Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 47: Ngoan ngoãn ngủ



"Giết người diệt khẩu?"

"Ừ." Bối Noãn gật đầu, "Hôm nay lúc em đang vác đá, nghe được bọn họ bàn tán, nói trên đảo có một sòng bạc rất thú vị."

Hôm nay chạy loạn khắp nơi gặp phải rắc rối lớn, Bối Noãn nỗ lực tự thanh minh.

"Em lớn như vậy, còn chưa biết sòng bạc là như thế nào, cho nên tưởng trộm đi vào để có thêm kiến thức. Anh nói, có phải họ không muốn cho em tới chơi, đúng hay không?"

Lục Hành Trì: "......"

Bối Noãn nói tiếp: "Kết quả trùng hợp em bị đụng vào một sự kiện."

Bối Noãn đem chuyện lặng lẽ đi ra phía sau sòng bạc, phát hiện trong hang động cất giấu một con thây ma, cô lấy chuyện giúp người làm niềm vui liền khóa lại cái lồng thây ma, bi ai thay đang lúc khóa thì bị anh em nhà Khâu Chính Huân vừa vặn bắt được, họ bắt cô ra, thiếu chút nữa bị ném vào trong hồ, cuối cùng bị bắt họ bắt cô đấu một trận trong lồng đấu, đây là tất cả.

Lục Hành Trì quá lợi hại, Bối Noãn chỉ dám nói vài câu nói dối lúc mở đầu, phía sau tất cả đều kể kỹ càng tỉ mỉ, cố gắng tái hiện hoàn hảo lại hiện trường sự việc, thật đến không thể lại thật hơn.

Lục Hành Trì sắc mặt lạnh xuống dưới.

Anh gằn từng chữ một, "Khâu, Chính, Huân?"

Bối Noãn vội vàng nói, giống như trước mặt thỏ mẹ cáo trạng: "Đúng vậy, chính là cái tên Khâu Chính Huân, một lòng muốn em chết đi. Em cảm thấy nếu không nhờ em trai hắn vẫn luôn giúp đỡ em, thì chắc hắn đã sớm động thủ đem em giết người diệt khẩu."

"Giết người diệt khẩu."

Lục Hành Trì lại nói một lần nữa, bất quá lần này là một câu khẳng định.

"Không sai." Bối Noãn cười, "Thoạt nhìn, là hắn muốn giăng một cái bẫy hãm hại em trai ruột, nhưng trời xui đất khiến, vừa vặn bị em đụng phải, kế hoạch bị bể."

Bối Noãn đã sớm nghĩ thông suốt.

Thời điểm Bối Noãn tới cho thây ma ăn khô bò, có một cái lồng chứa thây ma đặt ở bên ngoài không có khóa chốt.

Không chỉ không khóa, mà ngay cả chốt sắt cũng hé mở, hiện tại ngẫm lại, góc độ mở thập phần có chủ ý.

Chỉ cần thây ma thấy người, hưng phấn lên, liền sẽ bắt lấy lưới sắt bên trong, giật tung cửa lồng một cách liều mạng.

Cửa lồng lắc mạnh, lúc đó các chốt sắt sẽ gãy và mở ra.

Đến lúc đó lồng cửa vừa mở ra, ai ở gần liền sẽ trở thành người xui xẻo nhất.

Sau đó, hai anh em Khâu Chính Huân liền tới.

Trên thế giới không chuyện nào trùng hợp như vậy, một sự kiện quá tình cờ, 99% là có người cố ý.

Bối Noãn mới lúc bắt đầu vẫn luôn cho rằng chuyện này là Khâu Tễ làm.

Khâu Tễ thoạt nhìn so với anh trai anh ta hiềm nghi rất lớn.

Rốt cuộc sòng bạc là địa bàn của Khâu Tễ, thây ma cũng là do anh ta phái người ra ngoài đảo bắt, người phụ trách quản lí các thây ma là Thạch thúc, thủ hạ của anh ta.

Lúc ấy nghe bọn họ nói chuyện, tựa hồ cũng là chính anh ta muốn mang anh trai lại đây xem thây ma.

