Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 125



"Đem những thứ này trả về cho bên bộ phận kế hoạch bảo họ làm lại những phần đánh dấu đỏ một lần nữa, viết lại rõ ràng mọi thứ rồi mới đưa cho tôi."

Cố Tạ đóng các tài liệu lại, đưa cho người thư ký, thư ký "vâng" một tiếng nhận lấy tài liệu rồi nhanh chân bước đi ra ngoài.

Bây giờ trong văn phòng chỉ còn một mình anh.

Cố Tạ ngả người ra sau, thả lỏng cơ thể, anh nằm xuống ghế văn phòng, ngửa đầu ra sau thở dài một hơi, trông vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ, mấy ngày nay anh ngủ không ngon, luôn nằm mơ nhưng lại không thể nhớ rõ, buổi sáng thức dậy chỉ có thể nhớ được một vài tình tiết kỳ lạ.

Hôm nay trở về nhà phải kê một ít đơn thuốc ngủ, lúc nào làm việc cũng luôn cảm thấy chóng mặt, anh nghĩ nghĩ rồi chậm rãi ngủ thiếp đi.

Sau đó anh nằm mơ thấy mình quay về tuổi thiếu niên, trong tay cầm một bình nước tưới hoa, cảm giác rất kỳ diệu, anh biết rõ anh đang nằm mơ nhưng lại chẳng thể thức dậy.

Anh suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục tưới nước cho những bông hoa trước mặt.

"Anh ơi!"

Có người gọi anh, Cố Tạ theo bản năng cảm giác được, anh còn chưa kịp quay đầu thì đã có người chạy tới ôm eo của anh, giống như một viên đạn nhỏ, va vào liền khiến chân trái Cố Tạ tiến lên một bước.

Cố Tạ cúi đầu thấy một cậu bé với đôi mắt sáng lấp lánh đang ngẩng đầu nhìn anh, thì ra là một cậu bé, Cố Tạ nghĩ, anh ngồi xổm xuống, một tay cầm bình nước, một tay khác rất tự nhiên ôm cậu bé lên, cho bé con ấy ngồi trên cánh tay mình.

Anh còn chưa thành niên nhưng đã cường tráng giống như một con báo, bế một đứa trẻ trọng lượng nặng như vậy đối với anh vẫn còn khá dễ dàng.

Cậu bé tin tưởng vòng tay qua ôm lấy cổ anh, trên người còn phảng phất mùi sữa, ôm vào lòng thì cảm giác mềm mại mát mẻ, giống như một cục sữa vậy, nói chuyện cũng vô cùng ngoan ngoãn, dễ khiến người ta mềm lòng.

"Anh ơi, em có thể hái hoa không? Em muốn cắm vào trong bình hoa."

"Ở bên kia thì có thể đó, nhưng bên này thì không thể."

Cố Tạ hất cằm ra hiệu, những cây anh đang tưới đều có gai, còn bên kia là những loài không gai được trồng chuyên dụng, trẻ con chơi một chút cũng không sao.

Chỉ là lúc trước cậu bé chơi đùa quá đà khiến cả người ngã vào trong bụi hoa, hoa thì thơm mà người lại bẩn, trên cơ thể mềm như sữa còn bị rất nhiều gai nhỏ đâm vào, cậu bé còn chưa kịp khóc thì mẹ đã mất bình tĩnh khiến cậu bé sợ đến mức quên cả kêu đau, vươn hai bàn tay bé nhỏ đã bị băng bó thành xác ướp ra lau nước mắt cho mẹ, sau lần đó người mẹ không còn cho cậu ra ngoài chơi nữa.

Nhưng cậu đã thầm xin Cố Tạ rất lâu, chỉ cần cậu không đụng những cái gai kia là được rồi, Cố Tạ nghĩ, cùng lắm thì lén lút tắm rửa cho cậu trước khi mẹ phát hiện ra là được.

Sau khi nghe vậy, cậu bé mừng rỡ muốn nhúc nhích cơ thể từ trên người Cố Tạ trèo xuống, anh sợ cậu lại bị ngã nên càng ôm chặt hơn, vừa ngồi xổm xuống thì cậu đã chạy mất dạng, trông như một con cá nhỏ vừa được thả ra, nhẹ nhàng chạm vào tay anh một chút liền lắc lư cơ thể vui vẻ bơi đi.

Cố Tạ buồn cười lắc đầu, dù sao cũng còn là một đứa nhỏ, vẫn cần được quan tâm nhiều hơn.

Sau này cậu bé lớn lên thêm một chút thì có thể tham gia các hoạt động ba con mà Cố Tạ và ba anh ấy từng chỉ có thể xem và cổ vũ như bóng rổ, đua ngựa, bi-da....

Những cuộc thi đấu thể thao cạnh tranh kịch liệt như này, cậu cũng không cần trở nên căng thẳng quá, không phải bởi vì ghét hay là không hứng thú, chỉ là mỗi khi ở bên ba mẹ, cậu đều chơi rất hăng hái, chơi rất vui vẻ, lại càng không quan tâm đến thắng thua, chỉ nghĩ đến việc làm nũng với ba mẹ để được mua cho một cây kem, cũng không phải vì cậu bé ấy không có tài, ngược lại cậu còn rất thông minh, sau vài lần chơi thì đã tìm được mánh khóe rồi liền đi đòi công từ ba.

