Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 153



Phủ Liệt tướng quân, Lăng Sương Các.

Liệt Nhược Hàn ngồi trước gương, tỉ mỉ lựa chọn trâm ngọc bày trên bàn, chọn một chiếc trâm đính hoa hải đường, cài lên tóc lại cảm thấy không mấy hài lòng, đổi cây khác, đổi đi đổi lại, cuối cùng vẫn chọn trâm hoa hải đường ban đầu, ngắm mình trong gương, tưởng tượng Nhị hoàng tử điện hạ gặp cô thì có thấy hai mắt sáng ngời không nhỉ?

– Tiểu Châu, lấy chiếc váy hình hoa hải đường màu xanh ngọc kia ra đây- Liệt Nhược Hàn hài lòng đứng lên, gọi nha hoàn thân cận của mình, Tiểu Châu.

Tiểu Châu nghe vậy liền đáp:

– Tiểu thử, chiếc váy đó được chuẩn bị cho ngày sinh thần của người mà, giờ lấy ra mặc ạ?

Liệt Nhược Hàn chê nàng nói nhiều:

– Sai ngươi lấy thì mau đi lấy đi, cằn nhằn gì chứ, hôm sinh thần chỉ mặc cho huynh trưởng xem thôi mà, ngày nào ta cũng gặp huynh ấy, mặc gì mà chẳng được.

Tiểu Châu không dám sai lời, chỉ có thể đi tới tủ đồ lấy chiếc váy hoa hải đường màu xanh ngọc ra, treo lên giá giũ phẳng, chất lụa mỏng màu phấn trắng lấp lánh dưới ánh nắng buổi sáng, bên trên được thêu từng đóa hoa hải đường lớn, đẹp nhưng không tục tằng, thanh mát trang nhã, đóa nào cũng tinh tế tỉ mỉ đến hoàn hảo.

Liệt Nhược Hàn mau chóng mặc vào, đứng trước gương xoay qua xoay lại, vẫn có gì đó không chắc chắ, hỏi:

– Tiểu Châu, ngươi thấy cách ăn mặc hôm nay của bổn tiểu thư có đẹp không?

Tiểu thư nhà mình nhan sắc xinh đẹp, y phục bình thường mặc lên người nàng cũng đẹp hơn người ngoài những ba phần, huống hồ chiếc váy thêu hoa hải đường này được làm ở Tiêu Tương Các, một nơi chuyên làm y phục theo yêu cầu của các tiểu thư khuê tú nổi tiếng kinh đô, da dẻ tiểu thư trắng hồng, sóng mắt lấp lánh rất phong tình, phối hợp với chiếc trâm ngọc đính hoa hải đường sống động trên đầu, bổ trợ cho nhau, đẹp đến rung động lòng người.

– Tiểu thư xinh đẹp có thừa, cả cái thành Tương Dương này, tướng mạo của tiểu thư là độc nhất vô nhị- Tiểu Châu không khỏi tán thưởng, nàng sống tới bây giờ, Nhược Hàn tiểu thư quả thật là cô nương đẹp nhất nàng từng thấy.

Liệt Nhược Hàn nghe vậy liền vui vẻ, nhưng lại mau chóng ỉu xìu.

Người ngoài khen cô đẹp thì có ích gì, Nhị hoàng tử điện hạ chẳng đoái hoài đến cô, rõ ràng tất cả những nam tử từng gặp cô, ai nấy đều bị cô hút hồn, còn y chẳng chút phản ứng nào, hay là y không thích nữ tử?

Không đâu, sẽ không như vậy đâu.

Ca ca nói, khi Nhị hoàng tử điện hạ đến, có ngồi chung xe ngựa với một nữ tử, chứng tỏ y cũng thích nữ tử mà, cô nương nọ trông cũng có vài phần tư sắc, không lẽ y cảm thấy ta kém cô nương ấy?

– Tiểu Châu, ta với cô nương trong sương phòng kia, ai đẹp hơn?- Liệt Nhược Hàn mất hết tự tin, hỏi.

