Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 200: Cùng nhau rửa là khẳng định phải cùng nhau rửa rồi(2



Tiêu tổng tài lại bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh rồi.

Hắn! Đã từng chuyên tâm trở thành một vị tổng tài bá đạo! Soái khí nhiều tiền! Tà mị cuồng luyến! Sủng nịch người yêu!

Hắn! Đã từng khổ học tổng tài ngữ lục ba trăm câu!

Hắn! Đã từng thuộc lòng các loại tình tiết con đường cẩu huyết!

Nhưng mà bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy!

Mình thành thành thật thật mà bị Án Hà Thanh trói ở trên giường có phải sẽ tốt hơn không???

Bỏ ra bỏ ra! Các ngươi đè lấy đôi cánh vô hình của bổn tổng tài bá đạo rồi!

Tiêu Dư An còn đang cảm khái, thần sắc Hoàng Việt hờ hững mà vài bước đi đến trước mặt hắn, thị vệ dùng vỏ đao cưỡng chế nâng đầu của Tiêu Dư An lên, ép hắn nhìn thắng vào Hoàng Việt.

Hoàng Việt nhìn xuống hắn, hỏi: “Tiêu quận vương, ngươi có biết tội?”

Tiêu Dư An cười cười: “Biết a.”

Hoàng Việt sững sờ, nhưng thần sắc nhanh chóng khôi phục bình thường, ý vị sâu xa mà ồ một tiếng: “Vậy Tiêu quận vương nói thử xem, mình phạm phải là tội gì?”

Ý cười của Tiêu Dư An không giảm đi: “Mê hoặc họa chủ a, haiz, không còn cách nào khác, ai bảo ta trông quá xinh đẹp chứ, hoàng thượng mê ta mê đến kinh khủng a.”

Hoàng Việt: “… …”

Tiêu Dư An rõ ràng mà nhìn thấy góc miệng và lông mày của Hoàng Việt cùng nhau giật giật một cái sau đó, nhịn không được cười ra tiếng.

Hoàng Việt nói: “Tiêu quận vương thật là lạc quan, cũng đã đến lúc này rồi vẫn còn nói đùa, không, ta có phải là nên thay một cách nói khác, nói một câu ngươi thật sự đáng thương a? Chỉ luôn muốn có được lòng hân hoan của hoàng thượng như vậy sao?”

Nói rồi Hoàng Việt đem một đống thư từ ném ở trước mắt Tiêu Dư An: “Những thứ này, Tiêu quận vương thấy quen không?”

Tiêu Dư An thành thật nói: “Chưa thấy qua.”

“Tiêu quận vương, ta chính là có nhân chứng a, ngươi cũng đừng phủ nhận nữa.” Hoàng Việt tưởng rằng hắn vịt chết cãi bướng, cười lạnh một tiếng nói.

Tiêu Dư An mặt lộ vô tội: “Thật sự chưa thấy qua a.”

“Được, vậy ta giúp Tiêu quận vương hồi ức một chút.”

Thì ra lúc trước Tiêu vương gia ở Nam Yến quốc buồn bực sầu não không như ý muốn, vậy mà suy nghĩ qua ám sát Án Hà Thanh! Nảy ra ý tưởng ám sát nam chủ thì thôi đi, Tiêu vương gia còn bất cẩn đem thóp rơi vào trong tay của Hoàng Việt.

Đây cũng chính là tại sao Tiêu quận vương rõ ràng trước đó cùng Tiết Nghiêm giao hữu, nhưng đằng sau lại không thể không cùng Hoàng Việt giao thiệp, có thể nói là trong kẽ hở cầu sinh, thật là một từ ‘thảm’, khó trách sau cùng chịu không nổi sự lựa chọn rồi uống thuốc độc tự sát.

Chứng cứ trong tay Hoàng Việt vô cùng xác thực, Tiêu Dư An có trăm miệng cũng khó cãi, hoàn toàn không ngoài ý muốn mà bị ném vào trong lao ngục.

Bên ngoài lao ngục, thân tín của Hoàng Việt kề ở bên tai hắn nhỏ tiếng nói: “Hoàng tướng quân, lúc nãy ta nhìn thấy trong đám người xung quanh có thuộc hạ của Trần Ca, hắn xem chừng một lúc rồi sau đó vội vã rời đi, chắc là đi mật báo tin tức cho Trần Ca rồi.”

