Vạn Ngữ, trong sách là một nữ phụ ác độc, dốt nát kém cỏi, thành tích dưới đáy. Vì tính tình nóng nảy, võ thuật vững vàng, gây loạn khắp nơi, đánh đầu gấu ở trường phụ cận kêu cha gọi mẹ, từ đó thu hút được một đám đàn em theo sau, người trong giang hồ gọi cô ta là “Chị Vạn”.
Vạn Ngữ không có sở thích nào khác, chỉ có h@m muốn sắc đẹp, muốn được “cường thủ hào đoạt”. Cô ta thích trêu đùa mấy người lạnh lùng học giỏi, nhìn vẻ mặt ngại ngùng cùng với biểu cảm tức giận không dám nói thì vô cùng đắc ý.
Thật đúng là kh ủng bố xã hội.
Trước khi tô xuyên đến, nguyên chủ vừa bảo đàn em bắt cóc người đứng nhất khối kiêm học sinh ngoan ngoãn Tần Trác. Dù gì trước đó cũng chặn người ta mấy lần rồi, người ta lại đều may mắn tẩu thoát.
Đời người không bỏ cuộc, ghẹo người ghẹo đến cùng, nếu đã không ăn mềm thì phải ăn cứng thôi.
Thế nên là bắt người về đây rồi.
…….
Nguyên chủ không biết, nhưng tôi thì biết rất rõ ràng rằng Tần Trác không phải nhân vật dễ chọc, bởi cuốn tiểu thuyết này chính là truyện gối đầu giường của tôi gần đây đó.
Tuy rằng tôi vẫn chưa xem xong, bởi tác giả viết tình tiết quá chậm, đến giờ vẫn còn viết đến phân đoạn bất hòa trong chuyện tình cảm giữa nam chính Tần Trác và nữ chính Tống Đình.
Cô chạy, anh đuổi, cô mọc cách cũng khó thoát.
Triền miên triền miên một trăm chương, hai người họ vẫn chưa ở bên nhau.
…….
Tần Trác, học sinh đứng đầu khối của trường Tây Bắc thành phố B, không những thành tích tốt mà đánh lộn cũng giỏi. trước kia thành phố B có rất nhiều đầu gấu, đi khắp nơi thu phí bảo kê, chuyên bắt nạt người yếu đuối, nhưng cuối cùng lại bị anh ấy đánh bại.
Từ đó thành phố B một mảnh yên bình, đến cả đầu gấu cao mét tám nặng một trăm cân ngày trước cũng biến thành người miệng cười haha giúp đỡ trực nhật dọn vệ sinh.
Tần Trác thật sự đã chỉnh đốn được chuyện trong trường học. Nhưng tại sao lão đại thành phố B lại đột nhiên chuyển sang thành phố A?
Trường trung học Đông Nam của chúng tôi có thành tích tốt hơn trường Tây Bắc, nhưng ngoài việc đó ra thì chẳng còn điểm nào hơn. Xem ra là đại ca thật sự yêu học tập, vì muốn chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm sau nên mới liều như vậy.
Chuyển đến thành phố A cần giản dị bao nhiêu thì giản dị bấy nhiêu, Tần Trác hoàn toàn trở thành một học sinh ngoan ngoãn, không trốn học không về sớm, bài tập giao đúng hạn, lên lớp tích cực giơ tay phát biểu, còn trở thành ủy viên kỷ luật của lớp.
………
Nếu không phải tôi sớm biết thì đã không nhìn ra được Tần Trác lại là một người đánh đấm giỏi.
“Vạn Ngữ à Vạn Ngữ, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết.”
“Cô thật sự là quá ngu ngốc, không muốn sống nữa rồi.”
Trong tim tôi vang lên âm thanh sụp đổ, điểm tương đồng duy nhất giữa tôi và nguyên chủ là chứng rối loạn lo âu xã hội. Khác biệt ở chỗ là tôi thật sự rối loạn lo âu, còn cô ấy là phần tử khiến cho những người khác phải rối loạn lo âu.