Tiểu Châu không chút nghĩ ngợi, đáp ngay:

– Đương nhiên là tiểu thư đẹp hơn rồi, vị cô nương trong sương phòng kia vừa nhìn đã biết ngoài hai mươi, đúng là gái lỡ thì rồi, tiểu thư trẻ trung hơn nàng ta, đương nhiên đẹp hơn gấp ngàn vạn lần, người có nhan sắc như vậy, tội gì lấy bản thân so sánh với nàng ta, hạ thấp thân phận của tiểu thư, nàng ta vừa nhìn đã biết xuất thân cơ cực, nghe nói còn là lang y, người nghĩ xem, tiểu thư khuê các ai lại đi học y, người là tiểu thư phủ tướng quân, nàng ta lấy gì để so với người.

Đúng vậy, cô là tiểu thư của phủ tướng quân, nữ nhân kia xuất thân bần hàn, chẳng phải danh môn, với thân phận của Nhị hoàng tử, người như cô chỉ có thể làm thiếp, thì nàng ta là cái thá gì, e rằng làm thiếp cũng không xứng, chỉ có thể đi theo bên cạnh Nhị hoàng tử làm nha hoàn. Mặc dù Nhị hoàng tử dẫn nàng ta vào phủ tướng quân, nhưng bình thường rất ít dẫn nàng ta ra ngoài, càng không đến phòng của nàng ta, nói vậy chắc chẳng được sủng ái, chỉ là con người Nhị hoàng tử tương đối hoài niệm, dù không được sủng nhưng vẫn dẫn theo.

Liệt Nhược Hàn không khỏi cười cười, cô biết mình vẫn còn cơ hội, chỉ cần một ngày Nhị hoàng tử chưa rời khỏi phủ tướng quân, thì cô vẫn còn cơ hội.

– Tiểu Châu, ngươi mau đi xem Nhị hoàng tử về chưa?- Liệt Nhược Hàn nôn nóng nhìn ra bên ngoài.

Hôm nay trời đẹp, Nhị hoàng tử đã ra ngoài lúc sáng, nói là muốn tìm vài cô nương từ mười hai đến hai mươi tuổi sắp chết để Tô cô nương trong sương phòng trị liệu, còn đích thân ra ngoài đôn đốc, nhưng đến trưa sẽ trở về một chuyến, cô phải nắm bắt thời cơ thật tốt.

– Tiểu Mi đã ra xem rồi, chỉ cần Nhị hoàng tử đến cửa lớn, sẽ chạy về báo tin, tiểu thư người không cần lo lắng, uống chút nước đi- Tiểu Châu nhìn bộ dáng sốt sắng của tiểu thư nhà mình, giúp cô rót chén trà.

Liệt Nhược Hàn làm gì có tâm trạng uống trà, hiện giờ trong đầu cô toàn là Nhị hoàng tử, việc hôm nay, chỉ thành công không được thất bại, ánh mắt cô lo lắng nhìn ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Mi vội vã từ ngoài bước vào, hai mắt nhất thời sáng rỡ.

– Tiểu Mi, Nhị hoàng tử về rồi à?

Tiểu Mi chạy thật nhanh, nghe hỏi liền gật đầu:

– Dạ vâng, đã đến cửa rồi ạ.

Liệt Nhược Hàn vui vẻ, nhấc váy đi ra ngoài:

– Tiểu Châu, mau lên, cùng ta ra hoa viên.

Tiểu Châu không dám nhiều lời, vội vã đuổi theo tiểu thư, bởi vì đi chậm, nhất thời không đuổi kịp, nàng vội bước nhanh chân hơn, tới hoa viên, Nhị hoàng tử vẫn chưa vào đến.

Liệt Nhược Hàn nhìn ra cổng hoa, vội vàng cúi đầu chỉnh trang lại y phục, ngẩng đầu lên, thấy một công tử đi tới dưới cổng hoa, mặt lạnh, khí chất tôn quý, người ta nói đương kim hoàng thượng rất anh tuấn, con trai của người ai cũng là rồng phượng trong loài người, câu nói này quả thật không sai, Nhị hoàng tử khôi ngô hơn tất cả các nam tử mà cô gặp, hơn nữa còn là loại soái khí khiến người khác vừa gặp đã yêu, vừa nhìn đã khó quên, đêm về mất ngủ.

