẫn đúng không??”
“Ừm, cũng phải.” Tiết Bạch giơ tay sờ cằm, cười tiếp tục nói: “Nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, Đường Chiến tôi biết nên nói cậu thế nào đây? Ngày thường cậu rất khù khờ, may mắn lắm mới thông minh đột xuất vậy mà lại đi hố Lệ Ngự, cậu cảm thấy Lệ Ngự có thể dễ dàng tha cho cậu?”
Đường Chiến trầm mặc…… hình như, không thể.
Ngay lúc hai người đang mãi trò chuyện thì cửa văn phòng đột nhiên mở ra, bởi vì cửa đột ngột mở nên Đường Chiến đang dựa nghe lén đứng không vững suýt nữa thì ngã, may mà anh kịp thời nắm lấy khung cửa không thì ngã sấp mặt.
Anh xấu hổ ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt không cảm xúc của Lệ Ngự, Đường Chiến hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Bởi vì, mặt Lệ Ngự tuy rằng không thể hiện cảm xúc nhưng trong mắt lại ngập tràn lệ khí.
Có một loại dự cảm bất an, Đường Chiến lúc này thấy hối hận vì khi nãy lo nghe lén mà quên mất việc phải chạy trốn.
Lệ Ngự nheo mắt, nhìn chằm chằm Đường Chiến cười nhạo.
“Đường Chiến, lá gan cậu to nhỉ?” Lệ Ngự trầm giọng mở miệng, đồng thời sửa cổ tay áo: “Sân huấn luyện!”
Ném xuống ba chữ “Sân huấn luyện” Lệ Ngự liền rời đi, Đường Chiến nhìn theo bóng lưng Lệ Ngự cảm thấy toàn thân không khỏe, động tác cứng đờ mà quay đầu nhìn về phía Tiết Bạch, phát tín hiệu SOS: “Cậu……”
Nhưng trước khi Đường Chiến kịp nói, Tiết Bạch đã mở miệng đáp: “Cứu không được cậu, người anh em, bảo trọng.”
Tựa hồ cảm thấy Đường Chiến còn chưa đủ thảm Tiết Bạch lại nói: “Yên tâm, giết người là phạm pháp, Lệ Ngự khẳng định sẽ lưu lại cái mạng chó của cậu.”
Đường Chiến trừng mắt liếc Tiết Bạch, anh cảm thấy Tiết Bạch vẫn nên câm miệng thì hơn.
Lệ Ngự và ba vợ tương lai nói gì thì Đường Chiến không biết, nhưng anh biết nếu bị đánh thì toàn thân sẽ đau nhức ba ngày, huấn luyện cường độ cao còn không bằng một kẽ răng.
Chuyện cũ nghĩ lại mà khinh.
Sự thật chứng minh, Lệ Ngự không bởi vì anh là anh vợ tương lai mà nhẹ tay hơn.
Bên kia, Kinh thị.
Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn sau hai ngày thảo luận thì quyết định ở lại, Đường Giang sau khi đưa hai vợ chồng già đến Kinh thị vốn nên trở về, nhưng bởi vì Đường Miên muốn ba mẹ ở lại nên anh cũng thuận thế lưu lại, dự định sắp xếp chỗ ở ổn định cho hai vợ chồng già xong mới trở về.
Hơn nữa khi mấy anh em trong nhà hỏi chuyện anh cũng biết đường nói rõ, sẽ không phải lúng túng.
Nếu hai vợ chồng già muốn ở lại chuyện đầu tiên cần giải quyết là nhà ở, cho nên hôm qua Đường Miên đã hẹn người đi xem nhà.
Tới chỗ xem nhà, Giang Tú Phân cẩn thận đánh giá thật lâu, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài cũng chưa buông tha.
Chuyện xem nhà này là do Khương Thuận Phong sắp xếp, lúc Khương Thuận Phong có mua cho Khương Yên một căn nhà, nên có quen biết với người bên nhà đất ở đây.