Trong sách từng đề cập qua, hai người là hai anh em cùng cha khác mẹ, băng cướp cũng chia thành nhiều phe, tuy rằng Khâu Chính Huân hiện tại chủ cái đảo này, người ngầm duy trì Khâu Tễ lại cũng không ít.

Chỉ cần lồng cửa vừa mở ra, thây ma một ngụm cắn anh trai, hòn đảo liền rơi vào trong tay Khâu Tễ.

Nhưng vừa rồi trong lúc bị nhốt ở trong kho, trong đầu Bối Noãn đem cảnh tượng lúc đó một lần nữa hồi ức một lần lại một lần, phát hiện căn bản là không phải chuyện như vậy.

Từ đầu đến cuối, Khâu Chính Huân đều đứng ở cửa xa xa, hoàn toàn không tới gần lồng chứa thây ma.

Nhưng thật ra Khâu Tễ, bởi vì cùng Thạch thúc vẫn luôn thảo luận về những thây ma mới vừa bị bắt, tự mình đi tới trước mấy cái lồng.

Hơn nữa Bối Noãn hiện tại nghĩ lại, cảm thấy lúc ấy Thạch thúc mang Khâu Tễ tiến lên xem thây ma, vẫn luôn đi chậm vài bước so với Khâu Tễ, khuôn mặt căng thẳng.

Thạch thúc này, tám chín phần mười, là người Khâu Chính Huân sai đặt bên người Khâu Tễ.

Sau khi lồng đấu kết thúc, Khâu Chính Huân nháy mắt ra hiệu cho Thạch thúc, lợi dụng màn đêm Thạch thúc lặng lẽ tiến vào phòng giết Bối Noãn, chuyện này sẽ thành ván đã đóng thuyền.

Như vậy toàn bộ sự kiện đều nói được thông suốt.

Khâu Chính Huân sai người quản lý thây ma Thạch thúc ở lồng sắt động tay chân, chuẩn bị thả ra thây ma, hại chết em trai hắn.

Cho nên ở trong sách gốc có nói, sau khi tiểu đội lên được đảo, Khâu Tễ đã bị chết.

Đáng tiếc lần này bọn họ vận may không tốt lắm, đụng phải Bối Noãn, cốt truyện hoàn toàn sụp đổ.

Bối Noãn phát hiện các chốt sắt của lồng sắt không được chốt chặt, nên thuận tay đem nó cắm chặt lại.

Kết quả chính là, toàn bộ dự tính của Khâu Chính Huân trôi theo dòng nước.

Khâu Chính Huân phát hiện chốt sắt của cửa lồng đã được đóng chặt, thây ma dù nỗ lực như thế nào đều ra không được, lại nhìn đến các thây ma đều gào thét về một hướng, liền đoán được có người tiến vào, phá hủy toàn bộ kế hoạch của hắn.

Chờ Bối Noãn ra tới thì tìm mọi cách muốn cô chết.

Hết giận là một phương diện, quan trọng hơn là, hắn không nghĩ lưu lại một mầm họa biết về việc cửa lồng đã có người động tay chân.

Đáng tiếc đường đường Khâu gia, hôm nay tìm mọi cách, vô luận như thế nào đều giết không được một cô gái, thập phần đáng thương.

Lục Hành Trì cũng đã đem toàn bộ sự kiện nghĩ thông suốt, sắc mặt xanh mét.

"Tốt, chúng ta tạm thời không đi, em trước ở lại nơi này." Hắn nói.

Anh lại thống khoái đáp ứng như vậy thật là ngoài sự mong đợi của Bối Noãn.

Bối Noãn ngẩng đầu quan sát sắc mặt không mấy tốt đẹp của Lục Hành Trì, vui sướng khi người gặp họa mà tưởng: Cái kia kêu Khâu Chính Huân, mặc kệ ngươi là cái gì gia, thủ hạ bao nhiêu người, phỏng chừng ngươi lập tức liền phải xui xẻo.

Lục Hành Trì duỗi tay ôm lấy Bối Noãn, đem cô trở lại chỗ kho hàng.

