Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Trùng Sinh

Chương 38




"Nghe nói hôm nay em lại bị bắt nạt?"
Hoắc Đình Kiêu vừa lái vừa hỏi.
Hắn vào thẳng vấn đề, không vòng vo với Hạ Tuyết.
"Tin tức của anh nhanh thật đó, anh có tay trong ở đoàn phim à? Bị bắt nạt gì chứ, chẳng qua là trò của mấy người rảnh rỗi ghen ghét em thôi! Anh cũng biết lúc trước em đáng ghét như thế nào mà."
Hạ Tuyết cười đùa nói.
Chuyện trưa nay vốn không có manh mối gì để phán đoán là ai đã giở trò với hộp cơm của cô, chính vì vậy mà Hạ Tuyết xem như hôm nay mình gặp xui xẻo.

Vấn đề cô không ngờ tới nhất là Hoắc Đình Kiêu lại biết chuyện này, hắn xem cô như mạng sống không khéo sẽ làm ầm lên
Thật ra đây chỉ là chuyện nhỏ, bất kỳ ai cũng có thêt gặp phải mà.

Hạ Tuyết nhớ lúc còn đi học, cô từng chứng kiến nhiều trò lố lăng hơn như vậy nhiều, bản thân cũng không ít lần trở thành nạn nhân của những chuyện ấy.
"Đừng để người ta được dịp ức hiếp em mãi, Hạ Tuyết lúc trước chưa từng để ai bắt nạt bao giờ cả!"
Hoắc Đình Kiêu chậm rãi nói.

"Nên bây giờ em đang phải trả giá đó! Em biết ngày trước em rất xấu xa, anh không cần nhắc em nhớ mãi đâu!"
Hạ Tuyết giả vờ đáng thương đáp.
Trình độ diễn xuất của cô gần đây được nâng lên không ít, Hoắc Đình Kiêu sau khi nghe xong câu này không biết nên khóc hay cười với cô.
"Xin lỗi tôi không cố ý!"
Hắn vẫn nên xin lỗi để cô có thể vui vẻ, thoải mái tiếp tục diễn vai diễn đáng thương như ý muốn là được.
"Không cố ý nhưng anh cố tình!"
Hạ Tuyết được đà lấn tới.
"Ừ, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!"
Hoắc Đình Kiêu chiều theo Hạ Tuyết.
Hai người cứ như vậy mà đùa giỡn qua lại suốt quãng đường về nhà của hắn.
(.....................)
Từ sau lần đầu cùng nhau dùng bữa ở nhà riêng, cách vài ngày Hoắc Đình Kiêu và Hạ Tuyết lại về đây cùng nhau xuống bếp.

Đây chính là thú vui duy nhất của Hoắc Đình Kiêu, mỗi lần cùng cô nấu nướng hắn đều cảm thấy rất hạnh phúc dù trong lòng vẫn luôn mâu thuẫn.
Như thường lệ mỗi khi Hạ Tuyết đến, tất cả người làm trong nhà và quản gia đều được cho nghỉ sớm, Hoắc Đình Kiêu cũng cẩn thận dặn bảo vệ không cho bất kỳ ai xuất hiện làm phiền, đề phòng như lần trước không khí đang vui bị Hoắc Thiên Ân phá hoại.
Hoắc Đình Kiêu thấy rất rõ ràng là Hạ Tuyết ghét em trai của hắn, khác hẳn hòan toàn trước đây chỉ biết có Hoắc Thiên Ân.

Mỗi khi đối diện là bầu không khí giữa họ lại căng thẳng.
Tuy rằng chứng kiến Hạ Tuyết và Hoắc Thiên Ân như vậy khiến hắn rất vui, nhưng lỡ như cãi nhau nhiều nảy sinh tình cảm rồi mọi chuyện lại như trước thì không tốt.

