Cố Thanh Trì tiến gần Tạ Lục Dữ một bước, cậu nhìn vào đôi mắt của Tạ Lục Dữ.
"Anh có buồn không?"
Nói xong, cậu còn vươn tay đặt lên bên má Tạ Lục Dữ, sờ khóe mắt hắn.
"Đừng buồn, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh mà."
Lúc Cố Thanh Trì đau khổ, cậu vẫn luôn hy vọng sẽ có người sờ mặt cậu như vậy, ôm cậu vào lòng, nói cho cậu biết hôm nay ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, đừng đau buồn, còn rất nhiều người đứng về phía cậu, tất cả mọi người đều đang chờ cậu khỏe lại, sau đó cậu liền có thêm sức lực mà hít thở, có sức lực mà sống.
Bởi vì cậu cũng rất muốn mình được đối xử như vậy, nên cậu cũng làm như vậy với những người khác.
Bà của Tạ Lục Dữ là con lai, nên hắn cũng thừa hưởng một chút vẻ ngoài của phương Tây, ngũ quan tương đối góc cạnh, hốc mắt sâu, đồng tử sáng, bình thường nhìn có vẻ rất thâm thúy, như một khối bảo thạch, nhưng lúc này, hắn nhẹ nghiêng đầu, đôi mắt giống như mặt nước đang dao động, giống như nước mắt sắp từ trong hốc mắt ấy chảy ra.
Hắn không rõ, sau khi trải qua sự điên cuồng như vậy, đau khổ như vậy, tuyệt vọng như vậy, vì sao Cố Thanh Trì có thể quay người lại an ủi hắn.
An ủi nguyên nhân khiến cậu trở nên như thế là hắn, an ủi hung thủ là hắn, an ủi thủ phạm gây ra chuyện cũng là hắn.
Hắn chậm rãi lắc đầu, nước mắt lăn dài trên mặt, đọng lại trên cằm, cuối cùng rơi vào trong thảm, không thấy đâu nữa.
Hắn đâu có buồn, hắn chỉ đang buồn cho cậu thôi.
Chuyện làm tổn thương người khác khiến bản thân cũng khiến người ta khổ sở, hơn nữa người mà hắn làm tổn thương lại là Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì mà hắn yêu.
Tạ Lục Dữ mấy ngày nay cũng không ngủ ngon, cho nên đôi mắt có hơi đỏ, còn có thể nhìn thấy tơ máu, lúc này lại im lặng khóc, trông có vẻ đáng thương.
Hắn dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Thanh Trì có chút xấu hổ, muốn quay lưng lại, nhưng lại nghĩ đến tay Cố Thanh Trì vẫn đang chạm vào mình, hắn tiếc nuối dời tầm mắt nhìn xuống dưới, hàng mi thật dài rũ xuống, che khuất đôi mắt âm trầm như hồ nước kia.
Nhưng những giọt nước mắt chảy xuống, lăn xuống hai bên má, để lại vệt nước như những vết sẹo.
Yêu Tạ Lục Dữ là một chuyện rất dễ dàng lại rất bi ai, hắn thật sự rất dễ dàng khiến người khác yêu thích hắn, hắn có thể rất thành thục, rất ổn trọng, bờ vai rộng lớn, ấm áp cơ thể gánh vác mọi thứ, nhưng hắn cũng có thể cười rộ lên tùy ý như một đứa trẻ.
Nếu như yêu hắn, như vậy tầm mắt luôn luôn phải dõi theo hắn, nếu lỡ như rời mắt một chút......
Con người vốn luôn thay đổi không ngừng, không chừng chỉ trong khoảng khắc dời mắt chốc lát, đến khi nhìn lại sẽ chẳng còn thấy hắn nơi đâu.
Nhưng ngược lại, nếu được Tạ Lục Dữ yêu, lại thật sự là một chuyện làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Tình yêu của hắn rất ấm áp và chân thành.
Tất cả những gì hắn làm đều là vì lấy lòng người trong lòng ấy, hắn sẽ đem hết tâm tư, tấm lòng của mình, thậm chí nếu bị tổn thương thì hắn cũng không hề oán hận người đó.
Cố Thanh Trì hơi mở to hai mắt, dường như không biết phải làm sao.
Cậu đã từng thấy bộ dáng thong dong tự tin của Tạ Lục Dữ, thấy qua dáng vẻ hắn đứng dưới ánh đèn sân khấu, thấy dáng vẻ hắn đứng nấu cơm tối cho cậu dưới ánh đèn.
