Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 84



Tầng cao nhất của khách sạn được bảo vệ rất nghiêm ngặt, chỉ có những người có quyền hạn mới có thể bước lên đây. Từ trong thang máy bước ra, đã nhìn thấy một phòng tiếp khách, từ tấm rèm cửa đến tấm thảm hay đèn treo tường. Đều toát lên vẻ quyền quý cao sang.

Thẩm Ngạo Kỳ sau khi nhận được điện thoại, liền kêu người quản lý đứng chờ phía dưới để mang Trình Minh Ý đi lên, nhân tiện chuẩn bị trà cùng điểm tâm.

Hôm lễ trao giải thưởng âm nhạc, cậu ta chỉ nhìn Trình Minh Ý từ phía xa. Nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng và xa cách của anh, cho dù đang đứng gần hay ở xa đều cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn thấy anh. Bạch Y nói anh làm ông chủ của công ty đầu tư lớn. Ngay từ đầu, Thẩm Ngạo Kỳ cảm thấy không mấy tin tưởng điều này. Thực sự bởi vì nhìn trên người của anh không thể nhìn ra được khí chất của một người thương nhân.

Trà và điểm tâm vừa được bưng lên, thì đúng lúc đó Trình Minh Ý cũng xuất hiện. Thẩm Ngạo Kỳ đang thưởng thức một miếng bánh ngọt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trình Minh Ý mặc vest đi giày da, đang sải từng bước chân đi đến chỗ cậu ta đang ngồi. Nhìn sắc mặt cùng tinh thần thì có vẻ rất kém, khiến cho người ta nhìn vào khuôn mặt gặp một lần không thể quên kia xuất hiện một chút sự buồn bã.

Nếu so sánh với cậu ta, thì Thẩm Ngạo Kỳ mặc áo ngủ đi dép lê, đầu còn chưa chải tóc. Nhìn dáng vẻ vừa ngốc lại còn luộm thuộm.

“Trình tổng, mời ngồi.” Thẩm Ngạo Kỳ lịch sự nói.

Trình Minh Ý sắc mặt lạnh tanh, ngồi ở phía đối diện, đi thẳng vào vấn đề, “Anh nói cho tôi biết? Y Y đang ở đâu?”

Thẩm Ngạo Kỳ bật cười, nhưng đáy mắt không hề xuất hiện ý cười, giọng điệu lười biếng nói: “Mặc dù chưa từng có cơ hội nói chuyện, nhưng tôi cũng nghe qua về anh rất nhiều. Anh là đàn ông lịch sự và rất nghĩa khí. Và đã đuổi Y Y ra khỏi nhà.”

“Anh đang nói cái gì?”

“Y Y đang ngủ, Trình tổng đến không đúng lúc.” Thẩm Ngạo Kỳ bật cười nói, “Anh có thể đi được rồi.”

“Cô ấy ở đâu?”

“Ở trong phòng tôi.”

Trình Minh Ý đồng tử hơi co lại, ngón tay theo bản năng hơi nâng lên, anh nói mãi mới được một câu: “Anh để cô ấy… ngủ chung phòng với anh?”

Thẩm Ngạo Kỳ nở nụ cười càng trở nên rạng rỡ: “Từ nhỏ tôi với Y Y đã ngủ chung với nhau, có cái gì đâu mà bất ngờ.”

Trình Minh Ý vào giây phút này, cũng nhờ những gì anh được dạy bảo từ nhỏ, mới có thể khiến cho anh không làm ra hành động nào khác thường. Biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng bàn tay anh để dưới bàn đã nắm chặt lại, anh cảm nhận cơn đau nhức từ bàn tay truyền đến.

“Hóa ra, Thẩm tổng cùng Y Y từ nhỏ đã quen biết, tôi đã thất lễ với anh rồi.” Trình Minh Ý lạnh lùng nói, “Cảm ơn Thẩm tổng mấy ngày hôm nay đã chiếu cố và chăm sóc bạn gái của tôi. Chờ cô ấy tỉnh dậy, tôi sẽ đưa cô ấy về.”

Thẩm Ngạo Kỳ đẩy món bánh ngọt đến trước mặt Trình Minh Ý, “Trình tổng, anh đã đến chậm rồi, tôi không đồng ý.”

“Thẩm tổng lấy tư cách và lập trường gì để nói câu này.”

“Chỉ bằng hành động anh đuổi Bạch Y ra khỏi nhà.”

Trình Minh Ý bật cười thành tiếng: “Tôi nói câu này lúc nào.”

