Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 129: Nữ chính trong truyền thuyết hồi kinh



Vừa qua hội đèn lồng Nguyên Tiêu, trên dưới nước Lê từ thiên tử đến văn võ bá quan, cho đến bách tính, người buôn bán nhỏ, toàn bộ đều bắt đầu làm việc lại, đặc biệt chính là trong trà lâu nổi danh nhất kinh thành, tiên sinh kể chuyện đang kể về hội đèn lồng Nguyên Tiêu, tiên tử hoa đăng điệu múa kinh thiên, tâng bốc cô nương Thái Hà đến tận mây xanh, như thiên tiên hạ phàm, làm người nghe bên dưới vô cùng tán tụng, còn hỏi thăm nơi ở của vị cô nương này.

Lại nói về điệu múa kinh thiên của cô nương Thái Hà trong hội đèn lồng, lập tức danh tiếng vang dội khắp kinh thành, Triệu thị vì cảm kích nàng cầu tình với Hoàng thượng giúp gia phụ liền hào phóng mua tặng nàng một căn nhà ở kinh thành, cả nhà liền dọn đến đây sống, còn mở một cửa tiệm làm đèn lồng để mưu sinh, mỗi ngày các vương tôn công tử nghe danh tiếng của nàng kéo đến đây đông như kiến cỏ, phụ thân của Thái Hà không biết làm sao, chỉ có thể đăng biển mỗi ngày chỉ bán năm mươi chiếc đèn lồng, rồi đóng cửa tiệm để được yên tĩnh.

Chỉ là không ngờ vừa về đến nhà, bà mai lại chiếm đóng cả căn nhà, bốn năm bà mai mang theo sính lễ phong phú đến cầu thân, mẫu thân của Thái Hà, Tiền thị, rất vui vẻ kiên nhẫn ngồi nghe bà mai báo danh tính lễ vật nhà nào, các bà mai vừa dứt lời, Tôn Đại Thiên tức giận, đuổi thẳng các bà ra ngoài.

Đám bà mai làm mai mối cho người khác, trình độ ăn nói rất lợi hại, bình thường làm mai, không tốt cũng nói được tốt, nhiều nhất chỉ xem sắc mặt, chưa từng bị ai tổng cổ thẳng ra ngoài như thế, nhất thời không nhịn nổi, chống nạnh đứng trước cửa mắng vào:

– Chỉ là múa một điệu trước mặt Hoàng thượng, chẳng phải thiên kim tiểu thư gì, các công tử nhờ bọn ta đến cầu thân chính là để mắt nhà các ngươi, chỉ là tiệm bán lồng đèn thôi mà, có gì phải kiêu căng vậy, bộ có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng à, cũng phải xem lại coi mình có số mệnh đó không.

Tiền thị đứng bên trong, nghe bà mai bên ngoài mắng không lọt tai, càng không hiểu:

– Ta nói này phụ thân của Thái Hà, ông có ý gì? Bà mai đến cầu thân là chuyện tốt, vừa rồi mấy nhà nhờ mai mối vừa là phú thương vừa có quan lại, dù chỉ là thất phẩm, nhưng cũng làm quan trong kinh thành, ông đuổi người ta đi như vậy, sau này còn ai dám đến làm mai, chẳng lẽ ông định để Thái Hà không lấy chồng cả đời à?

Lão Tôn trừng mắt với vợ, rồi nhìn con gái đứng bên cạnh cửa lén lút nhìn quanh, lớn tiếng nói:

– Lão Tôn ta không phải nuôi không nổi nó, bà là mẹ ruột của nó, chẳng lẽ bà không muốn Thái Hà gả cho một nhà yêu thương nó thật lòng à. Phú thương đó hơn năm mươi tuổi, muốn cưới Thái Hà qua đó làm vợ kế, còn quan thất phẩm bà nói ở kinh thành, lại định cưới Thái Hà làm tiểu thiếp, mấy nhà như vậy, bà không đuổi họ ra, còn tươi cười chào đón họ, bà bị tiền làm mờ mắt rồi à? Gia thế này của chúng ta, mấy nhà lớn kia làm gì muốn cưới Thái Hà về làm chính thê, toàn muốn nó làm tiểu thiếp làm vợ kế, Thái Hà nhà chúng ta mới mấy tuổi chứ? Lúc đầu ta đã nói, đừng ở thành Kính Dương nữa, ngoan ngoãn về Đàm Huyện đi, đó mới là quê hương của chúng ta, vậy mà bà không nghe, nhất định đòi ở đây, bà có ý định này từ trước rồi đúng không.

