Xuân Hi thấy tiểu thư nhà mình khó chịu, tưởng tiểu thư nghe thấy phủ Thượng thư gặp biến cố, nhất thời không chịu đựng được, liền nói vài lời an ủi, nhưng tiểu thư cũng không vui lắm, nhìn lên bầu trời, liên tục thở dài.
– Tiểu thư, nô tỳ biết người muốn đi tiễn lão gia, nhưng giờ chắc lão gia đã đi hơn một dặm rồi, người có đuổi theo cũng không kịp. Còn phu nhân, dù sao cũng xuất thân Hầu phủ, Hầu gia và phu nhân đều là người lương thiện, còn lập tức phái người đến đón phu nhân về, lão thái thái còn tốt hơn, lão gia bị lưu đày, thì còn có Nhị lão gia và Tam lão gia mà, huống hồ nhà mẹ của Nhị phu nhân người biết rồi đó, buôn bán, cho mọi người cơm ăn vẫn được mà.
Nghe đến Dương gia, Tô Linh liền lắc đầu, Tô gia nếu vẫn còn hưng thịnh, hắn chắc chắn sẽ nịnh bợ, nhưng giờ Tô gia xuống dốc, cả một gia đình như thế, Dương gia đón cả nhà em gái mình về nuôi coi như không tệ, sao lại chịu tiếp nhận hết cả Tô gia, trừ phi Tô gia còn có thứ gì đó ông ta muốn.
– Sao Dương gia lại tốt bụng như thế?
– Lúc tiễn lão gia ở thành Nam, nô tỳ từ xa nhìn thấy, bọn hạ nhân trong phủ hầu hết đều không ở đó, nhưng tỷ muội ở Ngọc Trà viện chúng ta thì vẫn có mặt, rồi khi em đi ngang qua tiệm y phục của Dương gia, trông thấy bên trong cửa hàng toàn là bao tay, khăn quàng cổ, áo choàng do người thiết kế, lại còn kinh doanh không tệ nha, em đoán, lão thái thái sở dĩ giữ lại đám tỷ muội trong viện chúng ta chính là muốn Dương gia đứng ra tiếp quản cục diện rối rắm này, dù sao văn tự bán thân của đám nha hoàn cũng nằm trong tay lão thái thái, Dương gia muốn tiếp tục buôn bán mặt hàng này, nhất định phải cần kỹ thuật đan len của những nha hoàn này, dù xuất tiền mua, cũng có thể để cả nhà dễ thở một chút, huống hồ, lão thái thái nhất định sẽ không dễ dàng bán những nha đầu này đi đâu.
Tô Linh không ngờ nàng bày trận lớn như thế, kết quả bản thân không kiếm được đồng nào, lại tác thành cho người của Tô gia, nhưng vậy cũng tốt, trong lòng cô cũng không hi vọng mọi người sống khổ cực, chỉ là thủ đoạn của người nhà họ Dương, chỉ sợ không can tâm để lão thái thái khống chế, coi như lão thái thái không bán những nha đầu đó đi, thì người nhà họ Dương không tìm cách khác à?
– Dương gia cũng chẳng tốt lành gì, nhìn lúc trước Dương thị sai hai nha hoàn đến học nghề mà xem, định bụng học lén rồi, nếu họ cho đám nha hoàn này chút lợi lộc, để nha hoàn truyền nghề lại cho họ, thì kim bài trong thay lão thái thái cũng chẳng còn tác dụng.
Xuân Hi làm sao nghĩ được đến mức ấy.
– Chắc không đâu, lão thái thái rất thông minh, huống hồ vẫn còn Tam gia mà.
– Lúc trước người của Tô gia đã quen ỷ vào quan uy, bây giờ quan uy không còn, thì không còn là đối thủ của Dương gia, chi bằng cứ mang những nha đầu có tay nghề bán cho Dương gia đi, rồi dẫn theo cả nhà quay về phủ, dù Hoàng thượng đã niêm phong hết tài sản của phủ, nhưng ruộng đất của tổ tiên Tô gia thì không bị tịch thu, thực sự không được thì họ có thể trở về làm nông, sống tạm qua ngày, chỉ là không biết họ đã quen với cẩm y ngọc thực, có thể xắn ống quần lội ruộng, vác cuốc cày đất nữa không.
Trên dưới Tô gia, có lẽ trừ lão thái thái ra, thì những người khác ngay cả ruộng bùn còn chưa thấy qua, nói chi đến việc nhà nông.
– Vậy thì làm sao đây? Hiện tại chúng ta đâu giúp được gì!
