Tô Linh bị đau nên tỉnh, cây tên bị người khác dùng sức rút ra, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng đầu mũi tên kéo máu thịt ra ngoài, trong cơn mê cô hét lên thảm thiết, vừa mở mắt, trông thấy trưởng công chúa lộ ra bộ mặt không mấy hòa hợp với khí chất và dung nhan xinh đẹp của nàng ta, nghiêng đầu, cầm trong tay mũi tên còn nhỏ máu, cười cười nhìn cô, giọng ỉu xìu:
– Ái da, tỉnh rồi hả, tự giới thiệu một chút, Sở Bạch là chồng chị.
Đại não hỗn độn của Tô Linh lập tức thanh tỉnh, hoảng sợ nhìn nữ tử trước mặt, gương mặt người này giống hệt trưởng công chúa Văn Xương, đang mỉm cười, nhưng nụ cười này tuyệt nhiên không mấy nhã nhặn, ngược lại làm cô cảm thấy sởn gai ốc.
Chị chị chị chị… Chị ta vừa nói gì? Chị ta là ai?
Sở Bạch là chồng chị?
Bà cô thần nữ?
Bà cô này cũng vào đây rồi? Bả vào đây làm gì? Tô Linh nhìn mũi tên đang nhỏ máu trong tay chị ta, nuốt ngụm nước bọt, chẳng lẽ bà cô thần nữ không hài lòng với tiến độ của cô, cho nên tự đến đây lấy cái mạng cẩu này của cô?
Tô Linh định cử động, nhưng ngực đau đến toàn thân mất sức, chỉ có thể xin tha:
– Bà cô thần nữ, ta có thể giải thích.
– Bà cô?- Bà cô thần nữ sắc mặt sượng trân, trong mắt lóe lên vẻ phẫn nộ- Bộ ta già lắm à? Ngươi lại dám gọi ta là bà cô?
Hóa ra thần tiên cũng quan tâm đến tuổi tác, Tô Linh thoáng minh bạch, vội đổi giọng:
– Ta nói sai rồi, thần nữ tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ, sao tỷ lại vào đây? Không lẽ đến giết ta?
Thần nữ nghe mấy chữ tỷ tỷ thì sắc mặt hòa hoãn hơn, thấy mắt Tô Linh cứ dán vào mũi tên trong tay mình, dứt khoát ném tên đi, nói:
– Giới thiệu một chút, tên ta là Phù Cừ, mặc dù ta chưa đứng vào hàng ngũ tiên nhân, nhưng cũng coi như là thần tiên, thần tiên không phải ma đầu, sao lại lạm sát người vô tội được.
Chị là thần tiên, chị không lạm sát vô tội, vậy sao chị còn ném ta vào trong sách còn xuyên thành kiểu vai phụ độc ác, mặc ta tự sinh tự diệt? Tô Linh người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, mặc dù trong lòng oan ức và phỉ nhổ chị ta, nhưng không dám nói ra miệng, chỉ có thể nịnh nọt nói:
– Phù Cừ tiên tử, người đẹp tâm tính thiện lương, là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu tỷ đã là tiên, tỷ có thể cứu cái mạng hèn này của ta trước không, ta thấy nếu ta cứ chảy máu như vậy hoài, thì ta sẽ chết ngay đó.
Tên cắm giữa ngực, chí ít còn có thể giảm tốc độ máu chảy ra ngoài, Phù Cừ này lại dã man thô bạo rút mũi tên ra, tàn nhẫn để cô bị thương hai lần, nháy mắt máu chảy ồ ạt. Tô Linh vội bụm ngực mình lại, nhưng máu tươi cứ chảy ra ngoài không thể ngăn được, chị hai à, chị còn nói chị không đến giết ta?
Có lẽ ý trách cứ trong mắt cô quá nồng nặc, Phù Cừ có hơi xấu hổ, hai ngón tay vội vẽ phép, vừa giúp cô cầm máu vừa nói:
– Nha đầu nhà ngươi, ngoài miệng nói ngon ngọt vậy, chứ trong lòng còn đang mắng ta ấy chứ.