Tiền thị bị Tôn Đại Thiên mắng một hơi, trong lòng bực tức:

– Tôn Đại Thiên, ta muốn con gái gả vào chỗ tốt thì có gì sai, từ khi ta gả cho ông, không có một ngày tốt lành, cả ngày không làm đèn lồng thì làm lồng đèn, vất vả lắm ông mới giành được hạng nhất trong hội đèn lồng Nguyên Tiêu, tưởng vậy sẽ có cuộc sống tốt hơn, kết quả chỉ là danh tiếng dễ nghe một chút thôi. Đúng, mấy người đó muốn cưới Thái Hà về làm vợ kế làm tiểu thiếp, nhưng tốt xấu gì cũng sống một đời phú quý, cơm áo không lo, chứ sống cả đời như ta đây này, ngay cả mua y phục cho mình cũng phải tích góp cả ba tháng trời mới đủ, Tôn Đại Thiên, ta cho ông biết, cuộc sống thế này ta chịu đủ rồi, ta tuyệt đối không muốn về chốn thâm sơn cùng cốc như Đàm Huyện kia nữa, hôn sự của Thái Hà, ta nhất định phải làm chủ.

Tôn Đại Thiên ném cây gậy trong tay một cái, cả giận nói:

– Ta không đồng ý để Thái Hà đi làm tiểu thiếp vợ kế cho người ta, trừ phi ta chết.

Tiền thị không ngờ ông lại nói ra mấy lời như thế, hậm hực quay về phòng, Thái Hà nghe tiếng mẫu thân đóng sầm cửa lại, mới từ từ bước ra khỏi sau cửa, vịn vai phụ thân nói:

– Cha, nữ nhi biết cha và mẹ muốn tốt cho con, cha là sợ con chịu ấm ức, mẹ thì sợ con chịu khổ, con biết hết, cha mẹ đừng vì con mà cãi nhau nữa được không?

Tôn Đại Thiên vỗ tay của nữ nhi, mặt mũi tràn đầy áy náy:

– Thái Hà à, là cha vô dụng, để hai mẹ con chịu khổ rồi.

Tôn Thái Hà lắc đầu, mỉm cười ngọt ngào:

– Không phải, cha rất giỏi, hoa đăng do cha làm đến giờ vẫn còn thắp trên lầu Quan Đăng kìa, cha chính là người cha lợi hại nhất trên đời.

Sự áy náy trên mặt Tôn Đại Thiên càng nhiều hơn, đang chuẩn bị đi vào nhà, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, tiếng đập cửa như nổi trống, như thể nếu còn không mở sẽ đập nát cửa ra, Thái Hà bận tâm nhìn cánh cửa lung lay sắp đổ, Tôn Đại Thiên vỗ vỗ vào tay con gái, trấn an rồi mở miệng hỏi:

– Ai đó?

Người bên ngoài đập cửa nghe thấy, lập tức một giọng nói hung thần ác sát truyền đến:

– Mau mở cửa, công tử nhà ta đến cầu thân.

Người ta đều nhờ mai mối đến cầu thân, vị này lại nói thiếu gia nhà mình đến cầu thân, không biết công tử nhà nào mà không có phép tắc như vậy, chắc hẳn không phải người tốt, Tôn Đại Thiên liền lên tiếng cự tuyệt:

– Ngại quá, tiểu nữ nhà ta tạm thời không có ý định thành thân, xin vị công tử này về cho.

Vừa nói xong, cánh cửa bị đạp văng, mấy gia đinh đứng ngay cổng, nhìn vào người ở trong với vẻ hung tợn:

– Ông thật to gan, cho thể diện mà ném đi, ông biết công tử nhà ta là ai không?

– Thái Hà, vào nhà đi con- Tôn Đại Thiên thấy đối phương quá hung hãn, ngang ngược vô phép, chắc chẳng phải người hiền lành, sợ đối phương gây ra chuyện vô lễ, liền bảo nữ nhi vào trong, nhưng Thái Hà thấy đối phương người đông thế mạnh, sợ phụ thân thiệt thòi, nói thế nào cũng không chịu vào.

Tôn Đại Thiên hết cách, chỉ có thể chắn trước mặt con:

– Công tử nhà ngươi chưa giới thiệu, ta đương nhiên không biết.

