Xuyên Thành Nữ Phụ Mắc Bệnh Công Chúa

Chương 27: Bệnh công chúa





Thư Ni cầm di động, có chút nôn nóng chờ đợi đối phương trả lời.


Nếu Hoắc Triều thật sự là anh trai cô cứu lúc còn nhỏ, vậy không có khả năng anh ấy không trả lời tin nhắn.


Ơn cứu mạng, dù sao cũng phải báo đáp. Cho nên không cần gấp gáp, kiên nhẫn chờ đợi là được.


Trong lòng Thư Nhi tự nhắc nhở chính mình giữ vững bình tĩnh, yên lặng chờ đợi. 


Cô nắm chặt di động nhưng chập chạp vẫn không có bất cứ phản ứng nào.


Là không nhận được?


Hay là không tiện trả lời?


Hoặc là, cô thật sự nhận sai người? Nếu nguyên nhân thứ nhất còn được, nếu là nguyên nhân sau... Thư Ni cắn chặt môi dưới.


Lý Mạt cảm thấy Thư Ni có gì đó không đúng, dường như cô ấy quá để ý đến Hoắc Triều. Nhưng Thư Ni đem ánh mắt đặt lên người anh trai này là có ý gì? Bên cạnh cô không phải có rất nhiều anh trai sao, Cố Minh Khiêm trừ việc quá giữ kín tình cảm không thể hiện bên ngoài, so sánh với Hoắc Triều cũng không phải kém hơn bao nhiêu.


Đột nhiên, trong lòng Lý Mạt xuất hiện một ý niệm.


Thư Ni...Sẽ không phải bởi vì ghen tị với Thư Nhĩ chứ?.


Gần đây Thư Nhĩ rất được mọi người chú ý, cho nên Thư Ni ghen ghét cô ta?


Lý Mạt càng nghĩ càng cảm thấy có thể đúng là như vậy, cô nửa nói giỡn nửa nghiêm túc mà nói, "Thư Thư, không phải cậu đang ghen tị với Thư Nhĩ đấy chứ?"


Những lời này vừa vặn chọc tới chỗ đau của Thư Ni.


Cô sẽ ghen tị với Thư Nhĩ? Chuyện này có thể sao?


Thư Ni cười lạnh một tiếng, "Cậu nghĩ sai rồi, tớ không phải ghen tị, tớ chỉ đòi lại những thứ thuộc về mình thôi."


Lý mạt mơ hồ không hiểu, "Cái gì?"


Thư Ni cũng không nói quá nhiều, cô chỉ tiết lộ cho Lý Mạt một chút thông tin, "Cậu chỉ cần biết rằng, Thư Nhĩ là đồ ăn trộm."


Trong suy nghĩ của Thư Ni, Thư Nhĩ chính là kẻ trộm đồ của cô, đoạt đi hòa quang tỏa sáng của cô. Hiện tại, cô chỉ lấy lại đồ vật của chính mình mà thôi.


Lý Mạt nghe xong không hiểu làm sao. Những lời đó ám chỉ cái gì?


Thư Nhĩ là đồ ăn trộm?


Vậy cô ấy trộm cái gì?


...


Lúc này Thư Nhĩ đang nằm trên giường nhắn tin wechat cho Hoắc Triều.


【Tiểu Nhị: Anh, anh trai, chủ nhật này anh có rảnh không? 】


【 Anh trai:? 】


Thư Nhĩ bất mãn nhăn mũi. Mỗi lần trả lời tin nhắn Hoắc Triều cũng chỉ gửi lại cô một dấu chấm hỏi. Cậu không thể dịu dàng hỏi cô một câu "Công chúa nhỏ làm sao vậy" sao?


Chẳng qua cô cũng không thể yêu cầu quá cao đối với Hoắc Triều. Hơn nữa đối với người bổ não như Hoắc Triều, nếu cậu thực sự nói chuyện dịu dàng, cô cũng rất vui mừng nhưng tổng thể cảm giác nhất định sẽ vô cùng chướng mắt. Vẫn như bây giờ là tốt nhất.


【Tiểu Nhị: Ngày mai anh theo em một ngày được không? 】


【 Anh trai: Làm gì? 】


【Tiểu Nhị: Có chút việc, ngày mai gặp mặt rồi nói! Sáng mai 8h, ở cửa nhà em, không gặp không về nha! 】 Thư Nhĩ nhắn xong tin này liền đem tờ đơn xét nghiệm DNA bỏ vào trong túi.