Cố Tạ hết lần này tới lần khác thách thức ba mình, muốn vượt qua được ngọn núi lớn đó, ba anh cũng khuyến khích việc thử thách như này, trong khi cậu bé chỉ biết đứng một bên vỗ tay như hải cẩu và khen ngợi.

Khi ấy tính cách hai người bọn họ đã có cách biệt vô cùng lớn nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt.

Cậu bé ấy có chuyện gì cũng kể cho Cố Tạ nghe, bao gồm cả những phiền não nhỏ trong quá trình trưởng thành, những rắc rối kia trong mắt người khác có thể sẽ không đáng kể hoặc thậm chí là hơi buồn cười, nhưng trong mắt cậu quả thực chính là chuyện lớn, ví dụ như việc té ngã một cái liền bị mọi người cười nhạo, hay là nhận được một bức thư tình lại không biết ứng xử như nào.

So với ba mẹ, trẻ con lại chịu nói những bí mật riêng tư nhỏ này cho anh trai hơn.

Khi còn nhỏ, ba thì bận rộn với công việc còn sức khỏe của mẹ lại không tốt lắm, chính là Cố Tạ đưa đón cậu đi nhà trẻ, ngay khi anh bế cậu lên, thấy cậu đã trưởng thành hơn nhiều.

Cho đến khi cậu học năm ba trung học cơ sở, cậu lại ngần ngại không dám đến trường với Cố Tạ, đỏ mặt tía tai nói với Cố Tạ rằng có vài bạn học chê cười cậu, lớn như vậy rồi còn cần anh trai đưa đi học.

Thế là Cố Tạ liền ngưng đưa đón cậu bé ấy đi học nữa, sau hai ngày ngừng đưa đón, có người đến gặp anh muốn làm quen với anh, Cố Tạ đối xử thờ ơ, xung quanh anh rất nhiều người như vậy, chỉ cần không làm phiền tới anh, anh đều có thể mặt dày sống qua ngày, dù sao cha mẹ anh cũng rất hợp tác, tới một ngày, đối phương lại cười nói:

"Cậu bây giờ cũng nên bắt đầu tiếp xúc với chuyện của gia tộc thôi. Ba tôi nói rằng ba cậu rõ ràng coi trọng cậu hơn thằng nhóc vô dụng kia, về sau cái gia tộc này nhất định sẽ do cậu tiếp quản."

"Ba tôi nhìn người rất chuẩn, ông ấy nói lần trước ở tiệc còn thấy em trai cậu vừa kéo tay ba cậu vừa làm nũng như một đứa trẻ, nhìn thôi đã biết là vẫn chưa có chuẩn bị gì để tiếp quản gia tộc, nhưng cậu tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút với em trai, dẫu cho cậu ta thoạt nhìn thì rất dễ thương."

Cố Tạ đang làm bài tập tiếng Anh, nghe vậy thì cây bút của anh liền tạo ra một vết xước khó coi trên giấy, Cố Tạ dừng bút và quay đầu sang nhìn hắn ta.

Người đàn ông nọ dường như không nhận ra, giống như hắn đang muốn trút bầu tâm sự.

"Lúc trước cậu trông như hơi thân thiết quá với cậu ta rồi, tôi muốn nói như vậy là không cần thiết, bây giờ cậu thấy rõ là tốt, cũng không cần quan tâm cậu ta đến như vậy, nuôi phế vật một chút thế thôi, sau này muốn thu dọn thế nào cũng được."

Hắn đang nói giữa chừng đã bị Cố Tạ nắm lấy cổ áo nhấc lên, sau đó hung hăng đập mạnh vào tường, phát ra tiếng "rầm" rất lớn, cả phòng học đều im lặng, mọi người quay lại nhìn bọn họ.

Cố Tạ nhìn chằm chằm vào hắn, nhất thời khiến cho người khác thấy vô cùng đáng sợ, bên cạnh có bạn học do dự không biết có nên vào ngăn hay không, cuối cùng Cố Tạ chậm rãi buông tay ra, anh vừa rồi dùng rất nhiều lực, sau khi buông tay ra, đối phương liền ngã xuống, dựa vào tường, khom người ho khan một lúc lâu.

Cố Tạ đứng ở đó cúi đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói:

"Biết giữ mồm miệng một chút đi."

Sau đó Cố Tạ ngồi trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục làm bài tập, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong phòng học rất yên tĩnh, cũng bởi vì quá yên tĩnh như vậy nên cả phòng học chỉ có thể nghe thấy âm thanh ma sát giữa đầu bút với tờ giấy.

Kể từ đó trở đi, Cố Tạ tiếp tục đưa đón cậu bé đi học, dù có bị phàn nàn cũng không chịu dừng, mãi cho đến khi cậu lên học đại học.