Hoàng Việt không cho là vậy: “Cho dù Trần Ca biết được rồi lại có thể làm thế nào? Chẳng lẽ hắn có bản lĩnh phi thường, có thể lau đi sự thật Tiêu quận vương ý đồ ám sát hoàng thượng bất thành sao?”

Lời nói vừa dứt, nơi không xa truyền đến tiếng bước chân cấp bách.

Hoàng Việt và thuộc hạ quay đầy nhìn đi, kinh ngạc đến nổi vội vàng quỳ xuống chắp đấm gọi lớn: “Hoàng thượng!!!”

Án Hà Thanh đến một ánh mắt nhìn thẳng cũng không thèm bố thí cho bọn họ, sắc mặt lạnh như băng sương, gấp gáp muốn hướng trong nhà lao đi, Hoàng Việt vội vàng lên trước quỳ ở trước mặt Án Hà Thanh, cản lại đường đi của hắn: “Hoàng thương, xin nghe thần nói một câu.”

Tiếp theo Hoàng Việt liền bắt đầu tỉ mỉ kể chứng cứ phạm tội của Tiêu Dư An, hắn sớm đã biết Án Hà Thanh sẽ hỏi, đã chuẩn bị lí do xong xuôi từ trước, nói đến có lý cho chứng, khiến người khác tin phục, nào ngờ hắn vừa mới nói một nửa, đột nhiên bị Án Hà Thanh cắt lời.

Ngữ khí Án Hà Thanh cực lạnh, giống như kiềm nén nộ khí cuồn cuộn ngất trời, nơi sâu trong đáy mắt là vực sâu lạnh lẽo muôn trượng, hắn nói: “Nói xong rồi chứ?”

Hoàng Việt không kịp phòng bị mà bị cắt lời, sững sờ: “Thần… … thần… … bẩm báo hoàng thượng… …”

Án Hà Thanh không có đáp lại thêm, trực tiếp vượt qua hắn hướng bên trong nhà lao mà đi.

Hoàng Việt trong lòng sợ hãi.

Tại sao lại như vậy?!

Tiêu quận vương này đến Nam Yến quốc một năm có hơn, Án Hà Thanh chưa từng nhìn thẳng qua hắn, cho nên Án Hà Thanh không thể nào là đến cứu người được!

Chẳng lẽ là hoàng thượng sau khi nghe thấy chứng cứ Tiêu quận vương ám sát mình, giận đến không thể ngăn, chuẩn bị chính tay kết liễu Tiêu quận vương?

Hoàng Việt trông theo bóng lưng Án Hà Thanh cấp bước đi vào trong lao ngục, đáy mắt thoáng qua một tia xảo quyệt và vui vẻ.

-

Tiêu Dư An đang cùng lính coi ngục tán gẫu, hắn ngồi tựa ở trước của nhà lao, chống một chân lên thong thả tự tại mà hỏi lính coi ngục tiểu ca ở ngoài cửa: “Này, tiểu huynh đệ, đến nói chuyện phiếm đi a.”

Lính coi ngục tiểu ca vừa mới bắt đầu còn ra vẻ ta đây, bày ra cái mặt răn dạy và quở mắng: “Thiên lao trọng địa, không thể huyên náo!”

Tiêu Dư An nhún vai một cái: “Ta không có huyên náo a, ta chỉ là muốn nói chuyện thôi, đúng rồi huynh đệ, ngươi có bạn gái không vậy?”

Lính coi ngục: “… … Bạn gái là cái gì?!”

Tiêu Dư An cười nói: “Chính là tức phụ (vợ), tức phụ biết chưa?”

Lính coi ngục nói: “Hở, hứ, không có!”

Tiêu Dư An lại hỏi: “Vậy ngươi có bạn trai không?”

Lính coi ngục ù ù cạc cạc mà hỏi: “… … Bạn trai lại là cái gì?!”

Tiêu Dư An dạt dào ý cười mà đáp: “Tướng công, phu quân, hiểu rồi chứ?”

Lính coi ngục: “… …”

“Tiểu huynh đệ ngươi đừng trầm mặc a! Ngươi biết có một từ gọi là mặc nhận không? Ý của mặc nhận chính là… …”

Lính coi ngục nhịn đến không thể nhịn mà cắt lời hắn: “Không có!!”