Ngày mai cô phải làm rất nhiều việc, cho nên hôm nay tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.


8h sáng ngày mai, thời điểm Thư Nhĩ đi ra cửa, Hoắc Triều đã chờ sẵn ở đó. Cô cho cậu một cái địa chỉ, sau đó yên tâm ngồi lên ghế sau rời đi.


Hoắc Triều nhíu mày, "Cô đến chỗ đó làm gì?"


Thư Nhĩ nghiêng đầu nói, "Đương nhiên là có việc nha."


Thư Nhĩ báo xong địa chỉ này Hoắc Triều liền có ấn tượng, chẳng qua cũng chỉ có một chút nghe qua, còn nơi đó cụ thể làm gì cậu thực cũng không rõ.


Cậu cảm thấy không ổn, theo bản năng lấy di động tìm kiếm, tìm xong cậu mới phát hiện nơi đó là một khu phố xăm hình.


Cậu liền dừng lại, hỏi, "Cô muốn đi xăm?"


Thư Nhĩ gật gật đầu, thản nhiên mà thừa nhận, "Đúng nha."


"Còn bé mà đòi xăm hình cái gì?"


Thư Nhĩ chu miệng, thật sự cô cũng không thích xăm hình, quá trình đó thực sự rất đau, cô chỉ là một công chúa nhỏ chỉ quen ăn quả ngọt chưa từng chịu khổ , tất nhiên cũng không phải vô cớ tìm đến đau khổ.


Nhưng vết sẹo sau lưng cô thật sự càng xem càng không vừa mắt.


Toàn thân cô đều trắng trẻo xinh xắn, làn da vô cùng mịn màng, cô gái xinh đẹp mê người như vậy đều bị vết sẹo này phá hủy toàn bộ mỹ cảm.


Có thứ này, làm sao cô có thể diện những bộ đồ sexy?


Làm sao mùa hè cô mặc được bikini? Làm sao có thể đi dạo bên bờ biển nữa chứ?


Cho nên cô nghĩ, có lẽ cô nên xăm hình đè lên, có thể vẽ vời một ít con vật ong bướm linh tinh gì đó che bớt đi vết sẹo này.


Nếu trên người có hình xăm che được đi vết sẹo này, đoán chừng hẳn rất mê người?


Hoắc Triều lại hỏi thêm một câu, "Hửm?  Vì sao lại muốn có hình xăm?"


Nguyên nhân cũng không có gì không thể nói, Thư Nhĩ liền thật lòng nói ra, "Bởi vì trên lưng có sẹo."


Có sẹo?


"Vết sẹo rất rõ ràng?"


Vừa nói xong, Thư Nhĩ liền ủy khuất muốn khóc, "Ừm."


Cô cũng không biết tại sao trên lưng lại có vết sẹo này, giống như bị vật gì đó đâm vào bị thương, diện tích còn rất lớn, cô cũng nghĩ tới chuyện làm phẫu thuật mờ sẹo, nhưng vết thương này đã qua quá lâu, khử sẹo khả năng sẽ không hiệu quả, cô không hi vọng vết sẹo này biến mất như ban đầu chỉ cần trên lưng không khó coi như bây giờ là được.


Thư Nhĩ cũng từng suy nghĩ dấu vết này có phải là ba mẹ Thư lúc còn bé ngược đãi nguyên chủ gây nên hay không, nhưng qua nhiều lần quan sát, cô cảm thấy dấu vết này không giống ngược đãi cho lắm.


Cô cũng bóng gió hỏi Thư Á một chút tình hình lúc bé. Từ miệng em ấy cô biết được, ba mẹ Thư đối với nguyên chủ không quá chú ý, chỉ cần Thư Á không cùng nguyên chủ thân cận với nhau, những loại chuyện khác trước nay gần như đều không có.


Nếu ba mẹ Thư lúc còn bé đã có thói quen động tay động chân với nguyên chủ, vậy lúc lớn lên khẳng định sẽ vẫn giữ thói quen đó, rốt cuộc chuyện đánh con cái, cũng không có khả năng chỉ diễn ra một lần. Nhưng tình hình trước mắt, tuy rằng ba mẹ Thư đối xử với nguyên chủ không tốt nhưng ngược đãi hoàn toàn xảy ra.


