Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 133



Tô Linh nhìn, hai phần mộ quả thực không có một cọng cỏ dại nào, hôm qua Mạnh sư huynh còn đến thăm mộ mẫu thân, chắc chắn đã phát hiện ra, vậy có phải huynh ấy đang làm chuyện gì dại dột rồi không?

Trong thành Kính Dương, phủ nha kinh đô.

Cái chết của Tôn Đại Thiên dấy lên một trận phong ba không lớn không nhỏ trong kinh thành. Nói không lớn là bởi vì trong triều đình có biến cố, Bát hoàng tử chết, Nhị hoàng tử bị trục xuất khỏi kinh, Ngũ hoàng tử vốn đã chết nay lại có tin còn sống, từng vụ nối tiếp từng vụ, vụ nào cũng lớn. Nói không nhỏ, là bởi vì thân phận đặc biệt của Tôn Đại Thiên, mặc dù mới đến thành Kính Dương không lâu, nhưng danh tiếng lại không nhỏ, năm nay hoa đăng giành được hạng nhất, con gái Thái Hà vì một điệu múa trong lễ hội mà vang danh thiên hạ, trở thành mỹ nhân liên đăng hiếm có khó tìm, nếu không phải năm nay là năm hạn của hoàng cung, mấy chuyện lớn liên tục xảy đến, khiến tâm tư Hoàng thượng không tốt, thì không chừng vị Thái Hà cô nương này đã được Hoàng thượng đưa vào cung, một bước thành phượng hoàng, chỉ là thời vận của nàng ta chưa đủ.

Tôn gia vừa mới an ổn ở kinh thành, chưa được một tháng, Tôn Đại Thiên đã chết, hung thủ còn là con trai của Đại thống lĩnh cấm quân mới nhận về, nghe nói Mạnh đại nhân rất vui mừng, nếu không phải bởi vì Hoàng cung vừa nhận về Ngũ hoàng tử vẫn chưa công khai tế tổ chiêu cáo thiên hạ, nên Mạnh đại nhân không thể gióng trống khua chiên bày tiệc giới thiệu con trai, nhưng đi đâu cũng dẫn theo, cũng là một cách ra mắt con trai cho các nhà quyền quý trong kinh.

Nhưng vị Mạnh công tử này lại trưởng thành trong giang hồ, trên người không có khí chất gì của quý công tử, hoàn toàn là một tên lưu manh chợ búa, ỷ vào quyền thế của cha mình mà cáo mượn oai hùm, hiếp đáp kẻ yếu, khi vừa mắt cô nương Thái Hà của Tôn gia, thậm chí còn không mời bà mai, đích thân đến nhà ép cưới con gái người ta, còn gây ra án mạng.

Chuyện này khiến bách tính chú ý rất nhiều, cho nên vừa mới đăng đường xử án, bên ngoài phủ nha đã có rất nhiều bách tính vây xem, đuổi cũng không đuổi đi được.

Trên công đường, phủ doãn kinh đô Lưu đại nhân ngồi trước tấm biển ghi bốn chữ “gương sáng treo cao”, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn người bên dưới, bên dưới quỳ hai nữ tử, một già một trẻ, già khoảng bốn mươi, y phục đơn sơ, trẻ khoảng hai mươi, dung mạo như hoa, đẹp động lòng người, dáng người nhỏ nhắn, một thân váy lụa, trên đầu không cắm trang sức dư thừa, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp của cô nương này, đúng là xứng với hai chữ giai nhân.

Lưu đại nhân chức quan không đủ, trên hội đèn lồng Nguyên Tiêu không thể ngồi gần Hoàng thượng, nhưng cũng nhìn từ xa xa, cô nương này bên trong hoa đăng, nhảy múa dưới trăng, như tiên tử hạ phàm, bây giờ nhìn gần, tư chất mỹ nhân càng sâu, khó trách sẽ dẫn đến nhiều người trong kinh thành đến cửa cầu thân, ngay cả công tử nhà Mạnh đại thống lĩnh cũng không ngoại lệ.

