Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 30: C30: Ta cho phép huynh gọi tên ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Độ hảo cảm cuối cùng đột phá 0, thành điểm dương.

Nội tâm An Cửu kích động, hiểu được đạo lý chuyển biến tốt liền tém lại, sau đó đều đặc biệt an phận, không làm yêu quái không gây sự, khiến A Thất vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, giống như nàng thay đổi thành người khác.

Mấy ngày nay An Cửu đều cùng Bùi Tịch và A Thất ở y quán, y quán này là sản nghiệp riêng của Dược Vương Cốc.

Nói cách khác, trên giang hồ có hai đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy, là sơn trang đúc kiếm và Dược Vương Cốc.

Một bên mở cửa hàng kim khí bán tốt nhất là nồi, một bên mở y quán bốc thuốc chữa bệnh cho người.

Môn phái giang hồ bình dân như thế, thật khiến An Cửu mở mang tầm mắt.

Bởi vậy có thể thấy được, người trong giang hồ, cũng không đơn giản mỗi ngày đều là phong hoa tuyết nguyệt, thi họa, đao kiếm, bọn họ cũng ăn uống, cũng kiếm tiền, không có tiền cho dù ở đâu cũng một bước khó đi.

Trên đời này, vàng bạc tiền tài là mục tiêu của thế nhân, cho dù ân oán giang hồ, cũng không thể tránh được.

Bùi Tịch chữa bệnh từ thiện rất bình dân, hắn cũng không cố ý khoe khoang thân phận, chỉ treo biển chữa bệnh từ thiện ở cửa, sau đó ngồi ở y quán bốc thuốc xem bệnh cho người tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc, giống như một vị đại phu bình thường.

An Cửu phát hiện dường như không có chỗ nào cần mình, không khỏi quá nhàm chán, xung phong làm nhân viên thu ngân để thu tiền.

"Đây là 40 văn của ngươi."

"32 văn, không sai chứ?"

"Không sai không sai."

An Cửu tính sổ rất nhanh, nàng còn không cần gảy bàn tính, trực tiếp tính nhẩm một chút là có thể đưa ra con số, độ chính xác khiến người khác nhịn không được ghé mắt.

Thời đại này rất ít nữ tử học mấy thứ này, đều học thêu hoa học thơ họa, số người học thứ này trong mắt người bình thường, cũng là coi thường.

A Thất liên tiếp nhìn nàng, không khỏi hỏi: "An tiểu thư, cô tính toán giỏi thật đấy."

An Cửu liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện, đắc ý hếch cằm.

Mười mấy tuổi nàng đã bắt đầu đi theo ông nội học quản lý xí nghiệp, chưa đến 18 tuổi liền một mình quản một công ty, cũng thông qua quyết định chính xác xoay chuyển công ty, từ đó bị những lão già ở tập đoàn chú ý, chính thức rơi vào tầm mắt công chúng, trở thành ứng cử viên thừa kế đời sau.

Chẳng lẽ hết thảy là dựa vào tính tình nổi tiếng gần xa của nàng sao?


Người trong gia tộc thường dùng tính cách nàng để công kích nàng, nói nàng quá ngang ngược không đưa ra quyết định được. Nhưng trong lòng An Cửu lại biết rõ, bọn họ là sợ, về thực lực không thể thắng nàng, chỉ có thể dùng dư luận.

Chiến tranh chân chính, là đánh dựa vào đầu óc, chứ không phải dùng mồm mép.

"An tiểu thư, cô ở trong phủ thượng thư, còn phải học tính sổ sao?"

"Đương gia chủ mẫu của đại gia tộc phải quản chi tiêu hằng ngày và sổ sách, đương nhiên phải học."

Trên thực tế đại gia tộc chân chính, quản những thứ này cũng là phòng thu chi.

Nhưng A Thất và Bùi Tịch chưa từng gặp qua chủ mẫu đại gia tộc, nếu từng gặp cũng sẽ không hỏi loại chuyện này, cho nên nàng nói cho có lệ.

Nói xong, An Cửu nhìn về phía Bùi Tịch đang bốc thuốc cách đó không xa.

