Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 117



Weibo của Cố Thanh Trì được đăng chưa được bao lâu, dưới bình luận đã nhanh chóng tụ tập rất nhiều người.

【Em cũng thích Trì Trì! Hét siêu lớn là em yêu anh! 】

【Cho nên tin đồn là thật ư? Thực sự có vết cắt trên cổ tay cậu? Thương thương, là bởi vì tên Tạ Lục Dữ kia à? Tôi đi đánh vỡ cái đầu chó của hắn! 】

【Bình tĩnh lầu trên ơi, mặc dù rất có thể là bị trầm cảm là bởi yếu tố môi trường đè nén lâu dài, nhưng không nhất định là do thế, cũng có trường hợp trầm cảm là yếu tố sinh lý mà. 】

【Nhưng bạo lực lạnh thì đúng rồi nhỉ? Cho dù không muốn kết hôn thì cứ thẳng thắn mà ly hôn thì tôi tuyệt đối chẳng hé một lời nhé, từ non-fan thành antifan】

【Trách không được, ài, nhắn lâu như vậy mới nhận được nổi một thông báo...】

【Mama không thúc giục con ra ngoài làm việc nữa, mama mua trà sữa cho con uống nhé, huhuhuhu 】

【Nghe nói bệnh này rất khó chữa, có hành vi tự sát có lẽ là đã đến cấp độ nặng lắm rồi phải không? Tôi có một người em họ, bất kể gì như thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng không thể kiểm soát được bản thân, gia đình cũng rất mệt mỏi, ngay cả khi ba cô ấy đã nổi giận nhiều lần rồi, vẫn không hiểu nổi tại sao cô ấy lại phải làm mấy điều đó, hy vọng gia đình Trì Trì có thể yêu anh ấy nhiều nhiều nhiều. 】

【Nhà Trì Trì có tiền, chắc hẳn là sẽ đỡ hơn rất nhiều, sẽ không mệt mỏi như vậy.】

......

Tạ Lục Dữ có app đu idol, Cố Thanh Trì vừa đăng weibo hắn đã biết.

Hắn vốn còn vui vẻ chờ Cố Thanh Trì bận rộn xong chuyện của em ấy, mà hiện tại khóe miệng giương lên lại từng chút từng chút một mà hạ xuống.

Giống như vết thương còn chưa khép lại bị người ta mạnh mẽ vạch ra mà xát muối lên đó.

Nỗi lo lắng và sợ hãi chôn sâu dần dần xuất hiện, lập tức bao phủ hắn, hắn rõ ràng đã nắm chặt tay Cố Thanh Trì, nhưng lại cảm thấy Cố Thanh Trì vẫn đang đứng ở bên vách núi, lung lay sắp đổ.

Sau khi Weibo được đăng tải, tin nhắn của Cố Thanh Trì cũng vừa gửi tới.

Tạ Lục Dữ không thèm nghĩ nhiều.

【Được rồi, em bận xong rồi, chúng ta có thể nói chuyện tiếp, ngày mai sau 10 giờ sáng được không? 】

Cố Thanh Trì vô cùng ngay thẳng.

【Nếu sớm hơn thì em dậy không nổi】

【Vậy mười giờ đi, đến lúc đó anh sẽ đến đón em】

Tạ Lục Dữ lại dùng giọng điệu giống như thường ngày nói chuyện phiếm với Cố Thanh Trì.

Giống như không có gì xảy ra, giống như những cảm xúc sợ hãi cùng lo âu vừa rồi đều chỉ là ảo giác.

*

Bây giờ đang là mùa hè, bọn họ cũng ở gần bờ biển, còn có một công viên nước, chưa tới mười giờ, Tạ Lục Dữ đã lái xe dừng ở gần nhà Cố Thanh Trì.

Tạ Lục Dữ lái một chiếc xe thể thao mui trần cực ngầu, xe thể thao khoa trương bắt mắt như vậy, cốp xe lại nhét lộn xộn rất nhiều thứ, hắn thậm chí còn mang theo một cái thùng nhỏ, dùng để nhặt những thứ nhỏ nhỏ để chơi trên bờ biển.

Hắn đợi một lát, đến mười giờ liền nhắn tin cho Cố Thanh Trì, nói mình đã tới.

