Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 17



Trong phòng trầm mặc, vô tận trầm mặc.

Nhâm Hoài Phong nói: “Ta biết, trong lòng ngươi có ai.”

Con ngươi Tiêu Diên Lễ khẽ nhúc nhích.

“Là Đông Tích Thu.”

Nhâm Hoài Phong không thấy sắc mặt Tiêu Diên Lễ, tự mình nói: “Chính như ngày ấy ta tại Đông phủ nhìn thấy ngươi, ngươi tại Đông phủ nhìn thấy nàng, đều là nhất kiến chung tình, đều là cầu không được yêu không thể, không khác biệt nhiều lắm.”

“Chỉ có điều, ta là làm càn, ngươi là khắc chế.” Nhâm Hoài Phong tiếp tục nói: “Con người ngươi, vĩnh viễn khắc chế, đem mình ngột ngạt thành một tấm xác, đao thương bất nhập. Loại tính cách này, nói thật ta không thích, ta yêu thích chính là dung mạo ngươi đẹp mắt, muốn ngủ ngươi.”

Nhâm Hoài Phong nói rất trắng ra, Tiêu Diên Lễ nhất thời không có lời nào để nói.

Nửa ngày, Tiêu Diên Lễ mới nói: “Đêm nay ta không nên tới đây.”

Nói liền đứng lên, phải đi.

Nhâm Hoài Phong nói: “Nhị gia không cần cảm thấy sỉ nhục, yêu thích một người nếu là không có dục vọng, vậy thì không gọi thích, điều này với nam nhân hay với nữ nhân đều giống nhau.”

“Ngươi muốn một nữ nhân, lại không dám ngủ nàng, đó chính là yêu. Như ta nghĩ ngủ ngươi, lại không dám ngủ ngươi, là giống nhau.”

Tiêu Diên Lễ đứng lại, rốt cục không nhịn được cả giận nói: “Ngươi không dám, là bởi vì ta sẽ giết ngươi.”

Trên mặt Nhâm Hoài Phong treo nét cười cà lơ phất phơ, “Ngươi nếu để ta ngủ một hồi, thì giết ta đều cam nguyện.”

“Nhâm Hoài Phong, ngươi thật muốn chết phải không?” Tiêu Diên Lễ lạnh lùng hỏi.

Nhâm Hoài Phong lắc lắc đầu, “Không muốn chết.”

“Không muốn chết, đừng trêu chọc ta.”

Ngữ khí Tiêu Diên Lễ bình tĩnh, “Nếu như ngươi đoạn tuyệt tâm tư đó, chúng ta chính là huynh đệ, còn nếu không thể, ta có một ngàn loại biện pháp khiến ngươi không dễ chịu.”

Nhâm Hoài Phong khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu.

“Ta không làm được, ta nếu có thể làm được, đã sớm tự thành toàn.”

Khóe miệng nổi lên đắng chát, “Ta đã nói với ngươi, ta đã không còn đường lui. Nếu còn đường, cho dù là một cái khe, ta cũng đã sớm rút trở về.”

“Ta biết, loại người như ngươi, không thể chạm vào. Hoặc là chết, hoặc là điên, ta chỉ có hai loại kết cục này, toàn bộ ở trong tay ngươi, mạng của ta đều do ngươi, ngươi chỉ cần nhẹ nhàng sờ một cái, liền có thể bóp lấy yết hầu ta, muốn ta sinh muốn ta chết, tất cả nằm trong một ý nghĩ của ngươi.”

“Đừng nói tâm, ngươi ngay cả hồn phách ta đều lấy được.”

Nhâm Hoài Phong trên mặt cười, âm thanh ngược lại khàn khàn.

Giọng nói kia bất đắc dĩ đến cực điểm, bi thương đến cực điểm, tuyệt vọng đến cực điểm.

Cũng không biết Tiêu Diên Lễ có nghe vào không, Tiêu Diên Lễ đi.

Lúc đi cẩn thận giúp Nhâm Hoài Phong đóng cửa lại.