Căn nhà rất to, vị trí cũng không tồi, nghe người môi giới nói kỳ thực chủ căn nhà này không muốn bán, nhưng vì đứa con ở nước ngoài cần tiền, hơn nữa hai vợ chồng già cũng định sang đấy định cư, cho nên mới quyết định bán căn nhà này.
Căn nhà này phong thủy rất tốt hơn nữa còn rộng rãi, nhìn chung thì Đường Miên khá hài lòng.
Giang Tú Phân thấy cũng ưng, nhưng căn nhà lớn như vậy không hề rẻ, tuy rằng biết con gái hai năm nay tích được kha khá tiền, nhưng mua một căn nhà lớn như này liệu có ổn không?
Giang Tú Phân lo lắng, lôi kéo Đường Miên đi vào một góc.
Đường Miên bị Giang Tú Phân kéo đến một bên còn tưởng rằng Giang Tú Phân không thích căn nhà này, liền mở miệng nói: “Mẹ không thích căn nhà này sao?”
“Căn nhà này rất tốt, nhưng mà nhà ở to như vậy khẳng định không hề rẻ đi? Miên Miên, nếu không chúng ta hạ thấp yêu cầu xuống xem một căn nhà nhỏ hơn được không?” Giang Tú Phân nhìn con gái, mở miệng thương lượng.
“Mẹ không cần lo lắng chuyện tiền nông gì hết, nếu mẹ ưng căn nhà này thì cứ mua đi, con có tiền mà.” Đường Miên cười nói.
“Miên Miên con thích không?” Giang Tú Phân thấy con gái có vẻ rất ưng ý, trong lòng có chút rối rắm.
Con gái thích căn nhà này, nhưng căn nhà này khẳng định giá rất cao, trên tay Giang Tú Phân có một số tiền tích góp, trong đó có một phần là tiền hồi môn cho Đường Miên, phần còn lại là tiền dưỡng lão của bà và Đường Dương Sơn.
Mấy năm nay con gái và mấy đứa con trai tỉnh thoảng sẽ cho bà ít tiền hiếu kính, Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn cơ bản cũng không tiêu gì, đều dành lại cho dự định tương lai và các trường hợp khẩn cấp.
“Vâng, con cảm thấy căn nhà này rất tốt, hiện tại giá nhà bắt đầu tăng, chúng ta mua nhà tương đương với việc đầu tư, tương lai khẳng định đến giá trị sẽ tăng cao hơn nữa mẹ yên tâm, con có tiền, thật sự có tiền.” Đường Miên thật không phải nói dối, hai năm qua cô tích được rất nhiều tiền, đương nhiên một phần lớn kiếm được là nhờ vào huyền học, chủ yếu là xem phong thuỷ cho mấy ông chủ lớn tin vào chuyện tâm linh, cho nên Đường Miên là thực sự có tiền.
Giang Tú Phân thấy Đường Miên thật sự thích, cũng không nói thêm nữa.
Nếu đã ưng ý căn nhà này thì không cần tiếp tục đi xem căn khác, người Đường gia và bên môi giới thương lượng một tuần sau sẽ giao nhà.
Trở lại khách sạn, Đường Miên cũng không ở lại lâu, cô còn phải về trường tiếp tục học.
Sau khi Đường Miên rời đi Giang Tú Phân liền gọi Đường Giang sang phòng bọn họ, Đường Dương Sơn thấy vẻ mặt kia của Giang Tú Phân liền biết bà có chuyện muốn nói với con trai.
Đường Giang ngồi trên ghế dối diện, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mẹ thì có chút bối rối.
“Mẹ gọi con là có chuyện gì ạ?” Đường Giang chủ động mở miệng hỏi.
“Gọi con tất nhiên là có chuyện, con cảm thấy căn nhà lúc nãy thế nào?” Giang Tú Phân uyển chuyển mở lời, tầm mắt nhìn chằm chằm Đường Giang.
“Căn nhà đó khá tốt, so với nhà ở quê tốt hơn rất nhiều.” Đường Giang không chút nghĩ ngợi đáp.
