Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 82: Buông bỏ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Thanh Trì đang đan len, cũng không biết đan thành cái gì, cậu chỉ là thích đan len thôi, đã đan được một phần, hình dạng có chút kỳ lạ, trên sàn bên cạnh sofa có một cục len rất lớn, lông xù, theo động tác đan của cậu từng chút từng chút lăn qua.

Tiểu Ly Hoa ở bên cạnh vươn móng vuốt, chạm một cái, lăn cục len một chút lại thả ra, dáng vẻ muốn chạm lại không dám chạm.

Ngày Cố Thanh Trì đi xem phim với Tạ Lục Dữ, trong trung tâm thương mại có hoạt động, người thú bông ngăn bọn họ lại, đưa cho một tấm phiếu thưởng, sau khi đi đổi thì phát hiện giải thưởng là mấy sợi lông xù xì cùng áo len.

Vốn Tạ Lục Dữ muốn lấy nó đan khăn quàng cổ cho Cố Thanh Trì, sau đó Cố Thanh Trì thấy rất thú vị cũng bắt đầu đan. Lúc đầu chỉ là chơi chơi, sau đó không có việc gì làm thì đan một chút, sai mũi đan cũng không thèm để ý, đan được đến đâu đan đến đó.

Trong thời gian rảnh rỗi, hai người ngồi trên ghế sofa đan đồ.

Đan được một thời gian thì tiến bộ hơn một chút.

Cố Thanh Trì đan rất tùy hứng, nhanh, cũng hơi ẩu, thỉnh thoảng sẽ lòi đâu một cái lỗ.

Của Tạ Lục Dữ lại rất cẩn thận.

"So diện tích thì tôi thua tâm phục khẩu phục. "

Sau đó, hai người liếc nhau một cái thì cười rộ lên, cười bò xuống cả ghế sofa.

Cười xong, Tạ Lục Dữ nghiêng mặt nhìn Cố Thanh Trì, ánh mặt trời chiếu lên người cậu, phác họa ra đường nét sườn mặt, cảm xúc Cố Thanh Trì thể hiện ra bên ngoài vẫn nhàn nhạt, cậu cười rộ lên cũng vậy, dù là cảm xúc như thế nào vẫn luôn như thế, tựa như dòng nước ngầm dưới đáy biển đã bắt đầu rục rịch nhưng trên mặt biển vẫn lắng đọng như trước.

Tạ Lục Dữ lần đầu tiên nhìn thấy người như Cố Thanh Trì, khóc yên lặng, cười rộ lên cũng là yên lặng, không thanh không tiếng, nhưng khi đi sâu tìm hiểu cậu, hắn sẽ biết, cậu đã sống tách khỏi xã hội quá lâu, cho nên mất đi năng lực vui vẻ bật cười hay thống khoái khóc ra.

Tạ Lục Dữ đột nhiên hỏi.

"Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?"

Bác sĩ Tưởng cần biết trạng thái của Cố Thanh Trì như thế nào, ban đầu Cố Thanh Trì báo cáo thường xuyên, sau đó lại lười không muốn nói quá nhiều, Tạ Lục Dữ mỗi ngày đều đến hỏi cậu.

Hỏi như vậy thì không cần mỗi ngày làm những việc trong ghi chú, đúng giờ báo cáo, Cố Thanh Trì cũng nguyện ý trả lời.

Câu trả lời đều là cảm thụ chân thật của cậu, tốt thì nói tốt, xấu thì nói xấu, khi đó cậu không có sức lực đâu mà đi che giấu, mỗi ngày ăn tốt ngủ tốt sống tốt thôi đã hao hết tất cả khí lực của cậu rồi.

Hôm nay Cố Thanh Trì trả lời rất nhanh, giống như ngày hôm qua.

"Rất tốt"

Mấy ngày nay Cố Thanh Trì thật sự cảm thấy rất tốt, không còn những bữa cơm đúng giờ nào, cố gắng khiến mình ngủ đủ, rõ ràng rất cố gắng sống, nhưng không biết vì sao, cậu vẫn luôn trong trạng thái khó chịu.

Dường như luôn có một quãng thời gian tăm tối như thế trong cuộc đời, bạn sẽ không thể lý giải được, nhưng khi quãng thời gian đó trôi qua thì tất cả mọi thứ bắt đầu tươi sáng.

Cố Thanh Trì mỗi ngày đều có việc làm, tựa như đan len hoặc đi tưới cây hoa nhật quỳnh mấy ngày trước mua về, tỉ mỉ chăm sóc sinh mệnh nhỏ tươi tốt kia.

