Bữa tối vốn dĩ rất vui vẻ và lãng mạng lại bị Hoắc Thiên Ân phá hoại, trong lúc Hoắc Đình Kiêu và Hạ Tuyết đang hào hứng nói chuyện với nhau thì hắn ta đến
Điểu đầu tiên đập vào mắt tên ấy là Hạ Tuyết cười nói với anh trai hắn, trước kia nụ cười này lúc nào cũng chỉ dành cho hắn, vậy mà từ sau khi từ hôn, Hạ Tuyết đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nhắn tin, gọi điện cho cô đều nhận lại sự lạnh nhạt trước nay chưa từng có.
Tận mắt chứng kiến khung cảnh hạnh phúc này, không hiểu sao Hoắc Thiên Ân cảm thấy khó chịu cùng ghen tị.
"Cậu đến đây làm gì?"
Hoắc Đình Kiêu buông đũa lạnh giọng hỏi.
Sự có mặt của hắn ta đã làm không khí chùn xuống, hắn cho tất cả mọi người trong biệt thự nghỉ sớm, nhưng lại quên căn dặn bảo vệ không cho người khác làm phiền, đây là sơ suất của hắn.
"Vốn dĩ định tìm anh bàn chút chuyện, không ngờ lại chứng kiến cảnh này." Hoắc Thiên Ân cười mỉa nhìn Hạ Tuyết: "Bám lấy tôi không được thì chuyển qua anh tôi hả? Cô đúng là lắm thủ đoạn."
Hoắc Thiên Ân vừa nói xong, Hạ Tuyết liền cầm ly rượu không chần chừ tạt vào mặt hắn.
"Nếu không thể mở miệng nói chuyện đàng hoàng thì anh nên câm miệng lại đi, đừng có thở ra câu nào là rác rưởi câu đấy! Anh cho rằng ai cũng có suy nghĩ sâu bọ như anh à? Hay là anh đang ghen tị vì tôi làm lơ anh nhưng lại vui vẻ với Đình Kiêu?"
Hạ Tuyết mỉm cười từ tốn hỏi.
Cô bỏ qua vẻ mặt sững sỡ vừa bị tạt rượu của Hoắc Thiên Ân, mỗi lần gặp mặt tên nam chính này, cô đều muốn tạt nước vào mặt hắn, bây giờ làm được rồi, cảm giác sảng khoái ghê.
"Cô dám tạt rượu tôi?"
Hoắc Thiên Ân nổi nóng.
"Thật ra tôi muốn tạt canh nóng vào mặt anh hơn, nhưng tối nay Đình Kiêu làm toàn món tây, may cho anh đấy!"
Hạ Tuyết nhởn nhơ nói.
"Hạ Tuyết, cô đừng tưởng làm vậy là tôi sẽ chú ý tới cô, đừng có dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, tôi không mắc bẫy đâu.
Loại phụ nữ hèn hạ, lắm thủ đoạn như cô có cho tôi cũng không thèm!"
Hoắc Thiên Ân gào rú.
"Anh Hoắc, có phải ly rượu vừa rồi chưa làm anh tỉnh táo phải không? Con mắt nào của anh thấy tôi dùng thủ đoạn với anh? Hay anh là người đu bám tôi không được nên quay sang cay cú? Lúc trước mắt tôi mù, tai tôi điếc, đầu óc tôi bị chó tha mới theo đuổi anh, bây giờ tôi sáng mắt rồi, tai cũng nghe rõ, đầu óc càng tỉnh táo thì làm sao tôi lại để ý đến kẻ vô dụng như anh? Anh bớt ảo tưởng bản thân mình lại, trong mắt tôi anh không có giá trị gì đâu.
Nói tôi hèn hạ thủ đoạn, vậy anh nói xem, tôi hèn hạ thủ đoạn thế nào?"
Hạ Tuyết chống cằm nhìn Hoắc Thiên Ân bị nói đến xám ngắt mặt cười hỏi.
"Thủ đoạn của cô có kể ba ngày ba đêm cũng chưa hết!"
