Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 61: 61: Phép Tắc




"Niết Bàn" là tên bộ tác phẩm mới của Slater.
Cốt truyện rất đơn giản, kết thúc cũng là loại HE truyền thống.
Nhân vật nam chính do Ellen thủ vai là một giáo viên dạy khiêu vũ Latin, với lý lịch đẹp đẽ của mình, anh được nhận vào dạy ở một trường trung học quý tộc mà ai cũng muốn vào học.
Mở đầu phim, anh gặp phải hàng loạt biến cố, rơi vào cảnh túng quẫn, cha phá sản, mẹ mang thai, bản thân anh bị buộc thôi việc vì không chịu thỏa hiệp với nhà trường, mất đi phần công việc với mức lương hậu hĩnh.
Gia đình phải chuyển nhà từ nơi đô thị sầm uất về quê tổ tiên sinh sống, một thị trấn nhỏ, phương tiện đi lại hạn chế.
Không giống với sự lạc quan mù quáng của ba mẹ, rời xa bạn bè, trường học thân thuộc làm nam chính cảm thấy mọi thứ đều xa lạ.
Anh xin việc tại một trường cao trung và trở thành giáo viên dạy âm nhạc.

Đúng thế, ở đây thậm chí còn không cần đến giáo viên dạy nhảy Latin.
Ngôi trường rất khác so với những ngôi trường mà anh đã từng dạy trước đây, dột nát và chật chội, phòng dạy nhạc chỉ có một cây đàn piano lỗi thời, còn học sinh thì có những vấn đề riêng.
Anh những tưởng mình sẽ trải qua cả đời tầm thường như vậy, nhưng không ngờ lại lấy lại được ước mơ của mình tại đây.

Sau những lần tréo ngoe, thì vô tình anh quen biết và kết giao được với bạn nhảy nữ sau đó cùng nhau nhảy đến Blackpool và trở thành quán quân.
Khi anh giành chức vô địch và đạt được vinh quang, biết bao nhiêu thư mời được gửi đến anh dồn dập, thậm chí bao gồm cả ngôi trường trước đây cũng đưa lời ngỏ muốn mời anh quay lại.
Cố Thanh Trì đóng vai bạn nhảy cũ của Irene, là một vai phụ mà ngay cả họ tên cũng không được nhắc đến trong kịch bản nhưng chịu trách nhiệm thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện.
Gã là một sinh viên gặp khó khăn mãi vẫn chưa thể tốt nghiệp, và tình cờ học cùng lớp của nhân vật chính.
Vào ngày đầu tiên mà nam chính đến trường thì gã đã phớt lờ nam chính mà bước một mạch rời khỏi lớp.
Chính gã đã từ bỏ nhảy Latin và bỏ rơi bạn nhảy nữ của mình trước, khiến cho bạn nhảy phải tìm kiếm người thích hợp khắp nơi mới có thể tìm thấy được nam chính, hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ của nam chính.

Tuy rằng kết quả không thành nhưng trong quá trình cùng nam chính chủ động đi thuyết phục bạn nhảy cũ thì lại phát hiện thiên phú về phương diện múa Latin của nam chính.
Hai người nam nữ chính đã thử kết hợp với nhau thành một đội, ấy vậy mà lại trở thành con át chủ bài mạnh mẽ ở Blackpool, cuối cùng trở thành quán quân.

Vai diễn của Ellen sắp bắt đầu, theo yêu cầu của Slater, anh ấy đã không cạo râu suốt hai ngày qua để thể hiện trạng thái suy sụp và cảm giác mơ hồ của nhân vật nam chính.
Slater quay phim luôn muốn hoàn mỹ nhất, để có được những cảnh quay đẹp thì cũng đốt rất nhiều tiền.
Vì vậy, đoàn phim này thực sự rất nghèo nàn, nam nữ chính không được đãi ngộ gì đặc biệt, cả đoàn đều dùng chung một chuyên gia trang điểm, cho dù vai diễn lớn nhỏ gì đều phải xếp hàng đợi trang điểm.
Dù gì thì họ cũng đã ngốn cả đống ngân sách để chi cho phần đạo cụ và thuê chỗ quay.
Trong trường hợp này thì đạo diễn Slater cũng phải tự mình lo liệu nhiều việc, trước khi quay phải xác nhận đi xác nhận lại trạng thái của diễn viên.
Nếu không giải thích được với diễn viên thì trực tiếp tự mình diễn thị phạm cũng là chuyện bình thường.
Hiện giờ, anh ta đang quay một cảnh có rất nhiều vũ công.