Rồi sao? Sau đó cậu bé ấy bị mất tích, cuộc đời cậu cứ như bị cắt ngang qua ở giữa, sau đó chính là một khoảng trống đột ngột kết thúc.

Khi mơ đến cảnh này, Cố Tạ đột nhiên tỉnh dậy.

Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều, Cố Tạ đợi một hồi mới lấy lại được tinh thần, anh đơn giản thu dọn đồ đạc một chút, lấy áo khoác để trên tay, chuẩn bị về nhà.

Anh tình cờ gặp thư ký trên đường đi.

"Vừa rồi Lý tổng đã cho người gửi thiệp mời, con gái Lý tổng sẽ kết hôn vào tháng sau, muốn mời ngài, ba ngài cùng phu nhân đi tham gia hôn lễ."

Địa chỉ của nhà riêng rất ít người biết nên những loại thiệp mời như này thường sẽ được gửi thẳng đến công ty, cách một khoảng thời gian thư ký có thể lưu lại cả một chồng.

Cố Tạ khẽ cau mày.

"Để tôi xem một chút."

Thư ký hơi kinh ngạc, Cố Tạ rất ít khi tham gia những loại chuyện này, trừ khi là người nhà bạn bè có mối quan hệ đặc biệt thân thiết, nếu không đều là tặng người ta một món quà là xong."

"Chờ một chút, tôi lập tức đi lấy cho ngài."

Đợi đến khi nhận được thiệp mời trên tay, Cố Tạ trực tiếp lật qua nhìn đằng sau chỉ thấy có tên anh, ba Cố, Cố phu nhân mà lại không có tên Cố Thanh Trì.

"Gửi về để cho bọn họ làm lại cái khác, tên của em trai tôi chưa được viết trên đó."

......

So với bình thường, hôm nay Cố Tạ về nhà sớm hơn một chút, khi trở về anh liền thấy Cố Tranh Trì đi chân trần cầm một cái gối ôm nằm ở trên sô pha bên cạnh Cố phu nhân, cùng Cố phu nhân xem truyền hình, vô cùng thoải mái tự nhiên.

Nghe được tiếng mở cửa, Cố phu nhân và Cố Thanh Trì đều quay đầu lại nhìn.

"Hôm nay sao con về sớm thế? Nếu con đói thì trong nhà bếp vẫn còn chút đồ, con ăn lót dạ đi, ba con đi mua thức ăn vẫn chưa về."

Bình thường ở nhà họ Cố, rau, sữa và đồ tráng miệng đều được giao mới mỗi ngày, nhưng đôi khi đột nhiên thèm cái gì vẫn nên tự đi mua sẽ nhanh hơn.

Cố phu nhân vừa dứt lời thì bên ngoài liền vang lên hai tiếng còi xe ô tô.

"Về rồi."

Cố Tranh Trì có vẻ rất vui, giày dép cũng không mang, đi chân trần chạy ra cửa nhìn xung quanh, ba Cố rất nhanh đã xách đồ đi vào, ngay trước cửa liền mở túi ra lấy cho Cố Thanh Trì một cái hũ rau câu nhỏ cỡ lòng bàn tay, Cố Thanh Trì lẩm bẩm thật lâu:

"Của anh trai đâu? Để con đi bỏ vào tủ lạnh một lát."

Ba Cố lấy ra một cái khác, đồ của Cố Tạ và Cố Thanh Trì đều giống nhau, người này có cái này thì người kia cũng có, tuy rằng Cố Tạ thường xuyên ăn thử một chút liền không cần nữa, thế là Cố Thanh Trì có được hai phần."

"Ăn cơm xong rồi hẵng ăn."

Cố Thanh Trì vừa đi vừa đồng ý một tiếng, Tiểu Uông cũng nhảy xuống từ trên ghế sô pha đi theo cậu.

Ba Cố vừa mỉm cười vừa lắc đầu.

Cố Tạ ngồi xuống cạnh Cố phu nhân.

"Sinh nhật của Tiểu Trì năm nay đã lỡ mất rồi, chúng ta tổ chức lại một cái đi, tổ chức tiệc mời mọi người."

Ba Cố và Cố Tạ liếc nhìn nhau một cái, có một sự ăn ý ngầm giữa hai ba con.

Cố phu nhân lại không nghĩ nhiều đến như vậy, bà là người đầu tiên tán thành, đây là chuyện bà đã sớm lên kế hoạch, bà vì tình huống của Cố Thanh Trì mà cứ luôn dời tới dời lui, hiện tại tình huống của Cố Thanh Trì đã tốt hơn rất nhiều, Cố phu nhân nói chuyện với ba Cố đã lâu.

"Em đã suy nghĩ về vấn đề này được một thời gian rồi, em muốn mời nhóm nhạc lần trước, em rất thích phong cách của họ....."

Cố Tạ tán thành tất cả ý kiến, chỉ là anh có một yêu cầu, anh muốn nói với tất cả mọi người biết rằng anh có một người em trai và anh rất yêu cậu ấy, anh muốn tên ghi trên thiệp mời không chỉ có anh và ba mẹ anh mà còn có em trai của anh– một thành viên quan trọng của gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.