“Đúng là rất tốt, nhưng khẳng định là giá rất cao, lão đại à, con cũng biết đó Miên Miên định để hai vợ chồng già bọn ta ở lại đây, bởi vậy anh em mấy đứa bây không cần lo đến việc phải chăm sóc hai ông bà già này, nhưng em gái bọn bây dù sao cũng là con gái, còn đang đi học. Mấy đứa từ nhỏ đã thương Miên Miên, mẹ đoán căn nhà kia giá sẽ rất đắt, mẹ phân vân có nên nhờ mấy đứa……”
Giang Tú Phân ậm ờ không nói rõ, nhưng Đường Giang nghe vẫn hiểu.
Chuyện tiền nông nếu trong khả năng thì anh đương nhiên sẽ giúp, nhưng Đường Giang biết căn nhà vừa rồi khẳng định không giống mấy ngôi nhà nhỏ có thể dùng mấy ngàn vạn là mua được, ít nhất cũng cao hơn gấp mấy lần.
Tình huống nhà Đường Giang thế nào anh vẫn rõ, cần kiệm làm việc sống chết mấy năm trời dư giả lắm cũng chỉ được mấy ngàn, dù có lấy ra hết cũng không lấp nổi kẽ răng, hơn nữa anh cũng không thể lấy hết tiền cho vay, trong nhà còn có vợ con, con trai lớn sắp lấy vợ, con gái út thì gần vào cấp 3, trong nhà vẫn còn cần tiền.
Không phải Đường Giang không muốn, anh thật sự muốn cho nhưng nhà cũng chả có dư.
Giang Tú Phân xem sắc mặt của Đường Giang, trong lòng cũng biết tình huống nhà lão đại, Giang Tú Phân cũng không nghĩ khiến lão đại lấy hết tiền cho mượn, nhưng lúc trước mấy anh em bọn họ đi mua bán cũng là vay tiền Đường Miên khởi nghiệp, lúc này cũng nên để bọn họ góp một chút sức.
Dù sao, mỗi nhà lượng sức mà đưa, được bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu.
Hơn nữa Giang Tú Phân cũng có tiền, một hai vạn khối vẫn có thể lấy ra được.
“Lão đại, mẹ cũng không cần con gom hết tiền cho em gái mượn, nhưng con là anh trai, mấy đứa cũng chỉ có một cô em gái, không cho tiền nó cũng không ai trách, nhưng đây là vay mượn có vay thì sẽ có trả.”
Đường Giang nghe Giang Tú Phân nói vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật không tốt, ba mẹ thích Miên Miên không phải là chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa nhiều năm qua ba mẹ vẫn đối xử tốt với anh em bọn họ, anh thật không nên có những suy nghĩ như vừa rồi.
Ba mẹ không phải là người như vậy, chỉ có suy nghĩ của anh quá hèn hạ.
Chuyện vay tiền Đường Giang không có ý kiến, buổi chiều còn phải gọi điện về quê.
Mấy anh em Đường gia nhận được tin cũng không nói gì, nhưng chuyện hai ba mẹ già ở lại Kinh thị vẫn hỏi nhiều vài câu, còn chuyện vay tiền họ cũng chẳng ý kiến, dù sao chỉ là mượn, tương lai sẽ hoàn lại. Huống chi Miên Miên là em gái mà họ luôn yêu thương, chuyện mượn tiền chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Mấy anh em Đường gia cho vay tiền, đương nhiên mấy cô vợ trong nhà không vui, nhưng đàn ông nhà họ Đường vẫn có tiếng nói trong một số vấn đề, ví dụ như họ vẫn nắm quyền cao nhất về mặt kinh tế, vậy cho nên chuyện vay tiền này dù mấy cô vợ không đồng ý cũng vô dụng.
Dưới quê mấy anh em Đường gia vì chuyện cho vay tiền mà xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với vợ, nhưng Đường Miên ở trường học lại không hề hay biết chuyện mấy anh trai ở quê đang gom tiền để cho cô vay.
Ngày bàn giao nhà, Đường Miên cố ý xin nghỉ một ngày.