Gia đinh như cáo mượn oai hùm, mặt to như cái chậu, bắt đầu giới thiệu:

– Công tử nhà ta chính là công tử nhà Đại thống lĩnh cấm quân Mạnh đại nhân.

Tên gia đinh kiêu căng nói xong, một công tử áo gấm bước tới, mặc dù y phục sang trọng, nhưng không thể che hết vẻ láu cá trên người hắn, thấy Thái Hà đứng trong sân, đôi mắt lăm lăm, dâm tà nhìn nàng.

Thái Hà chưa từng thấy nam tử nào đường đột như thế, sợ đến nép sau lưng phụ thân, Tôn Đại Thiên không biết ai là Mạnh đại nhân, chỉ nghe qua cái tên này cảm thấy chắc hẳn là quan lớn, mà không ngờ công tử nhà quyền quý như thế lại lưu manh như phường chợ búa, nhìn chòng chọc cô nương chưa xuất giá nhà người ta như thế, Tôn Đại Thiên đẩy con gái vào trong nhà, gọi Tiền thị:

– Bà nó đâu, mau mau ra đây dẫn con gái vào nhà.

Tiền thị còn đang giận, vốn không muốn ra, nhưng nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tôn Đại Thiên, biết ông không phải người khinh suất, liền chạy ra, trông thấy một nam tử mặt hoa phục mà mặt mũi lưu manh nhìn chằm chằm Thái Hà không chút kiêng dè, mặc dù bà mong Thái Hà gả vào gia đình có tiền, nhưng loại nam nhân dê xồm xấu xa thế này, chẳng phải mối tốt, bà vội kéo Thái Hà vô trong.

Vị Mạnh công tử này thấy giai nhân bị giấu trong nhà, lập tức đuổi theo, bị Tôn Đại Thiên ngăn lại, Mạnh công tử nhăn nhó, chỉ vào lão Tôn không khách sáo nói:

– Ta nói này lão già, bổn công tử nhìn trúng con gái nhà ông là may mắn cho con gái ông lắm rồi, ta thấy ban nãy ông đuổi hết bà mai ra ngoài, nói không muốn để con gái mình làm thiếp, cho nên bổn công tử rất có thành ý, định cưới con gái ông làm chính thê, giờ sao, chẳng qua bổn công tử chỉ muốn thân mật với vị hôn thê sớm một chút, ông đừng không biết tốt xấu nhé.

Tôn Đại Thiên chưa từng thấy công tử nào lưu manh đến thế, không biết vị đại thống lĩnh cấm quân này là quan to cỡ nào, mà nuôi dạy ra đứa nhi tử hỗn hào như vậy, tự tới cửa cầu thân thì thôi, còn nói muốn thân mật sớm với con gái ông, quá khó nghe.

– Mạnh công tử, chuyện này không hợp thể thống, cầu thân là phải mời bà mai đến cửa cầu thân, làm gì có đạo lý đích thân đến cầu thân như thế, huống hồ lão phu còn chưa đồng ý gả con gái cho công tử, sao lại thành vị hôn thê của công tử được, Mạnh công tử, xin công tử chú ý lời ăn tiếng nói của mình, đừng làm nhục sự trong sạch của con gái của lão phu.

Mạnh công tử hừ một tiếng, đứng trong sân, hống hách nói:

– Trong sạch? Thế thì hôm nay bổn công tử muốn làm nhục sự trong sạch của con gái ông đấy, dù sao con gái ông không thể không gả cho bổn công tử, ông đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, về phần bà mối, nếu ông để ý như vậy, ta ra ngoài bắt đại một người cho ông là được chứ gì, dù sao cũng chỉ là vai phụ, nhưng nể mặt ông là nhạc phụ của bổn công tử đây, nên ta cho ông thể diện đấy.

Tôn Đại Thiên dù không tiền không quyền, nhưng cũng không thể để con gái khi không chịu vũ nhục như vậy:

– Mạnh công tử, nếu công tử còn như vậy, lão phu sẽ báo quan.

Mạnh công tử kia như nghe phải chuyện cười, bật cười ha hả:

– Báo quan, đồ nhà quê này, ông không biết đại thống lĩnh cấm quân là chức quan gì à, mười vạn cấm quân của toàn kinh thành đều do cha ta chưởng quản, quan binh tuần tra trên đường này, chỉ cần bổn công tử gọi một câu, bọn hắn sẽ đến đây lập tức, ông đòi báo quan à, ông cảm thấy quan phủ sẽ giúp ông? Ta cho ông biết nhé, tốt nhất nên biết thức thời, cô nương được bổn công tử xem trọng, thì những phú thương hay quan thất phẩm nhỏ bé kia không còn kẻ nào dám đến cửa cầu thân đâu, ông hãy ngoan ngoãn để ta vào trong đi, nhạc phụ tương lai của ta.

