Đây là có lẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời tôi - hi sinh vì nữ chính. Tôi là một người nhát gan, trước lúc đẩy chị ra, tôi không biết mình có sức mạnh to lớn đến vậy. Lúc đẩy chị vào bên đường, tôi đã thấy Thịnh Chu ôm chặt lấy chị.
Còn tôi thì bị một chiếc xe không kịp phanh đâm phải. Trong đầu tôi bỗng lóe lên sơ lược về cuộc đời mình. Kì diệu thay! Tôi đã thấy cảnh tượng lúc mình còn trong bụng mẹ. Một lần nữa tôi được trải nghiệm cảm giác cưỡi ngựa xem hoa từ thuở ấu thơ. Từng giai đoạn phát triển, từ lúc tôi còn là một đứa trẻ, đến lúc tôi thành cô thiếu nữ, hay quá trình trưởng thành của tôi hóa ra đều tầm thường như vậy.
Khi tôi còn bé, ba mẹ đã từng nói: "Thiến Thiến, sức khỏe của chị không được tốt. Con nên quan tâm đến chị nhiều hơn, nếu con thích gì cứ nói với ba mẹ, đừng lấy của chị."
Tôi biết chị muốn gì, nhưng lại không biết mình muốn gì, có lẽ tôi ước được ba mẹ ở phía sau động viên, khích lệ rằng: "Thiến Thiến, con thật hiểu chuyện."
Vào lúc tình cảm nảy sinh, Thịnh Chu đã xin lỗi tôi và nói: "Thẩm Thiến, em rất tốt nhưng người anh yêu vẫn luôn là Thẩm Hoa."
Tất cả mọi người đều nói tôi rất tốt, nhưng họ đều chọn chị Thẩm Hoa, không cần nói tôi cũng đoán được câu trả lời. Thanh xuân... Tuổi trẻ của tôi mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi, tôi chỉ vừa mới bước chân ra khỏi cánh cổng đại học. Hình như linh hồn tôi đang thoát ra khỏi cơ thể, trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Tôi thấy chị gái không dám nhìn cơ thể của tôi, được Thịnh Chu gắt gao ôm trong ngực. Nước mắt như những hạt trân châu, từng hạt lớn rơi xuống đất. Còn ba mẹ dường như vẫn chưa hết bàng hoàng, hành lí trong tay rơi xuống từ lúc nào mà họ vẫn không biết. Qua một lúc lâu, tôi nghe thấy tiếng thét chói tai xé toạc bầu không khí.
"Thiến Thiến."
Bọn họ không nhìn thấy tôi, và tôi cũng không điều khiển được chính mình chỉ biết trôi đi, không biết linh hồn tôi đang trôi dạt về đâu. Tôi đang tiến vào một không gian trắng vô biên. Một vị thần khôi ngô, tuấn tú xuất hiện đang chăm chú nhìn tôi.
"Thẩm Thiến, nữ phụ trong <Cây Bạch Dương> vì cứu nữ chủ mà chết. Bình thường nếu đủ điều kiện... Ta có thể thỏa mãn một tâm nguyện của ngươi."
Thần nói, tôi là một nữ phụ, nhiệm vụ cả đời là làm vật lót đường cho nữ chính, để cô ấy tỏa sáng rực rỡ, đến lúc hết giá trị, tôi sẽ phải rời đi. Tôi thầm đọc lại tên cuốn sách <Cây Bạch Dương>. Chị gái tên là Thẩm Hoa, ba hi vọng chị ấy có thể mạnh mẽ, cứng cỏi như cây Bạch Dương. Hóa ra đây là cuốn sách do chị ấy làm nữ chính, thảo nào...
Sau đó, thấy tôi cười vui vẻ, Thần hỏi tôi cười gì. Tôi mỉm cười, tính mở miệng, nhưng cổ họng như bị kim chích cứ nghẹn ứ lại: "Con đã biết lí do vì sao mọi người đều thích chị ấy, chứ không phải lỗi do con chưa đủ tốt."
Tôi có thể cảm nhận được mọi người đều thích mình, thế nhưng phần tình cảm này đối với bọn họ mà nói rất dễ bị lãng quên, bị bỏ qua, nếu không cẩn thận, họ sẽ vô tình quên mất tôi.
"Ta biết trong lòng ngươi cảm thấy bất bình, ta có thể cho ngươi trở lại cuốn sách để trả thù, loại bỏ chấp niệm, mau chóng luân hồi."
Tôi trầm mặc suy nghĩ thật lâu rồi lắc đầu: "Con không có tư cách để trả thù. Nếu có thể, xin Người hãy giúp con, cho con biết cảm giác được yêu bằng cả trái tim là như thế nào?"
Thần thở dài một tiếng, lúc tiễn tôi đi, giọng nói từ phía xa truyền tới: "Chấp niệm vừa biến mất, liền trở lại luân hồi."