Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng - Yến Thập Nhật

Chương 61: 61: Chương 49- 1




Edit: Nguyệt Trường Ly
Cũng không biết Tưởng Ứng Thần và Thẩm Viêm là sợ cái tư thế lục thân không nhận này của Chu Khuyết Đình, hay là không dám làm trái với đoạn lời nói muốn bọ họ nhanh chóng biến đi kia của Trình Dương, tóm lại, đợi hai người báo cáo lại tình huống với cảnh sát xong, là lập tức như ngựa không dừng vó, ai về nhà nấy, cuối cùng cũng không dám đi đến trước mặt Trình Dương chọc cho người ta thấy phiền chán nữa.
Ngược lại thì Trần Thụy Ngọc, còn lắp bắp chạy đến cửa phòng bệnh của Trình Dương, tham đầu tham não lại muốn bày tỏ tâm ý của mình với Trình Dương thổ lộ một lần nữa.
Sau đó y đã bị Trình Dương thẳng tay, lưu loát, không chút lưu tình tẩn cho mấy trận, tẩn thật ấy, tẩn cái kiểu mà suýt nữa gãy cả xương sườn luôn ấy.
Giơ hai con mắt gấu trúc, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau, cuối cùng, Trần Thụy Ngọc cũng không dám tới làm phiền Trình Dương nữa.
Trình Dương cũng phục luôn, người này thật là, quá đủ rồi, nói chuyện với y y kiểu nghe không hiểu, thế nào cũng phải bị tẩn một trận mới chịu thành thật
......
Hết chiến nhau với tay chân của Lâm Khí Chi lại bị hạ thuốc, Chu Khuyết Đình thấy không yên tâm, nên Trình Dương mới lại vào bệnh viện nằm.

Xét thấy lần nằm viện này nguyên nhân không phải lỗi tại cậu, nên Chu Khuyết Đình cũng giúp cậu che giấu chuyện này với người nhà.
Lúc mẹ Trình gọi điện thoại tới hỏi sao lại không trở về nhà ăn cơm Tất Niên, cậu nói là đột nhiên công việc có biến, rất bận, Chu Khuyết Đình còn hỗ trợ lấp liếm, nói là đều tại anh giới thiệu một công việc khác cho Trình Dương, tiền lương thì cao đấy, nhưng trong khoảng thời gian giao năm này lại không được nhàn.
Mẹ Trình hỏi có thể cao đến mức nào, nếu bận quá, cùng lắm thì xin nghỉ việc luôn chứ.

Chu Khuyết Đình không nói thì thôi, vừa mở miệng đã khiến cả người đã chế.t cũng phải kinh ngạc không thôi: "Làm xong có thể kiếm được một ngàn vạn."
"?"Cho dù là một người mẹ cực kỳ yêu thương cho con trai mình, nhưng mẹ Trình cũng không khỏi nói, "Vậy......!Dương Dương cố lên nha, làm xong vụ này chúng ta về hưu luôn."
Trình Dương: "......" Quá là chân thật.
Cuối cùng chờ đến khi thuốc trong cơ thể bị trao đổi chất xong, sau khi bác sĩ xác nhận là sẽ không lưu lại di chứng gì, Chu Khuyết Đình mới bằng lòng cho Trình Dương xuất viện, sau đó, hai người cùng nhau bay trở về thủ đô.

Chu Khuyết Đình phải điên cuồng làm cho xong luận văn, Trình Dương thì phải nỗ lực viết bản thảo làm video.
Dù gì thì cũng phải thực hiện lời hứa một ngàn vạn kia.
Tuy rằng Chu Khuyết Đình rất muốn bỏ ra số tiền này, nhưng mỗi lần mới vừa há mồm ra, là sẽ bị Trình Dương sâu kín hỏi: Có thể giữ được công việc của mình không? Sang năm sẽ biến thành dân thất nghiệp lang thang sao?"
Chu Khuyết Đình: "......"
Thật ra Trình Dương cũng không cứ nhất định muốn giả vờ thanh cao trước mặt Chu Khuyết Đình, tiền của người khác tiền đều có thể lấy, chỉ tiền của Chu Khuyết Đình là không được? Nếu vậy thì thật sự quá không thú vị, thật.
Nhưng cậu......!cậu thật sự cảm thấy rất không được tự nhiên.
Trong quan niệm của câu, nhận tiền của người khác, là nhất định phải trả giá chút gì.

Hợp đồng lúc trước ký với Tưởng, Thẩm kia, khả năng, trong mắt người ngoài thì cậu chỉ lãi chứ không lỗ, nhưng cậu đặc biệt đúng lý hợp tình nghĩ, thứ tôi trả giá chính là tôn nghiêm quý giá tôn đấy.
Tôn nghiêm là vô giá, cậu lỗ to đấy nhá, có được không?
Trình Dương là thật sự phát huy câu nói "người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch" đến mức cực hạn.
Nhưng lúc này đây, Chu Khuyết Đình vừa cho tiền, vừa giao ra cả trái tim, còn bày ra dáng vẻ lo được lo mất cảm thấy chính mình làm không tốt.