Hôm nay Thư Nhĩ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, bên ngoài khoác áo sơm mi màu trắng che khuất sau lưng.


Cô cởi áo khoác, kéo đuôi tóc qua một bên đưa qua cho Hoắc Triều xem " Anh, anh tự nhìn đi."


Hoắc Triều còn không kịp phản đối, trước mắt đã xuất hiện tấm lưng trắng nõn nhỏ bé mang theo một chút yếu ớt mỏng manh.


Xương bướm sau lưng cô xinh đẹp đến không thể tưởng tượng. Làn da Thư Nhĩ rất trắng, dấu vết sẹo màu vàng ẩn hiển càng thêm rõ ràng.


Từ kích thước và hình dạng của vết sẹo, lúc bị thương nhất định cô đã phải chịu một lực đập vào rất lớn.


Hoắc Triều mày lại càng nhăn thêm một chút, "Còn đau phải không?"


Thư Nhĩ lắc đầu, "Đau nhưng thật ra không đau, chỉ là quá khó coi."


Cô là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, thật sự chịu không nổi trên lưng có một vết sẹo lớn như vậy.


Hoắc Triều vô thức muốn đưa tay chạm vào, nhưng tay cậu vừa vươn ra một chút, đã lập tức ý thức được hành động này của mình không đúng liền rút tay lại, nói, "Trước tiên cô mặc áo khoác vào đi đã."


Thư Nhĩ A một tiếng. Đừng nói tới mấy ngày nay thời tiết lạnh xuống, chỉ mặc một cái váy mỏng quả thật có chút lạnh.


"Tại sao lại bị thương?"


"Em quên rồi."


Kỳ thật không phải cô đã quên, mà Thư Nhĩ thật sự đối với vết sẹo này quả thực không có manh mối.


Cô cũng không muốn đi tìm nghiên cứu lại nguồn gốc của nó, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, đoán chừng ngoại trừ nguyên chủ ra, cũng không có ai biết vết sẹo này từ đầu mà có.


Cô chỉ muốn đem vết sẹo này che đi mà thôi.


"Anh trai, chúng ta nhanh đi đến hỏi thợ xăm một chút về tình huống của em đi."


Hoắc Triều nhìn Thư Nhĩ liếc mắt một cái, chưa nói cái gì, chỉ nói cô lên xe.


Thư Nhĩ cho rằng cậu là muốn mang cô đến cửa hàng xăm hình, không nói hai lời liền lên xe.


Nhưng chỉ một lát sau, cô mới phát hiện đây không phải là hướng đến đó.


"Anh trai, anh dẫn em tới nơi nào vậy?"


Hoắc Triều thật hiếm khi nói giỡn, "Đi bán cô."


Thư Nhĩ tất nhiên biết những lời cậu nói không phải sự thật, cô cũng cười hì hì nói giỡn theo, "Nhớ phải bán với giá tốt đấy."


Hoắc Triều chậc một tiếng,  cô là tiểu công chúa thích gây rối, nhà ai mua về mà nuôi nổi?


Thư Nhĩ nhàn nhã đung đưa hai chân, chỉ một lát sau, Hoắc Triều đã dừng lại.


Cô nhìn lên mới phát hiện Hoắc Triều căn bản không đưa cô đến phố xăm hình mà đưa cô một bệnh viện da liễu.


!!!


Cậu muốn mang cô đến gặp bác sĩ?


Thư Nhĩ chu miệng, không tình nguyện mà nói, "Anh trai, vết sẹo này của em có từ lâu rồi, đoán chừng cũng không thể khử sẹo như bình thường được."


"Vẫn phải để bác sĩ nhìn xem thế nào."


"Được."


Sau khi bác sĩ xem qua cũng cảm thấy tấm lưng đẹp như vậy xuất hiện một vết sẹo quả thực vô cùng đáng tiếc. Nhưng vết sẹo này đã tồn tại quá lâu, có thể biến mất đến mức độ nào, bà cũng không dám đảm bảo. Hiện tại chưa có đủ kỹ thuật, không thể khiến vết sẹo này hoàn toàn biến mất.


Chuyện này cùng trình độ chuyên môn quả thực không liên quan đến nhau, hiện tại trình độ xóa sẹo trong nước cũng chỉ mới phát triển đến trình độ này.