Tương tự hiệu thuốc đông y hiện đại, tiệm thuốc này dược liệu đều được cất giữ trong tủ thuốc chiếm trọn một bức tường phía sau quầy, trên từng ô vuông nhỏ viết tên các loại thuốc, từ mặt đất đến nóc tủ cao hai mét.

Công tử bạch y ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên ô cao ghi phúc bồn tử, hiển nhiên độ cao này hắn không đứng lên lấy được, quay đầu muốn gọi A Thất, An Cửu nhanh như chớp chạy qua, chủ động đẩy hắn ra chỗ phúc bồn tử, cúi đầu hỏi: "Muốn lấy bao nhiêu?"

Sắc mặt Bùi Tịch dừng một chút: "...... Ba lạng."

An Cửu mò mẫm lấy ra một nắm dược liệu, Bùi Tịch dùng cân nhỏ màu vàng* tiếp được, lấy ra ba lạng, bỏ vào giấy vàng bọc thuốc.

* Cân nhỏ màu vàng:



An Cửu lại đem dược liệu thừa cất đi.

Tất cả động tác trơn tru trôi chảy.

A Thất trừng mắt nhìn, không hiểu hôm nay sao nàng lại dễ nói chuyện như vậy, còn chủ động hỗ trợ làm việc.

An Cửu đương nhiên có thể nhìn ra sự bất ngờ của hai người, nên nàng chỉ nói tâm tình tốt.

Kỳ thật ngoài tâm tình tốt ra, nàng cũng không muốn phá hư lần chữa bệnh từ thiện này.

Y thuật của Bùi Tịch thực tốt, hắn chẩn bệnh đối với người thường mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt lớn. Hơn nữa tựa hồ vì hình tượng của Dược Vương Cốc, nên khi hắn chẩn bệnh không thu tiền khám bệnh, chỉ thu tiền thuốc.


Khi hắn chữa bệnh cho người ta, biểu tình vô cùng nghiêm túc. Cho dù ngồi đối diện là quý nhân đại quan, hay là bá tánh bình dân, thậm chí còn có ăn xin quần áo tả tơi từ ngoài thành tới sau khi nghe nói chữa bệnh từ thiện, hắn đều không có bất kỳ đối đãi nào khác.

Ở trong mắt hắn, mỗi người bệnh đều giống nhau, đều là người cần trợ giúp.

Ăn xin khốn cùng không có tiền mua thuốc, hắn bệnh thật sự nặng, cảm thấy mình sắp chết, vì không muốn chết không rõ ràng, liền đến nơi này xem, mình bị bệnh gì.

Bùi Tịch nghe hắn nói xong, chủ động tỏ ý y quán sẽ chữa bệnh miễn phí cho hắn.

Hắn một khắc kia, bạch y thắng tuyết, trách trời thương dân, thật sự giống Bồ Tát sống trong miệng người khác.

An Cửu không nghĩ ra, tại sao một người lại có mặt trái ngược như vậy?

Một mặt giết người như ma, lạnh nhạt vô tình, một mặt ôn nhuận như ngọc, từ bi vì hoài*.

* Từ bi vì hoài: lòng từ bi

Bùi Tịch làm nghề y nhiều năm như vậy, cứu rất nhiều người. Nhưng hắn thành lập Ngàn Sát Các, nhiều năm qua cũng giết vô số người.

Một đen một trắng, đan xen trong một người, hình thành màu phức tạp.

An Cửu không hiểu hắn, nhưng giờ phút này vậy mà có suy nghĩ muốn đi sâu tìm tòi nghiên cứu người này. Nàng muốn nhìn xem, rốt cuộc cuộc đời thế nào, mới có thể bồi dưỡng ra người như Bùi Tịch.

Một hồi miên man suy nghĩ, một ngày chữa bệnh từ thiện thuận lợi kết thúc.

Bùi Tịch bên này thuận lợi, nam nữ chủ bên kia lại gặp chút phiền toái.

Tên cướp Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên theo dõi rất giảo hoạt, trốn đông trốn tây ở trong thành, hai người bôn ba cả ngày, cơ hồ lục soát toàn bộ thành Bình Lan, cuối cùng bắt được dấu vết tên kia để lại.