Thẩm Ngạo Kỳ khẽ nhún vai: “Tuy anh không nói câu này, nhưng hành động của anh lại có ý như vậy. Nếu không vì sao Y Y lại vội vã thu dọn đồ đạc, rồi rời đi ngay trong đêm khuya.”

Trình Minh Ý cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ, nói: “Hai người chúng tôi có một vài chuyện chưa nói rõ ràng với nhau.”

“Là về chuyện trong nhà cô ấy, hay là chuyện liên quan tới tôi?” Thẩm Ngạo Kỳ nói, “Là bất cứ nguyên nhân nào đều không quan trọng, người ta chỉ chú ý đến kết quả. Và việc làm của anh đã chứng minh cho tất cả”

Trình Minh Ý cảm thấy lãng phí thời gian vào việc đấu võ mồm với Thẩm Ngạo Kỳ, anh không đụng vào trà hay món điểm tâm nào, liền đứng dậy.

Thẩm Ngạo Kỳ gọi anh lại: “Tôi không sẽ đồng ý chuyện của hai người.”

Trình Minh Ý từ trên cao nhìn xuống cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Anh đồng ý hay không đều không quan trọng.”

Thẩm Ngạo Kỳ tay chống cằm, nở nụ cười đắc ý: “Không phải tôi cố tình đâm bị thóc chọc bị gạo, chị gái cô ấy rất thương Y Y. Nếu chị ấy biết chuyện này. Nếu không tự mình ra tay dạy cho anh một bài học thì quả thực không xứng với thân phân địa vị cùng những gì chị ấy học từ nhỏ.”

Chị gái?

Trình Minh Ý hơi nheo mắt lại, nhìn bộ dáng tự tin và cao ngạo của Thẩm Ngạo Kỳ, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng và buồn bực

Thẩm Ngạo Kỳ rõ ràng là muốn đem anh chặn ở cửa. Không hề có ý định bàn bạc thương lượng với anh, rõ ràng người này không muốn cho anh gặp Bạch Y. Thế nên, anh không muốn cùng người này lãng phí thời gian.

“Thế này nhé,nghe nói công ty của anh đang đầu tư hạng mục xây dựng khách sạn trong khu du lịch.” Thẩm Ngạo Kỳ vừa uống trà, dáng vẻ rất tùy hứng, “Tập đoàn của chúng tôi có ý định muốn cùng các anh hợp tác. Chúng tôi tích cực hỗ trợ về mảng đầu tư cũng sẽ thu hút một lượng khách hàng lớn cho các anh. Đây là món quà cảm ơn trong suốt mấy tháng nay anh đã chăm sóc cho Bạch Y. Về sau, mong anh không đến làm phiền chúng tôi.”

Trình Minh Ý mím chặt môi, cố gắng kiềm chế điều gì đó. Thẩm Ngạo Kỳ tinh ý nhìn ra, chỉ vài câu nói đơn giản đã khiến người này chuẩn bị nổi giận. Không còn duy trì được dáng vẻ lạnh lùng, bình tĩnh nữa. Thiếu chút nữa thì không nhịn được cười.

“Cứ để Y Y ngủ thêm đã, làm phiền Thẩm tổng chiếu cố cô ấy thêm mấy giờ nữa.” Trình Minh Ý dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, “Cô ấy tỉnh, thì tôi sẽ lại đi qua đây.”

Thẩm Ngạo Kỳ cười tủm tỉm, khẽ giơ tay lên: “Cửa ở đằng kia.”

“…”

Trình Minh Ý không đi quá xa, đến nhà hàng ở lầu hai thưởng thức ly trà và bánh ngọt. Nhìn đồng hồ nghĩ giờ này chắc cô đã tỉnh, nên anh nhấn nút gọi điện thoại cho Bạch Y. Anh biết rõ thói quen của Bạch Y, lúc ngủ cô thường không để chuông điện thoại mà chỉ để chế độ rung. Vì làm như vậy sẽ không làm phiền tới giấc ngủ của cô, nhưng lúc cô dậy thì chắc chắn cô sẽ nhìn thấy.

Thực ra, Bạch Y đã bị tỉnh sau cú điện thoại lần thứ ba của Trình Minh Ý, cô nằm nghiêng ở trên giường, ngơ ngác nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhưng lại không có dũng khí để nghe.

Cô vẫn là nhát gan.

