Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 120: Nhận tội



– Nương nương, Thái hậu nương nương- Tiểu thái giám vội vã chạy vào cung Thọ Xương, bổ nhào quỳ xuống trước mặt Thái hậu- Quý phi nương nương, Thái hậu nương nương, Bát hoàng tử chết rồi.

Thần quý phi đang nói chuyện với Thái hậu, bất chợt nghe tin dữ, đầu tiên thất kinh, sau đó không khỏi để lộ mấy phần mừng rỡ, nhìn thái giám kia:

– Ngươi nói thật à? Chết thế nào?

Tiểu thái giám đáp rành rọt:

– Bị táo nghẹn chết, Hoàng thượng hạ triều sớm, hoài nghi có người cố tình mưu hại Bát hoàng tử, đang bảo Vũ công công điều tra, Hoàng hậu nương nương và Đức phi nương nương đã qua đó rồi.

Quả là ông trời có mắt.

Trên mặt Thần quý phi không nén nổi vui mừng, tiện nhân Thục phi kia, từ sau khi sinh hạ Bát hoàng tử liền được nước lấn tới, ân sủng ngày càng nhiều, bây giờ Bát hoàng tử chết rồi, để xem ả tiện nhân kia còn phách lối thế nào được.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thái hậu không nhìn ra vẻ vui mừng, bà nhíu mày, sắc mặt khó coi, Thần quý phi thấy liền khó hiểu:

– Cô mẫu, sao người không vui? Bát hoàng tử không còn, với chúng ta mà nói chính là cơ hội rất tốt nha, tiện nhân Thục phi không còn vốn liếng gì để tranh giành với Khiên nhi nữa.

– Câm miệng lại, ngươi đúng là ngu- Thái hậu gằn giọng mắng một câu, nhiều năm trôi qua rồi, mặc dù bà không đánh giá cao trí thông minh của Thần quý phi, nhưng chưa từng thẳng thắn mắng mỏ đứa cháu gái này, Thần quý phi vẻ mặt tủi hờn:

– Cô mẫu, thần thiếp chỉ nói thật thôi mà, người cần gì phải giận dữ như vậy, cung Thọ Xương của người làm gì có người ngoài, thần thiếp có nói, cũng sẽ không truyền đến tai Hoàng thượng được.

Thái hậu thấy vẻ mặt tủi thân của bà, liền giận không hề nhẹ.

– Bát hoàng tử xảy ra chuyện lúc nào cũng được hết, nhưng sao phải xảy ra chuyện vào lúc này.

Thần quý phi không hiểu, mờ mịt nhìn Thái hậu.

Thái hậu không muốn giải thích với bà, trừng mắt nhìn bà, rồi nhìn Lý ma ma, Lý ma ma liền nói với Thần quý phi:

– Quý phi nương nương, bây giờ Nhị hoàng tử bị dính dáng đến vụ án Tần Lâu, Hoàng thượng dù tạm thời trấn áp, nhưng không định buông tha, vẫn sai Hoàng Thành Ti tiếp tục điều tra, chính là muốn tra ra bằng chứng mà chúng ta không thể chối cãi. Có người ở ngoài bắt cóc Tô Uyển Linh, cũng là muốn khơi chuyện để Thục phi đối địch với chúng ta, nhưng Thục phi không phải là kẻ ngốc, biết một khi Nhị hoàng tử gặp chuyện, thì người được lợi lớn nhất là mình, cho nên nàng ta không ra tay, nhưng giờ Bát hoàng tử chết rồi, nàng ta sẽ ngồi yên không làm gì sao?

Thần quý phi nghiền ngẫm, mặc dù có chuyện như vậy, nhưng trong mắt lại không coi Thục phi ra gì:

– Nhưng vụ án Hà Thành Nguyên, mặc dù không kéo Tô gia xuống nước được, nhưng cũng khiến thế lực của Tô Hoài Viễn giảm sút nhiều, những người kia là người của Hà Thành Nguyên, làm sao không phải là người của Tô Hoài Viễn được, bây giờ phủ Thượng thư đã không còn danh vọng như trước rồi, giống như lão hổ gãy chân, có gì để sợ, ma ma khéo lo rồi.