Lại nhìn người bên cạnh ông, đứng không uy nghiêm, vẻ mặt hống hách, trên người mặc áo gấm lại không có chút quý khí của công tử thế gia, nhìn như khỉ hóa trang, sao cũng chẳng giống con người, loại người này, vậy mà lại là công tử nhà Mạnh đại thống lĩnh, đúng là ông trời bị mù rồi, tiểu tử này thật biết cách đầu thai, Lưu đại nhân dù không ưa hắn, nhưng thân phận hắn oai phong, dù sao cũng là con của Mạnh đại thống lĩnh, với sự tín hiệu của Hoàng thượng đối với ông ta bây giờ, Lưu đại nhân không tiện đắc tội.

– Mạnh công tử, công tử không có công danh, thấy đại nhân chúng ta sao lại không quỳ- Sư gia bên cạnh thấy hắn không có ý định quỳ xuống, nhíu mày, xụ mặt nói.

Mạnh công tử kia nghe vậy, không chỉ không quỳ, còn hất hàm ưỡn ngực, hếch mũi nhìn ông:

– Ngươi là thứ gì mà dám kêu bổn công tử quỳ, đại nhân nhà ngươi mấy phẩm, mà dám kêu bổn công tử quỳ.

Mạnh công tử này đúng là vô tri, con trai đại thần nếu không có công danh thì cũng chỉ là bá tánh bình thường, nhìn thấy đại nhân là phải quỳ xuống, hắn xem mình là hoàng tử à, sư gia muốn lên tiếng, Lưu đại nhân liền lắc đầu, gõ kinh đường mộc (khối gỗ mà quan phủ hay cầm để gõ xuống bàn):

– Dưới công đường người nào đang quỳ? Báo tên đi.

– Bẩm đại nhân, dân nữ Tôn Thái Hà, tham kiến đại nhân.

– Dân phụ Tôn Tiền thị, tham kiến đại nhân.

Lưu đại nhân nhìn Mạnh công tử đứng một bên, hắn hừ một tiếng, nói:

– Các người biết bổn công tử là ai rồi còn hỏi bổn công tử làm gì, muốn tra thì tra đi, bổn công tử còn có việc đấy.

Bách tính vây xem đứng xa xa, thấy Mạnh công tử này thấy đại nhân phủ doãn cũng không quỳ, liền nhao nhao bàn tán:

– Vị Mạnh công tử này hống hách quá, thậm chí gặp phủ doãn đại nhân cũng không quỳ, đại nhân còn để mặc hắn, đúng là khoan dung mà.

– Các người thì biết cái gì, Mạnh đại thống lĩnh bây giờ là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, Lưu đại nhân sao dám đắc tội, đương nhiên chỉ có thể mặc hắn.

– Haizzz, các ngươi biết không, Mạnh công tử này là con trai Mạnh thống lĩnh mới nhận về, nghe nói lưu lạc nhân gian, ngươi xem trông hắn như phường lưu manh, ngay cả công tử nhà giàu bình thường còn biết phép tắc hơn hắn.

– Vậy à? Sao ta lại không nghe nói vậy, nếu lưu lạc bên ngoài, nhiều năm như thế, sao Mạnh đại nhân lại nhận ra?

– Chuyện này ta biết, Mạnh công tử này cầm kiếm đi cầm cố lấy bạc, nói là bảo vật gia truyền trong nhà, đúng lúc bị Mạnh đại thống lĩnh bắt gặp, liền hỏi thăm lai lịch của bảo kiếm này, rồi sau đó Mạnh đại thống lĩnh lại vui đến phát khóc, hô to ông trời có mắt, nói cái gì mà không ngờ sinh thời còn có thể gặp lại con trai mình, vui sướng dẫn hắn ta về phủ.

– Chuyện này xảy ra lúc nào vậy?

– Hình như trước hội đèn lông Nguyên Tiêu.

Trong đám đông, Mạnh Dung một thân áo vải đứng lẫn trong đám người, nhìn vị Mạnh công tử đứng trên công đường, ánh mắt sắc lạnh, mặt mũi tràn đầy sát khí.

