Edit: Nguyệt Trường Ly
Mấy ngày nay Thẩm Viêm thật sự không mấy dễ chịu.
Tuy rằng đúng thật là hắn có chút ý nghĩ với Trần Thụy Ngọc, nhưng hai người vẫn luôn trong trong sạch sạch, ai biết mới đi uống rượu ở bar đồng tính một lần mà đã bị paparazzi chụp được!
Lại chụp vào đúng lúc hai người họ đều uống say, sau khi ôm nhau trở về khách sạn, vào đến phòng là nhào lên giường ngủ luôn, không nhận được điện thoại của người đại diện, đánh mất thời cơ xã giao tốt nhất, hiện giờ thật sự là, nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Truyền thông như là đám linh cẩu ngửi được mùi tanh, kết đàn kết lũ chạy đến, mọi lối ra vào của khách sạn đều bị bao vây, thậm chí có một tên gian xảo còn hóa trang thành dì lao công, cố gắng lẻn vào phòng của bọn họ!
Chị Ngải bận trước đón sau xã giao, Thẩm Viêm với Trần Thụy Ngọc chỉ có thể trốn ở trong phòng không dám ra ngoài, đồ ăn đồ dùng đều là Tiểu Tống từng chuyến từng chuyến một mua về.
Trần Thụy Ngọc nổi giận, khuôn mặt xinh đẹp bị tức đến đỏ bừng: "Đám phóng viên trong nước này vẫn hệt như xưa, bắt gió bắt bóng, bịa đặt linh tinh! Anh Viêm, đây chính là nguyên nhân lúc đầu khiến em không muốn tiếp tục phát triển trong giới giải trí nữa, thứ mà mình nghĩ đến là nghệ thuật, còn trong mắt bọn họ lại chỉ nhìn thấy tin đồn với xì-căng-đan tình ái.
Quá ghê tởm! Giới giải trí trong nước đã hoàn toàn thối nát, hết thuốc chữa!"
Thẩm Viêm nghe y cao giọng nói chuyện, huyệt Thái Dương đau đớn co rút lại, chính mình say rượu còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, lại còn phải rút ra tâm lực an ủi cảm xúc của y.
Nghĩ lại chính mình bỏ Trình Dương lại vì đến gặp y, lại bị dính mùi tanh vào người, mấy ngày liền, ngay cả bức màn cũng không dám kéo ra, giống như con chuột trốn trong cống thoát nước không thể thấy ánh mặt trời vậy.
Thẩm Viêm không khỏi nghĩ, nếu lúc ấy không nhìn thấy tin nhắn WeChat của y thì tốt rồi, vốn dĩ hiện giờ chính mình có thể thoải mái dễ chịu nằm ở nhà, hưởng thụ đủ loại món ngon mà Trình Dương chuẩn bị.
Nghĩ đến Trình Dương, bực tức trong lòng Thẩm Viêm vơi bớt mấy phần, mấy ngày nay vẫn luôn ở chung một phòng với Trần Thụy Ngọc, hắn không rút ra được để thời gian gọi điện cho Trình Dương, nếu chẳng may bị bắt được thì cũng quá xấu hổ.
Nhưng hắn cũng không hoảng hốt, Trần Thụy Ngọc và hắn chỉ là bạn bè, trước đây cũng đã giải thích qua với Trình Dương rồi, với tính cách của Trình Dương, nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà, chờ hắn trở về chính miệng giải thích.
Thế nhưng, tuy rằng biết Trình Dương sẽ không giận dỗi, nhưng nhìn tin tức màu hồng che trời lấp đất trên mạng, Thẩm Viêm vẫn sinh ra mấy phần áy náy, thầm nghĩ có lẽ phải chọn mua mấy món quà tặng đắt tiền để bồi tội.
Kim cương hay túi xách, cũng không biết em ấy thích cái nào hơn.
Bất tri bất giác trong đầu Thẩm Viêm toàn là Trình Dương, cậu thẹn thùng, cậu rơi lệ, vẻ mặt cậu hạnh phúc nở nụ cười mãn nguyện.
Một người dễ thỏa mãn như thế, một người toàn tâm toàn ý yêu hắn ta, trong lòng Thẩm Viêm không tiếng động thở dài, chung quy, Trần Thụy Ngọc sẽ không dừng lại vì hắn ta, vẫn nên thu lại tình cảm ấy, chuyên tâm trải qua cuộc sống tình lữ tầm thường nhưng vui sướng cùng với Trình Dương.
Thẩm Viêm đang nghĩ ngợi đến thất thần, đột nhiên trước mắt xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, giống với Trình Dương trong đầu hắn đến thế, rồi lại hoàn toàn bất đồng.
