Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 38: Con đường quy ẩn của tay mơ



Bọn họ thảo luận an bài bảo vệ như thế nào, trong chốc lát lại bắt đầu nói chuyện khác.

Có người đề nghị, "Xảy ra chuyện như thế này, về sau mấy người đi ra ngoài làm việc, đi học, đều không được trở lại chứ?"

"Đúng rồi, ngày thường không chịu ở nhà, vừa xảy ra chuyện lại chạy trốn về rất mau!"

Có người thật sự lo lắng, sợ người bên ngoài một khi không cẩn thận, đem virus thây ma mang tiến vào, toàn bộ Nghiêu trấn coi như xong.

Có người lại tồn tư tâm, nhân cơ hội muốn hả giận: nhà có người ở bên ngoài làm việc, điều kiện đều không tồi, xem bọn họ không vừa mắt đã thật lâu.

Có nhà có người làm việc bên ngoài thì không chịu, "Đều là người Nghiêu trấn, dựa vào cái gì mấy người có thể ở chỗ này đợi, mà không cho con tôi trở về? Lần trước sửa đường, nhà tôi bỏ tiền ra so với nhà các người còn nhiều hơn đi?"

"La gia lão đại bị thương còn trở về, đó là cậu ta không đúng, các người không thể bởi vì một người đó, mà dùng một gậy tre đánh cả đám người ở bên ngoài chứ?"

"Đúng rồi, nhà tôi con gái con rể sẽ về tới, thủ quy củ thành thành thật thật kiểm tra, thì chọc tới ai?"

Bọn họ đều có lập trường riêng, náo động thành một nồi cháo.

Cuối cùng vẫn là quyết định, người trong trấn một lần nữa sẽ kiểm tra miệng vết thương, từ nay về sau chỉ cho phép người Nghiêu trấn tiến vào sau khi cẩn thận kiểm tra, người ngoài hết thảy đều không thu vào.

Bối Noãn nghe đến phiền, yên lặng đứng đó.

Cái gập đập vào lưng như miêu tả trong sách, Bối Noãn xem như tránh thoát được.

Nhưng mà nguyện vọng của tiểu công chúa Lý Đại Hoa, vẫn không có dấu hiệu có thể thực hiện được.

Sau tên Lý Đại Hoa trên Thanh Nhiệm Vụ vẫn cứ chói lọi treo cái bảng không hề hy vọng chút nào (0/3).

Lục Hành Trì không có ý muốn đi, Bối Noãn thói quen theo sát anh, đứng ở bên cạnh bất động.

Thật vất vả chờ đến khi bọn họ tan họp.

Đại khái là một đám người ồn ào đến miệng khô lưỡi khô, nhu cầu cấp bách về nhà bổ sung nước cho thấm giọng.

Khi Tạ Nguyên Thanh đi ngang qua Lục Hành Trì thì mỉm cười một chút, giống như ở cảm tạ anh hôm nay hỗ trợ.

Lục Hành Trì lãnh đạm mà nhếch nhếch khóe miệng, xem như đáp lại.

Mấy tộc trưởng cũng lại đây, trước cùng nhau cảm tạ Lục Hành Trì hôm nay hỗ trợ tìm người, sau đó thử hỏi thăm xem, tưởng mời Lục Hành Trì ở lại giúp bọn họ.

Thân thủ Lục Hành Trì hôm nay rõ như ban ngày, mọi người đều hy vọng anh có thể mang theo người, lục soát một lần tất cả những nơi trong trấn người có thể trốn.

Thật sự là đều sợ còn có người cảm nhiễm ở đâu đó.

Nghiêu trấn chịu không nổi lại thêm một lần giống như vậy.

Bối Noãn nghĩ thầm: Lục Hành Trì khẳng định sẽ không đồng ý, anh ta lại không phải bảo mẫu của các người.

Quả nhiên, Lục Hành Trì khách khí mà cự tuyệt.

Muốn lục soát toàn trấn không phải trong thời gian ngắn có thể làm xong sự, anh cũng không nghĩ ở lại chỗ này lâu.