Cô hít một hơi thật sâu, tháo trâm hoa hải đường trên đầu xuống, nhân lúc Tiểu Châu không chú ý, ném vào khóm hoa, rồi ra vẻ kinh ngạc vội vàng:

– A da, Tiểu Châu, trâm hoa hải đường của ta mất rồi, mau tìm giúp ta.

Tiểu Châu hoảng hốt, vội vàng nhìn lên đầu của tiểu thư, quả nhiên mất rồi. Cây trâm đó là thứ tiểu thư yêu thích nhất, vô cùng quý trọng, nếu rơi mất thì không ổn đâu.

– Tiểu thư chớ lo, nô tỳ đi tìm giúp người ngay- Tiểu Châu vội cúi đầu tìm kiếm trâm hoa kia.

Liệt Nhược Hàn vừa giả vờ lo lắng sai Tiểu Châu đi tìm trâm, vừa lén nhìn hướng đi của Nhị hoàng tử, y sắp đến gần, tim cô không ngừng nhảy loạn, vội xoay người, vờ như đang cùng Tiểu Châu đi tìm trâm, chạy bên này bên nọ, lùi qua lùi lại, đúng lúc đụng trúng vào một người, cô vui vẻ, giả bộ “ai da” một tiếng, ngã vào lòng người nọ.

Cảm nhận cái ôm ấm áp của đối phương, cô hưng phấn đến không còn là mình, e lệ ngẩng đầu lên, nhưng trước mắt lại là một gương mặt xa lạ:

– Liệt tiểu thư không sao chứ?

Đây là ai? Một thân đồ đen, trong tay cầm trường kiếm, tóc buột cao, rõ ràng là y phục thị vệ, cô vội đứng thẳng lên, ngượng ngùng thối lui vài bước, sau khi phát hiện Nhị hoàng tử đứng sau lưng thị vệ này khoảng ba bước chân, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, ánh mắt ấy vô cùng lạnh lùng, giống như trên đời này tất cả mọi thứ đều không liên quan đến cô.

Liệt Nhược Hàn khẽ cắn môi, cô không tin trên đời này tồn tại nam nhân chẳng có chút động lòng gì với mình.

Cô thu lại vẻ ngượng ngùng đầy mặt, hành lễ:

– Nhược Hàn tham kiến điện hạ, vừa rồi trâm hoa của Nhược Hàn bị rơi mất, đang tìm kiếm trong hoa viên, ai ngờ lại vấp ngã, đa tạ điện hạ ra tay cứu giúp.

Mặt Sở Bạch đầy vẻ châm biếm:

– Liệt tiểu thư nhầm rồi, ta chưa từng cứu cô nương, là thị vệ của ta cứu cô.

Liệt Nhược Hàn sắc mặt tái xanh, cười không nổi nữa, nhưng hôm nay cô đã bỏ ra bằng mọi giá, không thể tay không trở về, mặc dù Nhị hoàng tử điện hạ ba lần bốn lượt đối đãi lạnh nhạt với cô, cô lại không muốn bỏ cuộc, vô cùng khiêm nhường lễ phép nói:

– Thị vệ đại ca là thị vệ của điện hạ, người ấy ra ra cứu giúp là ý của điện hạ, tiểu nữ đương nhiên phải cảm tạ điện hạ rồi, điện hạ đang định về phòng ạ?

Sở Bạch nhíu mày nhìn cô, nữ nhân này không cần tôn nghiêm sao? Không nghe ra được sự ghét bỏ và lạnh lùng trong lời nói của ta sao? Nếu không phải gương mặt của cô ả có vài phần tương tự nàng ấy, y thậm chí chẳng muốn nói nhiều thêm với cô câu nào, nhưng cô nương ấy lại cứ xấn tới, làm người khác thấy chán ghét.

– Ta chưa từng bảo hắn cứu, là ý của mình hắn, Liệt tiểu thư nếu muốn tìm trâm của mình thì cứ từ từ mà tìm, Cao Kiệt, chúng ta đi- Sở Bạch không muốn nhiều lời nữa, nhấc chân định đi.