Nói xong hắn định xông vào bên trong, Tôn Đại Thiên đương nhiên không cho, liều mạng ngăn cản, bọn gia đinh cáo mượn oai hùm, xông lên đẩy Tôn Đại Thiên, Tôn Đại Thiên vốn yếu, mất thăng bằng, bị đẩy một cái té ngã, đầu đập vào bậc thềm trước cửa, hai mắt nhắm nghiền, ngất đi.

Thái Hà dù bị mẫu thân kéo vào trong nhà, nhưng luôn quan sát bên ngoài, sợ phụ thân bị hiếp đáp, thấy phụ thân bị bọn họ đẩy ngã, liền chạy ra:

– Cha, cha không sao chứ, cha, máu, nhiều máu quá.

Tiền thị thấy tay con gái đầy máu, cũng sợ hết hồn, liền nhào đến ôm Tôn Đại Thiên gào khóc:

– Ông này, ông không sao chứ, đại phu, mau gọi đại phu.

Thái Hà mơ mơ màng màng, vô cùng bi thương, nghe vậy vội đứng lên, không màng lễ nghi không màng tay đang dính đầy máu, lảo đảo chạy ra tìm đại phu, Mạnh công tử cùng gia đinh của hắn bị sợ hết hồn, không kịp ngăn cản nàng, sau khi hoàn hồn sợ xảy ra án mạng, cả đám mới vội vã tháo chạy.

Mùa xuân năm Nguyên Đức thứ mười bốn, hai mươi tám tháng giêng, đại sư chế tác lồng đèn giành hạng nhất Tôn Đại Thiên bị công tử nhà Mạnh đại thống lĩnh lỡ tay làm chết, cô nương Thái Hà dẫn theo mẫu thân đến nha môn Kinh Triệu đánh trống kêu oan, chấn động toàn kinh thành, nhưng cũng không chấn động bằng sự việc xảy ra trong cung.

Cố hầu gia của phủ Hộ Quốc Hầu ngay ngày khai triều đầu tiên sau lễ hội Nguyên Tiêu, bỗng nhiên dâng lên một bức thư họa, bên trên có vẽ một công tử khiêm nhường, bên hông đeo ngọc bội hình đài sen, lại nhìn gương mặt công tử nọ, càng nhìn càng giống đương kim hoàng đế, Hoàng thượng hỏi nguồn gốc, Cố hầu gia mới nói đây chính là vị công tử mà nữ nhi lưu lạc bên ngoài của ông trên đường hồi kinh gặp được.

Thiên tử thất thố giữa triều, lập tức phái cấm vệ quân đi tìm, Lại bộ Thượng thư Tô Hoài Viễn đột nhiên quỳ xuống, nhận tội trước mặt mọi người, bị người khác sai khiến vu oan Nguyên Phi mượn cớ về quê thăm viếng để thông dâm với kẻ khác, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, cắt chức Lại bộ Thượng thư ngay tại chỗ, tống giam vào thiên lao.

Hoàng thượng đối đầu với Thái hậu, Thái hậu một mực không nhận, ai ngờ Tô Hoài Viễn lại lấy ra bức thư Thái hậu gửi cho ông năm đó, Thái hậu kiên trì cho rằng bức thư là ngụy tạo. Sau mười ngày, công tử trên bức hoạ được cấm vệ quân dẫn về, đang bị trọng thương, cấm vệ quân nói trên được tìm y thì gặp được y đang bị hắc y nhân ám sát, cấm vệ quân đã bắt sống một sát thủ, sau khi bức cung, người nọ cung khai nhận sai khiến của Thái hậu, Thái hậu hết đường chối cãi, bởi vì là bậc trưởng bối, Hoàng thượng không trực tiếp xử lý Thái hậu, mà chỉ giam lỏng Thái hậu ở cung Thọ Khang, từ đây không được tham gia chính sự, còn đằng ngoại của Thái hậu là Triệu gia, bởi vì bắt cóc giết hại Tô Uyển Linh của Tô gia, từ đó tra ra có liên quan đến mấy chục vụ án lớn, trực tiếp bị phán xử trảm cả nhà.