Thế nhưng chưa từng thấy Tạ Lục Dữ khóc.
Cậu nhìn nước mắt Tạ Lục Dữ lăn dài theo hai má chảy xuống, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp ở nơi đó, dáng vẻ vẫn kiêu ngạo như vậy.
Bỗng nhiên cậu ý thức được người trước mắt này, nhìn có vẻ cả ngày cười hì hì, cái gì cũng không thèm để ý, nhưng hắn cũng giống như người bình thường, sẽ đau buồn, sẽ thương tâm, sẽ khóc.
Hắn nhìn rất mạnh mẽ, cũng không để ý gió táp mưa sa gì, nhưng đó không phải là cái cớ để người khác tùy ý tổn thương hắn được.
Trong lòng Cố Thanh Trì cực kì áy náy.
Cậu cũng là một trong số những người đó.
Cậu có thể dùng rất nhiều lý do để chối bỏ trách nhiệm, nhưng không có lý do gì có thể che giấu hành vi đê hèn của mình được.
Cậu đã lợi dụng Tạ Lục Dữ, sau đó không chút do dự nào vứt bỏ Tạ Lục Dữ.
Cố Thanh Trì dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quệt qua cằm Tạ Lục Dữ, lau đi giọt nước mắt nơi chóp cằm.
"Lát nữa tôi sẽ đăng weibo giải thích một chút..."
"Không phải do Weibo, không phải do bọn họ, mà là em."
Tạ Lục Dữ cắt ngang lời Cố Thanh Trì, cố chấp nhìn cậu, ánh mắt đỏ bừng.
Cố Thanh Trì cảm thấy rất có lỗi.
"Tôi từng -" làm rất nhiều điều tổn thương anh.
"Xin lỗi, tôi không thấy mấy tin nhắn đó."
Tạ Lục Dữ cắt đứt lời cậu, đứng ở nơi đó, nức nở oan ức, giống như khổ sở, Cố Thanh Trì vỗ vỗ lưng hắn, tiến lên ôm hắn vào lòng, Tạ Lục Dữ liền dụi đầu, tựa cằm lên vai Cố Thanh Trì, không buông tay ra.
Hắn không kiềm chế nổi bản thân nữa, vừa nói chuyện vừa khóc.
"Tôi đáng ra nên chín chắn hơn một chút để có thể gặp em sớm hơn."
"Tôi nên chín chắn hơn một chút để không, sẽ không, sẽ không có ai bị tổn thương cả, em có thể tiếp tục đi học, tôi có thể tiếp tục quay phim."
Cố Thanh Trì cao gần bằng hắn, cậu vỗ lưng hắn, cảm thấy có chút buồn cười, lại có hơi vui vẻ, Tạ Lục Dữ bây giờ cho cậu cảm giác giống như một đứa trẻ vậy, cậu an ủi Tạ Lục Dữ.
||||| Truyện đề cử:
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
"Nhưng như vậy tôi sẽ không gặp được anh mà."
"Nhưng nếu, nếu phải như vậy..."
Vậy thì tôi tình nguyện hy vọng chúng ta không gặp nhau.
"Đôi khi tôi nghĩ rằng gặp được anh thật sự là một điều tuyệt vời."
Tạ Lục Dữ không chịu ngẩng đầu lên, vẫn rầu rĩ đáp:
"Thật sao..."
"Thật mà."
Tạ Lục Dữ thật cẩn thận bước ra ngoài một bước nhỏ.
"Vậy, chúng ta, chúng ta còn có thể làm bạn sao? "
Cố Thanh Trì suy nghĩ một chút.
"Chỉ là bạn thôi sao?"
Tạ Lục Dữ lại bước ra ngoài một bước nhỏ.
"Vậy bây giờ tôi nói thích em, thì có thể là kiểu hơn cả bạn được không?"
Cố Thanh Trì cố tình giả vờ nghe không hiểu.
"Hơn bạn là sao?"
"Là, là bạn trai."
Chữ cuối cùng Tạ Lục Dữ nói rất nhỏ.
Sau đó hắn lại hối hận, sợ Cố Thanh Trì nghe không rõ lại lặp lại một lần nữa.
Cố Thanh Trì hiện tại thật sự cảm thấy Tạ Lục Dữ rất đáng yêu.
Cậu cười ra tiếng, cậu và Tạ Lục Dữ tuy rằng ở cùng nhau một khoảng thời gian, nhưng hình như còn chưa có chính thức nói qua mấy lời này.
"Đây có tính là tỏ tình không?"