Liệt Nhược Hàn làm sao lại chịu thả y đi, vội vàng đi tới, giả vờ bắt lấy tay áo y, Sở Bạch nhíu mày, trong tiềm thức muốn né tránh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nữ nhân không biết liêm sỉ này, Liệt Nhược Hàn chính là chờ đến lúc này, giả vờ trượt chân, cơ thể mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, đúng lúc sau lưng là hồ sen, lá sen khô héo, không xanh um tươi tốt như mùa hè.

– Á! Cứu mạng!- Liệt Nhược Hàn vươn tay ra, Sở Bạch lạnh lùng nhìn cô, không hề có ý định đưa tay kéo cô, Cao Kiệt đứng bên cạnh, thiếu chủ không ra tay, đương nhiên ông không tiện ra tay, cứ bình thản nhìn cô nàng rơi xuống hồ sen lạnh.

– Á, tiểu thư, không hay rồi, tiểu thư rơi xuống hồ- Bọt nước lạnh lẽo bắn lên mặt Tiểu Châu, lúc này cô mới nhận thức được tiểu thư nhà mình rơi xuống nước, cô lo lắng đứng ở mép hồ, bởi vì không biết bơi nên không dám nhảy xuống, chỉ có thể liều mạng la lên- Người đâu mau tới đây, tiểu thư rơi xuống hồ, người đâu!

Liệt Nhược Hàn vốn dĩ biết bơi, nhưng cô vốn định để Nhị hoàng tử nhảy xuống cứu, nên giả vờ không biết, ở trong nước chìm xuống, suýt nữa sặc nước.

Trong tiềm thức Cao Kiệt muốn nhảy xuống cứu, nhưng Sở Bạch thản nhiên nhìn ông một cái, ông lập tức dừng lại, thậm chí còn có chút giật mình.

Trong ánh mắt thiếu chủ, ngoại trừ lạnh lùng, còn xẹt qua vẻ gì đó vui sướng, y lạnh lẽo nhìn người trong nước, khóe miệng nhếch lên.

Liệt Nhược Hàn vùng vẫy trong nước một hồi, nghĩ Nhị hoàng tử sẽ nể mặt ca ca mà nhảy xuống cứu mình, đến lúc đó lấy tiết hạnh trong sạch của nữ tử và ơn cứu mạng, điện hạ sẽ không tiếp tục từ chối mối hôn sự này nữa.

Nhưng cô lại không ngờ, điện hạ không chút động đậy, chỉ lạnh lùng đứng ở trên bờ, dường như còn cong môi cười, hệt như tu la dưới địa ngục.

Y đang cười sao? Tại sao trong ánh mắt ấy lại có mấy phần vui sướng?

Liệt Nhược Hàn có dự cảm chẳng lành, Nhị hoàng tử chẳng những sẽ không cứu cô, còn muốn bình thản nhìn cô chết, y đang đợi cô chết.

Nghĩ đến hôm nay, Nhị hoàng tử nhờ huynh trưởng tìm kiếm tiểu cô nương sắp chết khắp thành, nói là để cô nương trong sương phòng kia điều trị, không chừng còn có ý khác, mặc dù không biết Nhị hoàng tử rốt cuộc muốn làm gì, nhưng hình như cô đang tự nộp mình đến cửa tử.

Cô bây giờ, chẳng phải rất phù hợp với yêu cầu sao?

Liệt Nhược Hàn chìm trong nước lạnh, đột nhiên ý thức phải mau lên bờ, nếu không thì khó giữ tính mạng. Cô cố gắng nhoài về phía mép hồ, nhưng dưới chân không biết bị thứ gì kéo lại, cô vùng vẫy thế nào cũng không tránh được.

Tiêu rồi!

Mắt cô trợn lên, lại bị sặc nước.

– Cứu!… Cứu mạng!… Nhị hoàng tử… Tiểu nữ không dám nữa!… Điện hạ….

Sở Bạch chả buồn nhúc nhích, nụ cười cực lạnh:

– Liệt tiểu thư nếu đã kính trọng uy danh của ta lâu rồi, thì phải biết ta sống ở nước Lê, nước Lê nhiều đồng bằng, ít sống hồ, đa số mọi người đều không biết bơi, ta muốn giúp lắm nhưng không thể.

