– Quan gia tha mạng, bọn ta không dám làm chuyện thất đức này nữa đâu, quan gia tha mạng!- Hai tên đào trộm mộ lấy xác nữ làm đám cưới ma sợ hết hồn, nhìn thấy người đến mặt mũi nghiêm nghị, trường kiếm trong tay phát ra hàn quang, liền cho rằng gặp phải người của quan phủ, suýt nữa tiểu ra quần, ném cuốc đi quỳ xuống liên tục dập đầu xuống đất.
– Ta hỏi các ngươi mấy câu, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn trả lời, chúng ta sẽ tha cho- Tô Linh từ sau lùm cây chậm rãi đi ra, đứng lại trước mặt họ.
Người đào mộ ngưng dập đầu, ngước lên nhìn người đang nói, người nọ một thân áo vải, trên mặt dù có chút son phấn còn lưu lại chưa lau sạch, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra được là một mỹ nhân, nghe giọng, dường như là một mỹ nhân còn trẻ tuổi, họ vốn tưởng gặp phải quan phủ, hiện giờ xem ra, chắc là gặp được khổ chủ gì rồi, thế như an táng ở chỗ này chắc hẳn không phải nhà giàu có gì mới đúng, xem cách ăn mặc của ba vị này, ngoại trừ cô nương nói chuyện trông hơi bẩn thỉu nghèo túng một chút, hai vị còn lại y phục cũng chẳng có gì đắt tiền, mà tiểu cô nương đứng sau công tử kia, xem tướng mạo khí độ, nhìn thế nào cũng là người có tiền.
Có tiền như thế, còn an táng thi thể người nhà ở chỗ này?
Người đào mộ đầu đầy chấm hỏi, nhưng không dám hỏi ra miệng, chỉ hận hôm nay ra đường không coi ngày, không đào được thi thể, còn bị bắt quả tang.
– Cô nương, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi, tiểu nhân cam đoan biết gì nói đó.
Người còn lại nói:
– Đúng đúng đúng, cô nương cứ việc hỏi đi.
Tô Linh thấy hai người này cũng biết điều, gật đầu nói:
– Ta hỏi này, Phùng nhị ban nãy hai người nhắc đến, con trai ông ta giờ ở đâu?
Người trộm mộ còn tưởng cô hỏi họ đào phần mộ nào, không ngờ tiểu cô nương này lại muốn nghe ngóng chuyện về Phùng Nhị, thế nhưng con trai nhà họ Phùng đã phái người đến uy hiếp họ, không cho họ nói bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn, nếu để tên đó biết, không chừng sẽ cho người đến giết họ mất.
Tên trộm mộ do dự, tròng mắt đảo quanh, Tô Linh xem chừng chắc đang định nói dối rồi đây, liền ra hiệu cho Thạch Duy Giai (anh thị vệ đã có tên), Thạc Duy Giai rất phối hợp, không nhìn Thiếu chủ nữa, mà trực tiếp kề kiếm đến gần hơn ba phần.
– Đừng đừng đừng- Tên trộm mộ thấy ớn lạnh khi lưỡi kiếm dán chặt lên cổ mình, sợ đến tỉnh táo, tên tiểu tử Phùng gia kia không tha cho hắn thì sao, không chừng bây giờ hắn phải đi chầu Diêm Vương sớm rồi, tục ngữ nói giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt, vẫn là giữ mạng trước quan trọng hơn.
– Cô nương, có chuyện gì thì từ từ nói, tiểu nhân nói hết cho cô, đừng giết tiểu nhân- Tên trộm mộ chắp tay, liên tục cầu xin.
– Vậy thì nói đi, nhiều lời thừa thãi quá, con trai Phùng gia kia bây giờ ở đâu?
– Cụ thể thì tiểu nhân không biết, bởi vì hắn vốn là đồ giả, lúc tiểu tử đó chào đời chính mẫu thân ta đi đỡ đẻ, vậy mà hắn nói bản thân là con trai thất lạc của một vị quan lớn nào đó, đúng là nhảm nhí, mẫu thân hắn còn chưa từng rời khỏi thôn chúng ta, thôn của chúng ta mấy năm nay chưa từng có người ngoài đến, cho nên tiểu tử này chắc chắn là con cháu Phùng gia.