Vết sẹo này trước mắt sẽ là một quá trình điều trị dài lâu. Bác sĩ cũng chỉ có thể cải thiện một chút tình huống, khiến nó mờ đi nhưng không thể khiến nó hoàn toàn biến mất.


Thư Nhĩ cho Hoắc Triều một ánh mắt đáng thương "Cậu nhìn đi, tôi đã biết sớm sẽ thế này" 


Hoắc Triều mím môi, không nói gì.


Bác sĩ vừa cho thuốc vừa nói, "Tôi cho em một loại thuốc mỡ, ngày nào cũng phải bôi, một ngày ba lần, kiên trì bôi có thể cải thiện được tình trạng của vết sẹo, cô gái nhỏ, vết sẹo này của em có vẻ như là bị vật nặng gì đó từ trên cao rơi xuống, rơi trúng lưng, chắc là lúc trước đã phải chịu không ít cực khổ rồi? Sau này em nên cẩn thận hơn, chúc em về sau luôn luôn bình an."


Thư Nhĩ có chút đau lòng cho nguyên chủ.


Vết sẹo này hiện tại đã không còn đau nữa, nhưng thời điểm va chạm khẳng định đau đến không chịu được.


Cô cong môi cười một cái, "Cảm ơn bác sĩ."


Hoắc Triều cầm thuốc đi ở phía trước, Thư Nhĩ đan tay ở sau lưng nhảy nhót theo sau, nhìn qua không có chút gì phiền não.


Cô còn có thể thế nào?


Bác sĩ cũng đã nói, bây giờ không có cách nào có thể xóa sạch vết sẹo, từ sau khi cô xuyên sách thì cũng không có hệ thống giúp đỡ hay bàn tay vàng cái gì, cô còn có thể làm cái gì bây giờ?


Chẳng qua bác sĩ nói có thể cải thiện được tình trạng vết sẹo. Vậy cứ thử bôi thuốc xem sao.


Lúc Thư Nhĩ đi sau lưng Hoắc Triều, cô phát hiện điện thoại cậu cứ vang lên không ngừng.


Cô tò mò hỏi một câu, "Anh trai, anh rất bận sao?"


Hoắc Triều, "Không có." Nói xong, cậu ra vẻ như không có việc gì thả điện thoại trở lại trong túi quần.


Thư Nhĩ cũng không để ý, nhảy nhót mà nói, , "Anh trai, còn có chuyện này."


"Sao?" Cậu từ trên nhìn xuống dưới đánh giá Thư Nhĩ một vòng, lại sợ cô bị thương ở nơi nào nữa.


"Em là đứa trẻ bị ôm nhầm, em không phải là con ruột của cha mẹ em."


Hoắc Triều theo bản năng dừng lại bước chân.


Hôm trước cậu còn có chút nghi hoặc, tại sao sinh nhật 16 tuổi của Thư Nhĩ lại chỉ mời một mình Thư Á.


Thẳng đến giờ phút này, cậu mới hiểu được nguyên nhân.


"Việc này xác định?"


Thư Nhĩ gật gật đầu, lấy tờ giấy kiểm tra DNA từ trong túi ra.


"Em gái trước đó cũng đã nói cho em biết, việc này là em ấy trong lúc vô ý nghe được. Em ấy còn nói, từ khi còn nhỏ, ba mẹ luôn căn dặn hai chị em bọn họ không được cùng em quá mức thất thiết, sợ rằng nảy sinh tình cảm chị em."


Lúc cô nói những lời này kỳ thật cũng không có ý gì khác, không có một chút mất mát khổ sở nào.


Nhưng giây tiếp theo, cô cảm giác trên đầu mình nhiều thêm một bàn tay còn đang xoa xoa tóc cô.


Thư Nhĩ trừng mắt, "Này này, kiểu tóc hôm nay đều bị anh phá hủy rồi."


Hoắc Triều càng xoa tóc cô mạnh hơn.


Thư Nhĩ cũng lười đi quản cậu.


Cô chắp tay trước ngực, nói, "Anh trai, anh có thể giúp em điều tra một chút thông tin về ba mẹ thật sự của em được không?"


Hoắc Triều rũ mắt, ừ một tiếng.


Ngoại trừ chuyện ba mẹ của cô,  sự việc phát sinh năm đó, cậu cũng phải điều tra lại lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.