Tới khách sạn, Đường Miên liền thấy Giang Tú Phân ôm một cái túi, Đường Dương Sơn và Đường Giang đứng ở hai bên, bộ dáng sợ người khác lại gần.
Đường Miên nhìn dáng vẻ kia của ba người họ nội tâm hồ nghi, bước đến.
Đi đến trước mặt Giang Tú Phân, Đường Miên mở miệng hỏi: “Mẹ đang ôm cái gì vậy?”
“Con nhìn xem sẽ biết.” Giang Tú Phân tới gần Đường Miên nhỏ giọng nói, sau đó thật cẩn thận đem túi ôm trong ngực mở ra một chút, lộ ra bên trong là một đống tiền.
Nhìn thấy mẹ ôm nhiều tiền như vậy Đường Miên kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng chỉ là trong vài giây ngắn ngủi đã tự hỏi tại sao mẹ lại ôm nhiều tiền như thế?
Đường Miên ngước mắt nhìn Giang Tú Phân, trong lòng nháy mắt ấm áp vô cùng, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt, nói: “Mẹ muốn làm gì vậy? Con đã nói là con có tiền mà, mẹ không cần nhọc lòng, mẹ lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Đường Miên tuy rằng biết hai vợ chồng già cũng có tiền, nhưng không có khả năng nhiều tiền như thế.
“Mẹ mượn các anh con, nơi này có hơn hai vạn, căn nhà kia chắc là rất đắc, mẹ chỉ muốn giảm chút áp lực cho con.” Giang Tú Phân cười tủm tỉm mở miệng, nhìn có vẻ như rất cao hứng.
Đường Miên nhìn nụ cười của mẹ, chóp mũi nổi có chút chua xót, giơ tay ôm bả vai Giang Tú Phân, nhuyễn thanh nói: “Mẹ thật tốt với con.”
“Con là con gái của mẹ, không tốt với con thì tốt với ai?” Giang Tú Phân thấy con gái làm nũng rất hưởng thụ, tuy nhiên vẫn phải nói rõ, liền hắng giọng nói: “Đúng rồi, tiền này là mượn, đến lúc con có tiền thì phải trả lại cho các anh đó.”
Con trai cho vay tiền cũng không dễ dàng gì, Giang Tú Phân vẫn luôn hiểu rõ.
“Mẹ con thực sự có tiền.” Đường Miên dở khóc dở cười.
Từ khi nào mà người trong nhà lại nghĩ cô cần trợ lực vậy? Cô rõ ràng chính là kẻ có tiền nhưng mà người nhà không tin thì làm sao bây giờ?
Cuối cùng số tiền mang Giang Tú Phân đưa đến không chỗ xài, bởi vì Đường Miên là thật sự có tiền.
Thấy Đường Miên xài nhiều tiền vậy mà không hề chớp mắt, cả Đường gia bàng hoàn không kịp phản ứng.
Vì đây là nhà sang tay nên chẳng cần trang hoàng gì, chỉ cần dọn dẹp lại là có thể vào ở ngay.
Ngày thứ hai nhóm người Giang Tú Phân bắt đầu dọn dẹp, ngày thứ ba mua thêm vài thứ và chuẩn bị dọn vào ở.
Dọn đến nhà mới là việc vui nên đương nhiên phải mở một bữa tiệc mừng tân gia.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Đường Miên đặc biệt mời Khương Yên và Nam Chanh đến dùng cơm, thêm nhiều người thêm náo nhiệt.
Ngày hôm sau khi dọn đến nhà mới Đường Giang mua vé xe về quê, bên này mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa nên anh cũng phải mau chóng trở về.
Sau khi chuyển nhà Đường Miên cũng không ở lại ký túc xá nữa, mỗi ngày về nhà đều có thể ăn cơm mẹ nấu, thực sự rất hạnh phúc.
Quả nhiên con có mẹ là báu vật, Đường Miên cảm thấy mình bị dưỡng béo.
