Bước vào phòng Hiệu Trưởng, những người ngồi bên trong liền đảo mắt nhìn qua bọn họ.
Các thầy cô khúm núm cười, nhanh chân đi lép vào một góc để đứng cùng nhau.
Một người đàn ông đẹp trai, cả người mang theo khí thế của kẻ bề trên vừa nhìn thấy Thư Kỳ, mắt liền sáng.
Anh ta gật nhẹ đầu, nói:
- Thư tiểu thư, lại gặp mặt rồi.
Thư Kỳ ngượng ngùng đỏ mặt, đôi mắt xinh đẹp không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Kiều Vũ cạn lời đứng một bên.
Cái cảnh tượng như hai người yêu nhau này là sao vậy? Nữ chủ là yêu tất cả những người đàn ông có quyền có thế, ai cũng không chối từ à?
Người phụ nữ được bảo dưỡng tỉ mỉ, trên người đeo đầy vàng bạc châu báu trông rất tục khí đang tức giận nhìn bọn họ.
Giọng nói bà ta e é như lợn cắt tiết:
- Ai, là ai đã làm hại Châu Nhi của tao?
Hà Châu Nhi, tiểu thư của Hà gia.
Tất cả những cô gái khác đều tránh sang một bên, chỉ chừa lại Kiều Vũ đứng ở cửa.
Đặng Linh An chạy đến bên cạnh bà ta, lấy lòng nói:
- Chính là cô ta! Phu nhân, chúng tôi tận mắt thấy Kiều Vũ đá thứ bột đó vào người các tiểu thư.
Trong mắt Hà phu nhân, Lam phu nhân, Liễu phu nhân... đều tràn ngập hận ý nhìn Kiều Vũ.
Bà ta đứng lên, đôi mắt dựng ngược, vừa khinh thường lại vừa ác độc mà nói:
- Hiệu Trưởng, sao trường học của chúng ta lại có đứa hạ đẳng như này vào học vậy? Chuyện này xuất hiện làm tôi rất nghi ngờ sự chuyên nghiệp của nhà trường. Ngay lúc này, một là ông đuổi thẳng cổ con oắt láo toét này đi, làm cho gia đình nó sống không bằng chết; hai là tôi và các quý phụ huynh sẽ chuyển con đi trường khác, rút lại tất cả vốn đầu tư từ trước đến nay.
Mắt Kiều Vũ co rút, hai tay bên hông cô nắm thật chặt lại.
Gia đình, vậy mà lại muốn động vào người nhà của cô?
Ngô hiệu trưởng nhíu mày, ông chậm rãi nói:
- Chuyện gì thì cũng phải cho người làm điều tra đã. Bây giờ chưa thể kết luận được ai đúng ai sai, ai nên nhận trừng phạt.
Thư Kỳ có chút tức giận, cô nói:
- Ngài không thể bao che cho Kiều Vũ như vậy, ai cũng thấy được cả quá trình lúc xảy ra sự việc rồi, chúng ta phải đòi lại công bằng cho các cậu ấy.
Nghe thấy lời nói tốt bụng và chân thành của Thư Kỳ, Trần Ngọc Thanh càng thêm thích cô gái này nhiều hơn.
Cư xử đúng mực, bộ dáng xinh đẹp, quý trọng người bên cạnh mình. Người bạn đời hoàn mĩ như này đúng là trăm năm khó tìm.
- Người của giai cấp dưới luôn không được giáo dục thích đáng, người như vậy không nên xuất hiện ở chỗ quá đẳng cấp như này. Ngọc Trân phải chịu khổ như thế nào, tôi muốn Kiều Vũ phải bị gấp trăm lần, kể cả gia đình cô ta nữa, có lẽ nên biến mất khỏi đây thì tốt hơn.
Từng câu từng chữ đều chầm chậm, thế nhưng không từ nào không chứa đầy gai nhọn.
Liễu phu nhân lại nói thêm:
- Loại hạ tiện này chỉ nên sinh sống ở giai cấp thấp kém kia thôi, sao xứng ở cùng một chỗ với Hà nhi.
Lam phu nhân tiếp lời:
- Tôi có chút nghi ngờ về việc được đặc cách này, có lẽ có nội tình gì ở bên trong mà chúng tôi không biết? Ví dụ như... ông hoặc ai đó có quan hệ không mấy sáng sủa với con nhóc này?
Nhẹ nhàng nói xong, mấy người đều không nhịn được mà che miệng cười duyên.
Kiều Vũ khoanh tay trước ngực, cô nhếch môi, khinh bỉ nói:
- Người đàn ông thì vừa nhìn thấy gái liền sáng mắt, các phu nhân người thì tỉa móng tay, người thì ung dung uống trà... nói là vì con vì em gái mà đến, vậy tại sao lại không hỏi gì về bọn họ trước? Tôi nghĩ, các người chưa thấy rõ bộ dáng và thứ trên người họ đúng không?
Những con trùng đấy, cộng thêm thứ bột kia và nhiều loại hỗn tạp khác. Đây đều là những loại hiếm, nếu cô không nhầm thì tất cả chúng đều rất khó mua và có nguy hại rất lớn đối với con người.
Gia đình họ chẳng lẽ không giúp sức, không biết gì về những thứ họ làm trong mấy ngày nay sao?
Lí do vì con vì em gái mà đến chỉ là cái cớ mà thôi.
Họ sợ nhà trường sẽ sai người điều tra về những thứ đấy, sợ sẽ bị phát hiện ra ai là người sử dụng nó, sợ sự ác độc đấy sẽ làm hủy hoại danh tiếng của gia tộc bọn họ mà thôi.
Nghe thấy lời của cô, lại nhìn khuôn mặt kinh ngạc và ủy khuất của Thư Kỳ, Trần Ngọc Thanh liền đứng dậy, anh ta ném thẳng cái cốc về phía Kiều Vũ, giận dữ nói:
- Muốn chết!
Kiều Vũ chưa kịp nhìn thấy hành động của anh ta, cái cốc đã bay thẳng tới mặt cô.
"Choang"
Một bàn tay thon dài dùng lực thật mạnh đánh bật lại cái cốc, nó phi ngược lại về chỗ Trần Ngọc Thanh.
Anh ta hoảng hốt tránh đi, chỉ là cái cốc vỡ toang ra khi đập vào tường đã bắn vào người anh ta mấy mảnh.
Mặt Trần Ngọc Thanh tái nhợt. Anh ta chưa bao giờ phải chịu sự đau đớn như thế này.
Giọng nam trầm khàn, mang theo sự lười biếng nhưng lại khí thế mười phần vang lên: