Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 109: Hối hận



Editor: Thảo Giang

Kim Cẩm Trình trừng mắt nhìn đôi giày vải của mình, không nói hai lời lập tức theo Mạnh Du đi tới Hùng gia, lại đúng lúc gặp giờ ăn cơm của Hùng gia. Bọn Cẩu Đản đều đang làm việc ở cửa tiệm, cơm trưa là do Đường Thọ tự mình làm, cũng không phải món ăn gì hiếm lạ, cũng chỉ là một bát mì sợi bình thường thôi. Nhưng mì này cũng vô cùng mới mẻ, hành lá được cắt ra thành từng đoạn, khoét rỗng ở giữa, bên trong được nhét mì sợi lạp xưởng và thịt bò kho tương. Nước canh được hầm từ hải sản, là canh hầm tôm lớn, nghêu sò vô cùng tươi ngon.

Kim Cẩm Trình vừa mới bước vào nhà đã bị mùi thơm ngào ngạt này hấp dẫn, rõ ràng là đã ăn cơm rồi, nhưng mùi hương này lại khiến con sâu thèm ăn trong bụng hắn ngo ngoe rục rịch, khiến người ta cảm thấy thèm thuồng.

Kim Cẩm Trình cười hì hì nói: "Mọi người ăn cơm à!" Hắn cố ý hỏi như vậy, cũng không phải kiến thức của Kim Cẩm Trình nông cạn, nếu như đây đổi lại là nhà khác cho dù có mời hắn, hắn cũng không ăn đâu. Nhưng người này lại là Đường Thọ, tay nghề nấu cơm kia của cậu thì đỉnh khỏi phải bàn, đến người kén ăn nhất cũng có thể mê muội. Nhất là hiện tại Hùng gia có tiền, Hùng Tráng Sơn lại là một tên chiều chuộng phu lang, hắn còn mong phu lang nhà mình không phải động tay vào bất cứ việc gì mới tốt, mà bản thân Đường Thọ cũng là người có tính lười biếng, cho nên từ sau khi có chút tiền, sẽ không rửa tay vào bếp nữa. Vì thế muốn ăn món ăn mà tự tay Đường Thọ làm, phải có chút đầu óc.

Mạnh Du tất nhiên cũng vô cùng nhớ nhung tay nghề của Đường Thọ, từ sau khi trở về từ thôn Hạnh Hoa, đến nằm mơ hắn cũng tưởng tượng ra mùi vị kia.

Cho nên Mạnh Du cũng nói theo: "Tay nghề của Hùng phu lang đúng là vẫn trước sau như một, ở tận ngoài đây đã ngửi thấy hương thơm, đúng là bay xa vạn dặm."

Cũng không biết người nghe có hiểu hay không, Đường Thọ chỉ cười ha hả mà không nói thêm câu nào về chuyện này: "Hai vị uống trà đi, đây là trà Long Tỉnh mới có được mấy ngày trước, nếm thử một chút xem hương vị thế nào."

Mùi vị cũng bình thường, Đường gia không có quan hệ, cho dù có mua được lá trà quý, nhưng vẫn cách biệt một đất một trời so với trà mà trong cung ban xuống, chẳng qua Mạnh Du và Kim Cẩm Trình đến đây cũng chẳng phải thưởng trà, cũng không cọ được cơm cho nên liền nói thẳng: "Hùng phu lang, ta nghe nói gần đây ngươi lại có đồ tốt."

Đường Thọ cười: "Tin tức của Kim lang quân đúng là nhanh nhạy thật, ta đã để lại hai cái ra, còn chưa lấy ra mang đến cửa nhà người mà người đã tìm tới trước rồi."

Nghe thấy mình có phần được để lại, chút tiếc nuối của Kim Cẩm Trình khi không được ăn cơm ké lập tức bay không còn một mảnh, hắn cười lên ha hả. Mạnh Du cũng vui sướng theo, hắn nghe được Hùng phu lang để lại hai cái, điều này có nghĩa là cho dù Hùng gia không thừa hàng, hắn cũng có thể lấy một cái từ trong tay của Kim Cẩm Trình. Cho nên ngay cả khi thấy ánh mắt khoe khoang của Kim Cẩm Trình liếc sang đây hắn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

"Ân tình này ta nhớ kỹ, sau này nếu có việc gì cần ta giúp đỡ cứ mở miệng, nhất định ta sẽ không chối từ."