Mấy anh em Đường gia vì chuyện vay tiền mà có chút ầm ĩ với vợ, nhưng là sau lại nghe nói tiền không cần cho mượn, mấy cô vợ đều ngượng chín mặt, trong lóng cảm thấy xấu hổ.
Rốt cuộc lúc trước bọn họ vay tiền của Đường Miên ra ngoài làm ăn, khi ấy Đường Miên cho mượn ngay cũng không nói gì, lần này các cô nháo lên cuối cùng người ta cũng chẳng cần tiền của các cô.
Các cô cảm thấy rất hổ thẹn.
————
“Tô Vệ Quốc, cậu với Thanh Chanh chia tay rồi hả? Thiệt hay giả? Khi đó cưng người ta như bảo bối, giờ nói chia tay liền chia tay sao?” An Ba mở miệng hỏi.
Không phải An Ba bát quái chuyện đời tư tình cảm của anh em, nhưng là gần đây Tô Vệ Quốc lại suốt ngày ở cũng đám đàn ông bọn họ thật kỳ quái. Dựa theo tính tình của Tô Vệ Quốc thì sau chia tay phải tìm một người tốt hơn mới đúng, nhưng chia tay Thanh Chanh rồi Tô Vệ Quốc đột nhiên thanh tâm quả dục, này mẹ nó có gì đó sai sai.
Tô Vệ Quốc chính là một kẻ đào hoa ong bướm, không thiếu nữ nhân bên người, tuy nhiên nhiều năm qua chỉ có Thanh Chanh khiến Tô Vệ Quốc phải tốn tâm tư, lúc trước chỉ cần Tô Vệ Quốc vẫy tay là mấy em tự động ngã vào lòng.
Tuy Tô Vệ Quốc thay bạn gái không ngừng nhưng đám người bọn họ đều biết anh ta vẫn là xử nam.
Đừng có mà không tin, Tô Vệ Quốc tuy là một tên hoa hoa công tử, nhưng người ta phong lưu chứ không hạ lưu, nhiều nhất là hôn má, chưa từng tiến xa hơn.
Loại đàn ông thanh thuần kiểu như Tô Vệ Quốc thật hiếm có.
Tính tình của An Ba thì khác Tô Vệ Quốc, An Ba là người tương đối nghiêm túc, chỉ ở trước mặt những người thân thuộc mới thả lỏng một chút, nhưng vẫn là một ông chú cảnh sát nghiêm nghị, còn là loại cực kỳ nghiêm túc.
Tô Vệ Quốc nhàn nhạt liếc An Ba, lười nhát xê dịch thân mình, mở miệng nói: “Chia tay thì chính là chia tay, nói gì mà thiệt hay giả, không hợp thì chia tay, chuyện này không phải rất bình thường sao?”
“Ta cảm thấy không bình thường, đang êm đẹp lại chia tay, rất kỳ quái.” An Ba phun tào một câu, lại lần nữa mở miệng nói: “Theo tôi thấy thì cô ta không muốn chia tay với cậu, mấy hôm trước tôi vừa gặp cô ta, cùng mấy tên nam sinh đi chơi, uống rượu đánh nhau bị bắt đến cục cảnh sát, lúc cô ta gặp tôi còn hỏi thăm cậu, cậu thấy sao?”
An Ba thực sự nói thật, mấy hôm trước, Thanh Chanh và mấy nam sinh bị bắt đến cục cảnh sát, An Ba nghe nói là đánh nhau nên mới bị bắt vào cục, cái cô Thanh Chanh kia lúc gặp anh còn trong sáng ngoài tối hỏi thăm tin tức của Tô Vệ Quốc.
Nhưng An Ba không nói gì, đối với chuyện tình cảm của anh em trước nay An Ba chưa từng nhúng tay vào.
“Liên quan gì đến tôi?” Tô Vệ Quốc nhàn nhạt đáp.
Đã chia tay rồi, còn đến quan tâm chuyện của anh đánh rắm.