Tô Linh thấy chị ta vẽ vài đường, vậy mà máu đã được cầm lại, vết thương trước ngực cũng từ từ khép miệng, không khỏi trợn tròn mắt, thật sự gặp được thần tiên rồi, chuyện này cũng quá thần kỳ.
– Xong, cử động thử xem- Phù Cừ tiên tử thu tay lại, ánh mắt ra hiệu cho cô.
Tô Linh gật đầu, ngồi dậy, ngạc nhiên phát hiện ngực không còn đau nữa, chỗ trúng tên cũng liền lại, không khỏi vui vẻ lôi kéo tay của Phù Cừ tiên tử:
– Ta khỏi rồi, thật sự khỏi rồi, bà cô thần nữ, không không không, Phù Cừ tiên tử, tỷ đúng là thần tiên, hiện tại không phải thế kỷ hai mươi mốt rồi sao? Vậy mà vẫn còn thần tiên tồn tại, ta không nằm mơ chứ? Thần tiên cũng đọc tiểu thuyết à?
Phù Cừ tiên tử bất đắc dĩ:
– Quả thực, giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, người phàm đều tin tưởng nhân định thắng thiên, mệnh ta do ta không do trời, chẳng đi cầu xin thần tiên nữa, cho nên thần tiên trên trời không có việc làm, lúc rảnh rỗi đương nhiên muốn tìm vài thứ để tiêu khiển, ví dụ như thần tài, ông ta không có việc gì liền xuống nhân gian tự kinh doanh tích trữ của cải, còn nguyệt lão thì hay cướp mối làm ăn của mấy cây cổ thụ ngàn năm dưới trần gian của các ngươi, xem dây đỏ cột ở đâu thì tốt hơn, còn ta chẳng có chức vụ gì, cũng không có chuyện gì làm được, sau khi tu luyện xong, thì ta nghịch điện thoại, không thể không nói người trần các người nghiên cứu ra thứ đồ chơi này rất thú vị, không chỉ có thể theo đuổi thần tượng xem phim còn có thể đọc tiểu thuyết, khiến ta cả ngày không muốn tu luyện nữa, nên thường xuyên bị sư phụ mắng.
Tô Linh liền ối giời ơi!
Hóa ra không chỉ trẻ con người phàm chơi điện thoại mà trễ nãi học hành, thần tiên cũng vì mê điện thoại mà lười tu luyện, không ngờ tiểu thuyết cô viết còn có thể may mắn được thần tiên đọc đến.
– Vậy Phù Cừ tiên tử, tỷ không phải đến giết ta, vậy tỷ vô trong thế giới tiểu thuyết này để làm gì vậy?- Tô Linh vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
Phù Cừ sẽ không nói với cô, bởi vì mình tự kích hoạt thế giới tiểu thuyết, bị lão già sư phụ phạt úp mặt vào tường một trăm năm, một trăm năm đó, lão già sư phụ quá là độc ác, toan tính chưa đủ, còn nhẫn tâm muốn nhốt cô một trăm năm, cô sao lại ngoan ngoãn nghe lời ở trong động phủ úp mặt sám hối được chứ, như vậy thì quá nhàm chán, đã là thời đại nào rồi.
Cô cũng biết, tự mình trốn đi, nếu trốn đến thế giới loài người, với bản lĩnh của sư phụ, rất nhanh có thể phát hiện ra cô, rồi sẽ bắt cô về, nhốt lại hai trăm năm, cho nên cô nghĩ rồi, dứt khoát đến thế giới tiểu thuyết này rồi tính, dù sao thế giới này cũng do cô kích hoạt, khắp thế giới này đều là khí tức của cô, dù sư phụ có đi tìm, cũng không nhất định tìm được cô, cô thật quá thông minh.
– Ngươi là vật chủ sáng tạo ra thế giới này, còn ta là thần sáng lập nên thế giới này, nói vậy, thế giới này là sản phẩm chung của hai ta, ta đến để xem con dân trong thế giới mà ta kích hoạt, có gì không đúng.