Trình Dương sẽ không lộ ra biểu cảm như này, tức giận đến sung huyết, tươi sống như một bông hồng đang nở rộ.
Trình Dương là đóa bách hợp không có lực công kích, cực kỳ ôn nhu với hắn.
Trần Thụy Ngọc nheo nheo mắt, nghi ngờ nhìn Thẩm Viêm nói: "Anh Viêm, anh đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì." Thẩm Viêm ngửa ra sau, vô thức kéo xa khoảng cách, cũng ậm ờ trả lời câu hỏi của Trần Thụy Ngọc.
Hắn không muốn Trần Thụy Ngọc biết đến sự tồn tại của Trình Dương, có lẽ là do có tật giật mình, nhưng cũng có mấy phần tâm tư muốn giấu giếm trân bảo, keo kiệt sợ người ngoài nhìn trộm.
Trần Thụy Ngọc nghi ngờ: "Anh đang yêu đương hả?"
"Đâu có đâu." Thẩm Viêm hoảng sợ, buột miệng thốt ra.
Trần Thụy Ngọc đứng dậy, khoanh tay nhìn hắn: "Khẩn trương thế làm gì? Sợ người ta ghen à? Em có thể giải thích hộ anh, dù sao hai ta chẳng có gì."
Thẩm Viêm chột dạ lắc đầu: "Thật sự không có, lấy đâu ra thời gian chứ? Anh bận đến mức nào em không biết sao."
"Cũng đúng, mấy năm nay anh càng ngày càng nổi, ở nước ngoài cũng rất hay thấy được tin tức về anh." Trần Thụy Ngọc cười cười, rồi sau đó biểu tình nghiêm túc nói, "Nói thật, tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, nếu là thích ai, nên nói thì phải nói ra.
Em nghĩ nếu người đó thật sự yêu thương anh, nhất định sẽ tin tưởng nhân cách của anh, nhất định sẽ hiểu rõ quan hệ của chúng ta."
Thẩm Viêm ngẩn người: "Chúng ta..
là loại quan hệ gì?"
Vẻ mặt Trần Thụy Ngọc rất tự nhiên nói: "Đương nhiên là bạn tốt rồi, lần về nước này ai em cũng chưa tìm, chỉ tìm anh."
Thẩm Viêm gật gật đầu: "Vậy sao." Nếu là trước kia hắn nghe thấy Trần Thụy Ngọc nói như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ có chút ý tưởng, như là "Hóa ra ở trong lòng y, mình quan trọng đến thế" linh tinh.
Nhưng bây giờ thì sao, ngay cả nhịp tim của hắn cũng chưa bị loạn.
Đối với việc này Thẩm Viêm rất là kinh ngạc, nhưng một lát sau lại thản nhiên tiếp thu, hắn cảm giác mình đã trưởng thành, có lẽ tình cảm của hắn dành cho Trần Thụy Ngọc vốn không phải là yêu, chỉ là thưởng thức, tình yêu chân chính quả nhiên vẫn là cảm giác như lúc cùng Trình Dương ở bên nhau đi, tràn ngập ý muốn chiếm hữu, vừa nghĩ đến đối phương là sẽ không nhịn được mỉm cười, một khi chỉ có hai người là không nhịn được thân mật, ngọt đến rụng răng, ngấy đến dọa người.
Thẩm Viêm lại bắt đầu nhớ nhung Trình Dương, lần này Trần Thụy Ngọc nhìn ở trong mắt, không có lại nói thẳng ra, chỉ là trong lòng như có suy tư gì.
Vài ngày sau, đám phóng viên rốt cuộc không đợi được nữa, rải rác tan đi, Thẩm Viêm nhắm đúng thời cơ, nhanh chóng đưa Trần Thụy Ngọc rời đi, rồi sau đó trực tiếp đưa y ra sân bay.
Trước khi đăng ký, Trần Thụy Ngọc hơi hơi do dự, nhưng vẫn nói với Thẩm Viêm: "Nếu cần giải thích với ai thì cứ bảo em." Mấy ngày nay Thẩm Viêm đại khái sửa sang lại cảm tình của bản thân, lúc này ngược lại cũng không nhất quyết phủ nhận nữa, chỉ cười cười, nói: "Yên tâm đi, không sao đâu."
Trần Thụy Ngọc cũng cười cười, ôm hắn một cái, quay người đi xa.
Thẩm Viêm nhìn chăm chú vào bóng lưng Trần Thụy Ngọc đi xa, cảm thấy nhớ nhung đã dây dưa hắn hồi lâu cũng cùng nhau đi xa, giờ phút này hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Trình Dương, nói hết những tình cảm tương tư trong nhiều ngày qua.