"Vậy anh kể đi, vừa khéo bữa ăn của tôi và Đình Kiêu đang tẻ nhạt, có anh làm người kể chuyện miễn phí cũng không tệ lắm!"
"Cô..."
Hoắc Thiên Ân nghẹn chữ "Cô" nửa ngày vẫn không nói ra được Hạ Tuyết đã làm gì, gần đây cô ấy rất an phận, không hề gây ra chuyện gì, mấy chuyện hot search trên mạng xã hội cũng là do người khác muốn lấy lòng mà ra, bản thân cô ấy vì chứng minh người khác vô tội không ngại để người ta chỉ trích.
Còn chuyện cắt y phục và đứt dây cáp càng không có chứng cứ gì chứng minh là do Hạ Tuyết làm cả.
Hoắc Thiên Ân càng suy nghĩ càng không biết nên trả lời Hạ Tuyết thế nào.
Dạo gần đây cô ấy cũng không đeo bám hắn như trước, muốn tìm một cái cớ để nói cũng không thể nào tìm ra.
"Sao nào anh Hoắc? Anh không nói được tôi hèn hạ thủ đoạn thế nào hả?"
Hạ Tuyết cười cợt hỏi.
"Cô đừng có đắc ý, loại người như cô trước sau tôi cũng nắm được cái đuôi hồ ly của cô thôi!"
Hoắc Thiên Ân thẹn quá hóa giận nói.
"Vậy tôi sẽ chờ xem!"
Hạ Tuyết vừa ăn vừa đáp.
Thái độ dửng dưng của cô làm cho Hoắc Thiên Ân càng nổi điên hơn, rõ ràng trước kia cô ấy đâu có đối với hắn như vậy? Lúc trước, ngày nào cũng xúng xính trước mặt hắn mà, còn không ngần ngại làm ra nhiều chuyện mất thể diện, vậy mà bây giờ...
Hoắc Thiên Ân lại nhìn Hạ Tuyết lần nữa, lẽ nào thật sự như lời Hoắc Đình Kiêu đã nói, cô ấy đang thay đổi sao?
"Cậu làm loạn đã đủ chưa? Nếu không có chuyện thì mau cút khỏi đây, đừng làm phiền người khác dùng bữa."
Giọng nói lạnh nhạt của Hoắc Đình Kiêu khiến Hoắc Thiên Ân sực tỉnh.
"Thật sự tôi có chuyện muốn nói với anh, có thể đến phòng sách của anh để nói không?"
"Nếu không phải chuyện quan trọng thì cậu lên đó đợi tôi đi, tôi và Tiểu Tuyết ăn xong bữa tối sẽ lên phòng sách nói chuyện với cậu."
"Được, tôi đợi anh ở phòng sách!"
Hoắc Thiên Ân nói xong liền bỏ đi, đi được một đoạn, hắn quay người lại nhìn anh trai và Hạ Tuyết.
Hình như không có hắn làm kỳ đà cản mũi, bầu không khí giữa hai người lại trở nên hòa hợp, vui tươi.
Hắn có thể thấy Hạ Tuyết vừa ăn vừa cười, không thèm quan tâm là hắn đã đi xa hay chưa.
Trong mắt cô lúc này chỉ toàn hình ảnh của Hoắc Đình Kiêu.
Hoắc Thiên Ân biết anh trai hắn yêu Hạ Tuyết từ nhỏ, bây giờ được cô ấy đối đãi tốt, chắc chắn tình cảm dành cho cô ấy lại càng thêm sâu đậm.
Vốn dĩ Hoắc Đình Kiêu sẽ không tranh giành, nhưng hiện tại...
Một đống suy nghĩ hỗn độn xuất hiện trong đầu của Hoắc Thiên Ân, mặc dù đã cố xua đuổi nhưng càng chối bỏ, chúng lại xuất hiện càng nhiều, nhiều đến mức khiến Hoắc Thiên Ân cảm thấy đau đầu phiền phức..