Đúng vậy, quả thực không thể giúp, nhưng mà tục ngữ có câu, trong cái rủi còn có cái may, tài sản phủ Thượng thư bị niêm phong, nhưng cửa tiệm cô mở cùng Dương gia vẫn thuận lợi khai trương, chứng tỏ tài sản của cô không hề bị niêm phong, cửa tiệm này đã đăng ký ở công bộ rồi, nếu Dương gia giở trò, dù có học hết kỹ thuật đan len, thì lợi nhuận của tiệm này vẫn có một phần của lão thái thái, dù sao trên khế ước cũng ghi rõ, sổ sách chia bốn:sáu, Dương gia và Tô nhị gia bốn, một mình cô chiếm sáu phần, nói cách khác, đây chính là di sản của cô, Từ thị và lão thái thái đều có thể lấy.
– Xuân Hi, ta muốn ra ngoài một chút, em giúp ta nhé.
Xuân Hi vẻ mặt chối từ:
– Tiểu thư, vị Cao đại nhân kia hung dữ lắm, còn nói nếu người trốn, thì sẽ giết chết em.
Tô Linh vỗ vỗ vai nàng:
– Yên tâm đi, ông ta chỉ dọa em thôi, không dám làm thật đâu, mà ta chỉ ra ngoài một chuyến, chứ không phải một đi không trở lại, ta mà muốn chạy trốn thì nhất định sẽ dẫn em đi cùng.
Xuân Hi vẫn rất lo:
– Nhưng đích thân Cao đại nhân đứng canh ở cửa sau, cửa trước thì có chưởng quầy Trương Tiềm, mấy con chó hắn nuôi mũi tính lắm, người không trốn được đâu.
– Yên tâm đi- Tô Linh nhướn mày- Nếu là hai hôm trước, có lẽ còn làm khó được tiểu thư nhà em, nhưng giờ thì không, lát nữa em ngoan ngoãn đợi trong phòng, nếu có người đến hỏi, em cứ nói ta mệt nên ngủ rồi, họ sẽ không dám vào đâu.
Họ không dám, nhưng nếu biểu thiếu gia quay về, thì thiếu gia sẽ vào, người nào dám ngăn cản, nhưng nàng cũng biết, chuyện mà tiểu thư đã quyết, không ai có thể ngăn cản, thế là nàng đành ngậm miệng, nhìn tiểu thư nhà mình lôi bộ áo vải vô cùng tầm thường trong tủ áo ra thay vào, rồi mới ngồi xuống trước gương vẽ vẽ một hồi, nàng muốn đi tới đều bị ngăn cản, qua hồi lâu, cuối cùng cô cũng vẽ xong, xoay đầu lại, nháy mắt mấy cái với Xuân Hi:
– Sao, đẹp không?
Xuân Hi phải cố nhịn lắm mới không bật cười thành tiếng, Tô Linh búi tóc ra sau đầu, đỉnh đầu cài một chiếc bông đỏ thẫm to tướng, không biết cô lấy ở đâu ra, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành lại bị cô bôi đen đến không nhận ra, lông mày dài mảnh như yêu quái, vành mắt đen thui, hai má thì đỏ như mông khỉ, môi đỏ chót như máu, dáng vẻ muốn buồn cười bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
– Tiểu thư, người muốn nghe lời thật lòng hay giả dối?
Tô Linh vẻ mặt chân thành, chỉ là gương mặt hóa trang kia càng chăm chú nhìn thì càng thấy buồn cười.
– Đương nhiên là nói thật rồi.
– Khó coi chết được- Xuân Hi chân thành đáp- Hay tiểu thư nói với Cao đại nhân một tiếng đi, để Trương chưởng quầy hóa trang giúp người, người cứ vậy đi ra ngoài sẽ hù chết người ta đó.
– Thứ ta muốn chính là khó coi đó, em nói xem, ta cứ vậy đi ra ngoài, người bên ngoài có thể nhận ra ta không?
Xuân Hi thành thật lắc đầu:
– E rằng phu nhân gặp tiểu thư cũng sẽ không nhận ra.
Mẹ ruột cũng không nhận ra, tốt lắm, thứ cô muốn chính là hiệu quả này.
– Ta đi đây, nhưng em diễn thật một chút nhé, đừng để họ Cao nhìn ra sơ hở- Tô Linh nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn quanh quất, xác định không có ai, mới nghênh ngang đi ra. Trong sân không một bóng người, Cao Kiệt canh giữ cửa sau, cửa trước có Trương Tiềm trông coi, võ công của cô còn chưa hồi phục, bức tường cao hơn ba mét với cô mà nói đúng là khó hơn lên trời, đương nhiên không phải hoàn toàn hết cách, bởi vì trong sân có một cây hòe, nếu leo lên cây hòe, nhảy qua bờ tường, rồi nhảy xuống dưới vẫn không thành vấn đề, nhưng Cao Kiệt cũng đề phòng cô leo cây vượt tường trốn, nên dưới gốc cây cột một con chó.
