Trình Dương nằm ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng, đi bệnh viện đổi thuốc mấy lần, miệng vết thương kết vảy, lưu lại một vết sẹo vừa thô vừa dài, cũng may là không thương đến gân cốt, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tính linh hoạt của bả vai.
Trong khoảng thời gian này Chu Khuyết Đình tận tâm tận lực chăm sóc cho cậu, còn phải tranh thủ lúc rảnh rỗi cầm máy tính gõ gõ đánh đánh, Trình Dương thò lại gần xem, cả màn hình tràn đầy công thức, lại vừa hỏi, nói là do năm nay chưa viết được bài luận văn nào, phải nhanh chóng viết một bài chung chung, miễn cho cuối năm viện trưởng khó chịu.
Trình Dương cực kỳ kinh ngạc, trong lòng nói thầm này thật là ra dáng ra hình, chẳng lẽ Tiểu Chu thật đúng là giảng viên đại học, tiến sĩ khoa học không gian gì gì đó sao?
Chu Khuyết Đình nhìn vẻ mặt của cậu là biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì: "......!Ngẫu nhiên cũng nên tin tưởng tôi một lần chứ."
Trình Dương chột dạ đổ lỗi ngược: "Còn không phải do anh có quá nhiều tiền án hay sao."
Mắt thấy vết thương của Trình Dương sáp lành, Chu Khuyết Đình cũng phải trở về thủ đô.
Anh để tồn đọng không ít công việc, lại không đi làm sợ là sẽ trực tiếp bị trường học sa thải.
Trình Dương còn tưởng rằng nhà giáo nhân dân đều là có biên chế, kết quả, hoá ra là phải thi đua thăng chức, nếu quá ba năm còn không được đánh giá lên phó giáo sư, Tiểu Chu sẽ trực tiếp thất nghiệp.
Trình Dương an ủi nói: "Không có việc gì, anh còn có thể làm cố vấn."
Chu Khuyết Đình im lặng một chút, Trình Dương liếc anh, hỏi: "Cố vấn cũng không được làm?"
"Khụ." Chu Khuyết Đình nói, " Cái chức cố vấn này, là do lúc trước ở quận Mục Dương có một vụ án, nghi phạm vận dụng một chút tri tức về thiên văn học, nên Cục Công An mới muốn hợp tác với tôi.
Lần này, động tĩnh tra án ồn ào ầm ĩ như vậy, bên phía công an đã thu hồi lại chứng kiện giấy tờ và huỷ bỏ, nói là vì suy nghĩ cho an toàn của tôi."
"......" Trình Dương tiếp tục an ủi, "Không có việc gì, anh còn có văn phòng thám tử cơ mà."
Chu Khuyết Đình lại trầm mặc.
Trình Dương đều sợ đến ngây người: "......!Văn phòng thám tử cũng bị thu hồi và huỷ bỏ sao?"
Chu Khuyết Đình lắc đầu: "Thật......!Văn phòng thám tử của tôi, tổng cộng chỉ có ba người."
Trình Dương: "Không phải là tính cả anh nữa mới được ba người đó chứ?"
Chu Khuyết Đình yên lặng gật đầu.
Trình Dương "vã*" một tiếng: "Tôi đoán là tình hình kinh doanh cũng không tốt lắm."
Ánh mắt của Chu Khuyết Đình có chút mơ hồ: "Cơ hội làm ăn......!rồi sẽ có."
"Cho nên năm nay đã khai trương chưa?" Trình Dương suy yếu hỏi.
Chu Khuyết Đình chậm rãi nói: "......!Nửa năm không khai trương, khai trương ăn nửa năm."
"Cho nên chính vẫn chưa khai?!"
"Ừ......"
Hai người nhìn nhau không nói gì, sau một lúc lâu, Trình Dương mới sâu kín nói: "Người nào đó vừa rồi bảo tôi hãy tin tưởng anh ta, suýt chút nữa thì tôi đã tin rồi."
Chu Khuyết Đình: "......!Tôi sẽ nỗ lực để không bị trường học sa thải."