Nói dối sẽ bị sét đánh, là người được dạy bảo cẩn thận nghiêm ngặt đương nhiên Bạch Y hiểu được đạo lý này, nhưng cô không hề muốn mình sẽ bị nam chính ghét bỏ. Bởi vì cô hy vọng, muốn Trình Minh Ý ít nhất cũng lưu lại ấn tượng tốt đẹp về cô.

Trình Minh Ý tại sao lại liên tục gọi điện thoại tới cho cô… lý do vì sao?

Là vì tiền!?

Bạch Y ngay lập tức đứng dậy, vốn dĩ cô định trả tiền cho anh vào ngày thứ hai sau khi cô rời đi, chỉ vì mấy ngày này tâm trạng của cô không được tốt. Thẩm Ngạo Kỳ muốn dẫn cô đi ra ngoài chơi để giải sầu, nên cô lỡ quên mất chuyện quan trọng này.

“Ngạo Kỳ, ký cho tôi một tờ chi phiếu.” Bạch Y nhanh chóng thay quần áo rồi bước ra ngoài, nhìn thấy cái người đang ngồi trên ghế sofa xem văn kiện, “Sau này tôi sẽ trả lại cho anh.”

“Có chuyện gì xảy ra à?”

“Cho tôi mượn tiền.”

Ánh mắt Thẩm Ngạo Kỳ liếc qua chiếc điện thoại thi thoảng lại lóe sáng lên của cô, lập tức có thể đoán ra được, xem ra người kia vẫn còn đang ngồi chờ cô.

“Được, muốn bao nhiêu?”



Bạch Y nghe Trình Minh Ý nói rằng anh đang chờ cô ở nhà hàng dưới lầu hai, trong lòng cô đột nhiên run lên. Giống như cậu học sinh thức đêm để chuẩn bị cho kỳ thi. Nghĩ rằng phải còn hai giờ nữa mới bước vào thi. Đột nhiên giáo viên xuất hiện nói sẽ làm bài kiểm tra ngay bây giờ.

Bạch Y cảm thấy rất hoảng sợ. Cô không biết vì sao Trình Minh Ý lại biết cô đang ở khách sạn này.

Nhà hàng khách sạn này Bạch Y từng đến đây mấy lần, nên cô rất thông thạo đường đi, ngay lập tức đi đến đó. Mà vào giờ này, trong nhà hàng khá vắng khách. Bạch Y chỉ cần đứng ở cửa là có thể nhìn thấy được chỗ anh đang ngồi. Có một số người khi sinh ra đã luôn làm tâm điểm sự chú ý của mọi người, mặc dù không làm bất kỳ hành động gì chỉ ngồi im một chỗ chờ, cũng rất dễ dàng khiến cho tất cả mọi người đều chú ý tới.

Đứng ngây ra đó tầm khoảng ba giây, cũng đủ để Trình Minh Ý cảm nhận được ánh mắt của cô, anh vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người không hẹn mà gặp.

Bạch Y do dự không biết nên ở trong nhà hàng nói chuyện, hay là đi chỗ khác để nói chuyện. Rõ ràng cô muốn tiến về phía trước một bước, nhưng thân thể lại không nghe theo suy nghĩ của cô, bước chân cứ lùi về phía sau mấy bước. Trình Minh Ý dường như bị hành động này của cô làm cho kích thích, ngay lập tức đứng dậy mặt không cảm xúc bước đến chỗ cô.

Lúc trước thì cô giấu diếm không nói thật cho người ta, bây giờ còn nợ tiền người khác. Lúc nhìn thấy Trình Minh Ý, người mà mấy ngày hôm nay cô không gặp, đột nhiên cô nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch.

“Em còn muốn đi đâu nữa?” Trình Minh Ý đi đến trước mặt Bạch Y, hỏi.

Bạch Y đầu đau như búa bổ, “Tại sao anh lại tìm thấy nơi này… Đi chỗ khác nói chuyện đi? Khách sạn này có khuôn viên.”
Khu vườn này được thiết kế theo phong cách Châu u, và được thiết kế rất đẹp. Mỗi ngày đều có nhân viên đi đến dọn dẹp khu vườn. Sau khi trở về khách sạn, hầu hết cả vị khách đều cảm thấy rất mệt mỏi. Hiếm khi có người đi đến khu vườn này để đi dạo.