Tôi nhìn thẻ phòng khách sạn trên bàn, cuối cùng thì vẫn ngồi thẳng người lên.
Haizz, đời người có ai mà không phải chết.
Việc đâu thì còn có đó. Tôi gọi xe, không đến 10 phút đã đến khách sạn Vạn Gia rồi.
Trên đường thấp thỏm lo âu, cuối cùng đến trước cửa phòng C802.
Tôi hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ cho chính mình. Không cần sợ, mọi người đều là đầu gấu, ai là bố ai còn chưa biết đâu.
Ở ngoài xây dựng tâm lý một phen rồi, tôi bèn mở cửa phòng ra. Khi nhìn thấy Tần Trác ở trên giường, một nửa quần áo đã bị cởi ra, thông qua khe hở của dây thừng, vẫn còn lờ mờ thấy được cơ bắp. Gương mặt ẩn hiện sắc hồng, trông thật xứng với diện mạo tuấn tú của anh ấy.
Đúng là cảnh đẹp ngon miệng!
Khoan đã!
Không phải chứ, bọn họ còn bỏ thuốc! Đây là việc mà con người làm ra được sao?
Chẳng lẽ nguyên chủ chơi ác đến thế, không chuyện xấu nào là không làm. Sắc đẹp lừa người, cô làm như thế này thì tôi phải làm như thế nào đây?
2.
Bởi vì còn chưa xem hết truyện, chỉ biết nguyên chủ là đầu gấu ham mê cái đẹp, còn ngoại trừ chuyện đó ra thì tôi chẳng biết gì cả.
Chẳng lẽ trước kia nguyên chủ cũng làm thế này để vấy bẩn những đóa hoa của tổ quốc?
Đúng là tạo nghiệp mà!
Tôi áp xuống cơn khiếp sợ trong lòng, từ từ đi tới trước giường.
“Trùng hợp quá, anh Trác.” Tôi bối rối mà nói với Tần Trác.
Anh ấy không phản ứng, chỉ ngây ngốc mà nhìn tôi.
Tôi bước lên phía trước, tay chân lóng ngóng mà giúp anh ấy nới lỏng dây trói.
Hít thấy mùi rượu nồng, xem ra là anh ấy uống say rồi.
May quá, không phải là bị bỏ thuốc, tôi nghĩ vẫn còn có thể vãn hồi, thế là vừa cởi trói vừa nói với anh ấy: “Đài ca à, hiểu lầm thôi, đừng để trong lòng nhé.”
Không biết dây trói này bọn họ buộc thế nào mà khó cởi thế. Tôi cố cả nửa ngày mà vẫn chẳng cởi nổi, chỉ có thể gọi lễ tân mang một cây kéo đến. Sau đó, tôi gọi điện thoại cho tên đàn em làm chuyện ngu xuẩn của mình - Trần Nhị, bảo cậu ta mang nước mật ong qua đây.
“Chị, không hài lòng à. Tôi nghe ngóng qua rồi, Tần Trác không biết uống rượu. Tôi dùng chút cách làm cậu ta say khướt, sau đó trực tiếp đem bắt cậu ta cho chị đó.”
Trần Nhị ở đầu dây bên kia với nét mặt hưng phấn, đang chờ đợi tôi khen thưởng.
…….
Nếu tôi có một khẩu súng chỉ với hai viên đạn, tôi nhất định sẽ bắn cho Trần Nhị một phát, sau đó tự bắn cho chính mình một phát.
Giờ này phút này tôi chỉ muốn nói, chỉ cần mọi người làm người cho tốt, vậy thì thế giới này sẽ tươi đẹp vô cùng.
Nguyên chủ, sao cô không quản nổi cái bàn tay dâm dật của mình chứ?
Chạm ai không chạm, lại chạm vào Tần Trác?
Vừa mở cửa ra, tôi đã nghĩ ra bản thân mình sẽ được an táng ở đâu rồi.