Cậu còn đi mua một cái tủ, không phải là thương hiệu lớn đắt tiền gì, chỉ là một xưởng nhỏ ở lân cận, nhỏ đến mức không có thương hiệu, không có giao hàng tận nhà, ông chủ tự mình làm, làm bao nhiêu bán bấy nhiêu, cậu mang đồ về, tự mình lắp ráp lại, đặt ở lầu một, để hoa của cậu với mấy thứ đồ vật nhỏ vào càng ngày càng nhiều.

Cậu còn mua một chiếc xe, không đắt, có cốp xe rất lớn, chiếc xe này tiêu hết số tiền còn lại của cậu, nhưng khi cậu muốn đi đâu thì sẽ đi đó, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ đi mua trà sữa, rất muốn thêm đường, thêm trân châu còn thêm dừa, sau đó sẽ thật vui vẻ trong một lúc.

Cậu còn học nấu cơm, Tạ Lục Dữ tự tay chỉ dẫn cậu dùng một củ khoai tây, một cây đậu, một nắm gạo, dùng một cái nồi nhỏ, để nấu bữa tối cho một người.

Cậu đã học được cách đặt quần áo cho mình trong bốn mùa, và học cách mặc thêm quần áo cho chính mình trong thời tiết lạnh.

Mặc dù rất nhiều điều vẫn còn làm vụng về.

Nhưng cậu đã bắt đầu một cuộc sống tốt hơn, học cách chăm sóc bản thân và tìm thấy niềm vui từ những điều nhỏ nhặt của cuộc sống.

Thật ra Cố Thanh Trì từ bao lâu nay đều không có quen với cuộc sống một mình, cậu chưa từng sống một mình, cậu không biết một mình thì nên sống như thế nào.

Cậu đúng là xuất sắc thật, nhưng bất kể cậu ở thế giới nào, cậu vẫn chưa tốt nghiệp đại học, cậu đã trưởng thành, nhưng cậu vẫn chưa quen với cuộc sống một mình.

Bậc cha anh còn chưa kịp dạy cho cậu, bản thân Cố Thanh Trì cũng cảm thấy thời gian còn rất dài.

Vì thế, khi cậu bỗng nhiên chuyển sang cuộc sống một mình bỗng cảm thấy luống cuống tay chân, cậu không biết, cũng không muốn học, cậu muốn sống tốt, nhưng vẫn không thể buông bỏ quá khứ.

Vì thế Tạ Lục Dữ tới bổ khuyết cho nhân vật này, tay hắn dạy Cố Thanh Trì cách làm cho cuộc sống của mình thoải mái, làm thế nào để giải trí, làm thế nào để kết bạn, cho cậu thấy một lối sống hoàn toàn mới.

Cố Thanh Trì miệng nói muốn sống thật tốt, nhưng cậu vẫn mang theo quá khứ nặng nề như vậy khiến cậu giống như rơi vào vũng bùn, ngay cả động ngón tay một chút cũng gian nan, mà Tạ Lục Dữ lại đẩy cậu một cái về phía trước.

Sau một thời gian dài gánh vác một mình, cuối cùng cậu đã buông xuống gánh nặng đó, ngừng phiêu bạt và quyết định bén rễ nảy mầm.

Có một ngày đột nhiên Cố Thanh Trì nói với Tạ Lục Dữ.

"Tôi muốn mua một căn nhà, nhà của riêng tôi. "

Tạ Lục Dữ dừng động tác tay lại.

"Cậu muốn mua như nào, tôi có một người bạn làm bất động sản, có thể mua được giá nội bộ."

Cố Thanh Trì không lập tức từ chối như trước, phân chia giới hạn rõ ràng, lần này cậu cười một chút, nói cảm ơn.

Khi đó, Tạ Lục Dữ biết, Cố Thanh Trì hiện tại ai cũng không cần.

Cậu chậm rãi nói về ngôi nhà lý tưởng, bởi vì sống một mình, cho nên không cần quá lớn, bởi vì Li Hoa phải phơi nắng, cho nên phải có đón ánh sáng, bởi vì tiếp nữa là muốn làm việc tốt, cho nên muốn ở nhà gần công ty.

Nói xong, cậu đột nhiên ngừng lại, nhìn liền Tạ Lục Dữ, cười nói.

"Cảm ơn anh."

Đợi đến khi một chút ý cười ấy biến mất, cậu nhẹ nhàng nói.

"Ngoài ra, tôi xin lỗi. "

Tay Tạ Lục Dữ đặt trên đầu gối co lại một chút, lại ý thức được thả lỏng ra, những lời này nên là hắn nói.

Cố Thanh Trì đi tới bên cạnh, đưa cho hắn một ly sữa ấm áp.

Tạ Lục Dữ vốn đang cắt tỉa lá cho Tiểu Diệp Hòe, cởi găng tay nhận lấy.

Hắn nghe thấy Cố Thanh Trì nhẹ giọng nói.

"Chúng ta không còn quan hệ gì nữa."

Kể từ đó, anh không còn "như hình với bóng" với tôi.