“Thôi, thôi được rồi, chuyện không liên qua đến cậu. Không có việc gì thì cậu đừng đến văn phòng tôi, đây là chỗ tôi làm việc, cậu không có việc thì về nhà hàng của cậu ngồi đi, hai ngày nay cậu cứ đến văn phòng tôi ngồi ảnh hưởng không tốt.” An Ba mở miệng đuổi người.
Chỗ anh đây là cục cảnh sát, Tô Vệ Quốc không có việc gì thì chạy đến, người không biết còn tưởng rằng Tô Vệ Quốc là tội phạm tình nghi đấy!
“An Ba, cậu có nhân tính không vậy? Dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết nhiều năm, cậu cứ thế đuổi tôi đi sao? Còn có phải là anh em không vậy?”
“Không phải, mau đi đi cho tôi nhờ, lát nữa tôi còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ.” An Ba đáp.
Giám định hoàn tất, tình anh em plastic.
Tô Vệ Quốc sau khi rời khỏi văn phòng An Ba, chỉ có thể về nhà.
Thanh đại ——
Thanh Chanh trở lại ký túc xá, cả người cả người đều phát ra một cổ áp suất thấp.
Tô Vệ Quốc đã nửa tháng không liên lạc với cô ta, nhìn dáng vẻ này là biết quyết tâm chia tay rồi.
Thanh Chanh cảm thấy không thoải mái, nhất là khi nhịp sống sinh hoạt của Thanh Chanh khi không có Tô Vệ Quốc lại trở lại quỹ đạo trước đây.
Mỗi ngày đi học rồi tan học, cùng bạn bè đến cửa hàng quen thuộc lại không có đủ tiền mua món đồ mình thích, mấy người bạn tương đối thân thiết còn thường xuyên hỏi sao gần đây không thấy Tô Vệ Quốc đến tìm cô?
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 nhưng nơi khác là reup khi chưa xin phép.
Thanh Chanh sao có thể nói cô ta và Tô Vệ Quốc đã chia tay, cô ta chỉ có thể nói với bên ngoài là gần đây Tô Vệ Quốc có việc bận.
“Cạch!” Cửa ký túc xá bị một cô gái mở ra, cô gái đi vào thì thấy Thanh Chanh đang ngồi trong phòng, trộm đánh giá sắc mặt của Thanh Chanh.
Cô gái cười nói: “Thanh Chanh sao cậu lại ở ký túc xá, tớ cứ tưởng là cậu ra ngoài ăn rồi chứ? Đúng rồi, buổi chiều không có khóa chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi, đã lâu không gặp Tô Vệ Quốc nhà cậu, hay là cậu gọi anh ta đến đi?”
Nghe cô gái kia nói sắc mặt Thanh Chanh càng thêm khó coi, lạnh một khuôn mặt trừng mắt liếc cô gái, mở miệng nói: “Hướng San cô có ý gì hả? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, Tô Vệ Quốc không rảnh, cô nghe không hiểu sao? Cô đừng cho là tôi không biết tâm tư của cô, tôi nói cho cô rõ này Tô Vệ Quốc là bạn trai của tôi, cô đừng xem tôi là kẻ ngốc?”
Thanh Chanh hoàn toàn là giận chó đánh mèo, lần trước do Hướng San muốn hỏi chuyện về Lệ Ngự nên cô ta mới mở miệng nói vài câu, không nghĩ tới sẽ làm Tô Vệ Quốc tức giận, trong mắt của Thanh Chanh thì tất cả là do Hướng San sai, nếu không phải tại Hướng San thì cô ta và Tô Vệ Quốc cũng không thành ra như vậy.
Hướng San bị Thanh Chanh quát, sắc mặt trắng bạch, với bộ dáng họm hĩnh kia của Thanh Chanh làm cho Hướng San nhịn không được muốn cho cô ta một cái tát: “Tôi có tâm tư gì chứ? Chẳng lẽ không phải do cô đứng núi này trông núi nọ sao? Cô còn tự cho rằng chính mình là đại tiểu thư sao? Tính tình lớn như vậy! Đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, hai ta rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hả?”