Đường Thọ cũng không khách khí với hắn, càng không kiêng nể Mạnh Du mà nói thẳng: "Cũng không phải chuyện nào khác, chính là Vương gia ba lần bốn lượt muốn hãm hại ta, việc này cũng đã nói với người từ trước rồi."

"Vương gia không đáng để lo, việc này ngươi cứ yên tâm, tạm thời không có cơ hội, đợi đến khi ngươi có thể đánh trúng điểm yếu của hắn, chắc chắn ta sẽ phối hợp với ngươi, để Vương gia bọn họ không có cơ hội xoay sở."

"Vậy xin đa tạ rồi."

Đường Thọ và Kim Cẩm Trình trước giờ nói chuyện đều bằng phẳng, lại nói ngay trước mặt Mạnh Du, điều này cũng coi như hắn là người một nhà, mặt khác cũng muốn xem thái độ của hắn với việc này như thế nào.

Vương gia? Trong nháy mắt Mạnh Du đã biết là Vương gia nào, cũng không được coi là gia tộc lớn gì, nền móng còn thấp, trước mặt Mạnh phủ nhà bọn hắn cũng phải dè chừng. Mặc dù không biết một tiểu hộ nhỏ nhoi này tại sao lại đắc tội với Hùng gia, nhưng xem xét ra nếu quan hệ tốt với Hùng gia có lợi hơn nhiều so với quan hệ với Vương gia kia.

Mạnh Du nhấp ngụm trà, giống như vô ý nói: "Vương gia này chọc giận đến Hùng phu lang rồi sao?"

Kim Cẩm Trình mở miệng nói trước: "Đáng ghét lắm đấy, ngay từ đầu đã ngáng chân muốn cướp đơn điều chế kem đánh răng, nhờ có mặt mũi của Trấn Bắc vương mới có thể biến nguy thành an, vậy mà sau này cũng không yên phận, giống như con sâu róm cứ bò ra hại người. À đúng rồi, có phải nhà ngươi và bọn hắn có quan hệ hợp tác làm ăn đúng không?"

"Đúng là có một chút, cũng không nhớ kẻ nào đến trước mặt đại ca ta cầu xin, vốn nghĩ hợp tác với ai cũng vậy, không bằng cho người kia một chút mặt mũi nên mới hợp tác với Vương gia. Lúc ấy cũng không biết mấy người Vương gia kia toàn là loại âm hiểm xảo trá, nếu không Mạnh gia bọn ta không bao giờ làm ăn với bọn hắn."

"Như vậy, nếu vô duyên vô cớ chặt đứt việc làm ăn với nhà của hắn thì cũng khó mà nói được, vậy ta làm người trung gian và đưa lời ở đây, nếu có một ngày, Hùng phu lang xử trí được Vương gia, thì ngươi sẽ làm thế nào?"

Mạnh Du không trả lời, ngược lại bình tĩnh nhìn về phía Hùng Tráng Sơn và Đường Thọ. Hùng gia muốn bọn hắn nói một lời bảo đảm, sao hắn lại không muốn một câu của Hùng gia được.

"Mạnh lang quân, việc này chỉ cần người chịu bán mặt mũi, thì Hùng gia nợ người một phần ân tình này, sau này nếu cần bọn ta hỗ trợ, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực."

Mạnh Du cười ha hả: "Có câu nói này của Hùng phu lang, đến lúc đó Mạnh mỗ chắc chắn sẽ không chừa cho Vương gia một con đường sống."

"Đa ta người, phần nhân tình này bọn ta nhớ kỹ." Đường Thọ gọi Hùng Tráng Sơn bê tới bốn cái bồn cầu xả nước mới, giảng giải kỹ càng cách sử dụng: "Bồn cầu này cần kết nối với đường nước ở dưới, nhờ ké ánh sáng của Hoàng thượng, cho nên ta đã mời được mấy người thợ phụ trách hệ thống thoát nước ở trong cung. Hai vị có thể mời toàn bộ người thợ thoát nước ở Đông Kinh tới, ta đoán không đến mấy ngày nữa, có lẽ Hoàng thượng sẽ phái người tu sửa lại toàn bộ hệ thống thoát nước ở Đông Kinh một lần nữa, cho nên vẫn phải tìm mấy vị thợ làm việc trong nha môn cho yên tâm."