Cố Thanh Trì cũng không nói gì cả, trực tiếp mở chia sẻ vị trí, Tạ Lục Dữ còn chưa thấy rõ phương hướng cần đi đâu đã nhìn thấy cái chấm nhỏ là Cố Thanh Trì đang từng chút từng chút đi tới gần chỗ hắn, dần dần hai điểm trùng lên nhau.

Hắn ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Thanh Trì đang xách một cái túi, hôm qua bọn họ thương lượng xong là sẽ đi biển, Cố Thanh Trì lần trước đi theo Cố phu nhân nhưng mà vẫn không chơi đủ, vẫn còn thương nhớ kem ở chỗ đó. Theo như Cố Thanh Trì nói, hương vị rất đặc biệt, không giống với các nơi khác.

Bên trong túi là một bộ quần áo để chốc Cố Thanh Trì thay, kem chống nắng và còn có thức ăn.

Cố Thanh Trì vẫy vẫy tay với Tạ Lục Dữ, xe chạy tới, cậu trực tiếp mở ghế phụ ra, lên xe.

Tạ Lục Dữ nhận lấy túi, đưa cho Cố Thanh Trì một cặp kính râm, hôm nay trời nắng, lại còn đi chơi biển, hắn còn mang theo kem chống nắng và xịt khoáng, bản thân hắn ngày thường còn không cẩn thận như vậy, nhưng khi nghĩ đến Cố Thanh Trì thì cảm thấy chuẩn bị đầy cả một cốp xe căn bản là không đủ.

Cố Thanh Trì nhận lấy kính râm lập tức đeo lên.

Hai người đều đeo kính râm, nhìn nhau rồi bật cười.

Tạ Lục Dữ khởi động xe, hô một tiếng hòa vào với tiếng động cơ xe.

"Đi thôi!"

Bởi vì hôm nay không phải ngày nghỉ lễ, nên bên bờ biển không có nhiều người, bọn họ cũng không thay đồ bơi.

Cố Thanh Trì vừa đến đã xách thùng nhỏ hưng phấn đi về phía biển.

Tạ Lục Dữ đi theo Cố Thanh Trì, khi đi ngang qua cửa hàng cho thuê thuyền buồm, ván các thứ, Cố Thanh Trì cũng không dừng lại.

Ông chủ đang đứng ở cửa, ông biết Tạ Lục Dữ, ông chủ oang oang.

"Uôi, hôm nay rảnh rỗi tới đây hả, muốn lặn hay lướt sóng không? Hôm qua cậu gọi điện thoại nói giữ cho cậu, mà cũng không cần giữ đâu, bây giờ ít người, bên này mấy thuyền đều trống này, cậu muốn thì tôi lập tức đưa cho."

"Không không không, hiện tại không cần, chờ chút nữa đã, hôm nay cháu tới cùng bạn trai."

Ông chủ vẻ mặt kiểu "tôi hiểu tôi hiểu mà".

Sau đó lớn giọng nói.

"Vậy tôi cũng không lấy tiền mấy cậu, đợi lát nữa nếu cậu ấy muốn dùng thì tôi sẽ cho cậu ấy mượn miễn phí, coi như là tôi tặng cậu tiền mừng cưới trước đi."

May mà Cố Thanh Trì đã đi ra xa, không nghe thấy, nếu không sẽ lại đỏ tai.

Tạ Lục Dữ chào hỏi với ông chủ, sau đó bước nhanh đuổi theo Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì đang xách theo thùng nhỏ, ngồi xổm dưới một gốc cây dừa, cậu nhặt được một con cua ký cư nhỏ đeo vỏ sò, còn có một cái vỏ sò, vỏ sò bị ném vào trong thùng nhỏ.

Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, nhìn thấy Tạ Lục Dữ đi qua còn bảo Tạ Lục Dữ nhìn bảo vật của cậu, Tạ Lục Dữ nghiêng đầu qua xem.

"Chỗ kia có cái chân nhỏ vươn ra kìa, có phải em nhặt nhầm cái đó hay không, đó là vỏ rỗng mà. "

Cố Thanh Trì lắc đầu.

"Trong nhà có một con cua nhỏ đang lớn, vỏ quá nhỏ, phải đổi vỏ lớn hơn."

Cố Thanh Trì xách thùng nhỏ đi dạo bên bờ biển, đi tìm bảo vật liền cảm thấy rất vui vẻ, có đôi khi còn có thể nhặt được con cua nhỏ lưng đeo vỏ sò, trong nhà Cố Thanh Trì còn có một cái bể cá lớn, chiếm cả một bức tường, còn thả cát cùng một chút nước để nuôi những vật nhỏ này.