Bạch Y nhìn ngó xung quanh, xác định xung quanh nơi này chỉ có hai người. Liền lôi tờ chi phiếu ra, “Trình tổng, mấy tháng này cảm ơn anh đã luôn chiếu cố cho em, em xin lỗi vì đã gây cho anh rất nhiều toái. Đây chính là chi phí tổn thất, nếu vẫn chưa đủ…”

“Em gọi tên anh là gì?” Trình Minh Ý nhíu mày lại, quay sang nhìn tờ chi phiếu, “Đây là ý gì hả.”

Bạch Y thực sự không đoán được ý đồ của đối phương, nên cô kiên nhẫn giải thích: “Trình tổng, đây là… chi phí ăn ở, cùng với mấy món đồ trang sức và quần áo. Em sợ anh nhìn thấy những món đồ đó sẽ cảm thấy tức giận. Nên đã mang đi hết.”

“… Ai nói anh nhìn mấy món đồ đó sẽ tức giận.”

“Em xin lỗi.”

Lúc này Trình Minh Ý đột nhiên cảm thấy bất lực, đành phải lên tiếng: “Tại sao trước khi đi em không thèm báo cho anh một câu. Em có biết lúc anh về nhà không nhìn thấy em. Rốt cuộc em đang muốn làm gì hả?”

Bạch Y vẻ mặt ngơ ngác, “Nhưng chính anh nói là em nên trở về nhà?”

Trình Minh Ý đột nhiên câm nín, trong đôi mắt xuất hiện một cảm xúc rất phức tạp, theo thói quen muốn xoa đầu Bạch Y, nhưng không nhịn được, liền ôm chặt người trước mặt vào lòng.

“?”

Vấn đề này quá khó, cô không thể nào giải được

Bạch Y không biết bây giờ phải làm như thế nào, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là muốn tránh né nhưng chắc chắn sẽ không thành công, hay là lên vòng tay ra phía sau dịu dàng vỗ về Trình Minh Ý, “Trình tổng?”

“Em đã giấu diếm anh lâu như vậy, ngày hôm đó anh thực sự rất tức giận.”

“… Vâng, em biết, thế nên.”

“Anh tức giận như vậy, thì em cũng nên cho anh phát tiết cảm xúc ra ngoài một chút.” Cô còn nghe rõ sự bất lực và mệt mỏi trong giọng nói của Trình Minh Ý, “Chẳng lẽ em không nhìn ra, anh thực sự không nỡ để em rời đi.”

Bạch Y khai thật: “Anh nói, em mới biết.”

“…”

Trình Minh Ý nở nụ cười chua xót.

“Vậy hiện tại em đã rõ rồi đúng không, hai người chúng ta trở về nhà đi.” Trình Minh Ý bình tĩnh lên tiếng.

Bạch Y nét mặt căng thẳng, nhân lúc anh không để ý liền nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh, khẽ lắc đầu: “Em ở khách sạn rất tốt.”

Hơi thở của Trình Minh Ý trở nên không ổn định: “Em cùng với Thẩm tổng ở chung với nhau rất tốt?”

“Anh nhìn thấy cậu ấy rồi à? Lúc nào thế?” Bạch Y nói, “Bọn em vừa là bạn vừa là người nhà, tình cảm của cả hai rất tốt.”

Trình Minh Ý không nhịn được liền hừ nhẹ hai tiếng.

Bạch Y có hơi nhức đầu, cô quyết định nói cho anh biết ý định của cô: “Trước đây em từng nói với anh sẽ tham gia vào giới giải trí trong một khoảng thời gian, lần này gặp phải trận phong ba bão tố lớn như vậy. Em cũng muốn nhân cơ hội này để rút lui khỏi giới giải trí. Chắc tầm khoảng hai ngày nữa, em sẽ đến công ty bàn bạc lại với Tiểu Triệu, cần phải làm những thủ tục gì.”

“Hình như hoàn cảnh gia đình của em cũng không tệ, vì sao lúc đầu em lại có ý định muốn tiến vào giới giải trí.”

“Lúc đó một phần vì tâm trạng không được tốt, muốn thử bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới.” Bạch Y dừng lại một lúc, lại bổ sung thêm, “Cũng từng có suy nghĩ bước vào giới giải trí, để có thể làm quen và hiểu thêm về Chu Quỳnh Vũ. Bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy, em lại một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới.”

Cũng may là ngay từ đầu cô cũng không hề ký bản hợp đồng độc quyền với công ty. Trình Minh Hi lúc đó cũng vì nể mặt Trình Minh Ý nên mới cho người đến dẫn dắt cô. Nhưng cũng chưa từng nhúng tay vào công việc nào của cô cả. Ai ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, cô nhanh chóng gặt hái được nhiều thành tích như vậy.