Tuy nhiên Lục Hành Trì đáp ứng, có thể dành một chút thời gian, chỉ dẫn những người trong trấn không có kinh nghiệm nên đối phó với thây ma như thế nào.

Bọn họ thảo luận chính sự, ánh mắt Tạ Nguyên Thanh dừng trên mặt Bối Noãn, thấp giọng nói: "Nhớ rõ có rảnh tới tìm Đại Hoa chơi."

Thanh âm anh ta trầm thấp lại đầy từ tính, vẫn là dễ nghe đến muốn mệnh.

Bối Noãn hôm nay bởi vì chuyện anh ta thẩm tra người, vốn dĩ cảm thấy thủ đoạn người này có điểm đáng sợ.

Nhưng mà nhiệm vụ còn chưa làm xong, tất nhiên phải tiếp tục đi tìm Lý Đại Hoa nhà anh ta.

Bối Noãn gật đầu đồng ý.

Lục Hành Trì đi theo trong trấn người đi, Bối Noãn về nhà Tiểu Quý ngồi một lát, thấy không ai nhìn chằm chằm, lại tìm cơ hội lẻn đi.

Lần này Đại Hoa vẫn cứ ghé vào đầu tường nhà nó, ưu nhã mà cuộn hai chỉ chân trước, đang ra vẻ u buồn mà ngắm phong cảnh.

Bối Noãn lặng lẽ kêu một tiếng, "Đại Hoa ——"

Trong sân lập tức truyền đến giọng Tạ Nguyên Thanh, "Cô đã đến rồi? Vào đi."

Đại Hoa nhận mệnh mà từ đầu tường nhảy xuống, tâm bất cam tình bất nguyện, đi đến ghế mây trong sân, chuẩn bị tiếp thu Bối Noãn "yêu thương ôm ấp một cái".

Bối Noãn thản nhiên mà vào nhà Tạ Nguyên Thanh.

Tạ Nguyên Thanh ngồi ở dưới dàn hoa trong sân, trên bàn nhỏ trước mặt bày nguyên bộ khay trà cùng trà cụ, đang pha trà.

Mới vừa trải qua chuyện lớn như vậy, anh ta thoạt nhìn vẫn thật an nhàn tự tại.

Ánh mặt trời xuyên qua cành lá đan xen trên giàn hoa, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp kia.

Nghe thấy tiếng Bối Noãn đi vào, anh ta ngẩng đầu, đôi mắt vẫn như cũ sâu thẳm như mực, sâu đến không thấy đáy, khóe môi lại cong lên một độ cung thật đẹp.

Trong sách có một đoạn miêu tả mấy trăm từ về Tạ Nguyên Thanh người này.

Bối Noãn thật hiểu tính cách của anh ta, có lẽ so với chính Tạ Nguyên Thanh còn rõ ràng hơn.

Anh ta tuyệt đối không phải là người tốt theo đúng nghĩa nghiêm khắc của từ này. Anh ta có tâm cơ, có thủ đoạn, dưới tình huống tất yếu xuống tay còn rất tàn nhẫn.

Nhưng mà theo cách nói trong sách, anh ta lại cũng không thật sự bị xem như một người xấu.

Anh ta dùng các loại thủ đoạn tưởng đạt tới mục đích, tất cả đều hợp tình hợp lý.

Thí dụ như anh ta đánh La nhị, chỉ là vì làm cậu ta cung khai, anh ta lấy quyền lực để thủ Nghiêu trấn, chỉ là bởi vì người địa phương không đáng tin cậy.

Để anh ta tiếp nhận Nghiêu trấn, rõ ràng là một lựa chọn có lợi đối với tất cả mọi người.

Có cốt truyện trong đầu, Bối Noãn cũng không quá lo lắng.

Bối Noãn quen cửa quen nẻo mà đi đến ghế mây phía bên này.

Chờ cô ngồi xuống, Tạ Nguyên Thanh mở miệng câu đầu tiên chính là giải thích.