Thần quý phi nói xong, cảm giác Thái hậu lại trừng bà một cái, bà vội cúi đầu, Lý ma ma không khỏi thở đài, nhưng Thần quý phi dù sao cũng là chủ tử, bà không dám phê bình, chỉ có thể nói tiếp:

– Sự sủng ái Hoàng thượng giànhcho Thục phi, người nào có thể sánh bằng? Hoàng thượng nghi ngờ có người cố tình mưu hại Bát hoàng tử, tại sao kêu Vũ công công thẩm tra những cung nhân kia, rõ ràng hoài nghi phía sau có người xúi giục.

Thần quý phi chưa trải qua chuyện này, giọng điệu nói ra thật bình thản:

– Vũ công công tra thì tra thôi, cũng chẳng phải chúng ta làm, không thể vô duyên vô cớ đổ lên đầu chúng ta được.

– Chỉ sợ có người cố tình đổ lên đầu chúng ta- Giọng của Lý ma ma không khỏi cao hơn.

Thần quý phi cuối cùng cũng hiểu, khiếp sợ nhìn Lý ma ma và Thái hậu:

– Ý của ma ma là Hoàng hậu? Nhưng mà Hoàng hậu và Đức phi vì trách hiềm nghi, còn cố tình giả vờ không biết, sáng sớm hôm nay đi thỉnh an, chỉ gặp một chút rồi nói mọi người giải tán, giữ lại một mình Đức phi nói rằng muốn tuyển phi cho Tứ hoàng tử, lúc này có dính dáng tới Hoàng hậu, chẳng phải hết thảy đều uổng phí rồi sao?

Thái hậu trầm ngâm.

– Giờ không giống xưa, hôm qua mới chỉ là một mạng của Tô Uyển Linh, không ai để trong lòng, hôm nay lại chết một Hoàng tử, mà còn là Hoàng tử mà Hoàng thượng yêu thương nhất, chỉ là Hoàng thượng cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Trên mặt Thần quý phi cuối cùng cũng hiện lên vẻ sợ hãi:

– Mưu hại Hoàng tử là đại tội đó, Hoàng thượng không thể tin vào mấy tên nô tài này rồi vu oan chúng ta đâu.

– Chỉ sợ có người đã sớm lập mưu rồi, nhìn thế trận thì rốt cuộc người này đang muốn nhắm vào ai gia hay là ngươi đây- Thái hậu nhíu mày, lần nhanh xâu chuỗi trong tay.

Thần quý phi đã sớm rối loạn, kéo tay áo của Thái hậu:

– Cô mẫu, vậy chúng ta làm sao đây? Cũng không thể ngồi yên chờ chết.

Thái hậu nhìn ra ngoài điện, nói:

– E không còn kịp nữa, có người phong tỏa tin tức, cung của chúng ta chắc hẳn là nơi cuối cùng nhận được tin này.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Vũ công công dẫn người đến, vẻ mặt nghiêm trang, thấy Thái hậu vẫn hành lễ theo quy củ:

– Lão nô tham kiến Thái hậu nương nương, Thần quý phi nương nương, nô tài phụng mệnh bệ hạ đến hạ chỉ, mời quý phi nương nương đến cung Triêu Dương một chuyến.

Thần quý phi nghe như sấm sét nổ bên tai, mới vừa rồi Thái hậu còn nói không biết người này muốn đối phó với ai, hiện tại Vũ công công liền đến, dáng vẻ này, còn mang theo cấm quân, rõ ràng đã nhận lệnh của Hoàng thượng, mới dám hùng hổ xông thẳng vào tẩm cung của Thái hậu như vậy, cho nên người mà kẻ này muốn đối phó, chính là bà.

Bà sợ hãi kéo góc áo của Thái hậu:

– Cô mẫu, cô mẫu, người mau cứu con, cứu con.

Thái hậu nản lòng, nắm tay Thần quý phi, nhắc nhở:

– Thần quý phi, con đang làm gì vậy? Hoàng thượng mời con đi, thì con cứ đi đi, con đã làm gì, chưa từng làm gì, chẳng lẽ bản thân con không rõ hay sao? Cứ nói sự thật là được.