Hướng San vừa dứt lời thì thấy Thanh Chanh lấy thứ gì đó ném về phía cô, Hướng San vội vàng né tránh, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, hộp kem dưỡng da lăn xuống dưới chân Hướng San.
Hộp kem dưỡng da nặng thế kia, lỡ mà trúng mặt sẽ bị bầm đen luôn đấy.
Thanh Chanh vân đạm phong kinh đi tới, cúi người nhặt hộp kem dưỡng da trên mặt đất lên, liếc Hướng San, cười lạnh một tiếng nói: “Lần này là tao chỉ cảnh cáo thôi đó, đừng có mà nhớ thương những thứ thuộc về tao, bằng không…… nên cẩn thận vào?”
Nhìn ánh mắt kia của Thanh Chanh, Hương San không khỏi rùng mình, nhất là dáng vẻ kia của Thanh Chanh khiến Hướng San cảm thấy cô ta là một kẻ điên.
Hướng San chạy ngay ra ngoài, đến cửa cũng quên đóng.
Thanh Chanh nhìn cánh cửa đang mở rộng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Đồ của cô ta, ai cũng không thể đoạt, cho dù cô ta có chướng mắt, cũng không cho phép người khác được động vào.
Bên kia.
Tô Vệ Quốc đang nằm trên giường ngủ đột nhiên cả người ớn lạnh, trong lúc ngủ mơ Tô Vệ Quốc kéo chăn đắp lên người mới cảm thấy ấm hơn một chút.
——————
Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn tuổi cũng đã ngoài 50, cả ngày ở nhà cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên Giang Tú Phân có ý định mở một quán ăn nhỏ, bán đồ ăn sáng kiếm một chút tiền đỡ gánh nặng cho Đường Miên.
Giang Tú Phân mua bán cũng không tồi, có địa điểm cố định, thức ăn cũng có định lượng bán hết liền về.
Hôm nay, Giang Tú Phân xong việc về nhà, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Ông nó à, lần trước ông gọi điện cho lão lục, ông đã nói gì với nó? Ông đi gọi điện thoại lại không cho người khác nghe cùng, ông còn định giấu giếm gì à? Đúng rồi, ông có hỏi lão lục về tên nhóc Lệ Ngự kia không? Lão lục nói thế nào?”
Giang Tú Phân đột nhiên nhớ ra khoảng thời gian trước lão già nhà mình có gọi điện cho Đường Chiến, lúc ấy lão còn làm ra vẻ thần thần bí bí, Giang Tú Phân gần đây bận rộn lo việc chuyển đến nhà mới với mở quán nhỏ mà nhất thời quên mất không hỏi.
Lúc này mọi chuyện gần như đã ổn thõa hết, Giang Tú Phân liền nhớ tới chuyện này.
Đường Dương Sơn nghe Giang Tú Phân hỏi, sắc mặt nháy mắt tối sầm.
À, lão lục, lão lục nói gì?
Lão lục cái gì cũng không nói, nhưng là Lệ Ngự nói.
Không đề cập tới Lệ Ngự có tốt không, chỉ cần nhắc tới cái tên Lệ Ngự này là sắc mặt của Đường Dương Sơn liền tối đen.
Một tên hỗn đản lừa mất tiểu áo bông nhà ông, Đường Dương Sơn có thể thích hắn sao?
Đường Dương Sơn nghĩ đến cuộc trò chuyện với Lệ Ngự lòng càng thêm buồn bực, dù ông hỏi cái gì Lệ Ngự đều trả lời được, thái độ rất tốt giác ngộ cũng cao, khiến Đường Dương Sơn không biết phải làm sao.
“Nói gì, lão lục kia tiểu con bê gì cũng chưa nói, còn cái tên Lệ Ngự đó lần sau gặp hắn, lão công của bà sẽ cho hắn biết tôi đây đã từng luyện qua công pháp nào, tương lai đừng hòng bắt nạt con gái của tôi……”
Giang Tú Phân không khỏi trợn mắt nhìn dáng vẻ oán niệm của Đường Dương Sơn.