Tạ Lục Dữ vội vàng nói.
"Tính chứ."
Một lúc lâu sau, lại dụi dụi người cậu, nói:
"Vậy, có thể được không?"
"Em cảm thấy có thể."
Tạ Lục Dữ cũng không khóc nữa, hắn đứng thẳng dậy, dùng tay áo lau vội những giọt nước mắt còn sót lại, đôi mắt còn đỏ lên.
"Thật sao?"
*
Ăn cơm trưa xong, Cố phu nhân vẫn lướt Weibo như thường lệ, như thường lệ, bà lướt weibo của Cố Thanh Trì trước.
Vừa mới làm mới trang, bà liền lướt phải một bài viết hóng hớt.
Cố phu nhân liếc nhìn bài viết, lông mày nhíu lại, acc marketing này hình như là do Tạ Lục Dữ bỏ tiền ra mua, toàn bộ đều nâng Tạ Lục Dữ, giẫm đạp Cố Thanh Trì.
Tuy rằng sau khi chuyện Cố Thanh Trì và Tạ Lục Dữ bị tung ra, trên mạng đã bàn tán xôn xao, có người nói Tạ Lục Dữ thích Cố Thanh Trì trước, là kiểu dùng quyền lực ép buộc cậu ấy, chứng cớ chính là tin nhắn Cố Thanh Trì yêu cầu ly hôn trước.
Có người nói Cố Thanh Trì gây áp lực cho nhà Tạ Lục Dữ, chứng cứ chính là những lời mập mờ không rõ ràng trong mấy trăm tin nhắn kia.
Cũng không có bằng chứng thiết thực gì, nói đi lại nói lại, mọi người không có mấy người tin, đều coi như là đang xem trò vui.
Nói chuyện hùng hồn lý lẽ thế cũng chả hiếm thấy, fan còn không ít.
Cố phu nhân nhìn một chút, khu bình luận không có bao nhiêu đồng ý, like cũng không nhiều, lúc này mới dễ chịu một chút.
[...... Trong hai người, là Tạ Lục Dữ kiên trì muốn ly hôn, thật ra Cố Thanh Trì cũng không muốn ly hôn, sống chết muốn dính lấy anh ấy, cậu ta không có thế lực cũng không có tiền, đã lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, xem ra là ở nhà cũng không được tốt lắm, kết hôn với Tạ Lục Dữ xem như là trèo cao rồi.
Nếu hỏi chứng cớ bảo cậu ta bám lấy Tạ Lục Dữ không buông đâu, nhìn những tin nhắn kia là có thể thấy được, mấy trăm tin nhắn như vậy, người bình thường cũng không có kiên nhẫn như này.
Mà Tạ Lục Dữ có tiền có danh, thân thế còn không phải là loại tầm thường, so với mấy cậu ấm thế hệ thứ hai khác thì ưu việt hơn chứ, hơn nữa người ta còn không có dựa vào gia thế, mà dựa vào bản thân trở thành doanh nhân trẻ, anh còn lên cả bảng xếp hạng Forbes năm ngoái nữa, dựa vào diễn xuất kiếm được chút tiền ấy cũng chỉ là muỗi thôi, anh chủ yếu kiếm tiền không phải bằng nghề này đâu, diễn xuất là vì thích nên kiếm thêm chút vốn, cái này trước kia cũng có người khui rồi, tôi không nói kỹ nữa.
Tóm lại, ly hôn là điều nhất định sẽ xảy ra, hai người này căn bản là không môn đăng hộ đối 】
Cố phu nhân cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh, từ khi bà đu idol tới nay, mấy tài khoản blogger vô nghĩa này bà thấy nhiều rồi, kéo theo một đống chuyện mọi người đều biết rồi bắt đầu thêm mắn dặm muối.
Nhưng nghĩ đến là bà không nuốt trôi được cục tức này, tức giận bình luận một chút.
【Nói bậy nói bạ】
Chẳng bao lâu đã có người trả lời bà ấy.
【 Ôi, há mồm liền nói người khác nói bậy, nói bậy cái gì? Trèo cao còn không cho người khác nói nữa hả, có bản lĩnh ngài đây cũng đừng nói bậy đi.】
Cố phu nhân tức muốn chết, cũng không biết mình viết cái gì nữa.
