– Tỷ thí vòng thứ ba chính thức bắt đầu- Thành tiểu quận vương ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều chuẩn bị kỹ càng.
Sắc trời dần tối, mặt trời ngả về Tây, đã qua mấy canh giờ rồi, ai nấy đều muốn phân thắng bại trước khi mặt trời lặn.
Tô Linh đứng đối diện với Sở Bạch, nhìn người trước mặt mình.
Sau hai trận đấu võ, ai cũng có vẻ chật vật, còn hắn thì áo quần chỉnh tề, tóc không hề rối, chỉ lẳng lặng rút kiếm đứng đó, đã có phong thái đặc biệt rồi, hệt như cây thương tùng sừng sững trên vách đá kia, ngạo nghễ độc lập, phong độ tuyệt đỉnh. Mặc dù gương mặt lạnh lùng, cũng không thể nào che giấu được gương mặt như hòn ngọc được điêu khắc thu hút người khác kia, Tô Linh không khỏi chăm chú nhìn thêm một chút, ấy vậy mà nhìn đến ngây người.
Cẩm y mặt lạnh khuynh thiên hạ, nếu cười một tiếng, nguyện vì đời này lại luân hồi.
Gương mặt này nếu cười lên thì sẽ có phong thái như thế nào nhỉ?
Ánh sáng sắc lạnh của mũi kiếm đột nhiên lóe lên, chĩa thẳng vào giữa hai đầu mày của cô:
– Xuất chiêu đi.
Tô Linh thoáng bừng tỉnh.
Đây là đang tỷ võ, là đang tỷ võ nha, ngươi lại còn bị sắc đẹp mê hoặc.
Cô không thể để cho Sở Bạch trở thành người bên cạnh Văn Xương trưởng công chúa được, cô thử cố gắng lần cuối:
– Biểu ca, cuộc tỷ thí này huynh nhất định phải thắng sao? Có thể không làm thị vệ bên cạnh trưởng công chúa được không? Muội biết cái chết của Trấn Nam Hầu bị oan, cũng biết trong lòng huynh có oán hận, muội có thể giúp huynh, huynh không phải chỉ có mỗi con đường này để đi.
Sở Bạch trợn to mắt.
– Ngươi…- Trong lòng của hắn có oán không sai, hắn muốn báo thù càng không sai, nhưng rốt cuộc vì sao nàng lại biết được?
Một người, thật sự chỉ trong một khoảng thời gian ngắn có thể thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy sao? Lúc trước chán ghét một người như vậy, sau đó đột nhiên nói thích là thích? Thậm chí hình như nàng còn hiểu hắn rất rõ.
Biết hắn không thích ăn cá, biết hắn thích đọc sách, biết hắn có oán, có hận, thậm chí biết hắn muốn báo thù.
Nhưng mà những điều này hắn chưa từng mở miệng nói với nàng một chữ, dường như nàng chỉ nhìn vào mắt hắn là có thể biết, đối với bất cứ chuyện gì của hắn cũng đều nắm trong lòng bàn tay.
Loại người như vậy với hắn mà nói rõ ràng có huy hiếp rất lớn, nhưng mà… tại sao hắn lại nhiều lần bỏ qua?
– Biểu ca, quả thật ở bên cạnh trưởng công chúa là con đường tắt, nhưng dựa vào năng lực của huynh, chỉ cần việc huynh muốn làm, bất cứ đâu cũng đều là võ đài của huynh, bất kỳ chuyện gì huynh cũng có thể hoàn thành, huynh hoàn toàn có thể dựa vào chính năng lực của mình, không cần phải dựa vào người khác, chẳng lẽ huynh không muốn lưu lại chút thanh danh nào sao?
Tô Linh thật sự sợ, sợ Sở Bạch trở thành người bên cạnh trưởng công chúa, kịch bản sẽ quay trở về như ban đầu, vậy thì cô sẽ sống không bằng chết không xa nữa rồi.
Thanh danh?
Sở Bạch cười lạnh, bỗng nhiên xích lại gần:
– Chuyện cho tới bây giờ, ta còn thanh danh gì nữa, ngươi hiểu ta như vậy, thì nên biết ta đợi cơ hội này lâu lắm rồi, nếu như ta quan tâm những điều đó thì những người an nghỉ dưới cửu tuyền sẽ không được nhắm mắt, ta đã đồng ý với họ, sẽ không để họ phải chờ quá lâu, những người hại bọn họ, ta muốn tự tay mình, từng bước từng bước đưa những kẻ đó vào địa ngục, trên cầu nại hà bọn họ sẽ không còn cô đơn.
Tô Linh rùng mình một cái.
Hắn nói những người đó, là chỉ những người quan trọng nhất với hắn sao.
Mộng phi, Trấn Nam Hầu, Tô Tĩnh Nhàn, còn có Xuân Đào.
Tô Linh chính là một trong số những người hại họ!
Xem ra đúng là không thể để hắn thắng trận này.
– Biểu ca, vậy muội đành phải đắc tội- Vì cái mạng nhỏ của mình, cho dù phải chết ngay tại đây, dù sao cũng tốt hơn sống không bằng chết ở trên chiếc giường trong quán trà âm u đó.
