Tô Linh nói được làm được, nói không quấy rầy Sở Bạch ở thư viện, thì tuyệt đối không quấy rầy Sở Bạch, cô cũng không có thời gian quấy rầy hắn, bởi vì ngày nào cô cũng đi sớm về muộn, không luyện võ thì soạn giáo án, bởi vì bạn học Dương Dung và bạn học Mạnh Dung dù võ công cao cường, nhưng năng lực phân tích thì đúng là một đôi dở hơi.
Ví dụ như mở đầu của Binh pháp Tôn Tử -Kế Thiên có viết: Binh giả, quốc gia đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát giả. Cố kinh chi dĩ ngũ sự, giáo chi dĩ kế, nhi tác kỳ tình: nhất viết đạo, nhị viết thiên, tam viết địa, tứ viết tương, ngũ viết pháp.
Hỏi họ nghĩa là gì, Dương Dung nói:
– Một đội quân, là chuyện hệ trọng của quốc gia, thường ra vào nơi nguy hiểm, muốn sống, nhất định phải cẩn thận.
Còn Mạnh Dung nói:
– Cho nên phải ghi nhớ năm điều, nhất viết đạo, tức là phải nói đạo lý với họ.
Tô Linh đỡ trán, im lặng tức nghẹn.
Đáng sợ nhất chính là Dương Dung còn cùng hắn thảo luận rất chi là kịch liệt:
– Đã đi đánh trận, ai rảnh rỗi nói đạo lý với ngươi, nếu nói lý lẽ mà có ích, quốc gia còn cần tướng quân làm gì? Cho nên, đạo này chính là trước khi đánh phải nói với bọn chúng, ngươi lui hay không lui, không lui là ta sẽ đánh ngươi đó!
Tô Linh ôm mặt.
Mạnh Dung: Vậy ngươi nói đi, nhị viết trời là gì?
Dương Dung: Nhị viết trời nghĩa là số trời đã định, trời đã muốn diệt ai, thì là chuyện không cách nào xoay chuyển được.
Mạnh Dung: Vậy còn tam viết địa?
Dương Dung: Tam viết địa này dĩ nhiên là ám chỉ giang sơn rồi, giang sơn Đại Lê chúng ta sẽ không nhượng một tấc nào.
Tô Linh cảm thấy cô nói đạo lý thật sự rất hay, nhưng không cười nổi, đáng sợ hơn chính là Mạnh Dung lần nào cũng gật gù tán đồng.
Mạnh Dung: Ngươi nói rất có lý, vậy tứ viết tương thì sao?
Dương Dung: Câu này rõ ràng như thế mà ngươi còn không nhìn ra à, chính là muốn đánh thắng trận, thì phải cần có một tướng lãnh tài giỏi.
Mạnh Dung: Còn ngũ viết pháp?
Dương Dung lúc này có chút không đáp được, chữ pháp này hình như có nghĩa là pháp luật, nhưng đang đánh trận cơ mà, còn nói pháp luật gì ở đây, pháp luật hữu dụng thì cần gì đánh trận, cũng giống như cái đạo ở đầu tiên vậy, vẻ mặt cô ham học hỏi nhìn qua Tô Linh:
– A Linh à, ngũ viết pháp này là ý gì vậy?
Tô Linh bật cười ha ha, hai người nhớ tới ta rồi à, hai người sao không tranh luận nữa đi, chẳng phải giỏi giang lắm à?
Mạnh Dung bấy giờ đã có kinh nghiệm, có lẽ nhìn sắc mặt cô liền đoán biết họ không đáp đúng câu nào, thế là vô cùng chân thành nói:
– Tô sư muội, vẫn là muội nói đi, chúng ta đang nghe đây.
Tô Linh cầm sách lên, giải thích rõ nghĩa mỗi chữ mỗi câu cho họ, thậm chí như biến thành bộ dạng cô giáo chủ nhiệm vừa nghe tên thôi là học sinh đã sợ mất mật.
– Hai người nhớ chưa? Không nhớ thì lo viết xuống đi, hôm nay nếu không học xong, về nhà chép phạt mười lần.
– Hả!- Dương Dung sợ nhất là chép phạt, vội vàng ghi chép lại.
– Ý của mấy câu này là nói, chiến tranh là vấn đề rất hệ trọng của một nước, liên quan đến sống chết của quân và dân, đất nước còn hay mất nằm ở việc thận trọng chu đáo, quan sát chặt chẽ, phân tích, nghiên cứu. Bởi vậy, nhất định phải thông qua hai phe địch-ta tiến hành phân tích năm nguyên tắc của chiến tranh, tiến hành so sánh bảy tình huống, rồi dự đoán khả năng thắng bại của cuộc chiến. Đạo ở đây, là chỉ mục tiêu của quân chủ và dân chúng phải giống nhau, thống nhất ý chí, có thể đồng sinh cộng tử, không sợ hiểm nguy, chứ không phải đi nói lý lẽ gì với người ta, hay là nói mấy câu như lui quân hay không lui, không lui thì ta sẽ đánh ngươi.
Dương Dung và Mạnh Dung vội vàng cúi đầu, múa bút thành văn che giấu bối rối của mình.
Tô Linh thấy thái độ học tập của họ cũng tạm được, nghĩ đến buổi chiều không chừng sẽ bị trả đũa, nên càng thêm không nể nang:
– Trời ở đây, là chỉ thời tiết, ngày đêm, râm mát, nóng lạnh, thay đổi bốn mùa đều sẽ ảnh hưởng đến cuộc chiến, nếu ông trời nói diệt ai thì diệt, sao còn cần con người làm gì, một trận hồng thủy, một lần núi lở, một lần động đất liền giải quyết gọn ghẽ, cần phải đánh trận à?
