Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 127: Bị tóm gọn



Hội đèn lồng Nguyên Tiêu là lễ hội lớn nhất tổ chức một năm một lần ở nước Lê, từ khi khai quốc Hoàng đế kiến quốc đã lập ra quy tắc, mỗi năm hoàng đế đều đều phải lên lầu Quan Đăng ngắm đèn lồng, cùng bách tính chúc mừng, cùng bách tính chung vui, cho nên dù trong hoàng cung có một vị hoàng tử chết yểu, ngoài hoàng cung có cái chết của đích nữ phủ Thượng thư, thì lễ hội đèn lồng này vẫn cứ diễn ra đúng hạn.

Tô Linh hóa trang xong, mang theo Cao Kiệt với vẻ mặt đen thui không tình nguyện, đi dạo trong thành.

Hội đèn lồng Nguyên Tiêu là vào ban đêm, nhưng người dân lại chuẩn bị từ rất sớm, nhà nhà đều treo lồng đèn đỏ, đặc biệt lầu Quan Đăng trên phố ngắm đèn, đủ loại đèn lồng được treo lên, đỏ xanh trắng đủ cả, đèn lồng treo tầng tầng lớp lớp, đẹp không sao tả xiết, nhưng mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ, kịch hay còn ở phía sau.

Hội đèn lồng hằng năm, ngoại trừ chơi đố đèn, thả đèn hoa đăng, tiết mục làm người khác quan tâm nhất vẫn là đại hội thả đèn trời.

Hằng năm, Hoàng thượng cùng các vị quý nhân trong cung đều sẽ đến lầu Quan Đăng tự tay thả một chiếc đèn trời, cầu phúc bách tính an cư lạc nghiệp, quốc vận nước Lê hưng thịnh phồn vinh, đây cũng là nguyên nhân tại sao một hoàng tử của Nguyên Đức Đế qua đời, nhưng ông vẫn phải tham gia hội đèn lồng Nguyên Tiêu, bởi vì ông là thiên tử, đứng trước quốc gia và tình thân, ông nhất định phải lựa chọn vế trước.

Mà hằng năm Hoàng thượng thả chiếc đèn trời này, đều được chọn ra từ hàng vạn chiếc đèn lồng của các thợ thủ công nước Lê chính tay làm ra, đèn trời nhà nào may mắn được Hoàng thượng chọn trúng, đại diện cho vinh quang cao nhất trong giới làm đèn, cho nên vô số thợ làm đèn lồng đều không quản ngàn dặm xa xôi đi tới kinh thành, chỉ vì giành được vinh quang vô hạn trong hội đèn lồng Nguyên Tiêu này.

Tô Linh đi ngang qua một chiếc cầu cổ kính, đám người phụ trách giăng đèn đang bận rộn, nhìn lại, hai bên bờ sông đèn đã treo xong, các tiểu thương đang bày gánh hàng, những người bán hàng rong này đều được quan phủ tuyển chọn kỹ càng, vì nhất định lý lịch phải trong sạch mới có thể đến đây bày hàng, bán đồ lưu niệm, mặt nạ, đồ chơi làm bằng đường, hoa đăng thả sông, để tăng thêm thú vị.

Cao Kiệt đứng sau Tô Linh, đi theo cô dạo bên trái chơi bên phải, tâm trạng vô cùng khó chịu, Thiếu chủ đi làm chính sự không dẫn theo ông, lại dẫn theo tên Nam Cung Ly Mặc võ công không giỏi chỉ biết chạy trốn, còn ông phải theo tiểu nha đầu này dạo chơi, đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà, không biết dùng người.

Mấu chốt là trời vẫn còn sớm, đèn lồng này đương nhiên phải đợi đến đêm đốt mới đẹp, người hiểu chuyện sẽ không đến sớm như thế, cũng không biết nha đầu này nhiệt tình cái nỗi gì.