"Vừa rồi tôi không phải thật sự muốn kêu người đánh hai mẹ con kia, chẳng qua tôi cảm thấy, như vậy có thể buộc cậu ta cung khai."

Bối Noãn vừa rồi cũng đã nhìn ra, cho nên nở một nụ cười xán lạn với anh.

Nhìn thấy gương mặt tươi cười của Bối Noãn, Tạ Nguyên Thanh giống như yên tâm nhiều hơn, biểu tình cũng trở nên nhẹ nhàng.

Anh pha trà xong, đưa một ly cho Bối Noãn.

"Tôi từ phía tây sông Diêm Hà đến đây, nơi nào cũng đều là thây ma, chỉ có nơi này non xanh nước biếc, là một nơi thật tốt khó mà có được, muốn giữ thật không dễ dàng, có một số việc cũng thật là bất đắc dĩ."

Nước trà nhiệt khí lượn lờ, hương khí thật mê người.

Tạ Nguyên Thanh tự mình cũng uống ngụm trà, "Nghiêu trấn nơi này thật không tệ, khiến người muốn ở lại không muốn đi nữa."

Trà nóng uống xong, toàn thân Bối Noãn đều sảng khoái, cô thoải mái thở dài ra một tiếng, "Đúng vậy, nơi này quả thực chính là thế ngoại đào nguyên."

Tạ Nguyên Thanh nhìn vào mắt cô, hơi mỉm cười tán đồng.

Đại Hoa tận chức tận trách mà đứng ngốc bên cạnh ghế mây một lát, đột nhiên như hiểu ra được hai người kia chăm chú nói chuyện phiếm, căn bản không quan tâm gì tới nó.

Cho nên đây là được đại xá?

Đại Hoa trộm liếc Tạ Nguyên Thanh một cái, hoả tốc phục người xuống, định chui vào dưới ghế mây mà chuồn đi.

Kết quả bị một bàn tay to quen thuộc chặn ngang mà túm lên.

Tạ Nguyên Thanh bế nó lên, theo thường lệ thuận tay lại nhét vào trong vòng tay Bối Noãn.

Đại Hoa: "......"

"Đại Hoa a! Nửa ngày không gặp, mày có nhớ tao không?"

Thanh âm nhiệt tình mênh mông của Bối Noãn truyền xuống từ trên đỉnh đầu, ma trảo kia lại đè xuống trên đỉnh đầu thần thánh không thể xâm phạm vào mà xoa xoa.

Đại Hoa lạnh nhạt mà thuần thục nằm xuống trên đùi Bối Noãn, tận lực cuộn cả người thành một cục nhỏ.

Thật sống không còn gì luyến tiếc.

Bối Noãn ở chỗ Tạ Nguyên Thanh cho đến trời tối, nhưng vẫn như cũ không phát hiện tâm nguyện Lý Đại Hoa là cái gì.

Nhưng lại phát hiện cái người thoạt nhìn lòng dạ sâu đậm Tạ Nguyên Thanh này còn rất có ý tứ.

Anh ta người này rõ ràng lai lịch bất chính, làm "kinh doanh" rất có vấn đề, lại đối với Bối Noãn không hề e dè, anh ta vào nam ra bắc, trải qua nhiều chuyện phức tạp, vô luận nói đến đề tài gì, anh ta đều có thể thuận miệng nói ra không ít chuyện thật thú vị.

Cũng không chê Bối Noãn ấu trĩ, hỏi gì đáp nấy.

Trừ bỏ Hoắc Nhận cái tên biếи ŧɦái kia, Bối Noãn cho đến nay tiếp xúc qua những người, tất cả đều không phải giống như vậy.

Giống như ba cô, lại giống như Lục Hành Trì hay Đỗ Nhược.

Đường Đường không cần phải nói, ngay cả Giang Phỉ, được nói là từ trong ngục giam ra tới, ngày thường sẽ toát ra chút kỳ kỳ quái quái, nhưng khi gặp chuyện thì từ trước đến nay cũng luôn thật chính thật thẳng.

