Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Bị Khinh Thường Trong Niên Đại Văn

Chương 9: Chương 9




----

Nếu như bây giờ anh đi tìm từng phòng, thứ nhất là rất lãng phí thời gian, thứ hai là sẽ có sai sót, ví dụ như anh đến đúng lúc cô đi WC, hoặc là giống vừa rồi ở bên ngoài nói chuyện phiếm, khả năng bỏ lỡ là rất cao.


Cuối cùng Mạnh Tu Viễn nghĩ tới một biện pháp - - Tham gia diễn thuyết kể về những chuyện hành quân năm xưa.

Tập hợp tất cả học sinh lại một chỗ, với vẻ ngoài xuất chúng kia của cô, anh tin mình chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tìm được.


Nếu như sử dụng cách này thì sẽ nhàn nhã hơn rất nhiều, thế nhưng vấn đề lại tới!

Anh sẽ tự vả vào mặt mình!

Mạnh Tu Viễn nhớ lại lời lúc nãy mình đã nói với Vương Hải Khoan và hiệu trưởng, không có thời gian, phải lập tức trở về bộ đội, giờ phút này anh hối hận muốn chết.


Sau đó anh đã dùng một lý do rất sứt sẹo để nói với hiệu trưởng, anh sẽ ở lại đây thêm một hai ngày, diễn thuyết xong mới đi.



Hiệu trưởng cũng không tò mò về nguyên nhân anh thay đổi ý định, chỉ kích động vỗ tay hai cái, lập tức nói: "Vậy thì quá tốt rồi!"

Ngược lại Vương Hải Khoan dùng vẻ mặt nghi ngờ đánh giá Mạnh Tu Viễn từ trên xuống dưới.


Mạnh Tu Viễn giả bộ bình tĩnh, cố ý chuyển đề tài.


Anh cũng không thể nói ra sự thật được, chẳng lẽ lại nói là bởi vì mình coi trọng một cô gái, muốn tìm được cô ấy cho nên mới ở lại!

*

Sau khi Khương Bảo đi ra khỏi trường học, cô đến căn tin quốc doanh trên huyện mua mấy phần thịt và hai cân sủi cảo nhân thịt bò rau cần.


Đặt thức ăn vào trong một cái khay tráng men màu vàng, lại dùng vải bọc lại.

Sau khi xong xuôi, Kim Mỹ Hồng cũng đã bán hết lựu ở chợ, đạp xe đến cửa căn tin đón cô.



Trước cửa nhà Kim Mỹ Hồng có một cây lựu đã trồng được tám năm, mỗi năm sẽ cho rất nhiều trái.

Ở trong thôn không có ai ăn lựu, bán cũng không đáng tiền.

Nhưng nếu như vận chuyển vào thành phố bán thì có thể bán được 2 hào một cân.


Người thành phố ăn ít lương thực, nhưng lại ăn nhiều trái cây, thừa dịp mỗi lần lên huyện, Kim Mỹ Hồng sẽ hái một bao tải lên bán, bán rất chạy.


"Đại Bảo, em đoán xem hôm nay chị kiếm được bao nhiêu tiền?" Trên mặt Kim Mỹ Hồng tràn đầy ý cười, lúc nói chuyện lông mày còn nhướn lên, có thể thấy được lúc này tâm trạng cô ấy đang rất tốt.


"Bao nhiêu?"

"Chín tệ sáu!"

Khương Bảo mở to mắt, khóe miệng cũng cong lên, kinh ngạc "Oa" một tiếng: "Nhiều như vậy à!"

Lúc cô làm biểu cảm này, đôi mắt còn chớp chớp, vô cùng ngây thơ.


Kim Mỹ Hồng bị cô chọc cười, khoát tay nói: "Cũng không nhiều lắm, nhưng chị thấy như vậy cũng đủ rồi, dù sao cũng không tốn công chăm bón gì cả, coi như cho không.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.