Con chó này từ ban đầu đã không nhận người, vô cùng không khách sáo với cô, sau đó mỗi ngày cô đều mang thịt đế hiếu kính với đại ca chó này, cuối cùng nó trông thấy cô không còn sủa nữa, Tô Linh còn đặt tên cho nó, gọi là Khiếu Thiên.
Tô Linh đi đến dưới tàng cây, Khiếu Thiên thấy cô vô cùng vui vẻ vẫy đuôi, tưởng cô lại cho nó ăn, Tô Linh sờ đầu nó, khẽ nói:
– Khiếu Thiên ngoan, đừng sủa, chị phải ra ngoài một chút, trở về sẽ mang xương đến cho cưng.
Khiếu Thiên lại càng vẫy đuôi.
Tô Linh lại sờ đầu nó, lần nữa ngó quanh xem có ai không, vén váy lên, bắt đầu trèo cây, cũng may lúc nhỏ cô đu xà đơn cực gỏi, leo cây đương nhiên không thành vấn đề, chỉ vài động tác đã leo tới chạc cây, nhắm bờ tường nhảy qua, Khiếu Thiên không biết là đang nhắc nhở cô cẩn thận hay gì, đột nhiên ẳng lên một tiếng, cô hết hồn suýt té xuống, vội vàng ra dấu im lặng, Khiếu Thiên nghe lời nằm xuống đất vẫy đuôi.
Tô Linh lần nữa xác định không có ai, mới vội trèo qua bờ tường, nhìn độ cao ba mét, quyết định nhảy xuống, bên dưới là đường đá cứng ngắt, vì đề phòng bị ngã trật chân, khi tiếp đất cô lăn vài vòng, đứng lên phát hiện không sao, không khỏi trầm trồ sao mình lại thông minh quá, phủi cát đất trên người, bỗng phát hiện bông hoa trên đầu bị rơi mất, không thể để thế được, sẽ ảnh hưởng đến khí chất bây giờ của cô, thế là cô vội nhặt lên, định cắm lên đầu, một chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh tới, Tô Linh nhìn xe ngựa kia, chết cha quen quá, vội tìm chỗ núp, nhưng đi một vòng phát hiện không chỗ nào trốn được, chỉ có thể che mặt đi ngang qua.
Cũng may người đánh xe không nhận ra cô, chỉ là cảm thấy sao nước Lê lại có một nữ nhân xấu xí đến mức đó, còn dám ra đường dọa người, hắn liếc nhìn một chút, không chú ý hòn đá trên đường, bánh xe cán qua, xe lắc lư một chút, hắn vội ghìm dây cương, xin lỗi:
– Thiếu chủ, là ti chức không cẩn thận, người không sao chứ.
Nam Cung Ly Mặc vén rèm lên, thấy sắp đến nơi:
– Hóa ra đến rồi à, đường bằng phẳng như thế sao lại xốc nảy dữ vậy.
Người đánh xe nào dám nói dối, nhìn qua Thiếu chủ đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, đáp rành rọt:
– Mới có nữ nhân dáng vẻ quá mức dọa người, ti chức nhất thời quên nhìn đường.
Nam Cung Ly Mặc nhíu mày nói:
– Xấu cỡ nào mà khiến ngươi sợ đến nỗi không nhìn đường vậy?
Hắn nhìn ra sau xe ngựa, Tô Linh đúng lúc quay đầu lại xem có bị nhận ra hay không, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều bị dọa sợ chết khiếp.
Nam Cung Ly Mặc vội buông rèm xuống, liên tục kinh hãi:
– Trời đất quỷ thần ơi, nữ nhân xấu như thế sao lại thả nàng ta ra ngoài để làm nguy hại xã hội vậy? Đi, đi mau lên, bổn công tử muốn về nhà rửa mắt cho sạch.
Người nọ đang định đánh xe, Sở Bạch đột nhiên mở mắt hỏi:
– Vừa rồi nàng ta đứng ở đâu?
Người đánh xe không biết lý do tại sao thiếu chủ lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp:
– Đứng ngay ngoài viện của chúng ta.
Sở Bạch nheo mắt, nghĩ đến điều gì, vén rèm lên nhìn ra đầu phố, vẻ mặt lạnh lẽo hỏi:
– Người đâu, đi hướng nào?
– Bẩm thiếu chủ đã đi về hướng bắc.
Sở Bạch nhíu mày:
– Đuổi theo.
Người đánh xe dạ một tiếng, Nam Cung Ly Mặc nhìn ánh mắt Sở Bạch lập tức phản ứng lại, giục người đánh xe:
– Kêu ngươi đuổi theo thì đuổi đi.
– Dạ dạ dạ, ti chức đang đuổi theo đây – Người nọ quay đầu xe, xe ngựa chậm rãi chuyển bánh, giọng Sở Bạch lần nữa truyền đến:
– Nhanh chút.