Mang theo tâm tình cấp bách hơn lần trước gấp mấy lần về đến nhà, trong đầu hắn không hề suy nghĩ hình ảnh cấm trẻ vị thành niên nữa, mà ngược lại là hình ảnh Trình Dương đang mặc tạp dề màu vàng sữa nấu cơm trong phòng bếp, khi nghe thấy tiếng bước chân của hắn sẽ kinh hỉ quay đầu lại, khi nhìn thấy hắn ánh mắt sẽ sáng lên, sẽ chạy chậm mấy bước rồi nhào vào trong lòng hắn, ôm eo của hắn, ngửa đầu, vui sướng nói: "Anh đã về rồi."
Ấm áp cỡ nào, lúc đó trên người cậu nhất định còn mang theo mùi khói dầu, mùi hương của gia đình.
Tưởng tượng của Thẩm Viêm là tốt đẹp như thế đấy, lấy chìa khóa mở cửa ra, lúc này đã là 7 giờ tối, thế nhưng trong nhà lại tối om, không có lấy một tia sáng.
Thẩm Viêm sửng sốt, trong lòng chợt lướt qua một chút dự cảm xấu, lại không nghĩ kỹ lại, theo bản năng mà gọi một tiếng: "Dương Dương." Dường như chỉ cần gọi một câu như thế thì Trình Dương sẽ từ phòng bếp chạy ra.
Cậu ấy ngoan ngoãn như thế, hẳn là sẽ quen với việc chờ đợi, đợi chính mình về nhà, đợi chính mình làm rõ những tình cảm còn đang rối bời kia.
Mười mấy giây sau, như cũ không có người trả lời.
Trong lòng Thẩm Viêm trầm xuống, vào nhà bật đèn, thứ đầu tiên đập vào mắt là đĩa bánh quy trên bàn ăn, vẫn là hình trái tim như cũ, nhưng lại như là đã để rất nhiều ngày, đã hơi ẩm ướt rồi.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, bước đến phòng bếp, nhìn đến miệng nồi đang mở vung, canh gà bên trong đã bám một lớp bụi rồi, dù vậy cũng không khó nhận thấy được sự để tâm khi nấu nướng của chủ nhân.
"Dương Dương." Thẩm Viêm lại gọi một tiếng, rồi sau đó đi vào phòng ngủ, đi vào phòng tạp vật, đi ra ban công, lật tung mọi thứ từ trong ra ngoài, lại không tìm được bóng người quen thuộc ấy ở bất cứ đâu.
Cho đến cuối cùng, khi hắn phát hiện một tờ giấy để phòng khách, bên trên viết một đoạn lời nhắn ngắn ngủn.
【 Thẩm tiên sinh, tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải rời đi rồi.
Kỳ thật tôi rất rõ ràng, mấy tháng này là thời gian mà tôi trộm được, nhưng đến lúc thật sự phải đi thì..
quả nhiên vẫn không có đủ dũng khí mà giáp mặt trực tiếp nói lời từ biệt với ngài.
Có lẽ là do sợ hãi bị ngài đuổi đi đi, tôi cũng muốn giữ lại chút mặt mũi cuối cùng.
Nếu không phải trông giống y, thì làm sao tôi có thể có được cơ hội ở bên ngài lần này chứ?
Tất cả mọi chuyện tôi đều hiểu rõ, chỉ là tự lừa mình dối người một khoảng thời gian.
Nếu chính chủ đã trở về rồi, thì đồ dỏm như tôi cũng không tiện lại tiếp tục quấy rầy nữa.
Trần tiên sinh và ngài vô cùng xứng đôi, chúc hai người hạnh phúc.
】
Thẩm Viêm ngơ ngác mà nhìn tờ giấy, cho đến khi nhận ra vết nước mắt đã khô còn sót lại bên mép giấy.
Nước mắt làm cho giấy trắng trở nên nhàu nhĩ, cũng làm cho tính chất của tình yêu thay đổi.
"Dương Dương?" Tim hắn đập nhanh một trận, ngẩn ngơ một lát, xoa tờ giấy vào lòng bàn tay, tông cửa xông ra, "Dương Dương!"
"Ách chì." Trên tàu điện ngầm, Trình Dương hắt xì một cái, sờ sờ cằm, suy nghĩ, giờ này hẳn là Thẩm Viêm đã về đến nhà, cũng nhìn thấy tờ giấy mà mình lưu lại.
Cậu còn rất cẩn thận dùng đầu ngón tay chấm vào nước muối nhạt, rồi nhỏ hai ba giọt lên để làm dấu vết "nước mắt" rơi đấy.
Cũng không biết có thể cho tên khốn nạn kia một đòn bạo kích hay không đây..