Tô Linh quay đầu đúng lúc bắt gặp, liền nói:

– Cao đại nhân, nếu đại nhân thấy nhàm chán, thì cứ về trước đi, một mình ta đi dạo là được.

Cao Kiệt nghe vậy nghiêm mặt, không biết nha đầu này định giở trò gì, dù ông rất chán, nhưng trước khi đi Thiếu chủ đã căn dặn, nếu nha đầu này thiếu một sợi tóc, thì ông tự động cuốn gói biến đi, ông không thể đi được, đành phải đi theo cô nàng.

– Ngươi đi đâu cứ đi.

Tô Linh thấy ông không định đi, cũng không giận, chỉ nói:

– Được thôi, đã không đi thì giúp ta làm một chuyện đi.

Sắc mặt Cao Kiệt khó coi:

– Mặc dù ta phụng mệnh thiếu chủ bảo vệ cô nương, nhưng không có nghĩa phải nghe cô sai biểu.

Tô Linh nhíu mày:

– Thật sự không làm?

– Cô muốn thế nào?- Cao Kiệt ra vẻ cảnh giác.

Tô Linh đi qua lại trên cầu mấy vòng, Cao Kiệt xem hành động này của cô, nhíu mày càng sâu, biểu cảm càng lúc càng cảnh giác, thấy sau khi cô đi một vòng đến giữa cầu thì dừng lại, nhìn dòng nước đang chảy xuôi bên dưới, ba phần xinh xắn bảy phần tinh nghịch, dù đang dịch dung thành một nam nhân, vậy mà tuyệt nhiên không chút hài hòa.

– Cao đại nhân, ta nghe nói ông không biết bơi, ông nói xem nếu ta nhảy xuống từ chỗ này, ông có đuổi kịp ta không?

Lòng Cao Kiệt đánh thót, không kịp ngghĩ ra cô từ đâu dò la ra được ông không biết bơi, vội xông tới định bắt lấy cô, Tô Linh nhanh mắt tránh né:

– Ai da Cao đại nhân, ban ngày ban mặt ông chạy tới kéo tay ta, nhiều người nhìn như vậy, kẻ không biết sẽ tưởng ông thích nam nhân đó, không tốt cho danh dự của ông lắm đâu.

Cao Kiệt rút tay về theo bản năng, trừng mắt giận dữ với cô, nghiến răng nói:

– Cô muốn ta giúp cô làm chuyện gì?

Nếu lời đồn này bị truyền đi, ảnh hưởng danh dự của ông cũng không sao, nhưng lỡ như truyền đến tai Thiếu chủ, tay ông chẳng biết còn giữ lại được hay không, tiểu nha đầu này, gương mặt thì non nớt, nhưng lại tinh ranh như hồ ly, ông không có cách nào trị được.

Tô Linh thấy ông đồng ý, ngoắc tay, Cao Kiệt vô cùng không muốn đi qua, nhớ đến nàng ban nãy, không dám đến quá gần, cách hai bước chân liền dừng lại:

– Cô nói đi, thính lực của ta rất tốt.

Tô Linh nhìn quanh quất, dù chưa tới giờ, nhưng mấy người đến sớm giành chỗ đã khá đông, liền nói:

– Chỗ này đông người, chuyện chúng ta phải làm không thích hợp nói trước mặt nhiều người như vậy, ta đến chỗ vắng chút đi.

Cao Kiệt thấy nàng xoay người đi, còn nhìn quanh quất lấm la lấm lét hệt như kẻ trộm, ông lập tức có dự cảm chẳng lành, tiểu nha đầu này lại muốn làm gì, sự thật chứng minh, dự cảm của ông vô cùng chuẩn xác, tiểu nha đầu này muốn ông đi trộm.

Sắc mặt Cao Kiệt đen như đáy nồi, đứng trước phủ Thượng thư giăng đầy lồng đèn trắng, nhìn đoàn người lục tục đến viếng, lần nữa xác nhận:

– Cô thật sự muốn vào đó trộm đồ?