Hai bên đối đầu trực diện, kết quả tên kia ra tay đặc biệt tàn nhẫn, một đao làm cánh tay của Lâm Thanh Nghiên bị thương, Hạ Tử Kình vì bảo vệ Lâm Thanh Nghiên, vô tình thả hắn chạy.

Hai người bất lực trở về, Lâm Thanh Nghiên còn mang theo vết thương, tuy rằng bị thương không nặng, nhưng nếu sau này còn muốn theo dõi, chỉ có thể một mình Hạ Tử Kình đi.

Bữa tối trên bàn cơm, Lâm Thanh Nghiên mặt tái nhợt nói: "Tuy rằng không bắt được hắn, nhưng chúng ta lưu lại trên người hắn tức hương, ngày mai hẳn là có thể bắt được hắn."

Hạ Tử Kình: "Ngày mai ta đi một mình, Lâm cô nương yên tâm dưỡng thương đi."


An Cửu nhìn nam nữ chính ngồi đối diện, lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Bùi Tịch an an tĩnh tĩnh bên cạnh, lọc xương cá cho nàng.

Lâm Thanh Nghiên bị thương, không thể cùng Hạ Tử Kình thế giới hai người được nữa, việc này sẽ không liên quan đến Bùi Tịch chứ?

Giây tiếp theo đã bị bắt được, nam nhân ngước mắt nhìn nàng, mặt mày ôn nhuận hiện lên một tia nghi hoặc.

"An tiểu thư đang nhìn gì?"

Xem có phải huynh lại đang làm chuyện xấu hay không.

Hình tượng đại Boss đi sâu vào lòng người, nàng giống như có chút trông gà hoá cuốc.

An Cửu khụ một tiếng: "Không có gì, đúng rồi, ta gọi huynh là Bùi Tịch, sao huynh còn gọi ta là An tiểu thư?"

Ánh mắt Bùi Tịch ôn hòa, tốt tính nói: "Nếu An tiểu thư không ngại, tại hạ tất nhiên có thể gọi thẳng tên họ của An tiểu thư."

An Cửu nâng cằm, liếc hắn một cái, cao ngạo mà nói: "Ta cho phép huynh gọi tên của ta."

Bùi Tịch gắp một miếng thịt cá sạch sẽ vào đ ĩa, lại đưa cái đ ĩa đó tới trước mặt thiếu nữ, không biết từ khi nào, hắn làm những việc này cực kỳ thuận tay, dường như trở thành thói quen.

Khi đối mặt với lời nói của thiếu nữ kiêu căng ngạo mạn, phản ứng đầu tiên dâng lên không phải là chán ghét như ban đầu.

Tầm mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, hắn nhìn nàng gắp miếng thịt cá lên, bỏ vào trong miệng nhai nuốt, môi đỏ kiều diễm mím lại, má phồng lên, gương mặt trắng nõn giống bánh bao mềm mại.

Rõ ràng nên chán ghét, nhưng hắn tựa hồ bị một số thứ trên người nàng hấp dẫn.

Rất kỳ quái, một khi tới gần, trong cổ họng sẽ khô khốc, khiến Bùi Tịch mơ hồ cảm thấy bất an.

Như có thứ gì thoát khỏi khống chế, hướng về một phía không xác định.

Sau khi cơm nước xong, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Bùi Tịch đang ngồi ở phòng trong, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ nhẹ, mở cửa vừa thấy, đứng ngoài cửa là thiếu nữ thanh y.

"Vào đi." Trên mặt Bùi Tịch cũng không có vẻ bất ngờ.

Lâm Thanh Nghiên bị thương, buổi tối tất nhiên sẽ tìm hắn giúp băng bó miệng vết thương, kiếp trước thường như thế. Tác dụng của hắn trong nhóm này, cũng chỉ là xử lý vết thương cho bọn họ, giúp đỡ một chút mà thôi.

"Bùi Tịch, phiền huynh rồi." Lâm Thanh Nghiên ngồi bên cạnh bàn, kéo ống tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay.

Thiếu nữ da thịt tuyết trắng, trên cánh tay quấn băng trắng, lấm tấm những vết máu nhỏ.