"Đi vào ngủ đi, anh nhưng thật ra muốn nhìn, bọn họ tính toán lại giở trò gì nữa đây."

Anh đi theo Bối Noãn cùng nhau tiến vào, ngón tay khẽ nhúc nhích, lách cách – cánh cửa đã được khoá lại.

Bối Noãn chợt nhận ra anh cũng tính toán ở lại.

Bối Noãn lắp bắp nói, "Anh...... Anh không đi sao? Không cần trở về gặp đám Đỗ Nhược hả?"

"Không cần, anh đã nói cho bọn họ ở lại chỗ cắm trại tối hôm qua, không cần chạy loạn, chờ chúng ta. Có Giang Phỉ ở đó, bọn họ lại có thẻ bài A, không có chuyện gì xảy ra đâu."

Lục Hành Trì đi đến chỗ Bối Noãn ngủ, kéo cái chăn trải lên trên mặt đất, thoải mái khoanh chân ngồi xuống.

Anh đem một bàn tay khuỷu tay chống ở trên đùi, chống đầu, nghiêng đầu nghiên cứu Bối Noãn.

Ánh sáng ngoài hành lang hắt vào cánh cổng sắt, nhưng lại không chiếu tới góc này.

Đôi mắt Bối Noãn thích ứng trong chốc lát mới nhìn thấy anh, trong bóng đêm, đuôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt so ngày thường dịu dàng hơn nhiều, đặt lên trên người Bối Noãn không di chuyển.

Cái này làm cho Bối Noãn có chút hoảng hốt.

"Tại sao em lại đỏ mặt?" Anh đột nhiên hỏi.

Bối Noãn chân tay luống cuống ở phía đối diện anh, phản bác, "Em nào có?"

Trời tối đen như vậy đều có thể nhìn ra mặt đỏ, có cần phải lợi hại như vậy không?

Lục Hành Trì nhẹ nhàng mỉm cười, vươn một bàn tay về phía Bối Noãn.

Cho dù nhìn không rõ, Bối Noãn cũng biết, bàn tay này rất ấm áp và mạnh mẽ, ngón tay thon dài xinh đẹp, móng tay gọn gàng, đây tuyệt đối là bàn tay mà người tay khống yêu nhất.

Bối Noãn đặt đôi tay ở sau người, nhịn xuống không chạm vào.

Lục Hành Trì thấy Bối Noãn bất động, hạ giọng xuống, thanh âm ôn nhu lại có từ tính, giống như Tạ Nguyên Thanh như vậy, thật dụ hoặc người, "Lại đây. Em không buồn ngủ à? Anh cùng em ngủ."

Bối Noãn:?

Anh cùng em ngủ?

Lục Hành Trì mỉm cười, nói lại câu nói vừa rồi nhưng giải thích rộng ra hơn một chút, "Anh nói là, anh cùng ở đây với em, em ngủ."

Bối Noãn nhanh chóng cự tuyệt, "Không cần, hôm nay em đặc biệt rất vui, không muốn ngủ chút nào."

Lục Hành Trì cong cong khóe miệng, "Vậy cũng lại đây, em cùng anh ngủ," dừng lại một chút, lại mở ra câu, "Em cùng anh, anh ngủ."

Bối Noãn không còn gì để nói, "Chúng ta hai người vậy...... Ai cũng đừng ngủ đi?"

Anh ấy vẫn luôn nói ngủ tới ngủ lui, nghe cứ thế nào ấy.

Lục Hành Trì khẽ gật đầu, "Tốt, chúng ta không ngủ. Vậy nếu như không ngủ, hai chúng ta làm chút việc gì đi?"

Bối Noãn: "......"

Cái này đề tài như thế nào đều đi không ra.

Lục Hành Trì thấy không thể thuyết phục được cô, dứt khoát vươn người ra về phía trước, giữ chặt cánh tay cô nhẹ nhàng kéo về phía mình.

Bối Noãn tựa như một con chim nhỏ bị móng vuốt con mèo to câu lấy, nghiêng ngả lảo đảo nhào vào trong lòng ngực Lục Hành Trì.