Trên công đường, thẩm án vẫn còn đang tiếp diễn, Lưu đại nhân cầm đơn kiện trong tay, hỏi Mạnh công tử:

– Mạnh Minh, Tôn Thái Hà với mẫu thân Tôn Tiền thị cáo trạng ngươi đến ép hôn, Tôn Đại Thiên không đồng ý, bị ngươi đẩy ngã, chết ngay tại chỗ, ngươi giải thích thế nào?

Mạnh công tử mặt mũi tỉnh bơ nói:

– Làm gì có chuyện ép hôn, hôm đó nhiều người đến cửa cầu thân như thế, không phải chỉ có mỗi mình ta, sao tới lượt bổn công tử lại là đến nhà ép hôn, còn phụ thân của ả, bổn công tử nào có đẩy ông ta.

Thái Hà nghe thế cả giận nói:

– Ngươi ăn nói hàm hồ, rõ ràng là người của ngươi đẩy phụ thân ta, phụ thân ta mới té xuống bậc thềm bỏ mạng, vậy mà ngươi còn dám phủ nhận, đại nhân, người nhất định phải làm chủ cho dân nữ.

Lưu đại nhân gõ gõ kinh đường mộc:

– Im lặng.

Thái Hà ngoan ngoãn ngậm miệng, Mạnh Minh lại chẳng sợ, dương dương tự đắc nói:

– Lưu đại nhân, ông cũng nghe rồi đó, tự ả nói là hạ nhân của ta đẩy nên mới chết, liên quan gì đến ta, hạ nhân ra tay, không thể đổ hết cho ta, ông hỏi ả đi, lỗ tai nào của ả nghe ta sai bảo đám hạ nhân đẩy ông ta chứ?

Thái Hà nhất thời không biết nói sao, suy nghĩ một chút liền đáp:

– Mặc dù ngươi không ra lệnh, nhưng chúng là người ngươi dẫn đến, chẳng lẽ hạ nhân của ngươi giết người, thì ngươi không có trách nhiệm à?

Mạnh Minh cười cười, hiếm có chắp tay nói với Lưu đại nhân:

– Lưu đại nhân, sự thật đã rõ, là hạ nhân của bổn công tử lỡ tay giết người, mặc dù ta là chủ nhân của bọn hắn, đương nhiên sẽ không bao che, người thì ta đã trói đến, ở ngay thiên điện, đại nhân cứ theo phép công mà làm, bổn công tử quyết không nhân nhượng.

Lưu đại nhân nhìn xuống bộ khoái, bộ khoái gật đầu, lập tức ra ngoài, giải người ở thiên điện vào công đường, người kia bị trói, đúng như lời Mạnh Minh nói, vừa lên công đường không nhìn Lưu đại nhân mà đã nhìn Mạnh Minh, Mạnh Minh hơi nheo mắt, nhìn hắn cảnh cáo, hắn lập tức quỳ phịch xuống, nhận tội nói:

– Đúng là nô tài nhất thời lỡ tay đẩy ngã phụ thân của Thái Hà cô nương, đều là lỗi của nô tài, không liên quan gì đến công tử nhà nô tài hết, đại nhân muốn trị tội thì hãy trị tội tiểu nhân.

– Xem đi, bây giờ tội nhân cũng đã nhận tội rồi, Lưu đại nhân, đã không còn liên quan đến bổn công tử, có phải nên thả bổn công tử ra không.

Lưu đại nhân mắt nhìn sư gia, sư gia cũng hết cách, cuối cùng chỉ gật đầu, Lưu đại nhân gõ kinh đường mộc:

– Vụ án Tôn Đại Thiên, phạm nhân đã nhận tội ngay trên công đường, xét thấy khổ chủ mẹ góa con côi, trong nhà mất đi trụ cột, phạm nhân này lại là gia đinh của Mạnh gia, Mạnh Minh thân là chủ tử, không thể chối bỏ trách nhiệm, phán Mạnh Minh bồi thường cho mẹ con Tôn Thái Hà một trăm lượng bạc trắng, Mạnh Minh vô tội phóng thích, tống gia đinh Mạnh gia vào ngục, bãi đường.