Đây là loại phát ngôn kiểu cá mặn gì vậy chứ? Trình Dương vừa định than thở, cẩn thận ngẫm lại, chính cậu cũng đang là dân thất nghiệp lang thang, có tư cách gì nói Tiểu Chu.
Vậy tạm thời nhảy qua cái đề tài này đi, Trình Dương nghĩ nghĩ, nói: "Mẹ và Nguyệt Nguyệt còn nói muốn anh ở lại ăn tết đây."
"Đêm 30 tôi lại đến." Chu Khuyết Đình nhìn Trình Dương, "Cậu hoan nghênh sao?"
"Tùy tiện thôi, muốn đến thì đến." Bộ dáng của Trình Dương kiểu sao cũng được.
Chu Khuyết Đình lại như là vừa nhận được lời hứa hẹn gì đó, trịnh trọng một cách lạ lùng, nói: "Đến lúc đó tôi nhất định sẽ trở về đúng giờ."
Trình Dương: "......!Rồi."
Tuy rằng chỉ là một tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng Chu Khuyết Đình thấy rất rõ ràng, trong mắt Trình Dương lập loè đầy ý cười.
Khóe miệng anh không khỏi cũng nhếch lên theo.
Lúc này hai người đều không nghĩ đến, người lỡ hẹn không phải Chu Khuyết Đình, mà lại là Trình Dương.
Gần ngày 30 Tết, buổi chiều, 6 giờ rưỡi, Chu Khuyết Đình từ kinh thành bay đến Nhuận Thị, vừa xuống đến mặt đất thì đã nhận được điện thoại.
Là một dãy số không có tên, anh tưởng là mẹ hay em gái của Trình Dương gọi đến, cười cười nhận máy, nghe được lại là giọng nói của người đàn ông trung niên đã bị đè nặng, lại để lộ ra vẻ điên cuồng.
"Trình Dương đang ở trên tay tao, đến địa chỉ này." Ngay giây tiếp theo, điện thoại đã bị cúp, sau đó kẻ kia gửi đến một cái định vị.
Cơ hồ là cùng thời gian, Diêm Vĩ cũng gọi điện thoại đến.
"Lâm Khí Chi vượt ngục, chúng tôi đã đang lùng bắt lão, anh và Trình Dương phải cẩn thận."
"Đã chậm."
"......!Chúng tôi lập tức đến đó, anh đừng có hành động xúc động!"
"Ừ, lúc trước việc tôi đã nói với anh, có làm theo chứ." Giọng của Chu Khuyết Đình rất bình tĩnh, trái tim của Diêm Vĩ tâm lại lập tức căng thẳng.
"Anh yên tâm, dựa theo đề nghị của anh, trong khoảng thời gian này chúng tôi vẫn luôn sắp xếp cảnh sát mặc thường phục âm thầm canh giữ ở gần nhà họ Trình, bây giờ tôi sẽ lập tức liên hệ với cậu ta, xong phái thêm người chi viện."
"Tốt, hiện giờ Lâm Khí Chi bảo tôi đến một chỗ, anh cũng cử mấy người đến chỗ đó đi." Chu Khuyết Đình nói xong, không màng Diêm Vĩ ở đầu dây bên kia đầu còn đang nói "Giao hết cho chúng tôi, anh đừng làm chuyện xằng bậy", trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Sau đó, anh quay đầu nhìn chiếc vali nhét đầy "đặc sản thủ đô" một cái, lại nghiêng đầu nhìn nhìn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa kính, trực tiếp vứt cái va ly lại ở đó, nhanh chóng đi ra khỏi sân bay.
Đầu tiên, anh đến nhà Trình Dương nhìn nhìn, mẹ Trình còn đang đi làm, em gái vẫn ở trường học, hai người đều không biết Trình Dương đã xảy ra chuyện.
Anh tâm bình khí hòa sắp xếp lại đồ đạc bị đá ngã lăn trong nhà, dọn gọn, vứt sạch chỗ mảnh bình hoa bị quăng ngã vỡ vụn đi, để tránh cho hai người kia về đến nhà, lại nhìn thấy cảnh tượng như nhà vừa gặp cướp này rồi lại lo lắng.