Tiêu Dư An: “A! Vậy thật là quá không đúng lúc rồi! Ta có!”

Lính coi ngục: “… … Khi nào mới thay người trông coi vậy a?!”

Tiêu Dư An vui ơi là vui, ôm bụng cười lớn, cười xong rồi sau đó bắt đầu khoanh hai tay lại, sau đầu dựa vào cửa nhà lao suy nghĩ sự tình.

Trong nguyên tác, chứng cứ Hoàng Việt mưu quyền là Tiêu Bình Dương giúp Án Hà Thanh ép ra, Án Hà Thanh từng một lần muốn bất chấp lời nói của những người khác trực tiếp vạch tội Hoàng Việt, sau cùng được Tiêu Bình Dương khuyên bình tĩnh.

Sau đó Tiêu Bình Dương cùng Án Hà Thanh đã diễn một vở kịch trở mặt nhau, Tiêu Bình Dương giả vờ nương nhờ Hoàng Việt, bên ngoài giúp đỡ hắn cùng nhau mưu quyền, sau lưng cùng Án Hà Thanh liên thủ, sau cùng cũng đã tóm được cái đuôi hồ ly của Hoàng Việt.

Tiêu Dư An thở dài một tiếng, nghĩ trong lòng: Mình nên làm thế nào để giúp Án Hà Thanh đây?

Hắn đang suy nghĩ, bên ngoài nhà lao đột nhiên truyền đến tiếng gọi lớn hoảng hốt lo sợ: “Hoàng, hoành thượng!?”

Tiêu Dư An đứng dậy quay đầu nhìn đi, thấy Án Hà Thanh đi nhanh như bay mà hướng về phía hắn đi tới, ánh mắt lạnh như băng sương trong nháy mắt cùng mình đối mặt nhìn nhau trở nên dịu dàng.

Lính coi ngục ở một bên hoảng hoảng hốt hốt mà quỳ lạy ở dưới đất cao giọng gọi hoàng thượng, Án Hà Thanh căn bản không muốn nói thêm một lời vô ích nào, đưa tay trực tiếp rút ra đao đeo trên eo lính coi ngục, một cái cắt dứt khóa của cửa nhà lao.

Án Hà Thanh đẩy cửa đi vào trong nhà lao, ấn lấy vai của Tiêu Dư An, đem người trước trước sau sau trái trái phải phải kiểm tra một phen, thấy Tiêu Dư An không có bị thương giờ đây mới hơi hơi thả lỏng một hơi.

Tiêu Dư An cười nói: “Án ca, ta không sao.”

Án Hà Thanh ừm một tiếng: “Ta mang ngươi ra ngoài.”

“Đợi đã!” Tiêu Dư An nắm chặt lấy cánh tay của Án Hà Thanh, “Ta có chuyện thương lượng với ngươi.”

Án Hà Thanh thấy ánh mắt hắn nhìn về phía lính coi ngục, lập tức trong lòng hiểu rõ, gọi lui tất cả mọi người sau đó nhìn qua Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An nói: “Án ca, ngươi có phải là vẫn luôn chờ đợi cơ hội vạch trần Hoàng Việt?”

Đây là Tiêu Dư An lần đầu tiên cùng Án Hà Thanh bàn chuyện triều chính, thấy Án Hà Thanh gật gật đầu, Tiêu Dư An đem những chuyện mình biết đều tỉ mỉ mà nói qua một lần, sau đó nói: “Ta có một chủ ý.”

Án Hà Thanh hỏi: “Là gì?”

Tiêu Dư An điều chỉnh một chút cảm xúc của mình, nói: “Án ca, ngươi trước tiên đừng cứu ta ra khỏi nhà lao, giam ta vài ngày, sau đó ta… …”

“Không được.”

Lời của Tiêu Dư An chỉ vừa mới mở đầu, bỗng nhiên mà bị Án Hà Thanh cắt lời, Tiêu Dư An sững sờ, nói: “Chỉ giam có vài ngày thôi mà, căn dặn lính coi không làm ta bị thương là được… …”

Án Hà Thanh không cho cãi lại mà nói: “Không được.”

“Án ca, ta không sợ nhà lao hôi thối bẩn thỉu, giam có vài ngày không sao cả mà.”

“Không được.”

Tiêu Dư An: “… … Án ca, để ta giúp đỡ ngươi đi.”