Tất cả những gì người này làm cho cậu, đều là thật sự không cầu báo đáp.
Muốn nói, trên đời này có ai sẽ đối xử không cần báo đáp với cậu như vậy, khả năng cũng chỉ có một người, là ai kia thôi.
Thật khó xử, ai, Trình Dương thở dài, bực bội xoa xoa huyệt Thái Dương, không được, phải nhanh thay đổi đầu óc, suy nghĩ chút chuyện khác mới được.
Cậu dựa vào trên sô pha, uống sữa chua, xem điện ảnh, bắt đầu cân nhắc, kịch bản cho video mới nên viết cái gì đây?
Chuyện của hai vị bạn trai cũ đã viết xong rồi, cũng không thể viết Tiểu Đường được, tuy rằng lời tên nhóc này nói ra không được xuôi tai cho lắm, nhưng vẫn chưa đến mức phải bị chính mình viết vào talk show phê phán.
Chẳng lẽ muốn viết Tiểu Chu? "Khoe" trên Talk show cũng có phải là "khoe" trong khoe ân ái đâu! Nếu viết vào nhất định sẽ bị chởi cho.

Trình Dương "sùn sụt" sùn sụt" hút hết hộp sữa chua, bỏ vỏ rỗng xuống, nằm ngã xuống sô pha, vắt chéo chân nghĩ, Chu Khuyết Đình thật sự là "ai kia" sao?
Cậu lót cánh tay xuống dưới đầu, nhớ lại từng chi tiết khi chung sống với Chu Khuyết Đình, đột nhiên phát hiện ra, mỗi một lần cậu gặp được nguy cơ, Chu Khuyết Đình đều có thể kịp thời xuất hiện, giải vây cho cậu.
Nghĩ vậy, cậu xoay người ngồi dậy: Mỗi một lần gặp được nguy cơ đều kịp thời xuất hiện?
Sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
Đèn kéo quân trong đầu cậu lược qua những cảnh tượng có sự xuất hiện của Chu Khuyết Đình kia, một thứ mang tính tiêu chí như bị dừng hình ngay trước mắt cậu.
Danh thiếp.
Mỗi lần gặp, Chu Khuyết Đình đều cố chấp, nhất định phải đưa cho cậu một tấm danh thiếp mới.
Trình Dương mím môi, từ trong một góc xó xỉnh nào đó lật ra một tấm danh thiếp có in mấy chữ【Chu đạo trưởng】, tìm một cái dao nhỏ, cậu rạch tấm danh thiếp ra thật cẩn thận.
Thình lình hiện ra trước mắt cậu, nằm trung gian của tấm thẻ còn không to bằng lòng bàn tay là một cái chip mong mỏng.
Cầm con chip lên bằng hai ngón tay, cậu thấy rõ một ba chữ cái viết tắt quen thuộc được in rõ trên đó: GPS.
Bỏ dao nhỏ xuống, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Chu Khuyết Đình xách túi nilon có in tên siêu thị, mở cửa ra, đè xuống khóe miệng đang giương lên, đặt túi xuống, chuẩn bị đến thư phòng xem Trình Dương.
Mấy ngày nay Trình Dương đều đang cố viết kịch bản cho video talk show, oán giận nói đã rụng không ít tóc.
Anh đẩy cửa ra, định nói cho Trình Dương biết chuyện anh đã mua dầu gội có chiết xuất tinh dầu từ gừng tươi, có thể thử xem.

Nhưng trong thư phòng trống trơn, không có người.
Trên bàn sách cũng sạch sẽ, ngay cả laptop Trình Dương hay dùng cũng đang gập lại cất gọn.
Chu Khuyết Đình sửng sốt, từ xa xa nhìn thấy hai tờ giấy màu trắng lẳng lặng nằm ở trên mặt bàn.
Trong lòng anh giật nảy một cái, có một loại dự cảm không tốt, đi vào phòng, bước đến trước bàn làm việc, thấy rõ được hai tờ giấy bị rạch ra này là của cùng một tấm danh thiếp.
Danh thiếp anh đã đưa cho Trình Dương.
Sắc mặt của Chu Khuyết Đình đọng lại từng chút một, tay chân đều cứng đờ.
Trình Dương bị đánh thức bởi những tiếng khóc nghẹn ngào, cậu gãi gãi đầu, đi chân trần xuống giường, theo tiếng khóc tìm đến thư phòng, nhìn thấy người đàn ông ngày thường luôn trầm ổn trấn định kia, đang ngồi trước bàn sách, đối diện với tấm danh thiếp bị cậu rạch ra kia, che lại đôi mắt, khóc thật sự xấu.
Trình Dương hoảng sợ, mới chợt phản ứng lại, dựa vào cạnh cửa, lười biếng nói: Hành vi biến thái bị phát hiện, nhưng cũng không cần phải sợ hãi đến vậy chứ."
Chu Khuyết Đình bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa, giọng nói khàn khàn, hốc mắt phiếm hồng: "......Cậu không đi?"
"Sao tôi phải đi?" Trình Dương cười tủm tỉm đi đến trước mặt anh, thô lỗ mà lau sạch những vết nước ẩm ướt trên mặt anh, "Chờ nghe anh giải thích xong, tôi xem xem có vừa lòng không, lại quyết định xem có muốn đi hay không sau."
Chu Khuyết Đình sững người tại chỗ.
Trình Dương cúi đầu nhìn anh, dùng ngón tay miêu tả ngũ quan anh tuấn thâm thúy của anh, sau đó nâng khuôn mặt anh lên, ôn nhu nói: "Sao lại không nói lời nào?"
"......!Rất xin lỗi." Chu Khuyết Đình nghẹn ngào một lúc lâu, cũng chỉ nghẹn ra được ba chữ này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.