Bối Noãn lần đầu gặp được loại như Tạ Nguyên Thanh này nửa chính nửa tà, cô không tự chủ được mà bị anh ta hấp dẫn, cảm thấy vô cùng thú vị.

Bối Noãn vẫn ở chỗ Tạ Nguyên Thanh cho đến giờ cơm chiều mới trở lại nhà Tiểu Quý.

Trở về hơn nửa ngày, bầu trời hoàng hôn đầy ráng đỏ, trong nhà cũng tối hẳn không thể không thắp đèn lên, Lục Hành Trì mới trở về, nói rằng công việc chưa xong, ngày hôm sau sẽ còn tiếp tục.

Cả đội nhiều người như vậy, lại ở trong nhà Tiểu Quý, còn ăn đồ ăn của người ta nữa thì rõ ràng không thích hợp cho nên vào buổi cơm chiều, Giang Phỉ động thủ xào vài món, để lên trên bàn gỗ trong sân.

Nhưng ba Tiểu Quý vẫn kiên trì lấy ra một thùng rượu gạo nếp ngọt lịm ủ trong nhà ra cho mọi người cùng uống.

Rượu trong trẻo óng ánh ngọt ngào, thật ngon miệng.

Bối Noãn ôm cái ly thủy tinh dùng để uống nước, một ly lại một ly, căn bản không cần ai tiếp đón, cứ tự rót tự uống.

Đến khi Lục Hành Trì phản ứng lại, cô đã không biết uống vào nhiều hay ít.

Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng lên, đầu lưỡi hơi sưng sưng, vui vui vẻ vẻ mà ôm cánh tay mẹ Tiểu Quý.

"Thật sự là uống quá ngon, từ trước nay tôi chưa từng uống qua rượu ngon như vậy."

Mẹ Tiểu Quý không có con gái, thấy Bối Noãn thì rất thích, bà cười nói: "Rượu này nồng độ thấp, uống nhiều không đáng ngại, ngủ một giấc sáng mai là tốt rồi."

Thuận tay lại rót cho Bối Noãn một ly đầy.

Bối Noãn bỗng nhiên giãy giụa đứng lên từ ghế, "Không thể uống không rượu của hai bác, chúng tôi cũng có rượu, chỉ là không ngon bằng rượu này thôi."

Cô lung lay đi vào phòng, sau một lát, xách theo hai cái túi, móc từ bên trong ra vài chai rượu.

Tất cả đều là rượu trắng nổi tiếng, một hai phải đưa cho ba mẹ Tiểu Quý.

Lục Hành Trì nghĩ thầm, cô ấy say, cư nhiên còn không quên gạt người.

Còn biết về phòng lấy cái túi đánh yểm trợ, không trực tiếp móc rượu từ trong không gian ra, hù chết người ta.

Kẻ lừa đảo say vẫn là kẻ lừa đảo.

Ba Tiểu Quý khen rượu của Bối Noãn không dứt miệng, ngay cả mẹ Tiểu Quý cũng nếm một chút, Bối Noãn thì chỉ vui vẻ ôm ly rượu gạo của mình.

Lục Hành Trì khuyên can mãi, mới làm Bối Noãn không xử lý hết ly rượu kia.

Trời dần dần tối đen, Lục Hành Trì đỡ Bối Noãn đứng lên, "Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy trở về phòng ngủ."

Đỗ Nhược hoài nghi mà liếc anh một cái, cảnh cáo, "Cậu cũng không nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Giang Phỉ đứng lên, cũng duỗi tay đi đỡ Bối Noãn, "Tôi giúp anh."

Lục Hành Trì hơi đẩy Bối Noãn nhẹ nhàng về phía sau, né tránh tay Giang Phỉ.

Hai người nhìn nhau vài giây, Giang Phỉ cười một chút, không tiếp tục kiên trì, chủ động ngồi xuống.

Lục Hành Trì mang theo Bối Noãn trở lại phòng.

Nhà cũ không nhỏ, mẹ Tiểu Quý đã sớm giúp thu dọn một phòng riêng cho Bối Noãn.

Không có điện, mẹ Tiểu Quý đem đèn dầu để trên bàn cạnh giường.