Sau đó, anh vào phòng ngủ của Trình Dương lấy đi một thứ anh đã sớm chuẩn bị trước, để phòng ngừa có chuyện gì không may.
Tiếp đó, anh mới gọi xe đi đến địa chỉ nơi Lâm Khí Chi gửi cho mình, đó là một căn chung cư nhỏ của một tòa nhà cao tầng bị bỏ hoang, mặt tường được sơn màu trắng một cách qua loa, cửa phòng lệch qua một bên, trong căn phòng trống rỗng chỉ có một cái bóng đèn đang thầm lặng phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Anh bước vào, nhìn thấy bên trong đang để một cái máy tính, trước máy tính còn có ba người đàn ông đang đứng, ba người đàn ông kia nghe thấy tiếng động, đồng loạt quay đầu lại.
Rõ ràng chính là ba người Tưởng, Thẩm, và Đường.
Sắc mặt của ba người đều không đồng nhất, hoặc kinh ngạc hoặc lo lắng, chỉ có Chu Khuyết Đình mang vẻ mặt hờ hững, mặt mày đầy vẻ lạnh nhạt.
Cùng lúc đó, trong máy tính vang lên giọng nói của Lâm Khí Chi: "Người đến đông đủ rồi."
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên màn hình máy tính nhảy ra một cái video của camera giám sát theo thời gian thật, nhìn bối cảnh sóng nước nhộn nhạo xung quanh, còn có mấy cái thuyền nhỏ tựa vào bên bờ, như là một chỗ bến tàu nào đó.
Lúc này, đã là 8 giờ tối, trời đã tối hẳn, trong ánh sáng tối tăm, mơ hồ có thể nhìn đến thấy hai bên, bên trái bên phải đều có một người đang "ngồi".
Trừ Chu Khuyết Đình ra, sắc mặt của mọi người đều trở nên rất khó coi.
Thẩm Viêm nắm chặt nắm tay: "Nhìn qua, là......!Dương Dương và Thuỵ Ngọc."
Tưởng Ứng Thần: "Mọi người đều là bị một cuộc điện thoại gọi đến nơi này sao? Có thể từng người nói một chút về thời gian nhận được tin sao.
Tôi là 9 giờ tối hôm qua, tôi nhận được ảnh chụp của Thụy Ngọc, kẻ trong điện thoại bảo tôi trước 7 giờ rưỡi hôm nay phải có mặt ở nơi này, nếu không......"
Anh ta không nói tiếp đoạn sau, dù sao cũng chính là những lời uy hiếp kia thôi.
Đường Miễn nói theo: "Tôi cũng là bị gọi đến trước......!Không khác anh là bao......!Cậu út, anh Dương......!Là bị họ Lâm bắt cóc sao? Chúng ta nhất định phải cứu anh ấy."
Chu Khuyết Đình không nói lời nào, cũng không trả lời Đường Miễn.
Ba người thấy anh như vậy, đành phải trao đổi tình báo với nhau.
Đường Mẫn lòng đầy lo lắng nghĩ, nhất định là cậu út khẩn trương đến điên rồi, anh Dương nhất định phải không có việc gì, nhất định.
Như là chuyên môn chờ bọn họ thảo luận xong rồi, đợi đến sau khi không còn ai nói chuyện nữa, lại nhìn vào màn hình theo dõi, hai bên trái phải mỗi bên đều có một đèn laser cường quang được bật lên, chiếc thẳng vào mặt của hai người đang "ngồi" kia.
- - "Ngồi" ở trên ghế quả nhiên chính là Trình Dương và Trần Thụy Ngọc, chỉ là hai người họ đều bị trói gô, đầu cúi xuống, nhìn qua như còn đang hôn mê.
Một chậu nước lạnh bị hắt vào mặt của hai người, Trần Thụy Ngọc khôi phục ý thức trước, y run lập cập, lắc lắc bọt nước trên mặt, mờ mịt ngẩng đầu lên.
Còn Trình Dương lại vẫn cứ cúi đầu như cũ, vô thanh vô tức.
Đường Miễn không khỏi khẽ gọi một tiếng: "Anh Dương.".