Người ta thường nói oan gia thì hay có tình ý với nhau mà.
Hoắc Thiên Ân cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi chuẩn bị vào bếp, Hạ Tuyết cũng để giỏ xách xuống để vào theo phụ giúp.
Nói là giúp đỡ chứ thật ra là cô chỉ vào để ngắm hắn mà thôi, Hoắc Đình Kiêu không cho cô đụng vào bất cứ thứ gì, mấy chuyện như rửa rau, nhặt rau cũng không còn để cô làm nữa.
Mỗi lần như vậy Hạ Tuyết rất rảnh rỗi, cô ngồi ở bàn ăn, nhâm nhi đồ ăn vặt và ngắm mỹ nam làm bếp, đây là một phúc lợi lớn vì không phải ai cũng hưởng lợi được như cô.

Động tác bếp núc của Hoắc Đình Kiêu ngày càng thuần thục, hắn làm rất nhanh đã xong bữa tối thính soạn, Hạ Tuyết giúp bày chén đũa và bày đồ ăn ra bàn.
Bữa ăn trong nhà vô cùng ấm cúng.
"Tay nghề của anh ngày càng nâng cao đó, anh có suy nghĩ đến chuyện mở một nhà hàng không?"
Hạ Tuyết vừa ăn vừa hỏi.
Bữa trưa không được ăn uống đàng hoàng nên bây giờ cô thấy rất đói trước bàn cao lương mỹ vị.
"Tôi không rảnh để phục vụ người khác, tôi chỉ rãnh rỗi với em!"
Hoắc Đình Kiêu đáp.
"Bắt đầu từ khi nào mà anh học mấy câu tán tỉnh này vậy? Càng ngày cái miệng này của anh càng ngọt ngào đó!"
Hạ Tuyết cười nói.
Quả thật là dạo này mỗi khi ở cùng nhau, Hoắc Đình Kiêu rất hay dỗ ngọt cô bằng mấy câu nói ngọt như đường phèn, khiến cho ý chí muốn tập trung vào sự nghiệp lung lay không ít.
"Có sao? Sao tôi lại không thấy vậy?"
"Làm sao anh có thể thấy được? Chỉ có người nghe như em mới biết thôi."
"Vậy...!em không thích sao?"
"Được dỗ ngọt có ai mà không thích chứ! Em cũng không ngoại lệ đâu." Hạ Tuyết mỉm cười: "Vừa được ăn ngon, lại được nghe lời tán tỉnh ngọt ngào, em thích còn không kịp ấy chứ.

Nhưng mà Đình Kiêu, em..."
"Tôi biết, em không cần lo nghĩ về việc tôi theo đuổi em.


Em cứ làm chuyện của mình, khi nào sẵn sàng đến với tôi, em cứ thẳng thắng nói với tôi là được.

Tôi chờ em từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ chờ thêm một chút thời gian nữa cũng không được hay sao?"
"Cảm ơn anh đã thông cảm cho em!" Hạ Tuyết dịu giọng: "Anh nói xem, hồi trước có phải em ngốc lắm không? Được anh dành cho nhiều tình cảm như vậy lại không để ý, cứ mãi đâm đầu chạy theo ngôi sao ở trên cao, mà ngôi sao đó lại là một ngôi sao xấu nữa chứ! Ánh trăng đẹp thì lại không thèm liếc mắt."
"Em không ngốc, lúc nào em cũng là người thông minh!" Hoắc Đình Kiêu dỗ dành: "Chuyện cũng qua rồi, em đùng nhớ, cũng đừng tự trách mình nữa, thấy em như vậy tôi càng đau lòng hơn."
"Em sẽ cố gắng!" Hạ Tuyết cười nói: "Lần tới em muốn ăn hải sản"
Cô chuyển chủ đề.
"Chỉ cần em thích là được!"
Hoắc Đình Kiêu dành cho Hạ Tuyết cái nhìn cô cùng âu yếm, trước kia hắn chỉ dám lén lút mà thôi, còn bây giờ, ở mọi lúc mọi nơi, hắn đều có thể tự do thể hiện tình cảm mà không bị cô xua đuổi.
Hiện tại nếu như khúc mắc trong lòng hắn được giải tỏa nữa thì tình cảm này sẽ ngày càng mãnh liệt hơn.
Bữa ăn tối cứ như vậy mà kết thúc trong vui vẻ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.