"Sao em lại ngồi xa như vậy?"

Lục Hành Trì ôm lấy cô, siết chặt vào trong lòng ngực, lưu luyến ôm cô một lát mới buông ra.

Anh giống như một con thú lớn đối xử với một bé thú nhỏ, lật người cô lại, giúp cô điều chỉnh tư thế nằm trên chăn, đầu gối vào lồng ngực mình.

"Ngủ đi. Lần trước ở trong phòng giam, hai người chúng ta không phải cũng đơn độc ở bên nhau qua một đêm sao?"

Anh nói đúng.

Nhưng mà lần trước ở trong phòng giam quan hệ giữa hai người không giống như vậy, so với hiện tại thì thật xa lạ, cũng không như vậy...... ái muội.

"Anh còn nhớ buổi tối hôm đó ở cùng với anh, em giống như ngủ thật ngon." Lục Hành Trì cười một chút, "Anh nghe thấy em mới nằm xuống một chút, liền bắt đầu ngáy."

Hả?

Ngáy ngủ?

Bối Noãn trong nháy mắt hỏng mất, "Buổi tối hôm đó em ngáy ngủ? Thật sự?"

Lục Hành Trì cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt xấu hổ và tức giận của cô, giải thích, "Chỉ có một chút thôi, rất nhỏ, lại nói nguyên ngày đó em làm việc vội cả ngày, thật sự quá mệt mỏi, tư thế ngủ không tốt, ngáy ngủ là rất bình thường."

Bối Noãn trong lòng có chút phiền muộn, "Vậy ngày thường thì sao? Ngày thường anh ngủ cũng cách em không xa lắm, vậy em ngủ có ngáy không? Không có chứ?"

Lục Hành Trì kiên quyết lắc đầu, "Không có. Trước nay chưa từng nghe được."

Bối Noãn cuối cùng cũng yên tâm một chút.

Lục Hành Trì nhịn không được xoa mái tóc của cô, "Không cần để ở trong lòng, lúc em ngáy trông em rất đáng yêu, y như một chú mèo con vậy đó."

Bối Noãn ngượng ngùng.

"Kỳ thật em có gối đầu, cũng có chăn cùng túi ngủ, chúng ta không cần phải ngủ như vậy."

Bối Noãn giãy giụa muốn thoát ra khỏi trong ngực Lục Hành Trì, bất đắc dĩ anh đành nắm cánh tay cô, mà sức lực của cô thật không cùng một đẳng cấp với anh.

Lục Hành Trì cự tuyệt, "Vạn nhất có người tiến vào, sẽ nhìn thấy, quá phiền toái."

Bối Noãn giống như một con sâu trong lòng ngực Lục Hành Trì tiếp tục vùng vẫy, mưu toan thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh, "Nhưng cũng không cần như vậy, với lại trời cũng không lạnh."

Lông mày Lục Hành Trì hạ xuống, "Ngoan ngoãn ngủ, không cần lộn xộn."

Trong thanh âm của anh đều tràn ngập ý tứ cảnh cáo.

"Em mà còn lộn xộn, anh khả năng sẽ nhịn không được, ngay bây giờ có thể thực hiện luôn nguyện vọng thứ hai của anh."

Mặt Bối Noãn trong nháy mắt phát sốt lên, từ bỏ giãy giụa.

Bỗng nhiên Lục Hành Trì buông hai tay đang siết chặt Bối Noãn ra, nói: "Vậy, nếu em vẫn còn lộn xộn, chúng ta hiện tại liền tới, được không?"

Bối Noãn lập tức ngoan, nãy động giờ bất động, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Bị Lục Hành Trì như vậy ôm trong lòng, gối người trên chân của anh, trên sau cổ còn từng đợt truyền đến độ ấm trên đùi anh, còn khá thoải mái.

Anh giống như thấp giọng cười cười, lại nói câu gì, buồn ngủ như núi đè ép Bối Noãn, khiến Bối Noãn nghe không rõ.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng người ồn ào.