Người này rốt cục là viết sách hay đào trộm mộ vậy, hỏi hắn một đằng, hắn trả lời một nẻo, còn khai ra gốc gác Phùng gia làm gì, Tô Linh nhướng mày, giận dữ nói:
– Nói vào trọng điểm.
– Dạ nói dạ nói, cô nương đừng tức giận. Vị quan lớn kia tên gọi là gì thật sự tiểu nhân không biết- Cảm thấy lưỡi kiếm kề bên cổ sắp cứa đứt da rồi, hắn sợ đến la oai oái- Tiểu nhân nói thật đó, nhưng mà tiểu nhân nghe thuộc hạ của hắn gọi hắn là Mạnh thiếu, chắc là họ Mạnh đó.
Quả đúng là hắn.
Tô Linh nhớ đến nam tử mặt gian trá theo Mạnh Hoài Sơn đến phủ Thượng thư phúng viếng, mặt mũi láu cá, không biết Mạnh Hoài Sơn nghĩ thế nào, dù sao ông ta cũng xuất thân là đại hiệp, năm xưa tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, hơn nữa nhìn tướng mạo cũng biết, con trai không giống cha thì cũng phải giống mẹ chứ, vậy mà cũng nhận không ra, e rằng nhiều năm trôi qua nên quên mất mặt mũi của thê tử luôn rồi.
Nghĩ đến tên Mạnh Dung ngu ngốc kia, lúc nào cũng khắc ghi gia huấn Mạnh gia, sao cô lại cảm thấy Mạnh Hoài Sơn đúng là người cha cặn bã, con trai ngày ngày ở trong thư viện lại không nhận ra, đi xem con trai của tên trộm mộ là con ruột mình.
Cô vốn nghĩ rằng, trong truyện Mạnh Dung và cha ruột của y nhận lại nhau toàn bộ đều nhờ duyên phận, không ngờ giữa chừng lại gặp khó khăn trắc trở thế này.
– Phần mộ Phùng gia đào ra thanh kiếm đó ở đâu?- Tìm nãy giờ cô vẫn chưa tìm ra, không biết Mạnh Dung an táng mẫu thân y ở đâu, lại bị mấy tên trộm mộ đào bới lên hết, không biết y có biết chuyện chưa, nếu biết rồi, chắc y sẽ không chịu nổi, không biết sẽ gây ra chuyện quá khích gì nữa.
Chuyện này tên đào mộ biết, vội nói:
– Cái này thì tiểu nhân biết, sát dưới chân núi bên kia. Người đem chôn chắc không có kinh nghiệm, cũng không coi thầy phong thủy, tìm một chỗ trống liền an táng, cái hố đó trời vừa mưa xuống liền đọng nước, thực sự không phải chỗ tốt gì.
– Ngươi biết vậy à, vậy sao không đi xem phong thủy giúp người ta chọn nơi đặt mộ phần cũng là một công việc, cần gì phải làm chuyện thất đức thế này.
– Cô nương nói phải, lần này tiểu nhân trở về lập tức đổi nghề, từ giờ không làm mấy chuyện thất đức thế này nữa.
Thạch Duy Giai thu kiếm về, tên trộm mộ thở phào, chống tay xuống đất đứng lên đi trước dẫn đường:
– Cô nương, hai vị đại gia, mời bên này.
Trường kiếm của Thạch Duy Giai hù dọa tên còn lại, người nọ đang định cầm cuốc lên, bị hắn hù đến giật mình, cả cần câu cơm của mình cũng không dám cầm, run rẩy đi theo, đi khoảng trăm mét, cuối cùng tìm được ngôi mộ bị đào trộm ở chỗ trũng nhất, Tô Linh đi vào xem xét, có hai ngôi mộ, một cái có cắm bảng gỗ phía trước, bên trên có viết “Linh vị của từ mẫu Mạnh Điền, tên Hương Linh”, trước mộ phần còn có bày hoa quả, trên đất còn tiền giấy đốt dở, nhang đã cháy hết, nhưng tàn hương và tro giấy dường như còn rất mới, đêm trước vừa mới mưa, tàn hương này lại mới, rõ ràng sau đêm qua đã có người đến tế bái.