Tô Linh không vui:

– Ta nói mấy lần rồi, là lấy, lấy đồ của ta, vốn ta định tự vào, nhưng chính ông một mực đòi theo ta. Thiếu chủ nhà ông nhất định đòi dẫn ta về nước Tề, ông nghĩ thử xem, chớp mắt ta liền biến thành một cô nhi không cha không mẹ không nơi nương tựa, từ rày về sau chỉ có thể dựa vào Thiếu chủ nhà ông, ngộ nhỡ lúc nào đó Thiếu chủ nhà ông chán ghét muốn vứt bỏ ta, chẳng phải ta sống không nổi nữa sao, cho nên nhất định phải có chút bạc phòng thân mới được.

Cao Kiệt nghĩ thầm, vậy thì hóa ra lại tốt, Thiếu chủ nên ghét ngươi vứt bỏ ngươi sớm thì tốt quá.

– Chỉ là chút bạc thôi mà, chờ đến nước Tề, cô nương muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, giờ Thiếu chủ nhà ta thấy cô nương mới mẻ, chắc không chán cô nhanh như vậy đâu- Cao Kiệt thấy phủ Thượng thư liền không muốn vào, không phải sợ người trong phủ, mà sợ nha đầu bên cạnh đang nói dối.

Nếu vì chút bạc thì tốt, sợ nàng ta có tâm tư khác.

– Ông cũng nói Thiếu chủ nhà ông thấy ta mới mẻ, thấy ta xinh đẹp, hoa đẹp thì chẳng được trăm ngày sẽ tàn, con người ở đời có thể trẻ đẹp được bao lâu, ta phải tính toán sớm cho bản thân chứ- Tô Linh nói, không cho Cao Kiệt có cơ hội phản bác, nhấc chân bước vào trong phủ.

Cao Kiệt còn định nói một tiểu cô nương như cô, sao lại không cần thể diện, tự nói bản thân xinh đẹp, mặc dù miễn cưỡng xem là thật, nhưng từ trong miệng nha đầu này nói ra, sao lại khiến người khác ghét đến thế, trước cửa phủ Thượng thư toàn là quan lại quyền quý qua lại, ông không tiện ra tay với cô nàng, chỉ có thể đuổi theo.

Phủ Thượng thư lập linh đường mới một hai ngày, người đến phúng viếng liên tục không ngớt, Tô Linh vừa đến cửa, đúng lúc trông thấy Mạnh Dung Mạnh sư huynh, vẻ mặt đau buồn, một thân áo vải đơn sơ, báo tên họ, người gác cổng liền cho hắn vào, Tô Linh đang tính gọi Mạnh sư huynh, chợt nhớ bản thân đang dịch dung thành nam nhân xa lạ, hắn chắc chắn không biết cô, huống hồ người nằm trong linh cữu, chính là cô trên danh nghĩa, cô đành đè nén kích động trong lòng, chậm rãi bám theo sau.

– Vị công tử này, đến viếng xin hãy báo danh.

Tô Linh kinh ngạc một chút, quên mất chuyện này, tròng mắt đảo một vòng, vội đặt cho mình một cái tên giả:

– Tại hạ họ Tống, tên Ngọc, tự Tử Uyên, nhân sĩ Thanh Châu, vì để xem hội đèn lồng Nguyên Tiêu mà cố ý từ Thanh Chau đến thành Kính Dương này, ai ngờ mới đến, liền bị kẻ gian lấy mất túi tiền, ngay thời khắc tuyệt vọng, chính Tam tiểu thư của quý phủ ra tay tương trợ, Tử Uyên còn định ngày sau báo đáp ân tình của tiểu thư, nào ngờ hay tin tiểu thư đã chết, đặc biệt đến phúng viếng, ông trời quả thật không có mắt, một cô nương xinh đẹp hiền lương, đoan trang hào phóng, giúp người làm niềm vui như vậy mà sớm qua đời, ông trời quả thật vô tình.