Đúng, bà chị đây nói gì cũng đúng hết, cho nên chị ta có thể đi vào, có nghĩa là cũng có thể đi ra?
Mặt mũi Tô Linh tràn đầy kích động, chờ mong nhìn Phù Cừ tiên tử:
– Phù Cừ tiên tử, vậy tỷ có thể đưa ta ra ngoài không? Nói đến đây, bi kịch nửa sau của Sở Bạch đều là vì nữ chính, còn bây giờ, trời xui đất khiến, y đã bỏ lỡ cuộc gặp mặt với nữ chính, chỉ cần không có nữ chính, với năng lực của y, hoàn toàn có thể về Tề quốc, vừa báo thù vừa leo lên vị trí chí tôn vô thượng kia, hoàn toàn có thể viết một quyển sảng văn nam chính báo thù, chỉ cần y leo lên được vị trí cao đó, y muốn gì mà không được, không chừng còn có thể thống nhất thiên hạ, trở thành hoàng đế thiên cổ lưu danh sử sách, cho nên ta có thể rút lui được chưa, Phù Cừ tiên tử, tỷ đưa ta ra ngoài đi.
– Ngươi chắc chắn muốn ra ngoài?- Phù Cừ nhìn cô, trong mắt mang theo dò xét.
Tại sao lại không chắc chắn? Cô đâu phải người trong sách, ở thế giới của cô còn có ba mẹ cô, còn có người thân và bạn bè, cô là con gái một trong nhà, cô đột nhiên biến mất, ba mẹ cô chắc chắn sẽ rất lo lắng, cũng không biết ở thế giới của mình, thân xác cô còn hay không, về mặt ý nghĩa mà nói, là hồn cô xuyên vào đây, dựa theo mô típ này, cô không phải chết rồi mới xuyên qua, cho nên thân thể nguyên bản của cô chắc chỉ đang hôn mê đúng không, chỉ cần cô ra khỏi thế giới trong sách, hết thảy đều có thể khôi phục bình thường.
Trong thế giới này, cô không phải là ai cả, thân phận của Tô Uyển Linh ban đầu cũng đã bị vứt bỏ, dùng cách nói của thế giới thực thì hiện tại cô chính là một người không danh tính không hộ khẩu, sao cô lại không muốn ra ngoài được.
Phù Cừ tiên tử không trực tiếp cực tuyệt cô, rõ ràng là có thể đi ra, thế nhưng tại sao, trong lòng cô cứ có một cảm xúc nào đó thôi thúc lan tràn vậy.
Tại sao chứ?
– Mặc dù như ngươi nói, y thành công tránh được cái hố Cố Nguyễn, không yêu thì sẽ không bị nỗi khổ tương tư, nhưng con đường báo thù của y còn rất dài, lúc đầu y đã bày một vở kịch lớn ở nước Lê, có thể nở mày nở mặt trở về Tề quốc, nhưng bởi vì ngươi, vở kịch này chắc sẽ sớm kết thúc, kế hoạch thất bại, y chỉ có thể cô độc một mình về Tề, không có nền móng, có thể nghĩ, con đường báo thù của y gian khổ thế nào? Thủ đoạn của Tần hoàng hậu ngươi cũng biết mà, lòng dạ độc ác, sợ có hoàng tử khác giành vị trí Thái tử của con trai bà, Tần hoàng hậu sẽ tha cho y sao? Chỉ sợ sẽ tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp diệt trừ y, cuộc đời Sở Bạch là tấn bi kịch, cũng là do ngươi viết ra, ngươi vì lấy nước mắt và cảm thương của độc giả, cố tình viết y thê thảm như thế, chẳng lẽ ngươi không nên chịu trách nhiệm à? Nhất định phải vào đúng lúc này mà bỏ đi?
Mỗi một chữ Phù Cừ nói ra đều như băng lạnh xông vào lòng cô, không sai, không sai, cuộc đời bi kịch của Sở Bạch đều vì cô, lúc trước cô nghĩ, nam chính là của nữ chính, nam tám là của độc giả, vì lừa gạt nước mắt của độc giả, quả thực cô đã thiết kế Sở Bạch thành biểu tượng điển hình của đẹp-cường-thảm.