Chẳng lẽ Mạnh sư huynh đã đến? Vậy huynh ấy có phát hiện ra mộ phần của mẫu thân mình bị người ta đào bới không? Phần mộ thứ hai này xem ra…
– Các ngươi đào trộm mộ xong có lấp lại như cũ không?- Tô Linh nhìn tên trộm mộ.
– Chuyện này đương nhiên, như bãi tha ma bên kia, bình thường không cần lấp lại, dù sao cũng là mấy thi thể vô chủ, còn những ngôi mộ này, có người chôn cất lập bài vị, tất nhiên sau này sẽ có người đến tế bái, lấp lại mộ để tránh phiền phức.
– Hừ, các người làm ra mấy việc thất đức thế này, nửa đêm giờ Tý không sợ ma gõ cửa, lại sợ phiền toái từ người sống, xem ra các nghề đào trộm thi thể này của các ngươi, sống cũng đường hoàng lắm.
– Cô nương quá khen rồi, không biết cô nương còn muốn hỏi gì nữa không, nếu hết rồi, chúng tiểu nhân xin đi trước- Tên trộm mộ ngoài miệng đang hỏi Tô Linh, ánh mắt lại nhìn nam tử thanh tú đứng sau cô, người thông minh nhìn qua liền biết vị công tử cầm kiếm kia là đang nghe theo vị công tử thanh tú này.
– Chỉ cần ngươi nói cho ta biết tên của con trai Phùng gia, quê quán, còn có tên thật của Phùng Nhị, ta sẽ để ngươi đi- Nghề đào trộm mộ quả thực rất thất đức, nhưng hiện tại cô cũng là người không có hộ khẩu, còn hóa trang thành bộ dạng xấu xí thế này, chính là muốn để người khác không nhận ra, đương nhiên không thể giải họ đến báo quan, nếu dẫn lửa thiêu thân thì mất nhiều hơn được.
– Phùng Nhị tên thật là Phùng Sấm, con ông ta tên Phùng Minh, đều là người thôn Liễu Thụ, cô nương, tiểu nhân đã nói cho cô biết rồi, có thể đi được chưa?
– Biến đi, biến đi – Tô Linh gật đầu.
Thạch Duy Giai nhìn Thiếu chủ, Sở Bạch nghiêng đầu, ánh mắt tĩnh mịch nhìn hắn một cái, lại nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của hai tên trộm mộ, Thạch Duy Giai lập tức hiểu ý, nhân lúc Tô Linh không chú ý, rón rén lùi lại, rồi nhanh chóng đuổi theo họ.
Hai người kia đã thấy mặt của Thiếu chủ và Tô cô nương, để tránh chuốc rắc rối không cần thiết, chúng phải chết.
Hai tên nọ sợ quá, chạy được nửa dặm đường, một người nhớ ra đã bỏ quên cuốc ở trong rừng, liền muốn quay về nhặt, bị người kia giữ lại:
– Ngươi không muốn sống nữa à, quay lại làm gì, vừa rồi tên cầm kiếm kia chắc chắn từng giết người, trên lưỡi kiếm toàn mùi máu tanh, ngươi muốn quay lại chịu chết à?
– Nhưng cuốc còn trong rừng, đây chính là cần câu cơm của chúng ta.