Người gác công nghe cô nói đến kinh ngạc, nghĩ đến lúc trước dù Tam tiểu thư nhà mình có chút ương ngạnh, sau đó cũng thay đổi tốt hơn, đã nhiều lần làm việc thiện, giúp không ít người, vị đồng môn trên thư viện Lộc Sơn mới nãy cũng nói nhận được ơn cứu giúp của tiểu thư, vừa nhắc đến, ông trời đúng là không chiếu cố tiểu thư, đau lòng quá, bèn đăng ký cho vị huynh đài này.

Cao Kiệt không khỏi lườm lườm, lần nữa thay đổi cách nhìn về nha đầu này, nói dối không chớp mắt, ca ngợi bản thân đến trình độ này, không biết rốt cuộc Thiếu chủ nhà mình nhìn trúng gì ở cô ả, đúng là không biết xấu hổ.

Tô Linh đăng ký xong, đi thẳng vào trong, còn chưa đến chính đường, lại nghe thấy người gác cổng sau lưng hô to:

– Thống lĩnh cấm quân Mạnh đại nhân cùng công tử đến.

Bình thường người đến có địa vị cao mới được xướng tên, Tô Linh tưởng mình nghe nhầm, ngước mắt nhìn Mạnh Dung phía trước, lại quay đầu nhìn Mạnh Hoài Sơn, một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám đi theo bên cạnh ông, mặt mũi cũng đàng hoàng, chỉ là có vài phần láu cá, bộ dạng chưa trải sự đời, vừa vào phủ liền ngó dáo dác, trong miệng còn không ngừng trầm trồ xuýt xoa, Mạnh đại thống lĩnh không thấy nghiêm khắc như hồi ở thư viện, vẻ mặt nhìn qua vô cùng hiền hòa.

– Đồng nhi, không được vô lễ.

Thiếu niên nọ vô cùng nghe lời, bớt ngó nghiêng một chút, Tô Linh liền nhíu mày.

– Đi đi, mau đi đi, không bái lạy Tô tam tiểu thư bị ông trời đối xử bất công à- Cao Kiệt thấy cô không đi, bèn nói.

Tô Linh biết ông đang mỉa mai cô, nhưng giờ phút này cô không có tâm trạng khịa lại ông, phía trước, Mạnh sư huynh đã bái xong đi ra, Tô Linh vội đi vào, trong linh đường, ngoại trừ nha hoàn trong Ngọc Trà viện, dẫn đầu chính là Từ thị.

Từ thị mặc tang phục, chỉ búi tóc đơn giản, bên tai cài đóa hoa trắng, trên mặt không phấn son tô điểm, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, trông bà như già đi mười tuổi, Tô Linh trông thấy liền nghẹn ngào, Từ thị dù đối đãi với người ngoài thế nào, đối với kẻ trên người dưới trong phủ ra sao, nhưng đối đãi với con gái Tô Uyển Linh đúng là không có chỗ nào chê trách, trông thấy dáng vẻ tuyệt vọng đó của bà, cô bỗng nhớ đến mẹ cô, cô đột nhiên biến mất lâu như thế, có khi nào mẹ cô cũng khổ sở như Từ thị, trong một đêm tóc đã hoa râm.

Cô bái lạy, thắp hương, rồi đi tới trước mặt Từ thị an ủi:

– Tô phu nhân, xin nén bi thương.

Từ thị đương nhiên không biết cô là ai, chỉ đáp lễ lại, ra khỏi linh đường, có người mời họ ngồi xuống uống trà, Tô Linh gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Mạnh Hoài Sơn và tên công tử đi cùng ông, mày nhíu càng sâu.