Lúc trước khi viết, cô chẳng cảm thấy gì, bởi vì dù sao đây cũng chỉ là một thế giới giả lập, nhưng bây giờ, thế giới này bị người trước mặt kích hoạt, Sở Bạch biến thành người sống sờ sờ, cô không phải không có cảm giác áy náy và tội lỗi, cho nên cô đang cố bù đắp.
Thời gian này ở chung, từ ban đầu cô sợ hãi y, nịnh nọt y, vì muốn giành lấy sự tin tưởng của y, chữ thích y lúc nào cũng treo trên miệng, lâu dần, chính cô cũng không phân biệt rõ, lời cô nói là thật hay giả, cho đến hôm nay cô trông thấy trường tiễn bay tới, cô cơ hồ không kịp suy nghĩ đã xông ra đỡ.
Giây phút hôn mê, cô bỗng nhiên rõ ràng một điều, thực ra cô đã quen dần chuyện đối tốt với y, quen làm y vui, quen cảm giác y ở bên mình.
Dù y lạnh lùng, dù y luôn bày bộ mặt đáng ghét đó ra, không để ý tới cô, cự tuyệt cô, nhưng ngay lúc cô gặp nguy hiểm nhất, y lại mạo hiểm đưa tay giúp cô. Hôm thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, Nhiếp Tịnh Xu muốn hãm hại cô, là y ra tay giúp đỡ, dù y chưa từng lộ diện, nhưng cô biết, người giúp đỡ mình chính là Sở Bạch.
Phủ Thượng thư bị lục soát, y tìm ra mật thất bí mật, nhưng không tấu chuyện này lên trên, vị nhị cữu mẫu kia của cô nói đúng, y quả thực đối xử khác biệt với cô, y buông tha cho phủ Thượng thư, nói với cô, đừng nên quên lời mình đã nói.
Khi đó cô không hiểu, giờ ngẫm nghĩ lại, y nói, hẳn là lời nói ban đầu ấy. Khi đó cô vừa xuyên đến, cực kỳ lấy lòng y, y cho rằng cô là vì thư từ hôn, cho nên lấy lui làm tiến, diễn kịch với y, khi đó cô cảm thấy y không chịu nổi phiền phức, cho nên mới viết thư từ hôn cho cô, thời điểm đó, để chứng minh mình không diễn kịch, cô đã xé thư, dõng dạc nói “Biểu ca, huynh vẫn không tin muội, muội đã nói muội sẽ chuộc tội với huynh, chắc chắn không phải để huynh viết thư từ hôn. Thái hậu ban hôn, sao có thể nói hủy là hủy, không cẩn thận là bay đầu ngay, hôn sự này muội sẽ không hủy, trừ phi huynh thích nữ tử khác, đến lúc đó muội sẽ thỉnh cầu Thái hậu hủy hôn, vốn là muội có lỗi với huynh, nên tuyệt đối không thể để huynh mạo hiểm được.”
Khi đó, y đã nói gì?
Hình như y nói “Thư từ hôn này ta sẽ không viết lần thứ hai.”
Nhưng lúc ấy, hôn sự của hai người bị vô hiệu do Thái hậu hạ ý chỉ, y lại nhắc chuyện xưa, bảo cô đừng quên lời mình đã nói, có lẽ lúc ấy, y đã lên kế hoạch hết thảy, để mặc Tam hoàng tử để cô chết giả, cũng là vì dẫn cô về Tề quốc, y làm hết thảy, phải chăng có nghĩa là y đã bỏ cô vào trong kế hoạch tương lai của y rồi không?
Khoảng thời gian ở trong cửa tiệm chó mèo tại Thập Bát Nhai, mỗi ngày cô đều muốn trốn đi, cô luôn có việc này việc nọ muốn đi làm, y kêu Cao Kiệt theo cô, lấy công phu của Cao Kiệt, đây chẳng phải là một loại biến tướng của bảo vệ sao?