Anh ta đang đang đứng trước một vũ công nữ giải thích yêu cầu góc độ của mình như thế nào, cảm giác ra sao, ánh mắt phải nhìn về hướng nào.
Sau khi nói chuyện vài lần, nữ vũ công vẫn còn hơi mơ hồ, Slater tự mình bắt đầu lên sàn nhảy diễn, tư thế rất diêm dúa loè loẹt khiến cho vũ công nam trước mặt mấy lần xém bật cười nhưng may kìm lại được.
Cố Thanh Trì ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, một chân gác đầu gối, tựa lưng vào lưng ghế sô pha, chống tay lên ghế sô pha.
Động tác này của cậu cũng là do Slater yêu cầu, mặc dù còn lâu mới đến đoạn diễn của Cố Thanh Trì nhưng Slater đã bắt đầu muốn Cố Thanh Trì phải tạo ra được một kiểu dáng lý tưởng trước.
Vấn đề có lẽ là do khí chất, động tác vốn dĩ cần phải rất ngông nghênh kiêu ngạo thì cậu làm ra lại mang theo mấy phần trầm lặng và ngoan ngoãn, bởi vì nửa thân trên ngồi quá ngay ngắn nên còn mang theo cả mấy phần cương trực chính nghĩa.
Nhìn sang Slater lúc này, cậu cũng nhịn không khỏi mỉm cười. 
Slater vừa nói xong xoay mình thì thấy Cố Thanh Trì đang cười.
Anh ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá Cố Thanh Trì.
"Tại sao động tác này cậu lại tạo thành cảm giác thế này? Không phải như vậy, phải kiêu ngạo hơn nữa, đừng có ngồi thẳng như vậy, cậu bây giờ là một tay ăn chơi chứ không phải là tổng tài đến giám sát các nhân viên kém làm việc."
Cố Thanh Trì cố gắng điều chỉnh vài lần, cuối cùng Slater cũng chịu thua trước, tay đặt lên trán bày ra dáng vẻ không nỡ nhìn thẳng.
"Lát nữa xong việc thì khoan đi, tôi với cậu nói chuyện một chút."
*
Lúc xong việc thì cũng đã chập tối, nhân viên phim trường đi tới lui dọn dẹp đồ đạc.