Gia đinh lại mời thêm lần nữa, Tô Linh đành thu hồi ánh mắt, đi theo hắn vào đình nghỉ chân uống trà, hôm nay là hội đèn lồng Nguyên Tiêu, đa số mọi người nể mặt ghé viếng, ngồi lại dùng bữa uống trà rất ít, dù sao cũng chẳng phải tang lễ chính thức, ai nấy đều vội vàng phúng viếng xong để đến tối đi xem đèn lồng, thế là cả cái sân rộng như vậy chỉ có mỗi cô và Cao Kiệt, cũng may sau khi gia đinh rót trà mời họ xong thì đi ra tiếp khách khác, không có ý định đứng đó, Tô Linh vội gọi hắn lại:

– Khoan đã, vị tiểu ca này, ta đau bụng quá, không biết mao xí của quý phủ ở đâu?

Tiểu ca đang vội ra ngoài tiếp khách, thấy cô lạ mặt, không phải công tử hộ đại nhân nào, liền có vài phần đối đãi sơ sài, chỉ lối mòn thông đến nhà xí:

– Chỗ đó đi thẳng, băng ngang qua vườn hoa, rẽ phải là tới, nhưng tuyệt đối đừng đi lung tung, bên trái là hậu viện, là nơi ở của nữ quyến, nếu bị phát hiện đuổi ra, đừng trách ta không nhắc nhở.

Tô Linh liên tục tạ ơn:

– Đa tạ tiểu ca.

Tô Linh giả vờ đau bụng, đi thẳng về hướng nhà xí, đến lối rẽ, cô cản Cao Kiệt lại nói:

– Ông ở đây chờ ta, ta quen đường, một mình vào trong là được, tránh để cả hai cùng biến mất sẽ khiến người trong phủ sinh nghi.

Cao Kiệt nghĩ đến chỗ đó là hậu viện, dù sao cũng có rất nhiều nữ quyến, quả thực ông không tiện theo vào, không phản bác, nhìn cô nghênh ngang tiến vào hậu viện của phủ, nữ nhân này, chắc đã quên bản thân bây giờ đang cải nam trang rồi.

Trong phủ có tang, hậu viện vắng vẻ, huống hồ con đường này lại thông đến nhà xí của hạ nhân, bình thường ngoài trừ hạ nhân trong phủ, chủ tử hiếm khi đến đây, bọn hạ nhân giờ đang bận bịu ở tiền viện, cho nên hiện giờ chỗ này không có ai, cô thuận lợi đi vào Ngọc Trà viện.

Lúc nãy cô thấy toàn bộ nha hoàn trong Ngọc Trà viện đều túc trực bên linh đường, cho nên Ngọc Trà viện cũng không có ai, cô hiên ngang đi vào trong sân, đi vào nhà chính, trong phòng hết thảy đều như cũ, Tô Linh quen thuộc tìm tới hộp đựng trang sức của mình, cũng may không nhiều bạc nén, đa phần là ngân phiếu, nhẩm đếm cũng khoảng ngàn lượng, Tô Linh nhét ngân phiếu vào ngực, về số bạc vụn kia, cô không mang theo hầu bao, đành phải đau lòng bỏ lại.

Xếp gọn ngân phiếu, cô không đi vội, tuy cô không phải Tô Uyển Linh thật, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn nhiều người trong phủ cứ vậy chết đi, đặc biệt là Từ thị, đến đây lâu như vậy, nếu không có Từ thị che chở cho cô, cô không sống thoải mái như vậy, vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ già nua tiều tụy của bà, cô càng không đành lòng.

Năng lực hiện tại của cô không ngăn được sóng dữ, nhiều nhất cũng chỉ báo để họ đề phòng, dù sao chuyện cũng đã làm rồi, thì phải trả giá thôi, đây là điều không thể sửa đổi.

Lúc cô đang lo rầu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nói sang sảng:

– Ai? Ai đang ở bên trong?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.