Thần quý phi khó tin nhìn Thái hậu, ánh mắt Thái hậu kiên định, bà không thể làm gì, chỉ có thể từ từ đứng lên, đi theo Vũ công công đến cung Triêu Dương, trên đường đi đều vô cùng thấp thỏm, không biết Hoàng hậu đã nói gì với Hoàng thượng, càng không biết ánh mắt cuối cùng kia của Thái hậu là có ý gì.

Bà già đó phải giúp bà chứ, bà là cháu gái ruột của Thái hậu kia mà, Khiên Nhi cũng là huyết mạch duy nhất của Triệu gia trong hoàng thất, Thái hậu nhất định sẽ giúp bà, nhất định sẽ.

Hai cấm vệ quân mặt lạnh đi sau lưng bà, đưa thẳng bà đến cung Triêu Dương, vừa vào đến cửa cung, đã nhìn thấy cung nữ quỳ đầy đất, nhũ mẫu Uông Thị bị đánh đến không còn hình người, thoi thóp nằm dài dưới đất, thấy bà đi tới, mắt sáng lên, phảng phất như thấy cọng rơm cứu mạng, bà đang nghi hoặc, bỗng nhiên cảm giác có ánh mắt sắc bén rơi lên người bà, bà không khỏi nhìn lại, liền trông thấy ánh mắt khôn khéo sắc nhọn không mang theo chút tình cảm nào của Hoàng thượng, lòng bà không khỏi hoảng hốt.

– Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương- Thần quý phi bước vào điện, chào theo quy củ.

– Thần quý phi đã biết tội chưa?- Hoàng thượng gầm lên, dọa đến bà co rụt người lại, không khỏi đưa mắt nhìn Hoàng hậu, thấy dáng vẻ đang chờ xem kịch vui của bà, liền biết Hoàng hậu chắc chắn đã nói gì đó gây bất lợi cho bà trước mặt Hoàng thượng rồi, bà quỳ phịch xuống, lắc đầu.

– Hoàng thượng, thần thiếp không biết có tội gì, xin Hoàng thượng chỉ rõ.

Hoàng thượng trừng mắt, hét lớn:

– Hay cho ả điêu phụ lòng dạ độc ác, ngươi xúi giục nhũ mẫu Uông Thị của Bát hoàng tử, cố ý mưu hại Bát hoàng tử, giờ còn giả vờ không rõ tình hình, Uông Thị kia đã cung khai, nói chịu sai khiến của ngươi, còn có tín vật làm chứng, ngươi lại dám nói mình không biết?

Hoàng thượng vừa dứt lời, Thanh Bình liền dâng một chiếc vòng tay bằng ngọc bích đến trước mắt bà, chiếc vòng này bóng loáng, chất liệu vô cùng quý giá, chạm tay vào đã thấy ấm áp, toàn bộ trong cung chỉ có ba chiếc, một chiếc trong tay Thái hậu, sau này ở trước mặt mọi người thưởng cho Thần quý phi, chiếc thứ hai trong tay Hoàng hậu, chiếc cuối cùng thuộc về Thục phi.

Thần quý phi nhìn chiếc vòng ngọc bích kia, quả thực thấy rất quen, hình như giống với chiếc vòng Thái hậu đã ban thưởng cho bà. Vòng tay ngọc bích đó vô cùng trân quý, giá trị liên thành, bởi vì dễ vỡ, bình thường Thần quý phi không hay đeo, mà để trong hộp khóa lại. Đừng nói bà không hề mua chuộc nhũ mẫu này, cho dù có mua chuộc, cũng không thể mang chiếc vòng quý giá như vậy đưa cho bà ta.

Thần quý phi quỳ rạp trên đất:

– Oan cho thần thiếp quá Hoàng thượng, Uông Thị kia đến đường cùng liền ngậm máu phun người, thần thiếp chưa từng mua chuộc bà ta, chiếc vòng ngọc bích này vô cùng trân quý hiếm có, toàn bộ hậu cung chỉ có ba chiếc, vòng tay của thần thiếp vẫn luôn cất trong hộp, đây tuyệt đối không phải của thiếp.