Sắc mặt Lưu đại nhân không tốt, đương nhiên phán xong vụ án này, trong lòng không vui, nhưng Mạnh Minh không ra tay, cũng không thể cố phán tội hắn được, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, nhưng nghe bên ngoài bách tính kích động, nói ông bao che tội phạm, Lưu đại nhân càng không muốn nán lại công đường, phán xong liền đi.

Mạnh Minh vẻ mặt đắc chí, nhìn Thái Hà với ánh mắt đầy chế nhạo:

– Bổn công tử có ép cưới còn hại chết phụ thân ngươi thì đã sao, ngươi báo quan thì thế nào, quan phủ dám xử bổn công tử sao? Bổn công tử tới cửa cầu thân, là nể mặt dung mạo ngươi xinh đẹp, cho ngươi chút thể diện, cho ngươi chút danh phận, ngươi còn không biết điều, vậy đừng trách bổn công tử độc ác.

Tiền thị kéo con gái ra sau lưng, cảnh giác nhìn Mạnh Minh:

– Ngươi có ý gì, Mạnh công tử, ngươi đừng quên chỗ này là công đường, ngươi đừng hòng làm loạn!

Mạnh Minh cười nói:

– Nơi này là công đường, bổn công tử đương nhiên không làm gì được ngươi, nhưng mà thứ bổn công tử muốn có, thì nhất định phải đạt được, ha ha ha ha ha…

Mạnh Minh nói xong, cười ha hả, nghênh ngang bỏ đi, đi ngang qua cổng, nhìn đám dân chúng vây xem chỉ trỏ nói:

– Các ngươi cũng chỉ có thể nói xấu sau lưng bổn công tử thôi, đáng tiếc dù các ngươi có ghen ghét, có bênh vực mẹ con ả thì cũng chẳng thể làm gì được ta, cả Lưu đại nhân đó còn phải cho cha ta thể diện, các ngươi tính là gì, nể mặt hôm nay tâm trạng ta tốt, các ngươi tốt nhất cút đi cho xa, nếu không để ta ghi nhớ mặt mũi các ngươi, đến lúc đó các ngươi có muốn khóc thì cũng chẳng còn chỗ để khóc nữa.

Bách tính vây xem sợ thân phận của hắn, nơi này là cổng nha môn, không ai dám xông lên chuốc phiền phức, nghe hắn uy hiếp, chỉ có thể tức tối giải tán, chỉ để lại một mình Mạnh Dung, lạnh lẽo nhìn hắn chăm chăm, Mạnh Minh bị hắn nhìn đến phát run, bước tới đẩy hắn, tiếc là hắn chẳng nhúc nhích, ngược lại bị dội ngược đến lùi về sau vài bước, mấy gia đinh vội chạy tới đỡ hắn.

Mạnh Minh mất mặt, trốn sau lưng đám gia đinh, vênh mặt hất hàm ra lệnh:

– Nhìn cái gì mà nhìn, muốn chết phải không, các ngươi còn đứng đó làm gì, đánh hắn cho ta.

Hai gia đinh nhìn tấm biển trên đầu, do dự nói:

– Công tử, nơi này dù sao cũng là trước cổng phủ nha kinh đô, nếu chúng ta sinh sự trong địa phận của ông ta, chẳng phải là vỗ thẳng vào mặt của phủ doãn đại nhân à? Phủ doãn đại nhân tuy chỉ là là quan ngũ phẩm, nhưng cũng có quyền thượng tấu, chúng ta không nên gây chuyện thì hơn.

Mạnh Minh mặc kệ tất cả, cũng không hiểu quy tắc, nhưng nhìn thấy mẹ con Tôn gia nắm tay đi tới, nhớ đến bản thân còn có dự định khác, liền xua tay nói:

– Được rồi, đi thôi, hôm nay tha cho hắn vậy.