Liệt Nhược Hàn tuyệt vọng nhìn Cao Kiệt sau lưng Sở Bạch, Cao Kiệt không phải người nước Lê, ông ấy sẽ biết, chỉ là Nhị hoàng tử không mở lời, ông không thể cứu cô, cô liều mạng vùng vẫy, liều mạng há miệng muốn cầu cứu, nhưng dưới chân bị kéo càng chặt, nước hồ sâu quá đầu, cô cảm giác hơi sức của mình càng lúc càng yếu, mí mắt ngày càng nặng, cơ thể cũng nặng hơn, chậm rãi chìm xuống.

Tiểu Châu thấy tiểu thư nhà mình chìm không còn thấy đỉnh đầu đâu nữa, sợ đến bủn rủn quỳ sụp xuống trước mặt Sở Bạch:

– Nhị hoàng tử, van xin người, cứu tiểu thư của nô tì đi.

Sở Bạch lạnh lẽo nhìn bọt nước sủi lên ngày càng ít, cho đến khi không còn động tĩnh, mới quay qua hỏi Cao Kiệt:

– Ngươi biết bơi không?

– Hồi bẩm điện hạ, thần biết- Cao Kiệt gật đầu.

Vẻ mặt Sở Bạch kiểu như “sao ngươi lại không nói sớm nhỉ”:

– Vậy ngươi mau xuống đó cứu người đi!

Cao Kiệt nhận lệnh, lập tức nhảy ùm xuống nước, mau chóng cứu người lên.

Liệt Nhược Hàn đã không còn hơi thở, Cao Kiệt vỗ vỗ má cô, lắc đầu nói với thiếu chủ:

– Điện hạ, đã tắt thở.

Sở Bạch không nhanh không chậm đáp:

– Mau chóng đưa tới chỗ Phù Cừ cô nương.

Cao Kiệt gật đầu, khinh công của ông rất giỏi, dưới chân bay nhanh, rất nhanh đã đưa người đến chỗ Phù Cừ.

Sở Bạch nói nàng ta là thần y, nàng không thể không giả làm thần y, nếu không phải lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm nàng hay đến chỗ y tiên học lõm vài chiêu thì đã không giả dạng giống như vậy. Cả ngày hôm nay Phù Cừ chữa bệnh cho vài cô nương, không rảnh chăm sóc nhánh cây thiên đạo, đang định đi sang phòng bên cạnh xem thử, thì thấy Cao Kiệt bế một cô nương ướt sũng chạy vào sân.

– Phù Cừ cô nương, mau xem cho Liệt tiểu thư, đây là muội muội của Liệt tướng quân, xin Phù Cừ cô nương nhất định phải nghĩ cách cứu được- Cao Kiệt mặt đầy lo lắng, tuy Liệt Anh chỉ là tướng quân tam phẩm, nhưng lại trấn thủ biên quan, không thể đắc tội.

Dù hành vi của Liệt tiểu thư này có chút khác người, nhưng không đến mức phải chết, điện hạ trừng phạt quá nặng, chỉ sợ đắc tội Liệt tướng quân, sẽ gây bất lợi cho điện hạ.

Cho nên Liệt tiểu thư không thể chết.

Phù Cừ nhìn cô nương trên giường, sắc mặt tái nhợt, bụng trương lên, người ướt sũng, nàng vội vã chạy đến vừa ấn lồng ngực vừa hỏi:

– Nàng xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao lại rơi xuống nước?

Vừa ấn tim phổi vừa giật mình, Liệt tiểu thư này sao lại giống Tô Linh vậy? Chẳng lẽ Sở Bạch hắn là cố ý?

– Là nàng ta muốn quyến rũ điện hạ, tự ngã xuống nước- Cao Kiệt nhìn sắc mặt hoài nghi của Phù Cừ, bèn giải thích.

Phù Cừ ấn ngực vẫn không có biến hóa gì, đầu mày nhíu chặt, nàng không nghi ngờ lời nói của Cao Kiệt, nhưng Sở Bạch có thể cứu cô nương ấy, hắn lại cố tình trì hoãn đến bây giờ, vị Liệt tiểu thư này chỉ cần không cứu được thì đúng lúc có thể làm thân xác mới của Tô Linh.

Hắn nhất định là cố ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.