Slater hùng hùng hổ hổ ra hiệu cho Cố Thanh Trì đi theo.
Cuối cùng, Slater dẫn Cố Thanh Trì đi đến một chỗ giải trí giảm giá ở bên ngoài trường quay, chỉ tốn một chút tiền là có thể vào được.
Hiện giờ trời chỉ vừa tối, còn lâu mới đến thời điểm mà phòng nhảy Nữ Hoàng bắt đầu kinh doanh.
Nhân viên phục vụ còn chưa vào chỗ hết, bọn họ đang bận rộn tới lui dọn dẹp bàn chuẩn bị đón khách vào buổi tối.
Nhưng mà bây giờ đã có thể đi vào và cũng đã có một số người trẻ tụm ba tụm năm ngồi với nhau đợi chờ thời khắc điên cuồng thực sự của đêm đến bắt đầu.
Ban nhạc bắt đầu chơi những bản nhạc nhẹ nhàng. 
Slater tuỳ ý tìm bàn ngồi.
"Ngồi đi, ôi thượng đế, không cần phải ngồi theo kiểu mà tôi dạy cậu đâu, cứ thoải mái đi."
Cố Thanh Trì vốn dĩ còn rất cẩn trọng nghiêm túc mà ngồi theo lời chỉ dẫn của Slater, nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm và ngồi thẳng dậy.
Tạ Lục Dữ đã dạy cậu một chút, Cố Thanh Trì lúc đó còn làm rất tốt, nhưng cậu giống như một học sinh ngốc, chỉ dựa vào việc học thuộc lòng đáp án, còn người ra đề lại thay đổi mất phương thức thi.
Slater thật sự rất đau đầu, vai diễn của Cố Thanh Trì thật sự rất phức tạp.
Nếu như tuyến đường của nhân vật chính là motip từ tên vô danh tiểu tốt mà phấn đấu đi lên thì tuyến đường của nhân vật do Cố Thanh Trì thủ vai lại ngược lại, đi theo motip hủy hoại bản thân.
Không có cảnh quay nào như vậy trong toàn bộ phim mà chỉ có mấy đoạn đang ám chỉ chuyện này.
Gã là người Trung Quốc duy nhất trong ngôi trường toàn người da đen và da trắng, chỉ riêng thân phận này đã đủ gây tranh cãi.
Gã có nước da vô cùng trắng và đẹp, rõ ràng tỷ lệ đi học thấp đáng kinh ngạc, nhưng gã đã tạo nên danh tiếng trong trường chỉ bằng khuôn mặt của mình.
Gã là một sinh viên có vấn đề, gã uống rượu, hút thuốc, độc lai độc vãng, gã rất thích nghi với những nơi tối tăm đó, gã hoà mình vào hộp đêm và buông thả bản thân mình ở đó.
Gã say mê hưởng thụ, không chút giấu giếm ham muốn của bản thân.
Khi nữ chính nghi ngờ chất vấn làm sao gã lại biến thành bộ dạng như thế này.
Gã cười cho đến mức cong lưng muốn chảy nước mắt mới trả lời nữ chính.
"Anh vẫn luôn như thế này, darling, đừng ngây thơ như vậy nữa, hãy quay lại nhà kính của em, ôm búp bê và khóc một trận đi."
Mà trên thực tế gã nhỏ hơn nữ chính năm tuổi.

Cố Thanh Trì quá ngoan ngoãn và quá cẩn trọng, cậu không thể khắc họa một hình ảnh sống động và đậm chất như vậy được.
Slater cắn tẩu thuốc và suy nghĩ một lúc, rồi đột ngột hỏi.
"Cậu biết uống rượu không?"
Cố Thanh Trì gật đầu.
Anh ta lại hỏi.
"Vậy cậu biết hút thuốc không?"
Lần này, Cố Thanh Trì lắc đầu.
Cậu chưa bao giờ hút thuốc, chỉ mới ngửi thấy mùi thuốc lá trên người người khác, thậm chí cậu còn hơi ghét cái mùi này, vừa ngửi thấy mùi này đã thấy ngạt thở.
Tạ Lục Dữ nghiện thuốc lá khá nặng, áp lực trong ngành của họ thực sự khá cao, nhiều người nghiện thuốc lá, Tạ Lục Dữ cũng dần dần bị lây nhiễm.
Sau đó, hắn phát hiện Cố Thanh Trì không thích mùi thuốc lá cho lắm nên không hút thuốc nhiều nữa, thỉnh thoảng mới hút, không chỉ ở khoảng cách xa mà còn đi tắm để khử mùi, thỉnh thoảng không kịp cũng sẽ dùng xịt khử mùi tươi mát để xịt lên mình.
Slater gọi hai chai rượu và mua một bao thuốc lá từ nhân viên phục vụ, là loại phổ biến nhất trên đường phố và nhân vật trong phim có thể mua được.
Slater rót một ly rượu đưa qua và ra hiệu cho Cố Thanh Trì uống cạn.