Lục Hành Trì buông Bối Noãn xuống, để cô ngồi ngay ngắn trên giường xong, nương theo chút ánh sáng còn bên ngoài mà châm đèn dầu.

Ánh đèn mơ hồ, bấc lửa nho nhỏ nhảy múa, mùi đặc biệt của dầu hỏa tán ra trong không khí.

Khuỷu tay Bối Noãn chống mặt bàn, nghiêng đầu, nhìn Lục Hành Trì đốt đèn.

Bối Noãn bỗng nhiên nói: "Lục Hành Trì, tôi cảm thấy mệt mỏi quá đi."

Lục Hành Trì quay đầu lại nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Bối Noãn tiếp tục nói: "Tôi bị buộc đi một con đường xa tới như vậy, mỗi ngày vội tới vội đi, kỳ thật tôi chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở lì một chỗ, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, không có việc gì thì uống chút rượu gạo chơi với mèo, khi chết thì chôn phía sau núi, cũng khá tốt."

Lục Hành Trì nhàn nhạt đáp: "Em một người chơi tay mơ, còn chưa ra khỏi cửa đã nghĩ tới chuyện quy ẩn? Địa phương có người thì sẽ có thị phi, nào có tốt như em tưởng tượng? Hôm nay bọn họ ở đỉnh núi cãi nhau như vậy, em đã quên?"

Bối Noãn lập tức héo.

Lục Hành Trì hơi nhếch miệng một chút, ngồi xuống bên cạnh Bối Noãn, duỗi tay ra ôm lấy cô, vuốt vuốt tóc.

"Một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm được một nơi yên ổn, cho em an tâm mà uống rượu gạo."

Bối Noãn ngẩng đầu lên nhìn anh.

Dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, khuôn mặt nhỏ như được mạ một vầng sáng hoàng kim.

Cặp mắt kia nhìn Lục Hành Trì ở cự ly rất gần, có lẽ là bởi vì rượu gạo cho nên không thanh triệt giống ngày thường, mà lại nhiều điểm mê mang.

Lục Hành Trì cố khắc chế chính mình, lại vuốt vuốt tóc cô, "Đã khuya, ngủ đi."

Bối Noãn ngoan ngoãn gật đầu, kéo gối đầu qua tới, nhét ở sau lưng.

Cô dựa nghiêng lên trên đó, vạt áo khoác hơi mở ra, trời quá nóng, bên trong cô không mặc áo dài tay mà chỉ có một cái áo thun mỏng màu trắng.

Ánh mắt Lục Hành Trì không tự chủ được mà nhìn xuống dưới.

Giọng Bối Noãn bỗng nhiên truyền đến.

"Anh đang nhìn cái gì?"

Lục Hành Trì bỗng nhiên bừng tỉnh, có điểm xấu hổ.

Bối Noãn tất cả đều là khẩu khí "tôi bắt được quả tang anh", "Lục Hành Trì, anh tưởng sẵn dịp tôi say, muốn tìm không gian của tôi ở đâu, đúng hay không? Đúng hay không?"

Cô ngây ngốc chớp chớp mắt, giống như cảm thấy chính mình thực thông minh, đầy mặt đều là đắc ý.

"Tôi giấu thật tốt, anh tuyệt đối sẽ tìm không ra."

Bối Noãn đắc chí nói, cái đuôi muốn dựng thẳng lên trời.

Lục Hành Trì thu hồi tâm vượn ý mã đang chạy loạn, "Ừ, em rất lợi hại, anh tuyệt đối tìm không ra."

Cô ấy uống say, nhìn giống như nhỏ hơn cả mười tuổi.

Trong lòng Lục Hành Trì dâng lên cảm giác tội ác, duỗi tay giúp cô kéo lại áo cho chỉnh tề, kéo khóa áo khoác lên.

Bối Noãn nằm không nhúc nhích, vẻ mặt hoang mang, "Tôi sắp ngủ, vì sao anh lại giúp tôi mặc thêm quần áo?"