Bối Noãn đột nhiên giật mình, phát hiện chính vẫn còn nằm trong lòng ngực Lục Hành Trì.

Anh mở mắt nhìn, là tỉnh, đang nghe tiếng động ở bên ngoài.

Bên ngoài giống như đến không ít người.

Ánh sáng ngoài hành lang xuyên thấu qua lưới sắt chiếu sáng vào, khi sáng khi tối, chợt lóe chợt lóe, có thể nhìn ra bên ngoài bóng người đong đưa,

Bối Noãn giật mình ngồi dậy.

"Nhanh lên, anh mau trốn đi." Bối Noãn hạ giọng nói, có chút sốt ruột.

"Em gấp cái gì?" Lục Hành Trì ngữ khí nhẹ nhàng, "Bọn họ đã tới nửa ngày, có người phát hiện phía đối diện chạy ra thây ma, đang suy nghĩ biện pháp xử lý. Bất quá bọn họ còn tạm thời không nhớ tới em ở chỗ này."

Anh nhàn nhã tự nhiên, không nóng nảy chút nào.

Chạy ra khỏi lồng sắt và Thạch thúc đều bị khóa sau cửa phòng đối diện, chìa khóa lại ở trên người Thạch thúc, bọn họ phải đi tìm chìa khóa dự phòng mới có thể mở cửa.

Địa vị của Thạch thúc ở sòng bạc hẳn là không thấp, ngay cả biến thành thây ma, hẳn là cũng không ai dám trực tiếp bắn chết ông ta.

Xuất hiện loại sự tình này, hẳn là sẽ trước báo cáo với Khâu Tễ.

"Em cảm thấy bọn họ một lát sẽ lại đây ngay, anh nhanh đi trốn đi!" Bối Noãn sốt ruột.

Lục Hành Trì cười ra tiếng, nghiêm túc nhìn cô gấp đến độ muốn khóc, bỗng nhiên nói: "Hôn anh, hôn anh anh liền trốn đi."

Bối Noãn: "......"

Đến lúc nào rồi, mà trong đầu anh toàn chứa cái gì đâu không!

Bên ngoài càng ngày càng ồn, loạn thành một đoàn.

Lục Hành Trì bình thản mà ngồi đó, không chút sứt mẻ.

Đại Boss đột nhiên tùy hứng lên, ai cũng không có biện pháp.

Bối Noãn bất đắc dĩ, chỉ phải cùng anh cò kè mặc cả, "Hôn anh có thể, nhưng này xem như là cái nguyện vọng thứ hai của anh phải không?"

"Được, tính. Thả em một con ngựa." Lục Hành Trì nói, lại bổ sung, "Bất quá, phải chủ động hôn anh, không đủ chủ động không tính."

"Muốn chủ động như thế nào?" Bối Noãn do dự.

Lục Hành Trì thanh âm khàn khàn lên, "Anh mỗi lần đối với em chủ động như thế nào, em cũng chủ động như thế nấy."

Bên ngoài lại là một trận thanh âm ồn ào, quang ảnh hỗn loạn, Bối Noãn giống như nghe được giọng Khâu Tễ, anh ta mang theo người lại đây.

Tim Bối Noãn như muốn thắt lại, cô tiến lên ôm lấy cổ Lục Hành Trì, dán vào bờ môi của anh.

Lục Hành Trì dừng một chút, giống như hô hấp đều không quá ổn.

Anh không làm cô khó xử chút nào, chính mình chủ động thuận theo mà mở miệng ra.

Ngoài cửa sắt tiếng bước chân loạn lên, tiếng người ồn ào náo động, bên trong cửa sắt này, né khỏi tầm mắt của mọi người, hai người lại làm chuyện hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh.

Giống như ở yêu đương vụng trộm.

Người bên ngoài có thể tiến vào bất cứ lúc nào, tim Bối Noãn đập thật nhanh.

Cũng không biết là bởi vì nguy hiểm, hay là bởi vì nụ hôn này.

Lục Hành Trì cũng như những lần trước, đôi môi tươi mát, ấm áp, mềm mại, hôm nay còn thiếu chút tiến công, lại nhiều chút thuần phục.