Nhâm Hoài Phong nhìn trần nhà, hồi lâu không ngủ được, sau mấy ngày Phụng An Bá loạn cào cào, người Nhâm phủ phát hiện bệnh tình tiểu Bá gia bọn họ trong một đêm càng năng, thật sự hôn mê bất tỉnh thuốc và kim châm cứu không ngừng tiến vào.

“Ngươi buổi tối ngày hôm ấy đi Nhâm gia?”

Tiêu Diên Lễ ừ một tiếng.

Tiêu Tứ Lang cuống lên, “Nhị ca, ngươi đang suy nghĩ gì?”

Tiêu Diên Lễ nói: “Không đến nỗi thật để hắn chết.”

Tiêu Tứ Lang: “Ngươi nhốt tâm hắn? Cái thứ hỗn trướng kia?”

Tiêu Diên Lễ trầm mặc hồi lâu, đến lúc Tiêu Tứ Lang không kiềm chế nổi, y nói: “Nhâm Hoài Phong có mấy phần thông minh, có thể dùng.”

Tiêu Tứ Lang sửng sốt chốc lát, không nghĩ tới câu trả lời này.

Nửa ngày, hỏi: “Ngươi muốn lợi dụng hắn?”

“Không phải ngươi cho rằng?”

Tiêu Tứ Lang dừng biểu tình hoảng hốt, Tiêu Diên Lễ khẽ cười nói: “Ngươi cho rằng ta đối với hắn động tình?”

“Không, không phải…”

“Tứ đệ, ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Tiêu Diên Lễ không nhìn vào mắt Tiêu Tứ Lang, “Từ nhỏ đến lớn, tính cách Nhị ca thế nào, ngươi nên là người rõ ràng nhất.”

Tiêu Tứ Lang vâng hai tiếng, gật đầu, nhận sai.

Vị Nhị ca này của hắn từ nhỏ đến lớn đều quy củ, tuyệt không khác người. Làm văn ưu tú nhất, tập võ cũng lợi hại nhất, lại có thói quen thu liễm tài năng, ẩn giấu tâm tình.

Tình yêu nam nữ càng chưa từng có, phảng phất đời này cũng không hiểu tình là gì, từ bản nhân chưa từng thất thố, đến chưa từng khiến mọi người thất vọng. Y cực kỳ dịu ngoan thoả đáng, nhưng cũng làm cho người khác cân nhắc không ra, không biết hắn muốn cái gì.

Cho dù là Đại ca Tiêu Diên Đình cũng từng ở thời niên thiếu cùng một nữ tử chạy trốn, ở ngoài giằng co mấy năm mới hoàn toàn tỉnh ngộ, bản thân mình cũng vì Tích Thu thức ngủ đều nhớ mong trằn trọc trở mình, nhưng vị Nhị ca này của hắn, chưa từng có.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có.

Ngẫm lại đều cảm thấy khó mà tin nổi, bao nhiêu nữ tử chân thành với hắn, hắn cũng chưa từng động tâm, đến tuổi thích hợp kết hôn, liền nghe theo trong nhà an bài, thú một thê tử môn đăng hộ đối, cùng nhau tương kính như tân hơn mười năm.

Tiếc nuối duy nhất là, không có dòng dõi.

Kỳ thực cũng có, chỉ là Nhị tẩu thân thể yếu đuối, không bảo vệ được.

Khi đó cũng chỉ thấy Nhị ca thất thần một hai ngày, lại nhanh chóng khôi phục như trước.

Nhị ca yêu thích hài tử, chỉ là vận may không tốt, bây giờ cũng không thể để Thẩm Thừa Ninh sinh huyết mạch Tiêu gia, Thẩm Thừa Ninh ở Tiêu gia một ngày, Nhị ca một ngày không có dòng dõi, đây rõ ràng là ước định trong lòng.

Nhưng Thẩm Thừa Ninh vẫn là Tiêu gia Thế tử phu nhân, sao có thể dễ dàng rời khỏi Tiêu gia.

“Nhị ca, nếu không hài tử trong bụng Tích Thu làm nghĩa tử [1] ngươi đi.” Tiêu Tứ Lang đột nhiên nói rằng.

[1] con nuôi

Tiêu Diên Lễ kinh ngạc, “Sao lại nói lời ấy?”