Lâm Thanh Nghiên cởi từng vòng băng gạc, lộ ra miệng vết thương đỏ tươi dữ tợn, trên làn da tuyết trắng đặc biệt chói mắt.

Có lẽ vì đau, sắc mặt thiếu nữ hơi tái nhợt, gác cánh tay bị thương lên mặt bàn, nói: "Miệng vết thương có chút sâu, ta tùy tiện băng bó, cũng không biết có để lại sẹo không."


"Muội hãy tin tưởng y thuật của ta."

Công tử bạch y ngồi trước mặt nàng, mở hòm thuốc, từ trong rương lấy ra rất nhiều công cụ, trước tiên lau sạch sẽ vết máu, ngón tay trắng nõn thon dài mở bình sứ, rắc thuốc bột lên miệng vết thường.

"A."

Lâm Thanh Nghiên nhẹ kêu đau, nhưng thực ra nàng có thể chịu được, phát ra một tiếng liền mím môi, mặc dù đau đến ra mồ hôi lạnh trên trán, nhưng cũng không kêu đau nữa.

Không hiểu sao, Bùi Tịch nghĩ đến thiếu nữ yếu đuối kia.

Chạm vào một chút cả người liền run rẩy, đau một chút liền nước mắt lưng tròng, châm cứu kêu đến mức hận không thể để khắp thiên hạ nghe thấy.

An Cửu và Lâm Thanh Nghiên, cơ hồ là hai người hoàn toàn khác nhau.

Lúc này, Lâm Thanh Nghiên giống như vô tình mở miệng: "Bùi Tịch, ngày đó huynh châm cứu cho An tiểu thư, là làm gì thế?"

Đầu ngón tay Bùi Tịch hơi khựng lại, nhưng không dấu vết tiếp tục bôi thuốc cho nàng, nói: "Cơ thể nàng không khoẻ, nhờ ta điều trị một phen."

Lâm Thanh Nghiên mím mím môi, lại hỏi: "Hôm nay An tiểu thư ra ngoài cùng huynh, nàng gây phiền toái cho huynh không?"

Bùi Tịch nghe vậy hơi ngước mắt nhìn nàng, trong mắt đen nhánh phản chiếu ánh nến, ánh mắt trong veo phảng phất hiểu rõ hết thảy.

Hắn chậm rãi hỏi: "Thanh Nghiên, vì sao muội lại hỏi vấn đề này?"

Lâm Thanh Nghiên không nói rõ tâm tình mình giờ phút này, nàng có thể nhìn ra An tiểu thư kia và Bùi Tịch rất thân thiết, rốt cuộc hai người bọn họ không có võ công, ngày thường nàng và Hạ Tử Kình đi ra ngoài, hai người tất nhiên sẽ ở bên nhau.

Nàng kỳ thật không có lý do gì để để ý, thậm chí mỗi lần cùng Hạ Tử Kình ra ngoài, đáy lòng nàng đều sẽ sinh ra vài phần mừng thầm không lý do.

Đối với vị trúc mã cho nàng rất nhiều chiếu cố ôn nhu này, Lâm Thanh Nghiên vẫn luôn coi hắn là anh trai.

Nhưng khi chính mắt nhìn thấy một thiếu nữ khác dần dần tới gần hắn, nội tâm nàng lại có chút hụt hẫng.

Lâm Thanh Nghiên không khỏi cũng có chút mê mang, nàng rốt cuộc thích ai?

Khi cùng Hạ đại ca ở bên nhau, nàng luôn đặc biệt vui sướng. Nàng thích Hạ đại ca mạnh mẽ và chính trực, thích hắn thiện lương và chân thành, mặc dù rất nhiều lúc hắn biểu hiện thật sự vụng về, nàng cũng cảm thấy đáng yêu không giống người thường.

Về phần Bùi Tịch......

Tối nay khi ăn cơm, nàng phát hiện ánh mắt của hắn không tự giác lưu luyến trên người An tiểu thư, tinh tế tỉ mỉ mà chăm sóc nàng.

Cho dù hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn cũng chưa từng đối đãi với mình như vậy.

Phát hiện này khiến nội tâm Lâm Thanh Nghiên xuất hiện mất mát không nhỏ, giống như thứ thuộc về mình bị mất đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.