【Trì Trì sao mà cần phải trèo cao cơ? Cậu ấy tướng mạo tốt, nhân phẩm tốt, mọi thứ đều tốt, kết hôn là chuyện của hai người họ, một cao một thấp cái gì? Nếu mà phân cao thấp chứ gì, rõ ràng là cậu ấy cưới thấp nhé 】
【Tôi nói này, bạn fan à, đừng dùng con mắt của người mẹ nữa, idol nhà bạn thế nào ai chả biết rõ, là gả cao đấy, điều kiện nhà Tạ Lục Dữ như thế, tìm chả được cả mấy người nữa 】
【Vậy Trì Trì nhà tôi cũng chẳng kém nửa điểm gì nhé 】
Cố phu nhân với người đó ném đá nhau qua lại, chắc cũng xây được gần trăm tầng lầu rồi.
Không ai chịu ai cả.
Ném nhau một hồi cuối cùng đối phương bỏ lại một câu.
【Trong bài viết của người ta đều đã nói rõ ràng, tao với mày cãi nhau có ích lợi gì chứ, sự thật chính là sự thật.】
【Vậy hắn nói không đúng】
Cuối cùng post đó nổ tung.
【Ngài cảm thấy tôi nói không đúng, vậy thì kiện tôi đi 】
Còn có rất nhiều người nhìn không nổi nữa, an ủi Cố phu nhân.
【Chị em đừng so đo, chúng tôi biết Trì Trì nhà chúng ta rất tốt, rất ưu tú là được rồi. 】
【Đừng để ý, blogger thì chỉ đến vậy thôi, chỗ nào hot thì la liếm, thêm dầu thêm muối nói một đống lời sáo rỗng.】
【Ôm ôm bồ, cãi cả buổi chiều rồi, đừng lãng phí thời gian nữa 】
Một lúc lâu sau, Cố phu nhân trả lời blogger kia câu có bản lĩnh thì bạn kiện tôi đi.
【Chờ】
Cố phu nhân gửi xong câu này, lại không có tin tức gì nữa, một lúc lâu sau, có luật sư share weibo này, kèm theo một lá thư luật sư.
Cư dân mạng ăn dưa vây xem.
【VCL, người chị em, đỉnh vãi 】
【Éee? Đến mức này luôn? Đàn bà thật khiến người ta bật ngửa luôn】
【Xông lên! Dạy dỗ bọn họ đi】
【Đàn bà đều ngây thơ vậy hả? Tám chín phần mười là hù dọa người khác thôi, gửi thư luật sư cũng không có tốn bao nhiêu tiền, mấy trăm đồng là xong việc】
【Trời ơi, mấy người phía trước ghê tởm buồn nôn vậy luôn đấy, đàn bà, đàn bà, còn phân biệt giới tính chứ? Cười chết, cay mắt hả, ít nhất người ta hơn mày, cái loại lên mạng đi cay đỏ dái khắp nơi như mày】
【Tới đây, tới đây, tôi xin lớn tiếng nói một câu, công ty luật này là công ty luật đế đô, gửi thư luật sư cho tới bây giờ chưa bao giờ là để hù dọa người khác, đương nhiên, phí gửi cũng rất nhiều, tư vấn thôi cũng tính phí theo giây, mấy trăm đồng thì ngay cả cửa chính người ta cũng không cho vào nhé, chứ đừng nói đến xử lý nhanh như vậy, chỉ khoảng hơn mười phút, vậy vị này chắc cũng chỉ cần gọi điện thoại một cái là xong, nghĩ đê, nghĩ đê】
Mấy thứ sau Cố phu nhân cũng không biết.
Sau khi bà gọi điện thoại cho văn phòng luật sư, bà gọi cho ba Cố.
Nửa tiếng sau, Weibo công ty Cố thị cập nhật.
【Đây là tiểu thiếu gia nhà chúng tôi, cũng là cổ đông lớn của Cố thị, một đường phồn hoa làm bạn, vọng quân an hảo vô ưu*, @Cố Thanh Trì. 】
*Câu tục ngữ này thể hiện tầm quan trọng của việc có môi trường xung quanh thịnh vượng, ấm cúng và có nhiều người bạn. Khi sống trong môi trường tốt đẹp và có nhiều người ủng hộ, chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc và không phải lo lắng về những khó khăn.Cố thị là doanh nghiệp gia tộc, nói như vậy cũng không có gì sai.
Cổ phần của Cố Thanh Trì cũng giống như của Cố Tạ, văn kiện của ba Cố cũng đều đã chuẩn bị xong, phần lớn cổ phần đều ở trong tay người Cố gia, hội đồng cổ đông cũng không làm khó dễ, chỉ cần Cố Thanh Trì ký tên thôi.