Hoàng hậu cười:

– Quý phi muội muội không cần gấp gáp phủ nhận đâu, như lời muội nói, vòng tay chỉ có ba chiếc, ngoại trừ của muội, hai chiếc còn lại ở trong tay của bổn cung và Thục phi, chỉ cần các cung chúng ta lấy vòng của mìnhra, ai không lấy ra được, liền biết vòng tay này cuối cùng là của ai, Hoàng thượng, người thấy thế nào?

Hoàng thượng hừ lạnh:

– Vậy để ngươi tâm phục khẩu phục, người đâu, đến cung Phượng Nghi và Vĩnh Yên lục soát, xem thử vòng tay của họ có ở đó không.

– Dạ.

Thần quý phí vẻ mặt trắng bệch, bà nhớ rõ vòng tay còn ở đó, nhưng đã lâu rồi bà không nhìn qua, thấy bộ dạng đã tính toán trước của Hoàng hậu, bà không dám chắc chiếc vòng này có phải của mình hay không.

Hoàng hậu nhìn thấy sắc mặt của bà, thi lễ với Hoàng thượng:

– Hoàng thượng, Thục phi muội muội mặc dù thương tâm, nhưng là vì để Thần quý phi muội muội tâm phục khẩu phục, thần thiếp cảm thấy cung Triêu Dương cũng phải lục soát thử, tránh để Thần quý phi muội muội cảm thấy mình bị oan.

Hoàng thượng gằn giọng:

– Chuẩn.

Thanh Bình đang bưng khay đựng vòng tay ngọc bích, thi lễ với Hoàng thượng:

– Hoàng thượng, đồ trang sức quý giá của nương nương vẫn luôn do nô tỳ bảo quản, nô tỳ sẽ đi lấy, không nhọc lòng các vị công công và ma ma.

Hoàng thượng gật đầu, vẫn ân chuẩn.

Thanh Bình đặt chiếc vòng tay lên bàn, xoay người đi vào nội điện cung Triêu Dương, bưng một chiếc hộp gỗ tinh xảo đi ra, mở ra ở trước mặt mọi người, chính là chiếc vòng ngọc bích kia, Hoàng thượng gật đầu, Thanh bình cũng không cất đi, mang đặt bên cạnh chiếc vòng ban nãy nhũ mẫu Uông Thị lấy ra.

Sắc mặt Thần quý phi trắng như tờ giấy.

Các ma ma lục soát cung mau chóng trở lại, nhưng trong tay chỉ cầm theo một chiếc hộp.

Ma ma quỳ xuống đằng sau Thần quý phi, bẩm báo:

– Tham kiến Hoàng thượng, chiếc vòng này được lấy ở điện Phượng Nghi của Hoàng hậu nương nương, còn bên trong cung Vĩnh Yên của Thần quý phi thì không tìm được.

Thần quý phi vốn đang quỳ thẳng lưng, nghe vậy liền ngồi sập xuống, khó tin nhìn ma ma kia:

– Lão tiện tỳ này, ngươi có phải đang hãm hại bổn cung không, trong điện của bổn cung sao lại không có vòng tay? Nói, có phải Hoàng hậu nương nương sai ngươi hãm hại bổn cung không, ngươi nói mau, nói mau!

Hoàng thượng tức giận vỗ bàn:

– Kéo ả ra cho trẫm, còn ra thể thống gì? Ngươi đường đường là quý phi, mà khóc la om sòm như điêu phụ chợ búa, đúng là làm mất sạch thể diện hoàng gia. Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi còn gì để nói?

Thần quý phi bị hai ma ma kéo, vẫn chồm về trước:

– Hoàng thượng xin hãy tin tưởng thần thiếp, thần thiếp không có, thần thiếp không biết sao chiếc vòng này lại nằm trong tay Uông Thị nữa, thần thiếp thật sự không biết mà. Thần thiếp không hề sai khiến bà ta mưu hại hoàng tử, thần thiếp không có đâu Hoàng thượng, người phải tin tưởng thần thiếp.

– Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi bảo trẫm tin ngươi thế nào? Triệu thị, ngươi lòng dạ hẹp hòi, mấy thủ đoạn kia của ngươi, không phải trẫm không biết, nhưng ngươi đúng là to gan, dám mưu hại Hoàng tử, tội ngươi đáng bêu đầu- Hoàng thượng vô cùng tức giận, Thần quý phi run lên vì sợ, nhưng đánh chết cũng không thừa nhận, chuyện bà không làm, tuyệt đối không thể nhận, nếu nhận tội thì coi như xong đời, bà tin tưởng cô mẫu, nhất định sẽ nghĩ ra cách đến cứu bà.

– Hoàng thượng, người có cho thiếp một trăm lá gan, thiếp cũng không dám mưu hại Hoàng tử, chuyện này nhất định có người cố tình hãm hại thiếp, xin Hoàng thượng hãy minh xét- Thần quý phi nằm bò dưới đất, không màng lễ nghi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, bởi vì động tác quá mạnh, tóc tai tán loạn, trông chật vật và thảm hại, một chút khí độ lễ nghi của quý phi cũng không có.

Hoàng thượng không buồn đáp, Hoàng hậu chen vào:

– Lời này của muội là có ý gì? Kẻ nào hại được muội, bây giờ chứng minh vòng tay Uông Thị mang ra chính là của muội, chứng tỏ Uông Thị không nói dối, đúng là đã được muội chỉ thị, mới gan to bằng trời, mưu hại hoàng tử. Muội nói có người hãm hại muội, ngày ngày muội đều ở cung Vĩnh Yên, bên ngoài có cấm vệ quân võ công cao cường trấn giữ, rồi cả tường đồng vách sắt bao quanh, chẳng lẽ có người xông vào cung của muội trộm vòng được hay sao? Cung Vĩnh Yên kia của muội, ngay cả bổn cung muốn vào cũng phải đi thông báo, thì ai có thể vào đó trộm đồ.

Thần quý phi luôn ỷ vào có Thái hậu chống lưng, ngay cả Hoàng hậu cũng khinh thường, lúc trước Hoàng hậu không nói, bây giờ mở miệng nói ra, đúng là không chừa đường sống.

– Hoàng thượng, thiếp không có, Hoàng thượng, người phải tin tưởng thiếp- Thần quý phi ngoại trừ cầu tình ra, hoàn toàn không lấy ra được lý do khác nào để giải thích.

Đang tranh luận, có thái giám đến báo:

– Hoàng thượng, Phương đại nhân của Hoàng Thành Ti tiến cung.

Sắc mặt Hoàng thượng u ám, nghĩ đến Phương Hạc là phụng mệnh đi điều tra vụ án Tô Uyển Linh mất tích, chắc có tin tốt, liền tuyên hắn vào.

– Thần, Phương Hạc, tham kiến Hoàng thượng.

– Phương ái khanh hãy bình thân, đã tra ra được manh mối gì rồi?

Phương Hạc lúc đến liền nghe tin Bát hoàng tử chết yểu, mặc dù cảm thấy hồi bẩm lại chuyện này, chắc Thục phi nương nương không chịu đựng nổi, nhưng sự việc có liên quan đến Thượng thư đại nhân, hắn không dám kéo dài, chỉ có thể thật lòng bẩm báo:

– Bẩm Hoàng thượng, đã tìm được Tam tiểu thư Tô gia rồi.

Hoàng thượng nghĩ Thục phi vừa khóc một trận đến ngất đi, đau lòng không thôi, may mà muội muội của nàng đã tìm được, nếu không đả kích liên tiếp thế này, ông sợ Khanh nhi của ông sẽ không chịu nổi.

– Ở đâu? Có bị thương không?

– Bẩm Hoàng thượng, đã chết rồi.