Một lúc sau, lễ tân mang kéo qua đây rồi. Tôi cần thận từng li từng tí mà cắt dây trên người của Tần Trác, sau đó lại bó anh ấy - “người đang mặc quần áo nhưng để lộ ra cảnh xuân tươi đẹp” lại.
Thu dọn xong rồi, Tần Trác vô cùng ngoan ngoãn ngồi trên giường, chỉ có đôi mắt là nhìn vào tôi thật sâu.
Thật là đẹp mà.
Tôi không khỏi cảm khái, khuôn mặt này có thể khiến anh ấy debut được rồi đó.
Vẫn còn đang trầm mê trước sắc đẹp của Tần Trác, tôi chợt nghe thấy tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.
Tôi nhanh chóng đi đến đó, mở cửa ra.
Là Trần Nhị.
“Chị, nước mật ong làm xong cho chị rồi, đây.”
”Có hài lòng không, cái người em đem về cho chị đó.”
Trần Nhị với khuôn mặt tràn đầy ý cười mà nhìn vào tôi.
Hài lòng? Đương nhiên hài lòng? Hồi quang phản chiếu còn có thể không hài lòng ư?
*Hồi quang phản chiếu: ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.
Đợi Tần Trác tỉnh rồi, hai người tôi và cậu đều không biết sẽ chết thế nào đâu.
Haizz, vẫn còn quá trẻ rồi.
Không biết mỗi món quà mà số mệnh ban tặng đều đã sớm được bí mật niêm yết một mức giá.
Tôi nhịn được ý nghĩ muốn đập cho Trần Nhị một phát, bởi dù gì kẻ đầu sỏ trong chuyện này cũng là TÔI.
Tôi lấy nước mật ong trên tay cậu ta rồi tống cổ cậu ta đi.
Vừa đóng cửa lại, tôi đột nhiên cảm nhận được có người bổ nhào đến. Sau đó tôi bị đè nặng lên cửa, hai tay của Tần Trác chống lên hai bên người tôi, hoàn toàn giam cầm tôi trong vòng tay của anh ấy.
Anh ấy cúi thấp đầu mà chăm chú nhìn vào tôi. Tôi thử đây anh ấy ra, nhưng lại chỉ chạm vào cơ bắp rắn chắc của anh ấy.
A, sờ thích quá.
Không phải.
Không đẩy nổi, thật sự không đẩy nổi.
Thời khắc này, tôi đột nhiên cảm nhận được áp lực mà Tần Trác mang đến. Bình thường sức mạnh của tôi hoàn toàn có thể đối phó với mấy nam sinh bình thường, nhưng đối mặt với một người như Tần Trác, tôi không thể nào phát huy khả năng nổi.
Thử thêm mấy lần liền vẫn không đẩy được, tôi chỉ đành bỏ cuộc, đợi Tần Trác kabedon đủ rồi thì sẽ bỏ tôi ra.
*Kabedon: hơi khó giải thích, mình để hình dưới phần bình luận.
Tần Trác cao khoảng 1m85, lại còn từng luyện võ, vai rộng chân dài, cơ bụng cơ ngực đều cực kỳ cường tráng. Thảo nào nguyên chủ không nhịn được, vừa rồi mới vào cửa tôi cũng nhìn thấy sáu múi cơ bụng lúc ẩn lúc hiện của anh ấy.
Một người như vậy làm sao có thể nhịn mà không sờ được đây.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên, lén lút nhìn Tần Trác một cái, không ngờ rằng lại chạm phải mắt anh ấy. Đôi mắt anh ấy trông rất đẹp, sống mũi cao, khuôn mặt đẹp đến không sao tả nổi.
Lúc này đôi mắt mang theo chút hơi nước, nhìn vào tôi không rời, trông thâm tình đến lạ.
Tôi không nhịn được mà tròn mắt nhìn anh ấy.
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng áp xuống. Tần Trác cúi đầu, hôn lên đôi môi tôi.
Bộ não tôi ngay tức khắc nổ tung, tay dùng sức đẩy anh ấy ra khỏi mình.