Không đợi Tiêu Tứ Lang trả lời, Tiêu Diên Lễ lại nói: “Hảo hảo cha mẹ không làm, ném cho ta làm gì? Ta không có thời gian nhàn rỗi thay ngươi dạy hài tử đâu.”

Tiêu Tứ Lang phục hồi tinh thần, cười nói: “Còn chưa nghĩ trộm lười biếng mà.”

“Vậy cũng phải xem đệ muội có nguyện ý hay không, đừng có đoán mò điểm quan trọng.”

Tiêu Tứ Lang gật đầu tán thành, hệt thằng nhỏ ngốc.

Nhâm Hoài Phong khoảng chừng mấy tháng không xuất môn, mùa đông lạnh, cảm giác trong xương đều rót gió lạnh, trên người bao bọc áo càng ngày càng dầy.

Lão quản gia nói: “Tiểu Bá gia đây là thương tổn cơ thể.”

Nhâm Hoài Phong khinh thường lườm hắn: “Lão tử tuổi trẻ lực tráng, làm gì có chuyện giật gân đó!”

Lão quản gia nói: “Vậy tiểu Bá gia hôm nay vì sao co thành con chim cút?”

Nhâm Hoài Phong nói: “Lão tử sợ lạnh, muốn trách?”

Lão quản gia không có gì để nói, mỗi ngày nhìn chằm chằm đầu bếp trong phủ, làm cho Nhâm Hoài Phong chút thức ăn pha thuốc bổ dưỡng, Nhâm Hoài Phong ngược lại cũng nghe lời mà ăn ăn uống uống, cảm giác giống kẻ không tim không phổi.

Quay đầu phía Trư Mao hỏi thăm: “Tuyên Ninh Hầu phủ bây giờ đã xảy ra chuyện gì?”

Lão quản gia chen miệng nói: “Người Tuyên Ninh Hầu phủ có lão thái quân tọa trấn, có thể xảy ra chuyện gì, tiểu Bá gia ngươi cũng đừng nghĩ, vì người khác, khổ chính mình.”

Nhâm Hoài Phong không phản đối, nhìn chằm chằm Trư Mao.

Trư Mao nói: “Ngược lại có một chuyện.”

Nhâm Hoài Phong hỏi: “Chuyện gì?”

Lão quản gia chen miệng nói: “Tiểu Bá gia, ngươi cả ngày hỏi thăm việc người Tiêu gia, còn ra thể thống gì!”

Nhâm Hoài Phong khoát tay một cái nói: “Lão quản gia, nhanh đi đi, đi trong sân tắm nắng, ta cùng Trư Mao hảo hảo tâm sự.”

Lão quản gia thở dài, quay người đi.

Thấy lão quản gia đi thật, Trư Mao mở miệng nói: “Bọn hạ nhân trong Tiêu phủ đều truyền, Tiêu gia Thế tử phu nhân phong điên, bị nhốt trong phòng không cho phép ra cửa.”

Nhâm Hoài Phong suy nghĩ một chút, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Trư Mao nói: “Nghe nói Thế tử phu nhân ở trong thư phòng Tiêu Thế tử nhìn thấy một bức họa…”

“Họa gì?” Nhâm Hoài Phong trong lòng đã mơ hồ có suy đoán, hắn là người biết rõ nội dung vở kịch, mặc dù bởi vì mình quấy rối, nội dung vở kịch có hơi sai lệch, nhưng tính cách một người là bất biến.

Tính cách của người nếu như bất biến, như vậy hành vi của hắn cũng sẽ không có biến hoá quá lớn, như vậy bức họa kia Nhâm Hoài Phong dĩ nhiên đoán được là cái gì.

Trư Mao nói: “Không biết là họa gì, không ai biết. Bất quá Tiêu gia Thế tử phu nhân vì nhìn thấy bức họa này cùng Tiêu Thế tử ầm ĩ một trận, Thế tử phu nhân…”

Nhâm Hoài Phong cau mày đánh gãy: “Đừng cứ Thế tử phu nhân Thế tử phu nhân mà gọi, sao không kêu Thừa Ninh Quận chúa, muốn chọc tức ta à.”