– Cuốc xẻng gì nữa, lo mà giữ mạng đi, lúc nãy ta đã nói tên thật của hai cha con Phùng gia rồi, ngươi cũng biết tên lưu manh Phùng Minh đó, chắc chắn không bỏ qua cho chúng ta, mà cô nương ban nãy còn cố tình hỏi quê quán của Phùng gia, đây chính là hỏi rõ ràng xong quay về báo quan, không bao lâu quan phủ sẽ bao vây thôn Liễu Thụ, đào mộ trộm thi thể chính là tội lớn, ai cũng không thoát được, bây giờ nhân lúc này, chúng ta dẫn theo mẹ già con cái chạy trốn đi.
Người còn lại nghe xong mặt biến sắc, lập tức không màng cuốc xẻng gì nữa, nhanh chân chạy đi, người nọ mắng một câu, đuổi theo, chỉ là họ chạy không được bao xa, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng xé gió, mà ngọn cỏ ven đường lại không lay động, cơn gió này từ đâu đến, hắn vừa quay đầu lại, một bóng đen đã xẹt đến trước mắt, chưa kịp phản ứng, mũi kiếm lạnh lẽo đã cứa đứt cổ họng hắn, hắn trợn mắt, hai tay ôm cổ, vẫn không thể ngăn máu tươi trào ra, hai đầu gối mềm nhũn, hắn quỳ rạp xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, hắn thậm chí chưa kịp nhắm mắt lại, đã tắt thở.
Thạch Duy Giai vung trường kiếm trong tay lên, bởi vì thế kiếm nhanh, trên kiếm thậm chí không dính nhiều máu, ánh mắt y lạnh lẽo nhìn người còn lại nằm dưới chân từ từ giãy giụa, giọng như diêm la:
Tô Linh quỳ xuống bái lạy trước mộ phần của mẫu thân Mạnh sư huynh, mới quay đầu hỏi Sở Bạch:
– Biểu ca, huynh nghĩ Mạnh sư huynh có nhìn ra được phần mộ của mẫu thân mình đã bị đào bới rồi không?
Sở Bạch nhìn hành động của cô, sắc mặt không vui:
– Nàng đặc biệt ra khỏi thành đến bãi tha ma này là vì Mạnh Dung?
Tô Linh nghe ra câu hỏi này của y có chút không vui, mặc dù không rõ tại sao y lại không vui, vẫn đáp:
– Huynh có biết lúc ở thư viện, huynh ấy đã giúp muội rất nhiều không, nếu như không có Mạnh sư huynh, muội sẽ không tiến bộ nhanh như vậy, huynh ấy không chỉ là sư huynh của muội, còn là bạn của muội, cho nên muội muốn giúp huynh ấy.
Sở Bạch nheo mắt, lúc ở thư viện tình cảm của nàng ấy và Mạnh Dung còn có Dương Dung quả thật không tệ, khi đó nàng theo hắn đến thư viện Lộc Sơn, ngày nào cũng nghĩ cách tiếp cận hắn, sau đó nàng nói nhất định phải dựa vào nỗ lực của bản thân để vào lớp Ất, thì không thấy người đâu nữa, nhiều lần hắn tình cờ đến lớp Đinh, quả thật có nhìn thấy Mạnh Dung dạy võ công cho nàng. Thế nhưng dù như vậy, sự coi trọng của nàng với Mạnh Dung dường như vượt trên mức bình thường, dường như không đơn giản chỉ là bằng hữu huynh muội.
Nàng mới mở miệng hỏi Phùng Minh đến nhà ai, đối phương chỉ trả lời mập mờ một chữ Mạnh, vậy mà nàng lại không hỏi nữa, dường như đã biết là nhà họ Mạnh nào. Trong kinh thành, đại hộ họ Mạnh không mười hộ cũng có tám hộ, làm quan trên triều cũng có năm vị họ Mạnh, quyền thế lớn nhất, nhận được thánh ân nhiều nhất đương nhiên là Đại thống lĩnh cấm quân Mạnh Hoài Sơn, nhiều người như thế, nàng quả quyết thế nào được?
Hay là, nàng đã biết trước đó là ai rồi?