Tạ Lục Dữ trong lòng không hiểu sao lại có chút trống rỗng, như cái gì đó cực kỳ trân quý vào lúc hắn không hay biết lặng yên mất đi.

*

Cố Thanh Trì chuyển đến gần công ty, nhà ở hoàn hảo, phù hợp với yêu cầu của cậu, là Cố Thanh Trì tự mình chọn, nhiều nhà như vậy, cậu liếc mắt một cái đã thích căn nhà này.

Không lớn nhưng đầy đủ, còn có một gara để xe nhỏ.

Hai tầng, phòng khách lầu một, tầng hai chỉ có ba phòng, một phòng ngủ chính một gian thư phòng còn có một phòng thay đồ, ngay cả phòng ngủ cho khách cũng không có, chính là một căn nhà nhỏ chuyên cho một người thoải mái sinh hoạt, bởi vì không lớn nên phòng khách dưới lầu có vẻ có chút chật chội, nhưng Cố Thanh Trì rất thích.

Trang trí là tự làm, phong cách rất ấm áp, đi đến công ty cũng rất thuận tiện, chỉ là đắt tiền.

Cố Thanh Trì vốn muốn mượn tiền của Diệp Lý để trả trước, đến trước mặt Diệp Lý liền hỏi rõ ràng. Nói thật, Diệp Lý xem xem, an ninh phòng ốc có thể ok, nhưng các phương diện khác điều kiện không phải là cực tốt.

Cố Thanh Trì hiếm khi muốn có thứ gì đó, cuối cùng vẫn là Diệp Lý mua cho Cố Thanh Trì, tiện thể thủ tục cái gì cũng đều xử lý hộ cậu.

Theo lời của Diệp Lý mà nói, nợ tiền ngân hàng còn không bằng nợ anh ta, đi ngân hàng làm thủ tục rất phiền toái, Cố Thanh Trì suy nghĩ một chút liền đồng ý.

"Tôi nói nghe, mấy ngày trước cậu làm sao lại đột nhiên nói với tôi muốn làm việc thế, mà hiện tại trong tay tôi có mấy job lận, có hứng thú không? "

Cố Thanh Trì cười một chút, gật gật đầu.

Trước kia anh cũng từng hỏi Cố Thanh Trì, có cần một ít hoạt động để kiếm thêm tiền hay không. Cố Thanh Trì từ chối, khi đó thù lao phim của cậu đều trong tay, cái gì cũng không thiếu.

Diệp Lý xoay bút, bây giờ Cố Thanh Trì hẳn là phải yên lặng một thời gian, hiện tại mọi người vẫn chưa quên chuyện đó.

Nếu là quay phim ngược lại cũng khó làm, Diệp Lý không muốn tạm bợ, hiện tại trừ phi Cố Thanh Trì lui về đóng phim truyền hình, nếu không cho dù là Diệp Lý cũng không nhận được kịch bản chất lượng như trước kia, diễn viên quá gây tranh cãi, đạo diễn không thích, bọn họ chính là tấm bảng hiệu, không cần phải dùng hình thức tuyên truyền như vậy.

Nhưng Cố Thanh Trì đơn thuần muốn kiếm tiền thì dễ nói, Diệp Lý có một nghìn biện pháp cho cậu.

*

"Alo, bác sĩ Tưởng, sau này kính nhờ ngài chú ý nhiều hơn, ngài đừng quên ——"

Người bên kia điện thoại ôn hòa, ngắt lời Tạ Lục Dữ.

"Aish, tôi biết rồi tôi biết rồi, nói nhiều lần như thế rồi, mười lăm ngày tới cửa một lần, cách năm ngày lại điện thoại nói chuyện một lần. "

"Vậy tôi cúp máy trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi."

Tạ Lục Dữ cúp điện thoại, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt ngọt ngào sau khi cưới của Tiểu Thành.

Tạ Lục Dữ chậc chậc một tiếng.

"Anh đừng nhìn tôi nữa, đã bao nhiêu ngày như vậy rồi, bình luận kia đã xóa sạch sao? Mấy tin tức blogger đã được khóa lại chưa?"

"Đã sớm xử lý xong rồi, còn không tin tôi sao? "

Mặc dù Tiểu Thành những cái khác không đáng tin, nhưng về phương diện công việc vẫn đáng tin tưởng.

"Anh tiếp tục tìm đi, còn có tin gì còn ở đó nữa, nếu mà rà soát kỹ thì cũng tìm ra kha khá đó, như dưới này này, họ đều đang nói cái gì đây chứ. "

Tạ Lục Dữ gần đây rất bận rộn, sau khi hắn lên mạng làm nổi lên sóng to gió lớn, rồi lại ném tất cả mọi chuyện cho Tiểu Thành chạy đi tìm Cố Thanh Trì.