Hoàng thượng khiếp sợ nhìn hắn, không riêng gì Hoàng thượng, ai nấy có mặt ở đây đều khiếp sợ nhìn Phương đại nhân, Phương đại nhân tay chắp thành quyền:

– Thi thể được vớt lên ở sông hộ thành, gương mặt bị bỏng nghiêm trọng, phần bụng sưng to, chắc là khi còn sống bị người khác tưới dầu đốt, bản thân tiểu thư giãy dụa nên nhảy xuống sông hộ thành, sặc nước mà chết. Người của phủ Thượng thư đã đến xác nhận thi thể, quả thực là Tam tiểu thư Tô gia không thể nghi ngờ.

Hoàng thượng siết chặt nắm tay, trong lòng lại nghĩ may mà Khanh nhi ngất đi rồi, đang nghĩ ngợi, chỉ nghe phía sau truyền tới tiếng kinh hô:

– Nương nương, Thục phi nương nương, người không sao chứ?

Thục phi tỉnh lại ngay lúc Phương Hạc đại nhân đến, nghe thấy thông báo, liền biết Phương đại nhân đến để bẩm báo về chuyện của Linh nhi, nàng cố sức ngồi lên, lại nghe tin dữ, nên lại bất tỉnh, Hoàng thượng giật mình, vội chạy tới đỡ Thục phi, Thục phi ngất đi, dung nhan tuyệt mỹ nhợt nhạt, một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt, như đang sụp đổ trong lòng Nguyên Đức Đế, ông tức giận quay đầu, nhìn Phương Hạc:

– Hung thủ đâu? Đã tra ra chưa?

– Trước khi chết Tô tam tiểu thư chắc hẳn đã kháng cự rất dữ dội, trong tay nắm chặt một viên đá quý màu xanh lục, hình dạng đặc thù, thần từng nhìn thấy trên vỏ kiếm của một người.

– Ai?

– Cận vệ bên cạnh Tần Đình Hầu Thẩm đại nhân, Thẩm Ẩn.

Trên mặt Hoàng hậu hiện lên vẻ đắc ý khó phát hiện, đưa mắt nhìn Đức phi, ăn ý không nói gì.

Thần quý phi không dám tin, sức lực toàn thân phảng phất như bị rút kiệt, tê liệt ngã xuống.

Hoàng thượng nổi giận:

– Giỏi lắm Tần Đình Hầu, lập tức sai người đến Thẩm gia, tróc nã Thẩm Ẩn về quy án.

Phương Hạc lại nói:

– Hoàng thượng, Thẩm Ẩn đã bị bắt, lúc Hoàng Thành Ti bắt được hắn, hắn đang truy sát một nữ tử, nữ tử kia chính là hoa khôi của Tần Lâu, Sở Sở cô nương, nếu chúng thần không kịp thời đuổi tới, mạng sống của Sở Sở cô nương e rằng không còn, cho nên cô nương ấy đã ở tại chỗ xác nhận, chủ nhân đằng sau Tần Lâu chính là Nhị hoàng tử, nàng biết Tần Lâu bị điều tra, cho nên chạy trốn, vốn muốn đi cầu xin Nhị hoàng tử che chở, nhưng Nhị hoàng tử đã bị cấm túc, nàng chỉ có thể đi tìm Hầu phủ, chỉ là không ngờ Thẩm Ẩn của Hầu phủ lại muốn giết nàng diệt khẩu.

Thần quý phi không phát ra được chữ nào, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ngày càng u ám và muốn giết người của Hoàng thượng, bà thầm nghĩ không xong rồi, giờ Thái hậu có đến đây, thì bà, Khiên nhi, còn có Thẩm gia đều sẽ không thoát khỏi liên can.

Hoàng thượng giận quá bật cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thần quý phi, lạnh đến tận xương tủy:

– Mẹ con hai người, đúng là giỏi lắm, còn chuyện gì mà các ngươi không làm không? Người đâu, tống Thần quý phi và Nhị hoàng tử vào thiên lao, bắt giam Lễ bộ Thượng thư Triệu Thanh Vân. Nhũ mẫu Uông Thị, ngũ mã phanh thây để răn đe, các cung nhân còn lại phụ trách hầu hạ Bát hoàng tử thì sung quân khổ sai, cả đời đừng mong xuất cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.