Lúc Cố Thanh Trì không có việc gì để làm thì có thể nhìn chúng nó bận rộn, xem chúng cả buổi chiều.

Tạ Lục Dữ đến biển rất ít khi chơi như vậy, trước kia hắn đến bờ biển chỉ là lướt sóng, đi thuyền.

Nhưng Cố Thanh Trì thích, nên Tạ Lục Dữ cũng tìm theo, khi tìm vỏ sò đẹp mắt, hắn vui đến mức sắp vẫy đuôi chạy qua trước mặt Cố Thanh Trì hiến tặng bảo vật. Cố Thanh Trì khen hắn hai câu, hắn liền tràn đầy động lực chạy qua chạy lại trên bãi cát, đi tìm cho Cố Thanh Trì vỏ sò đẹp nhất.

Cố Thanh Trì còn thích đi ra biển, nhiều lần lén đi ra ngoài đều bị Tạ Lục Dữ bắt về.

Quần trên người hai người cùng áo ngắn tay cũng ướt sũng.

Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua rất lâu, rất nhanh sắc trời liền tối lại, gió biển thổi cũng có chút lạnh.

Sắc mặt của Cố Thanh Trì hơi tái nhợt một chút.

Tạ Lục Dữ nhận lấy thùng nhỏ nặng trịch trong tay Cố Thanh Trì, cái thùng nhỏ ban đầu hai người mang theo kia đã đầy, cái này là do Tạ Lục Dữ hỏi mượn ông chủ, ông chủ không nói hai lời, trực tiếp đưa cho bọn họ ba bốn cái, còn có nắp đậy, nghe nói đậy nắp thì lúc đi đường sẽ không bị vương nước ra, chuyên dành cho người ta đi lượm cá.

Cố Thanh Trì có rất nhiều tiền liền thuê người để phân loại và phân công công việc, có người đóng cá, có người đóng cua, còn có sao biển.

Trên tay Tạ Lục Dữ có cát mịn, mu bàn tay chạm vào mặt Cố Thanh Trì một chút, lạnh như băng.

"Quá muộn rồi, chúng ta thay quần áo rồi về đi."

Bên bờ biển có nơi thay quần áo, phân chia phòng nam phòng nữ, không khác gì phòng thay đồ của trường, còn có tủ khóa.

Phòng thay đồ lớn như vậy không có người nào, mái nhà rất cao, đèn bị hỏng, phòng thay đồ rất tối.

Lúc đầu Cố Thanh Trì còn mải chơi không cảm thấy gì, hiện tại có chút mệt mỏi, cậu cởi áo, ngồi giữa băng ghế chờ người khô, chân dài tùy ý đặt về phía trước, thân hơi nghiêng về phía sau, tay chống đỡ thân thể.

Đường cong cơ bắp trên cơ thể cậu rất vừa vặn, không quá gầy yếu nhưng cũng sẽ không lộ ra vẻ vạm vỡ lực lưỡng.

Tóc Cố Thanh Trì cũng ướt, giọt nước còn đang chảy theo xương hàm xuống xương quai xanh rồi tiếp tục lăn xuống dưới.

Tạ Lục Dữ cầm khăn mặt, từ phía sau đặt khăn mặt lên tóc Cố Thanh Trì, nhẹ nhàng xoa.

Cố Thanh Trì giống như một con mèo nhỏ, thoải mái đến nheo mắt lại.

Đợi đến khi lau tóc xong, Tạ Lục Dữ lại đi lau khô thân thể cho cậu từ xương quai xanh trở xuống, hắn không thể tránh khỏi tiến về phía trước một chút, giống như sắp đặt cằm lên vai Cố Thanh Trì, đợi đến khi Cố Thanh Trì nghiêng đầu một cái, Tạ Lục Dữ cảm nhận được hơi thở ấm áp của Cố Thanh Trì, lúc này hắn mới ý thức được, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Tạ Lục Dữ theo bản năng muốn đứng thẳng dậy, lui về phía sau một chút.

Nhưng sau đó liền cảm giác được trên môi có chút ấm áp.

Cố Thanh Trì tiến về phía trước một chút, cậu chạm môi mình lên môi Tạ Lục Dữ, sau đó thăm dò vươn đầu lưỡi, cạy mở hàm răng Tạ Lục Dữ, dường như cảm thấy cảm giác không tệ. Cố Thanh Trì nhắm mắt lại, trầm mê với nụ hôn này.