Chỉ là cô so với anh khá lùn, thật sự không quá thuận tiện.

Bối Noãn với không tới Lục Hành Trì, kỳ kỳ quặc quặc, trong lòng cô có chút nôn nóng, trong đầu không thể hiểu nổi lại toát ra một câu mà các bá tổng thường nói: Tự ngươi tạo hỏa, tự ngươi diệt.

Bối Noãn dứt khoát quỳ thẳng lên, vượt qua hai chân Lục Hành Trì, dùng sức đè lại gáy của, cúi đầu hướng tới chỗ môi anh áp xuống.

Tựa như anh mỗi lần đều làm như vậy.

Thấy được tư thế mới của Bối Noãn, Lục Hành Trì nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay câu lấy eo cô, một tay khác chống ở phía sau, bảo trì hai người cân bằng.

Anh cùng bình thường hoàn toàn không giống nhau.

Một bộ tư thái hiền lương thuận theo, hơi ngửa đầu một chút về phía sau, cằm nâng, lộ ra đường cong hầu kết, lông mi nửa rũ, đuôi mắt thon dài mờ mịt một mảnh yên thủy mê mang.

Đó là tuyệt sắc vô song hắc ám cũng che lấp không được.

Anh một chút cũng không chủ động, mặc cô tùy ý làm.

Lại ở trên môi cô đuổi bắt, toát ra chút dây dưa cùng quyến luyến, mỗi khi cô muốn thối lui lại nổi lên một vòng đuổi bắt mới.

Đang lúc hoảng hốt, Bối Noãn giống như nghe được hai tiếng súng vang.

Tiếng súng vô cùng xa xôi, phảng phất hoàn toàn không quan hệ tới hai người.

Không biết qua bao lâu, Bối Noãn bỗng nhiên cảm giác được anh chủ động hồi hôn, quyến luyến thêm một lát, mới thấp giọng hàm hồ nói: "Bọn họ sắp vào tới."

Thanh âm như cũ thật ôn tồn.

Bối Noãn bỗng nhiên bừng tỉnh, buông anh ra.

Một trận tiếng vang leng keng chìa khóa đút vào ổ khóa.

Vừa rồi cái người lười biếng bị động, ta cần ta cứ lấy kia hiện giờ động tác như con mèo lớn, an tĩnh mà nhanh nhẹn, nhanh chóng đứng dậy biến mất ở phía sau đám gia cụ.

Cửa kẽo kẹt một tiếng, mở ra.

Người vừa mở cửa ra, ánh mắt đầu tiên thấy được là trong bóng tối ở một góc, Bối Noãn mở chăn đứng dậy.

Thanh âm mơ mơ màng màng vang lên, "Làm sao vậy? Bên ngoài có chuyện gì à?"

Kho hàng bước vào không ít người, cầm đầu chính là Khâu Tễ.

Anh ta tới thực bình thường, rốt cuộc Khâu Tễ là chủ sòng bạc. Nhưng mà, Khâu Chính Huân cũng tới. Bất quá chỉ là một nhân viên của sòng bạc bị thây ma cắn thế mà cư nhiên dao động tới đại gia Khâu gia.

Khâu Chính Huân xụ mặt, sắc mặt thập phần khó coi.

Trong lòng ông ta biết rõ ràng, Thạch thúc khi tới giết Bối Noãn bị xảy ra chuyện, chuyện này tuyệt đối Bối Noãn thoát không ra quan hệ.

Nhưng mà làm trò trước mặt Khâu Tễ, lời này chỉ có thể nuốt đến trong bụng, vô pháp nói ra.

Sắc mặt của hắn càng xuất sắc, Bối Noãn liền càng vui vẻ.

Khâu Chính Huân cau mày, nhìn chằm chằm Bối Noãn, "Tôi cảm thấy, nói không chừng là có quan hệ đến cô ta. Đem cô ta ném vào trong hồ thì chuyện gì cũng sẽ không có."