Hai tên gia đinh nghe vậy mừng rỡ, tên mặt đen này nhìn không dễ chọc đâu, nếu đánh thật, không chừng người chịu thiệt là bọn họ.

Trong con ngõ vắng người, mẹ con Tôn gia trên đường về nhà, bỗng nhiên cảm giác có người theo sau, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, hai mẹ con là nữ tử, sợ đến mất hồn, vội nhanh chân chạy, đến khúc rẽ, hai gia đinh mặc y phục Mạnh gia cản đường đi của họ, Thái Hà nhận ra quần áo của họ, run sợ nói:

– Các ngươi là người của Mạnh gia, các ngươi muốn làm gì?

Mạnh Minh ung dung đi từ phía sau tới, cười dâm đãng:

– Làm gì à, bổn công tử tới cửa cầu thân nhưng các ngươi lại không biết điều, không đồng ý. Nếu đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, thì không nên trách bổn công tử, chờ bổn công tử mang ngươi về, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, lại bớt được mấy thủ tục cưới xin rườm rà.

Thái Hà muốn chạy, nhưng bị hai gia đinh túm lấy, đẩy đến trước Mạnh Minh, vẻ mặt khuất nhục nói:

– Ngươi nghĩ hay lắm, thà ta chết, cũng sẽ không để ngươi được toại nguyện.

– Ngươi cương liệt lắm, bổn công tử rất thích, nhưng chết thì ta không thể để ngươi chết được, nếu ngươi chết rồi, không chừng bổn công tử lại phải vào nha môn, đến đây, dẫn người về cho bổn công tử, cẩn thận chút đừng để nó chết. Còn bà già này, cũng mang về luôn, tránh để ra ngoài bêu xấu, mặc dù nhìn già một chút, nhưng dáng người cũng không tệ, dù sao cũng là hai mẹ con, mang về cho đám huynh đệ thử chút khẩu vị nặng.

– Đừng, mẹ, Mạnh Minh, tên khốn nạn, ngươi không phải con người- Thái Hà nổi điên, không biết sức lực ở đâu ra, thoát khỏi hai tên gia đinh liền xông tới táng thẳng vào mặt Mạnh Minh, móng tay Thái Hà dài, cào đến mặt Mạnh Minh bị thương.

Mạnh Minh sờ mặt có chút đau nhức, hai gia đinh hoảng sợ chạy tới, một trái một phải bẻ quặp tay nàng, khí lực lớn hơn ban nãy mấy phần, Mạnh Minh nổi giận, tiến tới nắm cằm của Thái Hà:

– Ả tiện nhân này giỏi lắm, dám đánh ta à, còn hai ngươi, chưa ăn cơm à, giữ một nữ nhân còn không chặt.

Hai gia đinh liên tục xin lỗi, sức trên tay tăng thêm mấy phần, Mạnh Minh vuốt ve mặt của Thái Hà, mặt mũi tràn đầy ngoan độc:

– Đã cho thể diện mà ngươi còn không cần, thì đừng trách bổn công tử, lột sạch y phục của ả cho ta, để ông đây chơi ả tại chỗ.

– Dạ- Hai gia đinh sợ Mạnh Minh trách tội, trên tay không dám chậm trễ, đưa tay kéo lấy y phục của Thái Hà, Thái Hà khóc lóc muốn tránh đi, nhưng bị người đè xuống, hoàn toàn không thể nhúc nhích, mắt thấy bàn tay kia sắp chạm vào ngực mình, một vỏ kiếm màu đồng đột nhiên bay tới, chọc vào tim của tên gia đinh kia, gia đinh không kịp tránh, bị văng xa ba thước, té cắm mặt xuống đất, bụi bay mịt mù, cả buổi không thể đứng lên.

Mạnh Minh và tên còn lại không khỏi nhìn theo hướng vỏ kiếm bay tới, thấy một nam tử áo vải nâu đứng đó, người đầy sương lạnh, giống như diêm la đòi mạng đến từ địa ngục.

– Là ngươi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.