Cô tự mình ngồi dậy, giãy giụa cởϊ áσ khoác ra, dứt khoát lưu loát mà ném đến bên cạnh.

Lục Hành Trì cắn chặt răng.

"Được rồi, em ngủ đi." Lục Hành Trì giúp cô chỉnh đèn đến mức thấp nhất, đứng lên.

Đi tới cửa, còn nghe được người phía sau thở dài, trở mình, nhỏ giọng cảm khái: "Thật là muốn lưu tại nơi này không đi nữa."

Ngày hôm sau, Lục Hành Trì ăn cơm sáng xong lại phải đi, anh muốn hướng dẫn cho xong cho người trong trấn.

Chủ yếu là dùng biện pháp nào để gϊếŧ thây ma, làm sao mới có lực sát thương nhanh chóng lại hữu hiệu, còn có động thủ thế nào khi bảo hộ chính mình để không bị cảm nhiễm.

Trước khi đi, anh nhìn thoáng qua Đỗ Nhược.

Nguy cơ ngày hôm qua đi qua, tất cả mọi người thả lỏng không ít.

Đỗ Nhược cùng Tiểu Quý, Đường Đường ba người ở trong sân làm thành một vòng, đang đá cầu lông gà, hô to gọi nhỏ vui vẻ vô cùng.

Mấy người này, cả đám nhìn hoàn toàn không đáng tin cậy.

Lục Hành Trì không có biện pháp, đành phải chuyển ánh mắt tới hướng Giang Phỉ.

"Nhìn cô ấy, đừng để cho cô ấy chạy loạn." Lục Hành Trì công đạo với Giang Phỉ.

"Được rồi." Giang Phỉ cười đáp ứng, lại nói, "Anh cũng đừng quá lo lắng, cô ấy lại không phải là con nít."

Bối Noãn ở bên cạnh đã sớm nghe được, kháng nghị, "Đúng rồi. Thị trấn lớn như vậy, cửa đều đóng lại hết, tôi có thể chạy đến nơi nào?"

Lục Hành Trì cười một cái, xoay người đi.

Lục Hành Trì vừa đi, Bối Noãn liền rời khỏi.

Đỗ Nhược buồn bực hỏi Giang Phỉ: "Lục Hành Trì không phải làm cậu nhìn Bối Noãn sao?"

Giang Phỉ cười đáp: "Cái người bị thương kia đã tìm được rồi, nơi này hẳn là không có chuyện gì, thật vất vả mới có một nơi an toàn, cô ấy nghẹn đã lâu, để cho cô ấy chạy đi chơi đi."

Trong ngày Lục Hành Trì thật sự quá bận, cơm trưa cũng ăn chung với người trong trấn.

Buổi tối khi trở về, trời đã khuya, Bối Noãn đã sớm ngủ.

Lục Hành Trì ở cửa phòng cô do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn không yên tâm, giống như tên ăn trộm lặng lẽ mở ra cửa phòng.

Bối Noãn bình yên ngủ trên giường, không biết mơ thấy cái gì tốt, rõ ràng đang ngủ mà cười đến là thực ngọt.

Lục Hành Trì đứng trước giường cô trong chốc lát.

Còn tốt sự tình đều được giải quyết thuận lợi, cô ấy cũng không bị thương.

Lục Hành Trì tính tính thời gian, nghĩ thầm, ngày mai lại ở thêm một ngày cuối cùng là có thể đi.

Ngày thứ ba, Lục Hành Trì sáng sớm ra cửa, cho đến giữa trưa đã mau chóng chấm dứt xong xuôi mọi chuyện, trở lại nhà Tiểu Quý.

Đỗ Nhược và Đường Đường không biết theo Tiểu Quý đi đâu chơi, Giang Phỉ đang ở sân sau theo ba Tiểu Quý trồng rau.

Bối Noãn thì cả bóng người cũng không có.

Lục Hành Trì không cần tưởng, đã biết ngay cô đi chỗ nào.

Lục Hành Trì đi thẳng lên đỉnh núi, hỏi thăm, tìm được nhà Tạ Nguyên Thanh.