Trư Mao trộm cười, “Tam gia ta, ta nào dám chọc tức ngài?”

Nhâm Hoài Phong trừng mắt một cái.

Trư Mao lập tức ra dáng đường hoàng, “Ta nghe người trong Tiêu phủ truyền, Thừa Ninh quận chúa mặc dù bị nhốt lại, không phải vì phong điên, mà vì nàng hãm hại Tiêu Tứ phu nhân và hài tử trong bụng nàng…”

Nhâm Hoài Phong hừ lạnh một tiếng: “Tìm đường chết.”

Trư Mao nói: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ không thông, Tiêu Tứ phu nhân cùng nàng có quan hệ gì, coi như sinh trưởng tôn Tiêu gia, cũng không uy hiếp được địa vị của nàng! Hầu tước là Tiêu Thế tử, sau đó tất nhiên do nhi tử nàng kế thừa, Tiêu Tứ công tử bọn họ tất nhiên phải ra khỏi phủ lập môn hộ khác.”

“Vậy cũng phải xem Tiêu gia có để Thẩm Thừa Ninh nàng sinh tử hay không.” Nhâm Hoài Phong lạnh lùng nói.

Trư Mao kinh ngạc một chút, lập tức nghĩ tới một lời đồn đại khác, “Tam gia, ta nghe bọn hạ nhân Tiêu phủ bàn tán, từ lúc Thừa Ninh Quận chúa cùng Tiêu Thế tử thành thân tới nay, hai người không cùng sinh con thừa tự. Ta còn tưởng rằng nói hươu nói vượn, nghĩ Thừa Ninh Quận chúa kia xinh đẹp như thế, nào có nam nhân sẽ không động tâm? Bây giờ nghĩ đến nhất định là thật.”

Nhâm Hoài Phong hỏi: “Không cùng sinh con thừa tự?”

“Đúng vậy.” Trư Mao khẳng định.

Nhâm Hoài Phong hơi kinh ngạc, theo như nội dung vở kịch hắn biết, Tiêu gia dù cùng Thẩm gia lập trường đối lập, nhưng Tiêu Diên Lễ đối với Thẩm Thừa Ninh vẫn tương kính như tân, thậm chí dù sau khi Thẩm Thừa Ninh mang thai sẩy thai, dù nàng từng làm việc bất lợi với Đông Tích Thu, nhưng Tiêu Diên Lễ đối với nàng vẫn như trước còn có mấy phần thương hại, từng có những ngày ôn nhu như vậy.

Mãi sau khi thế cuộc triều đình biến đổi lớn, Thẩm Thừa Ninh âm thầm trộm bảo dấu ấn triện của Tiêu Diên Lễ, làm ra loại việc gần như hủy diệt Tiêu gia, lúc này mới bị Tiêu Diên Lễ bất dung, dùng lí do sẩy thai phong điên nhốt ở trong phòng không cho phép ra cửa, sau đó đưa đi am ni cô ngoài thành thanh tu.

Nhưng bây giờ nội dung vở kịch đã xảy ra biến hóa rất lớn, giữa Thẩm Thừa Ninh và Tiêu Diên Lễ không hề có tình cảm phu thê, hại hài tử trong bụng Đông Tích Thu, liền bị Tiêu Diên Lễ nhốt lại, thực tại có chút bất cận nhân tình [2].

[2] không để ý đến quan hệ tình cảm

Thời điểm này còn quá sớm, đối xử với Thẩm gia như vậy, Tiêu gia nên giải thích thế nào với Thận Quận Vương phủ và nhiều thế gia trong triều?

Nhâm Hoài Phong khổ não mà nhíu mày.

“Đi, thay ta tìm kiện áo lớn đến, ta muốn ra ngoài.” Nhâm Hoài Phong suy nghĩ chốc lát, đột nhiên nói.

Trư Mao nói: “Tam gia, ngươi ăn mặc nhiều thế, mặc thêm một cái nữa sẽ thành con gấu.”

Nhâm Hoài Phong nói: “Nói nhảm gì đó, ta lạnh, không được?”

Trư Mao cấm khẩu.

Nhâm Hoài Phong trừng Trư Mao, Trư Mao chạy biến như một làn khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.