Như vậy cũng tốt, có thể bớt được một số rắc rối.

Trong lòng Trình Minh Ý cảm thấy rất căng thẳng, “Em định đi đâu, có phải em muốn rời khỏi Bắc Kinh?”

Bạch Y kỳ thực ra cũng không biết, nhưng cô nghe Thẩm Ngạo Kỳ nói cũng đoán ra được, nếu cô còn không quay về gặp mặt người nhà nguyên chủ, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Cho nên cô phải xử lý gọn gàng mấy chuyện còn sót lại ở đây. Rồi ngay lập tức chuẩn bị rời đi.

Bạch Y không lên tiếng, cô nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ. Những biểu cảm đó đều thu hết vào trong mắt của Trình Minh Ý, cô không nói nghĩa là tất cả mọi chuyện đều đúng. Đột nhiên anh cảm thấy hối hận về những lời nói tối hôm đó của mình.

“Y Y, hai chúng ta hãy nghiêm túc nói chuyện được không? Em đừng giận anh nữa.”

“Hả?”

Bạch Y ngẩng đầu lên, cô đối diện thẳng với ánh mắt của Trình Minh Ý, người này trước kia lúc vui hay buồn thì biểu cảm trên khuôn mặt vẫn là thản nhiên. Chỉ duy nhất cặp mắt đào hoa này vô tình để lộ ra tâm trạng thật của chủ nhân.

“Em không hề tức giận… Chỉ có chút xíu thôi.” Bạch Y vội vàng lên tiếng, “Em không chịu thẳng thắn nói thật cho anh biết việc này là do em sai. Anh tức giận cũng đúng.”

Bạch Y giọng điệu rất chân thành, đôi mắt long lanh đầy ánh nước chân thành nhìn anh, lúc cô nói lời xin lỗi đó, thái độ của cô rất nghiêm túc. Trình Minh Ý cũng đoán ra được cô thực sự không để ý tới việc kia.

Nhưng tại sao nhất định không chịu cùng anh trở về nhà?

Trình Minh Ý vẫn không thể hiểu nỗi, mặc kệ anh giải thích như thế nào. Bạch Y đều dùng thái độ dịu dàng kiên quyết từ chối. Nhưng khi hỏi nguyên nhân, cô lại không nói. Lại còn căn dặn anh nhanh chóng trở về nhà để nghỉ ngơi, để ngày mai còn phải đi làm.

Trình Minh Ý cảm thấy có hơi khó chịu, anh đương nhiên không tình nguyện phải rời đi như vậy. Nhất là khi nhớ lại dáng vẻ tràn ngập tự tin cùng câu nói của Thẩm Ngạo Kỳ, chị gái của Bạch Y, nhưng anh lại không muốn bắt cô phải nói ra chuyện mà cô không muốn nói.

Cả hai đi dạo trong vườn đã gần 20 lượt. Trình Minh Ý vẫn không thể thuyết phục được Bạch Y, chỉ đành phải nghe theo lời cô. Anh nói hôm nay anh sẽ đi về trước, nhưng anh nhất quyết bắt Bạch Y cầm theo tờ giấy chi phiếu kia, còn nói từ này về sau không bao giờ được nhắc tới chuyện này nữa.

Hai người ở trước cửa thang máy liền tạm biệt nhau.

“Trình tổng… Ách, Minh Ý.” Bạch Y có thể nhìn thấy được ánh mắt cảnh báo của người kia, vội vàng sửa lại, “Lái xe cẩn thận nhé.”

Trình Minh Ý khẽ gật đầu, ánh mắt của anh lóe sáng lên, đắn đo phân vân mãi, cuối cùng anh không nhịn được, quyết định hỏi cô: “Y Y, em có chị gái?”

Bạch Y trong lòng liền hoảng sợ, “Vâng, tại sao anh biết?”

“Cô ấy làm nghề gì vậy? Em đã rời đi lâu như vậy, chắc là cô ấy rất lo lắng cho em?”

“Chị gái em cũng là công việc kinh doanh, là một người phụ nữ rất giỏi giang.” Lời nói của Bạch Y tràn ngập sự sùng bái, “Với lại em thường xuyên rảnh rỗi cũng hay đi du lịch. Nên chị ấy cũng đã quen rồi. Với lại, trong khoảng thời gian này Ngạo Kỳ cũng thường xuyên đến Bắc Kinh để công tác. Có cậu ấy ở đây, nên chị ấy cũng yên tâm hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.