Vốn một bụng nghi vấn càng thêm khiếp sợ, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không hỏi, ở trong gió rét thấu xương nhặt được một con mèo run lẩy bẩy.

Sau đó bắt đầu nuôi mèo nuôi hoa đan khăn quàng cổ.

Cho đến bây giờ, con mèo run rẩy trong gió lạnh ban đầu đã có một túp lều được đốt lò sưởi của riêng mình, nhét đầy thức ăn.

Tạ Lục Dữ rảnh tay ra thì phải luôn chú ý tới bên phía Cố Thanh Trì, còn phải lưu ý người nhà Cố Thanh Trì sẽ không tìm tới cậu.

Ngoài ra còn phải xử lí công việc, xử lý những bình luận trên mạng.

Thật ra Tiểu Thành và Diệp Lý cùng nhau xử lý dập ngay khi có thể, thời cơ vừa kịp cũng không gây ra phản ứng dữ dội gì, không một tiếng động liền dập xuống, hot cũng chưa được bao lâu đã dập.

Hiện tại dưới Weibo của Cố Thanh Trì cũng đã dập được đống cmt kia.

Nhưng tùy tiện lục tìm còn có thể tìm được một ít thứ không chịu nổi đập vào mắt, Tạ Lục Dữ còn muốn tiêu tiền xóa toàn bộ đi, mà thật ra hiện tại xóa hay không xóa cũng không có gì khác nhau, nhưng Tạ Lục Dữ vui vẻ tiêu tiền, ai cũng ngăn không nổi.

Tiểu Thành lẩm bẩm vài câu.

"Biết rồi biết rồi, tôi xử lý một chút, nhưng không hết được, dọn hết là biết cố ý, không tự nhiên, nhưng những lời nói quá đáng thì dễ xử lý. "

"Vậy có thể xử lý bao nhiêu xử lý bấy nhiêu. "

Tạ Lục Dữ mở điện thoại di động ra, theo thói quen đi kiểm tra Weibo Cố Thanh Trì, thỉnh thoảng sẽ có mấy bình luận không hay, hắn còn phản bác lại.

Vừa mở ra, hắn đã phát hiện Cố Thanh Trì mới đăng một weibo, chuyển tiếp.

"Bộ phim Niết Bàn, đóng vai phụ Silva."

Là hình trong phim.

Tấm đầu tiên là nam nữ chính ở phía trước, mặc lễ phục múa Latin, cực kỳ tao nhã, nhưng bắt mắt nhất chính là phía sau bọn họ, người châu Á tóc đen mặc quần jeans áo khoác đơn giản.

Đôi mắt của cậu tươi sáng, đẹp đến nỗi ngay cả bầu trời cũng sánh được.

Bức thứ hai là ảnh một mình Cố Thanh Trì, chụp từ trong phim, Slater cảm thấy quá đẹp, cho nên đặc biệt chụp lại, làm thành ảnh.

Xa xa là nhà thờ, với một đàn chim bồ câu trắng cất cánh.

Ánh mặt trời chiếu trên đường trên trấn nhỏ, người bên trong mặc đồ mát mẻ sảng khoái, tóc buông xuống trán, trong ngực ôm bánh mì baguette dài, trên tay còn cầm một bông hồng trắng.

Nhưng bản thân cậu, nổi bật hơn cả hoa hồng trắng.

Các bình luận nhanh chóng tăng lên. Trải qua vụ ly hôn, hiện tại chỉ còn những fan theo dõi Cố Thanh Trì là fan trung thành.

【A a a! Trì Trì nhà tôi trồi lên rồi, phim sắp được chiếu sao? Sẽ sắp lịch đi xem phim anh】

【Thật đúng không dễ dàng gì mà, tôi còn tưởng rằng cậu rời khỏi giới giải trí luôn chứ】

【Anti mời tránh xa cậu ấy một chút đi, Trì Trì chúng tôi là một diễn viên, chỉ muốn an tâm diễn xuất thôi】

【Tuy là... mà..., thôi được rồi, đã kết hôn thì sao chứ, không phải đã cậu ấy đã ly hôn sao? Tôi có cơ hội rồi.】

【Nếu em gái có, như vậy chị đây cũng có!】

Thỉnh thoảng có mấy lời không hay cũng bị đè xuống, nhưng Diệp Lý biết, đợi đến khi tin tức bộ phim này chiếu lên hot search, mới thật sự là lúc cần lấy lại tinh thần.

***

Đã up bên web tới chương 90, dl dí mệt quá =)))) Như lời đã hứa, 2.5k views up chương mới rồi nhá. Bão chương luôn còn giè:^ Nào được 5k views toi mới lên 5 chương kế, tàn ác dị đó, không chịu cũng phải chịu =)))

Link web: https://truyenno1.com/truyen/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-anh-de-vut-bo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.