Người nọ không hiểu nội tình, vừa cảm thán khẩu vị của Thiếu chủ sao lại nặng như thế, nghe thấy cô nương xấu như thế vậy mà còn hăng hái đòi đuổi theo, nghe giọng thiếu chủ, hình như còn rất nóng lòng, nếu hắn đuổi không kịp, chắc sẽ bị mắng, nghĩ vậy, hắn vụt roi ngựa, xe ngựa chạy nhanh hơn.
Tô Linh rẽ vài con phố, cuối cùng cách Thập Cửu Nhai một đoạn xa, mới yên tâm hơn chút, may mà cô chạy nhanh, may mà cô hóa trang rất khéo, nếu không vất vả leo tường ra thì lại bị tóm rồi.
Cũng không biết người Tô gia được sắp xếp ở đâu, thành Kính Dương rộng lớn vậy, chỉ sợ tìm tới tối cũng tìm không ra, vẫn nên tìm người hỏi thăm đã, dù sao chuyện phủ Thượng thư bị xét nhà lớn như thế, bách tính nhất định sẽ rất chú ý, dân chúng vô cùng thích mấy tin giật gân thế này, cũng rất thích xem náo nhiệt, các quý nhân từng rất giàu sang phú quý từ trên thiên đàng rớt xuống địa ngục, ai cũng muốn xem trò cười này, Dương gia hẳn nhiên cũng không giúp họ che giấu, cho nên không khó để thăm dò ra.
– Đại ca, ta muốn hỏi một chút…- Tô Linh nắm một người trên phố, đang định mở miệng hỏi thăm, người kia vừa thấy cô liền làm ra vẻ mặt buồn nôn, trực tiếp xua tay.
– Cút mau, xấu quá đừng ra đường dọa người, ta không biết gì hết.
Ơ! Cái người này!
Tô Linh chống nạnh, vô cùng không cam lòng:
– Xấu thì sao hả, chưa từng nghe qua ca khúc, xấu xí thì sống lâu, đẹp đẽ sẽ mau già, ta tình nguyện làm một người quái dị, tự tin và đáng yêu à.
Người kia ra vẻ khó nói, không phản bác được, cuối cùng chỉ có thể chỉ vào mũi cô mắng:
– Ngươi bị bệnh à.
Tô Linh thấy hắn bỏ đi, đành đi tìm người khác hỏi tiếp, vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một người đứng sau lưng mình, người kia cao hơn cô rất nhiều, trên người mặc y phục màu xanh sang quý, cô vừa ngước lên vừa mở miệng hỏi:
– Vị công tử này, xin hỏi…
Cô còn chưa hỏi xong liền sợ đến quay đầu đi thẳng, vị công tử nọ chân khá dài, cô đi ba bước thì hắn hai bước đuổi kịp, chặn đường cô lại, giọng nói cố tình kéo dài:
– Ai da, cô nương à, cô nương chẳng phải có chuyện muốn hỏi à, sao chưa hỏi xong đã đi rồi, ta còn đang chờ cô nương hỏi ta đấy.
Tô Linh nhìn vẻ mặt như cười như không kia, liền biết hắn đã nhận ra mình, không khỏi tuyệt vọng, chỉ vào mặt mình nói:
– Ta hóa trang thành cái dạng này rồi, ngươi còn có thể nhận ra à?
Nam Cung Ly Mặc dùng mắt ra hiệu cô nhìn bên góc đường, chiếc xe ngựa quen thuộc lặng lẽ đỗ ở đó, rõ ràng là đang chờ người, bên tai truyền đến giọng nói “gợi đòn” của Nam Cung Ly Mặc:
– Tô cô nương, cô hóa trang như vậy, quả thực rất kỳ lạ, suýt nữa ta phải chạy về rửa mắt rồi, ta không nhận ra cô nương đâu, là người đó đã nhận ra cô nương.
Tô Linh nhớ lúc nãy trong xe ngựa chỉ có mỗi Nam Cung Ly Mặc thò đầu ra nhìn, Sở Bạch không trông thấy cô, làm sao nhận ra?
– Tô tiểu thư, mời, chủ tử còn đang đợi cô đó- Nam Cung Ly Mặc vô cùng cung kính bày ra tư thế mời, chỉ là vẻ mặt có chút không vui, càng giận hơn chính là, người qua đường trông thấy cả hai đứng một chỗ, đều để lộ vẻ mặt hết hồn, tiếc hận, đau lòng, lắc đầu ngao ngán bỏ đi.
Tiếc hận cái rắm, Nam Cung Ly Mặc thế này các người liền tiếc hận, còn đau lòng sầu não, nếu trông thấy Sở Bạch đứng cùng cô lúc này, không chừng tiếc hận đến sinh bệnh tim luôn đó!
Tô Linh hừ với đám người một tiếng, nghênh ngang đi về hướng xe ngựa.