Án Hà Thanh không nói nhiều thêm, lên trước muốn đi bế ngang Tiêu Dư An lên, nào ngờ Tiêu Dư An liên tục lùi vài bước không cho hắn bế.

Mắt thấy xung quanh người của Án Hà Thanh bao phủ lấy nộ khí nhàng nhạt, con ngươi trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, Tiêu Dư An vội vàng giải thích nói: “Trên người ta bẩn, lúc nãy ở trong cái nhà lao này ngồi qua khắp nơi, trước tiên đừng bế nữa.”

Án Hà Thanh nói: “Ta không chê.”

Tiêu Dư An nói: “Ngươi không chê ta chê a! Nếu đã không cho ta ở trong nhà lao, đợi ta ra ngoài rửa rửa rồi bế, đây chung quy vẫn được mà đúng chứ?”

Án Hà Thanh trầm mặc nửa buổi, gật gật đầu.

Hai người rời khỏi lao ngục, Án Hà Thanh dặn dò người chuẩn bị xong xuôi quần áo sạch sẽ, Tiêu Dư An một đường đều đang không cam tâm mà nhắc mãi mình muốn giúp đỡ Án Hà Thanh, sau khi đến phòng tắm rồi cuối cùng cũng đã yên tĩnh được vài khắc.

Tiêu Dư An lột sạch y phục đem mình ngăm trong bệ tắm, rồi lại thấy Án Hà Thanh đứng ở một bên không có ý muốn rời đi cũng không có ý muốn xuống đây, Tiêu Dư An cười cười, lấy nước hắt hắn: “Cũng nhau rửa a.”

Án Hà Thanh bị hắt ngay chính diện, hắn đưa tay lau đi nước trên mặt, lại không kịp phòng bị mà bị Tiêu Dư An im hơi lặng tiếng mà bơi đến bên bệ một cái kéo vào trong bệ.

Nước bắn tung tóe, Án Hà Thanh ngã vào trong bệ rồi ngay lập tức toàn thân ướt sũng, hơi có chút thảm hại.

Tiêu Dư An cười rồi đem tay gác lên hai bên vai của Án Hà Thanh, Án Hà Thanh mặc quần áo đen huyền, tay áo trôi nổi ở trong nước quấn quanh lướt qua thân thể trắng nõn của Tiêu Dư An, hệt như phần để trắng ‘lời có hạn nhưng ý vô tận’ trong bức tranh thuỷ mặc, Tiêu Dư An cười nói: “Án ca ngươi có phải là bởi vì lúc nãy ở trong nhà lao ta không cho ngươi bế, cho nên giận rồi?”

Án Hà Thanh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, trong con ngươi đen sâu pha trộn hơi nước, hắn đưa tay dùng đầu ngón tay chầm chậm lướt qua sống lưng của Tiêu Dư An, từng chút từng chút từ chỗ gáy đến đuôi sống lưng, hắn hỏi: “Tiêu Dư An, ngươi muốn giúp ta?”

Tiêu Dư An bị lướt đến chịu không được giật mình một cái, suốt nửa ngày mới ổn định lại cảm xúc ngừng lại run rẩy, hắn mở miệng: “Muốn a!”

Con mắt Tiêu Dư An đột nhiên sáng lên: “Có chuyện gì vậy? Ngươi nghĩ thông rồi sao? Án ca ta nói với ngươi, ta đây là khổ nhục kế… … ưm!”

Âm thanh của Tiêu Dư An bỗng im bặt, bởi vì nơi xấu hổ bên dưới thân thể của hắn đã bị đâm vào một nửa ngón tay.

Án Hà Thanh kề ở bên tai hắn, hơi thở nóng rát, âm thanh thấp khàn, hắn nói: “Tiêu Dư An, vậy ngươi dùng phía dưới giúp giúp ta.”

Tiêu Dư An: “… … Nói, nói chuyện thì nói, nói nói cho tốt đi! Khai, khai cái gì hoàng, hoàng, hoàng, khoang chứ!! … … Bỏ đi bỏ đi, ngươi khai đi, tại sao ngươi khai hoàng khoang* cũng có thể soái như vậy, tại sao?!”

(*khai hoàng khoang <开黄腔>: là từ ngữ địa phương của Tứ Xuyên nghĩa là nói lung tung, nói bậy bạ, hoặc là bị xấu mặt.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.