[Sao thế? Em quên là anh đi công tác ở nước ngoài sao?]
"Thân quen gì mà tôi phải đi đón anh?" Chi Ưu bĩu môi nói.
Nghe cô nói vậy, Minh Triết ngỡ ngàng nhưng sau đó là một trận cười dài của anh vang lên qua điện thoại cô.
"Này! Anh cười gì chứ?!" Chi Ưu thật không hiểu anh ta đang cười cái gì, bản thân cô cũng không biết vì cái gì mà nói xong cô có chút khó chịu. Thân quen?! Đúng là có quen nhưng thân thì chưa chắc!!
[Thẩm Chi Ưu, anh và em không những không quen mà còn thân nữa đó nha~! Em Không nhớ sao? Hồi nhỏ anh có thấy em trần truồng chạy ra khỏi phòng đó nha~]
"Anh...!" Chi Ưu liền theo thói quen phản bác nhưng có hơi ngờ vực. Nam phụ Minh Triết thấy thân thể của nguyên chủ???
WTF???!!!
Nhục nhã!! Thật là nhục nhã!!
"Đồ vô liêm sỉ!!!" Chi Ưu quát to lên. Bên kia chỉ vang vọng lại tiếng cười khoái chí của Âu Minh Triết.
Không nói nhiều lời nữa, cô quyết định thẳng tay cúp máy. Âm thầm ghi nhớ mối thù này!!
Ném điện thoại sang một bên, Chi Ưu tiến tới bàn máy tính bắt đầu chơi game.
Như nhớ ra điều gì, cô liền lên mạng tìm kiếm, hàng dài những tin nhắn đập vào mắt khiến cô vui sướng.
Hahaha!! Bản cô nương ta đây tự có thể kiếm tiền, cũng không cần phải chìa tay ra xin tiền!!
Nhìn hàng tá các tin nhắn đặt mua hàng, Chi Ưu sung sướng đến phát điên. Mặc dù cô có giàu thật nhưng khi nghe đến tiền liền sáng mắt, haiz!! Sao tự nhiên cảm thấy bản thân thật tham lam a~!
Cô ngồi soạn hết tất cả tin nhắn, cho người bọc lại hàng rồi ship đến cho khách hàng, còn cô chỉ cần ngồi rung chân là trong tài khoản đã có đầy ắp tiền.
Chi Ưu sung sướng nhìn dòng số liên tục nhảy, các con số ngày càng tăng khiến cô không nhịn được mà chạy ngay xuống khoe với Trường An
"Cốc cốc..." Chi Ưu gõ cửa phòng Trường An, cô háo hức muốn khoe về thành tựu cô đã làm.
"Ai?" Một giọng nói của một người con gái vang lên qua cánh cửa khiến Chi Ưu ngỡ ngàng nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, cô không nể nang gì liền mở cửa ra.
Trong lòng cô không hiểu sao thật muốn nhìn xem người con gái bên trong này là ai, sao lại có thể vào phòng của anh trai cô, giọng nói này chắc chắn không phải của chị dâu Vương Nhi rồi vậy thì...Ả Như Ngọc??
Không, đây không phải giọng ả ta!!
Mở toang cánh cửa ra, cô liền thấy một cô gái mặc đồ công sở rất nghiêm chỉnh đang ngồi ở ghế sofa lật xem tờ gì đấy.
"Cô là...?" Chi Ưu nhíu mày hỏi. Cô gái nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu chào hỏi.
"Chi Ưu? Em qua phòng anh làm gì vậy?" Trường An bước ra, anh mặc bộ quần áo rộng rãi thoải mái, mái tóc còn dính nước chảy xuống làm hơi ướt phần ngực, tay anh xoa xoa khăn tắm trên đầu để lau tóc.
"Khoe anh cái này!" Chi Ưu vui vẻ giơ điện thoại ra trước mặt Trường An, khuôn mặt tươi rói đang mong chờ nhìn chằm vào anh khiến anh muốn xoa đầu cô em gái dễ thương này.
"Tiền em tự kiếm đấy!" Chi Ưu vênh mặt đắc ý nhìn Trường An. Anh chỉ bất lực cười khổ rồi xoa xoa đầu cô.
"Giỏi đó!"
Một câu thôi khiến Chi Ưu vui sướng, cô lâu lắm rồi mới được người thân khen ngợi, trong lòng cảm thấy nở hoa.
Còn Trường An chỉ biết cười bất lực. Em gái anh cứ trẻ con thế này rồi mai sau ai dám lấy nó đây??
"Chủ tịch, của ngài!" Cô thư kí lễ phép đưa sấp giấy tờ kia cho Trường An lại bị cô nhìn thấy đôi tay của cô ta cầm có chút run.
Sợ quá nên run rồi?? Hồi nãy còn chảnh lắm mà?!
Chi Ưu cười giễu nhìn thư kí, nhưng khi vô tình nhìn thấy vành tai cô ta đỏ lên liền đen mặt.
Hừ, chắc chắn con ả này bị anh trai cô hớp hồn rồi! Còn tưởng do sợ nên run, ai ngờ đâu...
Nhưng cô nhất định sẽ không cho ả ta muốn làm bậy gì với anh trai, nhất định!!
"Ừ!" Trường An cầm lấy sấp giấy tờ đó rồi ngồi xuống ghế sofa, Chi Ưu cũng ngồi xuống, ra mặt hết sức dễ thương để nũng nịu anh trai cô cho cô theo.
Sau nửa tiếng trôi qua, Trường An đành bó tay cho cô đi theo, vốn dĩ đây là cuộc trò chuyện giữa đối tác mà sao anh cứ có cảm giác em gái anh đang có âm mưu gì đó?!
Thật đáng sợ...
Trên chiếc ghế sofa màu đen có một bóng người đàn bà đang mệt mỏi tựa người vào ghế, trên tay đang lắc nhẹ ly rượu màu đỏ, đưa ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ kia dần dần chảy xuống cổ họng, vừa đắng vừa ngọt, cảm giác sung sướng và thỏa mãn lan ra khắp người.
"Cạch..." Tiếng mở cửa vang lên, một nam nhân quấn khăn quanh hông bước ra, ôn tồn hỏi
"Em yêu, em phải đi sao?" Nam nhân bày ra bộ mặt ủy khuất nhìn người đối diện.
Người đàn bà đó chỉ cười nhẹ rồi hôn vào trán anh ta "Hẹn anh hôm khác nhé...Anh yêu!" Sau đó cầm túi xách lên bước ra khỏi phòng.
"Reng...reng..."
"Alo..."
[Nguyệt Lan, mình đang ở đâu đấy?!] Giọng nói của một người đàn ông có hơi khàn vang qua điện thoại.
"Mình nhớ em sao?"
[Vợ chồng với nhau, bà xã nói gì vậy?]
"Vậy ông xã à~...em lên công ty đó!"
[Khụ...Đ...được]
Cúp máy, người đó cười đắc thắng.
Nguyệt Linh, có trách thì trách số phận của mày, người đàn ông của mày đã là người của tao rồi! Những thứ mà mày có được, tao cũng đã cướp hết, sớm thôi, người thừa kế tập đoàn sẽ rơi vào tay con gái tao chứ không phải con gái mày!!