Nhị hoàng tử xây dựng Tần lâu, dung túng thuộc hạ mua bán thiếu nữ vô tội cho quan viên tìm vui, bức tử, lén cấu kết với quan viên triều đình, bị Hoàng thượng phong làm quận vương, đày đến đất phong, Thần quý phi vì cầu tình mà quỳ trước điện một ngày, dưới cơn nóng giận, Hoàng thượng để bà đi cùng con trai.

Lại bộ Thượng thư Tô Hoài Viễn vì tự thú tại triều, bị phán lưu đày, trên dưới phủ Thượng thư bị biếm thành thứ dân, đợi mùng ba tháng hai năm Nguyên Đức thứ mười bốn thì trục xuất ra khỏi kinh.

Xuân Hi ra ngoài một chuyến, trở về liền kể với tiểu thư nhà mình.

– Tiểu thư, tiểu thư có nghe em nói không?

Tô Linh lườm lườm:

– Ta nói này Xuân Hi, mặc dù kể chuyện đều sẽ mở đầu thế này, nhưng mỗi ngày ta bị nhốt ở đây, ngoại trừ nghe tiếng mèo kêu thì là tiếng chó sủa, ta còn nghe không hiểu, ta có thể nghe được gì?

Xuân Hi biết tiểu thư bị Sở đại nhân cấm túc ở đây nên tức giận, bèn nói:

– Bây giờ ở ngoài sóng gió lắm, biểu thiếu gia cũng là sợ tiểu thư ra ngoài bị người khác phát hiện sẽ bị liên lụy vào, thực ra biểu thiếu gia rất thương tiểu thư, sợ tiểu thư buồn chán, cố tình sai em ra ngoài mua thật nhiền món ngon cho tiểu thư, còn kêu tiểu thư ráng nhịn, chờ xử lý ổn thỏa mọi chuyện ở đây, sẽ dẫn tiểu thư về nước Tề.

Tô Linh nhìn dáng vẻ mong chờ của nàng, không khỏi kinh ngạc:

– Tốt xấu gì em cũng là người Lê, ta đi nước Tề, em cũng muốn đi cùng, giờ ta không còn là thiên kim tiểu thư gì nữa đâu, sao ta thấy em háo hức nhiều vậy, rốt cuộc huynh ấy đã cho em lợi lộc gì?

– Đại nhân có cho em lợi lộc gì đâu, chỉ là em đã theo tiểu thư rồi, thì đương nhiên là người của tiểu thư, tiểu thư đi đâu thì em đi đó, coi như ở lại nước Tề đi, thì chúng ta cũng không thể ở thành Kính Dương này nữa, tiểu thư biết không? Phủ thượng thư bị tịch thu rồi, Tô thượng thư bị phán lưu đày, trên dưới phủ đều bị biếm thành thứ dân, phủ Thượng thư sụp đổ rồi.

Nhanh thế à? Tô Hoài Viễn bị lưu đày, đám người trong phủ bị biếm thành thứ dân, còn may còn may, xem ra hôm đó nàng giả đạo sĩ đến phủ, Tô Hoài Viễn đã tin nàng, nếu không phủ Thượng thư cũng không may mắn thoát khỏi cái chết như vậy.

Tô Linh ngồi dậy:

– Chuyện xảy ra khi nào?

– Chính là hôm nay, đại nhân bị lưu đày, lão phu nhân và phu nhân dẫn theo các chủ tử đứng ngoài thành đưa tiễn, ban đầu nô tỳ cũng muốn thay tiểu thư tiễn đại nhân một đoạn, nhưng sợ bị người khác nhận ra, mà vị Cao đại nhân kia cũng không cho nô tỳ đi lung tung, nên nô tỳ mua đồ xong liền quay về.

Tô Linh luôn ở trong tiểu viện này, Cao Kiệt canh giữ nghiêm ngặt, cô không trốn ra ngoài được, đương nhiên không nắm được tin tức gì, mấy hôm nay Sở Bạch và Nam Cung Ly Mặc không ở đây, không biết họ đang bận rộn chuyện gì, tóm lại gần đây Trương Tiềm bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi, chắc chuyện ở đây đã thu xếp thỏa đáng, không biết lúc nào sẽ khởi hành về nước Tề.

Đây chẳng phải là quá nhanh rồi! Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu, còn nữ chính trong truyền thuyết nữa, cô còn chưa gặp mặt nữa mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.