Cô làm những việc đó, dù ít dù nhiều cũng đều ảnh hưởng đến kế hoạch của y, nhưng y không hề tính toán với cô, ngược lại để mặc cô làm càn, thuận theo ý cô, còn vì cô mà làm bại lộ hành tung, bọn người Cao Kiệt hoài nghi cô, y lại kiên định tin tưởng cô, y muốn đặt cô dưới sự bảo bọc của y, cho nên bất luận thế nào y cũng muốn đưa cô theo cùng.
Thế nhưng còn cô, từ đầu đến cuối, đều chưa từng nghĩ qua lý do vì sao y làm vậy, cô chỉ luôn nghĩ cách làm sao rời khỏi thế giới này, trở về nơi mình sống, nhưng lại chưa từng nghĩ, nếu bây giờ mình rời đi, đối với Sở Bạch mà nói, có phải là một loại khác của phản bội, cô đang dùng hành động nói cho y biết, hết thảy chuyện cô làm, đều là giả dối.
Phù Cừ thấy cô khó xử, vô cùng hiểu biết nói:
– Ta hiểu ngươi, dù sao đơn độc đi vào thế giới trong sách do mình viết ra, bên cạnh không có thân nhân nào, muốn quay về cũng dễ hiểu thôi, ta có thể để ngươi ra ngoài, nhưng ngươi thật sự định cứ vậy mà đi? Ta nhìn thấy Sở Bạch đối xử với ngươi không bình thường, ngươi bị thương, ta bảo y rời khỏi nơi nguy hiểm này thì y không chịu, sợ xe ngựa lắc lư, ảnh hưởng đến vết thương của ngươi. Đoán chừng y đã thích ngươi rồi, ngươi ở chung với y lâu như thế, thật sự không có chút xíu tình cảm nào với y à? Hay là, cho đến bây giờ, ngươi vẫn cảm thấy y chỉ là một nhân vật trong truyện, mà không phải là một người sống?
Tô Linh vô thức lắc đầu.
Những ngày đi vào trong sách, cô vẫn cảm thấy mình là người ngoài cuộc, thế nhưng càng ở đây lâu, cô càng phát hiện mình lún càng sâu. Khoảnh khắc lao ra đỡ tên cho y, cô liền biết, mình đã phạm phải một sai lầm không nên phạm phải nhất, cô có thể, trong lúc vô tình, đã thích Sở Bạch.
Tình không biết từ đâu, mà cứ thế đậm sâu.
Muốn quay về là chấp niệm của cô, nhưng khi thật sự nói với cô rằng cô có thể đi khỏi, đột nhiên cô lại không buông bỏ được, cái này, có lẽ chính là thích, bởi vì thích, cho nên cô mới muốn ở lại.
– Thiếu chủ, người không sao chứ?- Ngoài xe ngựa, đột nhiên vang lên tiếng nói của Cao Kiệt, Tô Linh hoảng hốt vén màn xe lên, bên ngoài xe, Sở Bạch đứng cách đó không xa, khí lạnh quanh thân như hàn băng, sắc mặt đen đến dọa người, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thâm thúy kia hệt như biển đêm sâu thẳm, có kinh ngạc, có chán ghét, còn có thù hận, giống như hận ý nhiều năm kiềm nén đột nhiên tuôn trào ra, Tô Linh thấy y siết chặt nắm tay, y đang kiềm chế.
Y nghe thấy hết rồi, nghe thấy hết toàn bộ.
Nếu nói Tần hoàng hậu là đao phủ, vậy thì người viết nên câu chuyện này, người cho y cuộc sống bi thảm như thế, mới thật sự là trùm cuối, là đầu sỏ, y hận Tần hoàng hậu bao nhiêu, thì hận cô bấy nhiêu, thậm chí còn gấp trăm gấp ngàn lần.
Phù Cừ tiên tử ra vẻ vô tội nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có lỗi, nhưng lời nói ra lại như đang cười trên nỗi đau của kẻ khác:
– Ái da, ngươi bại lộ thân phận rồi, đừng có trách ta nha, ta đã bảo y đừng tới gần rồi, giờ có thể làm gì đây.