Tô Linh ném kiếm đi, bắt đầu cởi y phục của mình.
Sở Bạch biến sắc, con ngươi co rụt mạnh.
Trường thương trong tay Tạ Phương Tung chút nữa thì chệch hướng đâm vào mắt Mạnh Dung, may là Mạnh Dung nhanh tay đỡ lại được mới may mắn thoát khỏi thế khó, miễn cưỡng đứng vững, thấy hành động của Tô Linh, cũng là kinh ngạc bất động.
Có cần phải làm đến mức này không?
Những người xem lập tức náo nhiệt hẳn lên.
– Ông trời của ta ơi, cởi quần áo là tình huống gì vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật ban ngày ban mặt, chẳng lẽ chuẩn bị nhảy thoát y sao?
– Ta thấy là chuẩn bị dùng mỹ nhân kế!
– Chà chà, hôm nay kiếm hời rồi, Tô Uyển Linh này thanh danh không tốt, nhưng cũng là mỹ nhân nổi danh trong thành Kính Dương, mọi người có phúc mới được nhìn thấy.
Lý Đản ngồi trên đài cao chau mày, tay nắm chặt thành ghế, nghiến răng nhìn nữ tử phía dưới:
– Không biết xấu hổ.
Văn Xương trưởng công chúa lại cảm thấy vô cùng thú vị, dáng vẻ rất hào hứng:
– Rất thú vị, rất thú vị.
Lý Đản nhìn một đám môn sinh vẻ mặt gian tà, sắc mặt hắn càng lạnh hơn, hận không thể đem mấy người này giết hết, mặc dù Tô Uyển Linh không phải là nữ nhân của hắn, nhưng hắn đã coi trọng nàng, nên trong lòng đã mặc định, tương lai nàng sẽ là nữ nhân của hắn.
Nữ nhân của Lý Đản hắn, cho dù là hắn không muốn thì cũng không thể để người khác chấm mút.
Tô Uyển Linh, ngươi khá lắm!
Tạ Phương Tung cũng rất tức giận, tức giận đến mức đánh cũng không đánh nữa, mang theo cây thương muốn tiến lên, lại bị Mạnh Dung kéo lại:
– Tạ nhị công tử, bình tĩnh.
Tạ Phương Tung giận đến không có chỗ nào phát tiết:
– Bình tĩnh cái rắm, bình thường ngươi không phải là sư huynh sư muội với nàng ấy sao? Sao lúc này không đi giúp nàng ấy, nàng ấy là một nữ tử, chắc chắn là bị Sở Bạch ức hiếp cho nên mới ở trước mắt bao nhiêu người làm ra chuyện này, nếu ta không ngăn lại sau này làm sao nàng còn dám nhìn mặt ai nữa?
Mạnh Dung cầm chặt tay hắn không buông, tiếp tục khuyên:
– Muội ấy chỉ muốn tháo bao cát trên người xuống thôi, sao lại làm chuyện xằng bậy ở đây?
– Cát… bao cát?- Tạ Phương Tung khó tin nhìn Mạnh Dung, lại quay đầu nhìn về phía Tô Uyển Linh, quả nhiên nhìn thấy trên người, trên cánh tay, trên đùi đều quấn bao cát, nàng tháo ra ném xuống đất một đống bao nhỏ, nhìn qua thì tối thiểu cũng phải hai, ba mươi cân.
Ai da, nữ nhân này mỗi ngày đều mang trên người bao cát nặng thế sao, nhưng mà bước đi của nàng rõ ràng rất nhẹ, trận giao đấu với Hàn Văn Huân kia hắn vẫn có thời gian xem qua, kiếm chiêu nhanh gọn, khiến người khác phải sợ hãi thán phục.
Vậy mà trên người nàng lại mang theo nhiều bao cát nặng như thế, chẳng phải là nói tốc độ của nàng sẽ còn nhanh hơn nữa?
Tạ Phương Tung kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Dung, các ngươi ác đến vậy sao?
Mạnh Dung giải thích:
– Chính muội ấy yêu cầu như vậy, muội ấy luôn cảm thấy khí lực của mình yếu, không có cách nào tu luyện nội công, cho nên tự mình làm mấy bao cát cột vào người, mỗi ngày khắc khổ luyện tập nhưng lại không biết từ khi nào trong người đã có nội lực, nếu không trong vòng một tháng làm sao muội ấy có thể mang bao cát nhưng vẫn hành động nhẹ nhàng, chân lướt đi như gió vậy được. Muội ấy dường như vô cùng am hiểu cận chiến áp sát, giống như là có luyện tập từ nhiều năm trước rồi.
Tạ Phương Tung vẻ mặt lo lắng, nữ nhân đáng chết này, chẳng lẽ không biết khiêm tốn một chút sao? Nhất định phải khiến mọi người cảm thấy sự khác biệt của nàng mới được sao?
Chẳng phải bổn công tử đã đồng ý giúp nàng rồi sao?
Tô Linh không quan tâm được nhiều như vậy, tháo hết tất cả bao cát trên người xuống, sau đó không nhanh không chậm mặc quần áo lại tử tế, nhặt lại kiếm trên đất lên.