Trước đó vài ngày, Mạnh đại thống lĩnh chưa từng lấy vợ bỗng nhiên tuyên bố đã tìm được con trai, còn dẫn theo hắn đi lung tung, muốn giới thiệu con trai cho mọi người biết, nhưng vị Mạnh công tử này vừa mới nhận tổ quy tông không được bao lâu, liền dính đến một vụ án mạng, bởi vì cưỡng ép cầu thân, hại chết phụ thân của cô nương Thái Hà – cô nương dâng múa trong hội đèn lồng Nguyên Tiêu, vụ án đến tay phủ doãn Kinh Triệu, hôm nay đăng đường thẩm tra, chẳng lẽ nàng ấy biết chuyện này, cho nên mới cố tình đi điều tra?
– Hình như nàng biết thân phận thật sự của hắn là gì- Sở Bạch nói chắc, đôi mắt tĩnh mịch sáng rực nhìn cô, Tô Linh không biết ứng phó thế nào, muốn nói dối cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể trốn tránh ánh mắt của hắn, nửa đùa nửa thật đáp.
– Muội chỉ là hơi hoài nghi, lúc trước Mạnh sư huynh trên đường bán kiếm chôn mẹ, muội đã ra tiền để huynh ấy an táng mẫu thân, lại không lấy kiếm của huynh ấy, huynh ấy liền an táng bảo kiếm cùng với mẹ mình, nói là để lại kỷ niệm cho mẫu thân, lúc nãy muội nghe hai tên đó nói Phùng Minh mang bảo kiếm để nhận cha, vô tình nghĩ tới Mạnh sư huynh, mà huynh không cảm thấy Mạnh Dung và Mạnh đại thống lĩnh nhìn có hơi giống nhau à?
Sở Bạch nghĩ đến khuôn mặt của hai người họ, quả thực giống nhau mấy phần, nhưng tổng hợp lại ngũ quan trên gương mặt thì không giống lắm.
Nhưng Sở Bạch không tin nàng lắm, bởi vì nàng hoàn toàn không nói thật.
– Nàng đến là đến ban ơn à- Lời hắn nhàn nhạt, nhất thời không nghe ra được là khen ngợi hay châm biếm, Tô Linh chỉ có thể cười trừ.
– Người xưa có câu thiện ác ắt có báo, mùa thu rơi xuống hồ chính là sự trừng phạt ông trời dành cho muội, vì tránh báo ứng, muội chỉ có thể làm nhiều việc thiện hơn để chuộc tội.
Sở Bạch nhíu mày, nắm chặt tay cô:
– Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở cạnh ta, không nghĩ cách trốn đi, ta sẽ bảo đảm nàng luôn bình yên vô sự.
Cô cúi đầu nhì bàn tay đang nắm lấy tay mình, bàn tay ấm áp khô ráo, lòng bàn tay có vài nốt chai sần, hắn tập võ không lâu, vậy mà trên tay đã có vết chai rồi, có thể thấy bình thường hắn luyện võ cố gắng bao nhiêu, hắn nỗ lực như vậy, chắc là để báo thù rồi, hắn cần củng cố thế lực của mình, để tay hắn mọc ra móng vuốt, mới có thể đánh nhau với kẻ địch, hắn ẩn mình lâu như thế, cuối cùng cũng đến lúc rồi sao?
– Thiếu chủ, chúng ta về được chưa- Thạch Duy Giai đột nhiên xuất hiện, Tô Linh mới vội rút tay về, ngượng ngùng nghĩ, tên này nãy giờ đi đâu nhỉ?
– Về thôi- Sở Bạch sắc mặt vô thường.
Tô Linh nhớ đến câu hỏi của chính mình vẫn chưa có câu trả lời, bèn đuổi theo hỏi:
– Biểu ca, huynh vẫn chưa trả lời muội, Mạnh Dung Mạnh sư huynh có phát hiện ra mộ của mẫu thân mình bị đào bới không?
– Hắn vào kinh lâu như thế, mẫu thân hắn đã được an táng mấy tháng rồi, trên mộ lại không có cỏ mọc, chỉ cần hắn không phải kẻ ngu, thì có thể nhìn ra.