Cố Thanh Trì nhận lấy và nở một nụ cười nhẹ, trong quá trình làm việc, cậu chưa từng uống rượu.
Cậu ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động hai lần đều không có tiếng động, một ly rượu nhanh chóng cạn đáy.
Slater hài lòng gật đầu.
Anh ta lại đưa cho Cố Thanh Trì điếu thuốc.
"Thử không?"
Cố Thanh Trì ngập ngừng ngậm vào miệng.
Slater đốt bật lửa nghiêng về phía trước châm thuốc cho cậu.
Cố Thanh Trì cúi đầu và tiến đến chiếc bật lửa trên tay Slater.
Slater hướng dẫn Cố Thanh Trì.
"Hít vào, đừng để nó tự cháy."
Cố Thanh Trì ngoan ngoãn hít mạnh một hơi, khói thuốc bay ra, cậu ho khan vài tiếng, cúi đầu xuống, không kiềm chế được rơi nước mắt, trong miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc.
Thuốc lá đã được dập tắt.

Slater lại đưa chiếc bật lửa lại gần Cố Thanh Trì và hướng dẫn từng bước.
"Lúc bắt đầu ai cũng vậy thôi, cậu bé ngoan, chúng ta thử lại lần nữa nào."
Cố Thanh Trì vốn đã lấy điếu thuốc trên miệng xuống và đặt vào giữa hai ngón tay, nghe vậy, cậu lại ngậm vào, thái độ học hỏi rất nghiêm túc.
Khi điếu thuốc sắp đưa đến bật lửa, điếu thuốc trong miệng cậu bị người khác lấy mất.
Coronso một chân giẫm lên ghế sô pha nơi Cố Thanh Trì đang ngồi, và một chân quỳ trên lưng ghế sô pha, bao quanh Cố Thanh Trì từ phía sau.
Vừa rồi anh ta ngồi ở bàn phía sau Cố Thanh Trì, không biết đã nghe được bao lâu rồi.
Phía sau anh ta là vài người bạn, người da đen da trắng đều có cả, lúc này tất cả đều đứng dậy, đứng sau lưng Coronso, ánh mắt bất thiện nhìn sang.
Coronso nhìn về phía Slater.
Anh ta đã gặp loại người này nhiều rồi, đồ của họ đều đã được thêm gì đó chỉ đợi để tìm người đặt bẫy, lúc đầu thì miễn phí, sau đó khi mà không thể rời khỏi nó, thì sẽ bị nó hút máu không ngừng.

Loại mánh khóe này ngay cả cô bé tám tuổi ở cạnh Coronso cũng biết.
Chính những đứa trẻ con nhà giàu chưa từng nhìn thấy qua sự đời mới bị lừa vào bẫy.
Coronso cầm trong tay điếu thuốc vừa giật được từ Cố Thanh Trì, nhếch mũi và nói với một giọng chẳng mấy thiện cảm.
"Lão hồ ly, thu lại mấy trò trẻ con của anh đi, nếu không muốn bị đánh thì tuân thủ quy tắc một chút."
Cậu trai tóc tết bím nhỏ đút tay vào túi áo khoác jeans đứng sau Coronso cũng lên tiếng.

Cậu ta nói rất nhanh và nhịp nhàng có vần như đọc rap.
"Anh đến từ đâu? Ở trước mặt tụi này mà còn dám lộn xộn.

Chưa nghe ngóng kỹ những quy tắc ở sàn Nữ Hoàng mà đã dám đến đây tiểu bậy, trước đây những người giống như anh đều bị dạy dỗ hết rồi, không thì cũng đang dọn rác ở khu nào đấy."
Bị bao vây bởi một nhóm người như vậy, Slater không những không sợ hãi mà còn khá phấn khích, chỉ vào Coronso và nói với Cố Thanh Trì.
Slater từ lâu đã viết tiểu sử của từng nhân vật.
"Chính là sự hung ác này, chính là sự kiêu ngạo này, vai diễn đó chính là như vậy, hắn là người châu Á duy nhất trong trường, lúc đầu cũng ngoan ngoãn, nhưng sau đó đã thay đổi, tôn nghiêm của bản thân đều do chính mình từng chút từng chút xây dựng nên.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.