– Nói quá đúng- Dương Dung ngẩng đầu, phát giác ánh mắt Tô Linh nghiêm nghị, cô lại mau chóng cúi đầu xuống.
– Địa ở đây, là chỉ địa thế, rất nhiều cuộc chiến đều nhờ vào địa lý mà thắng, không sai, quả thật phải cần một vị tướng lĩnh giỏi.
Vẻ mặt Dương Dung như thể “Ngươi thấy không, ta nói không sai mà”, Mạnh Dung gõ gõ lên bàn cô, cô liền hay tay mời nói:
– A Linh à, hiện tại là thời gian của tỷ, tỷ giảng, ta viết, ta viết đây.
– Một tướng lãnh giỏi, phải túc trí đa mưu, thưởng phạt nghiêm minh, yêu thương thủ hạ, quân kỷ nghiêm khắc, dũng cảm quyết đoán. Pháp, là chỉ chuẩn mực triều đình phải thật nghiêm minh, phân chia rõ trách nhiệm, cơ cấu quan lại, chế độ quản lý, bảo hộ hậu cần, phân phối của cải đều phải tuân theo pháp luật, có trách nhiệm đến từng người. Những cái này đã nhớ rồi chưa?
Dương Dung như hiến vật quý dâng bản ghi chép chữ viết như gà bới của mình cho Tô Linh xem:
– A Linh, tỷ nhìn xem ta đều ghi nhớ rồi.
Tô Linh nhìn nét chữ còn thảm hơn cả gà bới của cô, không khỏi nhếch khóe môi:
– Những chữ này ngươi đọc hiểu à?
Dương Dung lật xem một chút, mày nhíu càng sâu:
– Nghe tỷ nói thế, ta quả thật không biết chính mình đang viết cái gì nữa, khà khà, à A Linh, tỷ chẳng phải có bút ký à, cho ta xem một chút là được.
Mặt Tô Linh xạm lại.
– Ta có thể cho ngươi xem, nhưng bút ký của ngươi thì ngươi vẫn phải viết, viết rồi, chắc chắn sẽ lưu lại ấn tượng, chúng ta sang nội dung tiếp theo. Đạo giả, lệnh dân dư thượng đồng ý, khả dư chi tử, khả dư chi sinh, nhi bất uý nguy dã (dân bất quỷ dã). Nguyên lý chiến tranh hay con đường đạt thắng lợi trong chiến tranh là, phải biết thuyết phục người dân đồng tình với chiến tranh, từ đó dân vì mình là liều sống chết…
Tô Linh giảng cả buổi trưa, cố gắng nhín chút thời gian đi uống miếng nước, giải chút cơn mót, nào biết đột nhiên nhảy ra một chướng ngại vật, chướng ngại vật này không phải người ngoài, mà chính là Tam hoàng tử cao cao tại thượng.
Nhưng bây giờ, đừng nói là Tam hoàng tử, dù Sở Bạch có đứng trước mặt, cô cũng không có phản ứng, ai lại đi cản trở người khác đi nhà xí thế kia, đây chẳng phải bị bệnh sao?
– Không có hứng thú, xin nhường đường- Tô Linh đi bên trái, Tam hoàng tử cũng đi bên trái, cô đi bên phải, Tam hoàng tử cũng sang bên phải.
– Không nhường.
Tô Linh nhíu mày, người này chẳng lẽ có bệnh thật ư?
– Tam hoàng tử là có ý gì?- Tô Linh thật ra muốn nói “Có chuyện gì thì mau nói đi, có rắm thì mau thả, đừng cản trở bà đi nhà xí nhá”, nhưng dù sao đối phương cũng là hoàng tử, vẫn không thể lỗ mãng.
– Nếu như ngươi làm thế là để gây sự chú ý cho bổn điện, vậy ngươi hoàn toàn đã làm được rồi, Tô Uyển Linh, ngươi quả thật khiến bổn điện thay đổi cách nhìn về ngươi, ngươi khác xưa rất nhiều, nếu ngươi cứ luôn như vậy, bổn điện sẽ cân nhắc nạp ngươi làm trắc phi, chỉ là hôn ước của ngươi và Sở Bạch do Thái hậu nương nương đích thân hạ chỉ, chỉ cần ngươi có thể từ hôn, bổn điện liền nạp ngươi vào cung, trở thành trắc phi của bổn điện.
Ngài có máu mặt lắm à? Còn trắc phi, chính phi của ngài ta còn chẳng thèm, chỉ là cốt truyện cần thôi. Có mỗi Tô Uyển Linh mới coi trọng ngài, nếu không trong hoàng cung còn có Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, cả Ngũ hoàng tử chưa hồi cung kia, ai nấy đều đến tuổi thành thân cả rồi, mà người nào cũng mạnh hơn ngài.
Xin lỗi nha, chỉ trách ta, nếu không phải ta ban cho ngài bản lĩnh tự luyến nặng như thế, thì ngài tuyệt đối sẽ không thể không có năng lực phân biệt như thế, đứng trước nhà xí cản trở ta, không cho ta vào nhà xí.
– Tam hoàng tử…- Tô Linh nghiến răng, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào sau lưng hắn, suýt nữa sợ đến tè ra quần- Biểu biểu biểu… biểu ca!