Chỉ báo tên, người ở cửa để Lục Hành Trì đi vào ngay.

Bối Noãn quả nhiên ở đó.

Cô một người đang ngồi trên ghế mây dưới giàn hoa, trong lòng ôm con mèo vàng của Tạ Nguyên Thanh.

Tóc cô không biết cuộn lúc nào, ngọn tóc hơi cong cong, trên người khoác cái áo Lục Hành Trì chưa thấy bao giờ, một cái áo choàng to bằng vải có hoa văn màu xanh nhạt.

Vạt áo choàng theo động tác vuốt mèo nhẹ nhàng lay động, ngọn tóc uốn cong nhuộm ánh sáng mặt trời khẽ đung đưa.

Đôi mắt nửa đóng nửa mở như phiếm một tầng nước lóng lánh, làm gương mặt thuần khiết kia thêm điểm phòng tình diễm lệ.

Nhìn thực xa lạ, hoàn toàn không giống cô ấy.

Giống như ở trên mặt rõ ràng viết mấy chữ: lão đại.

Thấy Lục Hành Trì tới, Bối Noãn tỉnh ra từ trong mộng, mỉm cười, vui vui vẻ vẻ hỏi: "Anh cũng tới uống trà sao?"

Lục Hành Trì không trả lời.

Anh trước tiên nhìn lướt qua đồ kim loại trong sân, sau đó lại tìm Tạ Nguyên Thanh.

Tạ Nguyên Thanh từ trong phòng ra tới, đang kêu người dọn ra nguyên bộ khay trà bằng gỗ đen cùng trà cụ dùng cho trà đạo.

Thấy Lục Hành Trì, anh ta không kinh ngạc chút nào, ngược lại mỉm cười.

"Anh tới vừa lúc, tôi đang định làm một loại trà để Bối Noãn nếm thử, Bối Noãn hình như cũng có chuyện muốn nói với anh. Bối Noãn?"

Bối Noãn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười vô cùng tốt đẹp với Lục Hành Trì.

"Lục Hành Trì, tôi đã suy nghĩ thật lâu, quyết định không đi nữa, tôi muốn lưu tại nơi này."

Ngữ khí cô thật nhẹ nhàng, thái độ thật thành khẩn.

"Anh không phải vẫn luôn muốn tìm một nơi nào tốt tốt để lưu tôi lại hay sao? Tôi cảm thấy nơi này thật không tồi. Tôi không nghĩ sẽ tiếp tục đi theo anh."

"Không sai." Tạ Nguyên Thanh tiếp lời, "Nghiêu trấn nơi này tương đối hẻo lánh, thây ma không nhiều lắm, tính ra khá an toàn."

Bối Noãn nghiêm túc gật gật đầu, cảm khái, "Nơi này thực an toàn, thây ma xung quanh đây thật ít."

Tạ Nguyên Thanh tiếp tục nói: "Chỉ cần chúng ta phái người bảo vệ tốt cửa trấn là có thể giữ được chỗ thế ngoại đào nguyên này."

Bối Noãn tiếp tục nghiêm túc gật đầu, "Bảo vệ cửa trấn thật sự rất quan trọng! Nhất định phải bảo vệ tốt!"

Tạ Nguyên Thanh nhịn không được mỉm cười với cô, "Tôi cảm thấy ngay cả khi các người tìm được một khu an toàn cũng chưa chắc tốt bằng nơi này."

Bối Noãn như vẹt nói theo, "Khu an toàn còn không nhất định là như thế nào! Chưa chắc tốt bằng."

Tạ Nguyên Thanh ngồi xuống, đổ nước nóng vào trong ấm trà, hơi nóng bay lên lượn lờ.

"Tôi có thể bảo đảm an toàn của cô ấy, anh không cần lo lắng."

Bối Noãn ngây ngốc mà méo mó đầu, hào phóng mà phất phất tay với Lục Hành Trì, "Anh ấy có thể bảo đảm an toàn của tôi, không cần lo lắng! Anh cứ yên tâm đi nhá!"

Lục Hành Trì: "......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.