Khâu Tễ lập tức phản đối, "Anh, cô ấy đã bị nhốt ở bên này, cửa đều bị khóa, ngay chìa khóa cũng đeo trên người Thạch thúc, chìa dự phòng còn ở chỗ em, chuyện này sao có thể có quan hệ đến cô ấy? Cô ấy lại không phải thần tiên."

Mấy câu nói đó hợp tình hợp lý, vô pháp phản bác.

Khâu Chính Huân chuyển hướng nhìn về phía em trai mình, "Anh biết em cảm thấy cô ta xinh đẹp, luyến tiếc, chính là con gái xinh đẹp muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, em thích loại hình này, anh liền sai người ra ngoài tìm cho em vài cô đem về cho em chọn."

Khâu Chính Huân lại nhìn Bối Noãn, "Người này không được. Từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy cô ta, anh liền cảm thấy đừng nhìn cô ta bề ngoài như vậy, kỳ thật chính là một tai họa."

Bối Noãn ở trong lòng âm thầm mà so sánh: không hổ là Khâu gia, thực sự có ánh mắt.

Khâu Tễ không đáp lại lời kiếm chuyện này, chỉ chính sắc hỏi Khâu Chính Huân: "Anh, anh rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha cô ấy?"

Anh cũng nhìn ra Khâu Chính Huân nhất định muốn giết cô.

Khâu Chính Huân và em trai nhìn nhau nửa ngày.

Khâu Chính Huân rốt cuộc nói: "Mấy ngày gần đây không phải lồng đấu lại có thêm trò chơi mới sao? Nếu cô ta có thể qua ba lần, anh sẽ tin tưởng ngay cả ông trời cũng không muốn làm cô ta chết."

Bối Noãn hoảng sợ.

Ngày hôm qua đã giết qua thây ma, giờ còn muốn giết?

Khoe khoang nhà ông nhiều thây ma, giết không hết??

Lại nói cái này có cái gì trò chơi mới, vừa nghe liền biết không phải chuyện tốt, chẳng lẽ là dùng miệng đối cắn với huynh đệ thây ma?

Sắc mặt Khâu Tễ cũng thay đổi, "Cái loại trò chơi này, người bình thường có thể vượt qua một lần đã không tồi, anh lại nói muốn vượt qua ba lần?"

Anh đang nói, cửa sắt đang mở phía sau bọn họ đột nhiên hơi hơi vừa động, môn trục phát ra tiếng "kẽo kẹt" nhẹ nhàng.

Đây là trong nham động, căn bản không có gió, lại nói cho dù có gió, cũng không thổi được cửa sắt nặng như vậy.

Tất cả mọi người nhìn ra cửa một cái, ai cũng chưa nhìn ra nguyên do cho nên cũng không quan tâm mấy.

Bối Noãn cũng hiểu được.

Lục đại Boss giống như dùng cửa nói chuyện.

Anh nói: "Sợ cái gì?"

Bối Noãn nhịn không được mỉm cười một chút, mở miệng hỏi: "Các người nói chuyện giữ lời đi, nếu tôi có thể qua ba lần, các người sẽ thả tôi đi ra ngoài?"

Khâu Tễ ngẩn ra một chút, khuyên Bối Noãn, "Tôi nghĩ cô không cần làm. Bởi vì lần này không phải chỉ cần ổn định bắn súng là có thể thắng, không đơn giản như vậy, đối thủ của cô không phải là thây ma mà là người, người so với thây ma đáng sợ hơn nhiều."

Có Lục Hành Trì ở đây, đừng nói là người, quỷ đều không sợ.

Bối Noãn kiên quyết nói: "Không sao, tôi muốn thử một lần."

Ngay cả Khâu Chính Huân cũng lại nhìn Bối Noãn một cái, thống khoái mà đánh nhịp, "Rất tốt, chỉ cần cô qua ba lần, tôi sẽ tha cho cô."

Vừa thấy vẻ mặt của hắn, Bối Noãn liền biết, hắn ta cảm thấy lần này cô hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Bối Noãn nghĩ thầm: Ha hả. Chết còn không nhất định là ai. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.