Thật ra so với nhiều người Cố Thanh Trì còn nghiện cảm giác kích thích ấy hơn cả, trầm cảm kéo dài khiến cậu rất dễ làm ra rất nhiều chuyện chỉ với mục đích có thể khiến mình thoải mái.

Cậu có thể vì lý do thoải mái ấy mà làm ra mấy chuyện khiến nhiều người thẹn thùng.

Cố Thanh Trì chủ động trong nụ hôn này, cậu dụ dỗ Tạ Lục Dữ, để hắn đi theo tiết tấu của mình, đến cuối cùng, cảm thấy đã gần được rồi, Cố Thanh Trì nhắm mắt, ngừng lại.

Cậu lui về phía sau một chút, ngồi ở chỗ đó, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, sau đó đúng như cậu nghĩ, Tạ Lục Dữ như chú chó lớn đuổi theo, từ môi cậu hôn đến hàm dưới của cậu, sau đó đến cổ, sau đó là xương quai xanh.

Cố Thanh Trì hơi híp mắt lại, dường như rất thoải mái. Cậu nghiêng đầu, Tạ Lục Dữ đặt đầu gối lên ghế dài, một tay chống đỡ thân thể, một tay đặt lên thắt lưng Cố Thanh Trì, hôn lên cổ cậu.

"Muốn làm không?"

Cố Thanh Trì đột nhiên lên tiếng.

Tạ Lục Dữ liền ngừng lại, dường như không nghe hiểu ý của Cố Thanh Trì.

"Hả?"

Cố Thanh Trì kiên nhẫn lặp lại một lần.

"Muốn làm không? Làm bây giờ ấy, em nghe nói làm sẽ rất thoải mái."

Tạ Lục Dữ khàn giọng.

"Anh là người truyền thống, là kiểu một người cổ hủ, còn phải thông qua bố mẹ em nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ công khai, bằng không sẽ là danh không chính ngôn không thuận. "

Hắn vừa nói vừa mỉm cười, nhưng hắn lại không có ý đùa.

"Bằng không, nhỡ đâu, em làm rồi thì lại không cần anh nữa thì phải làm sao bây giờ? "

Cố Thanh Trì suy nghĩ kĩ một chút.

"Nhưng nếu em thật sự không cần anh, thì anh công khai cũng vô dụng mà "

Trên người Cố Thanh Trì gần như khô ráo rồi, Tạ Lục Dữ đưa áo sơ mi sạch cho Cố Thanh Trì, đuôi tóc Cố Thanh Trì còn có hơi ướt, cậu mặc áo sơ mi vào, chỉ mặc vào thôi đã không vui cài cài nút áo, phanh ngực, hơi lộ ra đường cong cơ bắp đẹp mắt, áo sơ mi rất mỏng, có thể nhìn thấy thân thể tái nhợt bên trong của Cố Thanh Trì.

Tạ Lục Dữ nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc.

"Sao lại vô dụng được, đến lúc đó nếu em có mới nới cũ, trở mặt không nhận người, sau đó còn đi tìm mấy anh trai chị gái xinh đẹp nào khác, anh sẽ đi gọi mẹ tới mắng em, bảo anh trai với ba chúng ta trói em về nhà, làm chứng cho anh."

Cố Thanh Trì cảm thấy có chút thú vị, Tiểu Khả lúc trước đọc tiểu thuyết từng kể cho cậu nghe kịch bản như vậy, cậu còn nhớ rõ, làm như thế có thể gọi là mất mặt anh em fuckboy, nhưng cậu vẫn còn đùa tiếp.

"Vậy anh có phải sẽ giống như trong tiểu thuyết trên mạng nói, để cho mẹ mắng em, làm cho em thân bại danh liệt, khiến cho em cực kỳ thảm hại, sau đó liền làm mất mặt em, đá em, phất áo rời đi sao?"

"Không không không, vợ cùng kham khổ ai nỡ phụ tình*, đến lúc đó anh sẽ ỷ lại vào em, để cho em chỉ có thể ở nhà chơi với anh, không thể đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."

*糟糠之妻不下堂: tào khang chi thê bất hạ đường, diễn giải: không bỏ rơi phu nhân từng cùng hoạn nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.