Kim Cẩm Trình gật đầu, hai người mỗi bên chia nhau hai cái bồn cầu xả nước, vô cùng vui sướng trở về nhà.

Sau khi Kim gia và Mạnh gia lắp đặt bồn cầu, toàn bộ Đông Kinh sôi trào. Rất nhiều đại gia tộc biết bên Kim gia và Mạnh gia có quan hệ cho nên liền nhờ bọn họ mua bồn cầu giúp mình, có người còn trực tiếp gửi thiệp mời hay tới thẳng cửa.

Đây chính là thời điểm kết thân giao thiệp, cho nên Đường Thọ đương nhiên sẽ không từ chối, Hùng Tráng Sơn cũng biết tầm quan trọng của việc mở rộng mối quan hệ giao thiệp cho nên cố gắng nhẫn nại để chào hỏi làm quen, cuối cùng cũng thu hoạch được không ít.

Buổi tan triều ngày hôm đó, đám đại thần quan hệ tốt với nhau cùng đi ra, một số lão thần luôn cố chấp không chịu tiếp nhận đồ vật mới vậy mà lại đang thảo luận với nhau về cái bồn cầu xả nước gì đó.

"Ngươi không biết cái bồn cầu xả nước kia vô cùng thần kỳ, lắp đặt ở trong nhà rồi quản lý tốt sẽ không có mùi hôi khác thường gì cả, sau khi đi vệ sinh chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ có một dòng nước dội xuống cuốn hết đi, vô cùng thuận tiện luôn."

Một lão già râu tóc cũng đã bạc trắng lên tiếng nói: "Cái này sao ta không biết được, ngươi cho rằng chỉ có ngươi được Hoàng thượng coi trọng nên được triệu kiến qua sao, ta cũng được gọi qua đó. Ngay mấy ngày trước không biết ăn phải thứ gì hỏng, sau khi bước ra từ Ngự thư phòng ta bắt đầu đau bụng, nhờ có cung nhân đưa ta tới cái nhà vệ sinh xây trong nhà kia để giải quyết, ta mới biết được ở trong cung còn có thứ như vậy."

"Lần đầu tiên ông dùng có ngại không? Ta thì cảm thấy mất mặt, thứ này là do Lục lang nhà ta cầm về, trước đây chưa thấy qua bao giờ, lúc ấy vội vàng đi ngoài, kết quả sau khi giải quyết xong thì choáng váng, không biết dùng như thế nào, phải lén lút gọi Lục lang tới mới hiểu rõ."

Sắc mặt người kia ửng đỏ: "Ta cũng bị xấu hổ một phen, sau khi sử dụng xong vẫn phải nhờ cung nhân giúp ta xả nước, ngươi không biết cái mặt mo của lão già này lúc ấy cũng đỏ bừng rồi."

Cha Tống là một tiểu quan cấp Ngũ phẩm, bình thường vào triều cũng nơm nớp lo sợ không dám tham gia vào mấy cuộc nói chuyện phiếm của các đại quan, nhưng mấy ngày gần đây ông ấy toàn nghe thấy người ta nhắc tới nhắc lui vể cái gì mà bồn cầu xả nước rồi là phòng vệ sinh. Chuyện này khiến ông ấy nhớ tới vài ngày trước Đào Hoa Nguyên cũng cho xây nhà xí ở trong cửa tiệm, chuyện này rốt cuộc là thế nào, mọi người đều điên hết rồi sao.

Cho dù ban đêm đặt cái bô ở trong phòng ông ấy đã ghét bỏ có mùi dơ bẩn, mấy người này làm sao lại đặt cả nhà xí ở trong đó được chứ.

Cha Tống nhẫn nhịn nửa ngày cuối cùng không nhịn nổi phải hỏi: "Xây cái đó ở trong nhà sẽ không bị hôi sao, mùi của nó nặng đến mức nào chứ?"

Ngày thường cha Tống cũng ít nói cho nên không ai chú ý đến ông ấy, hôm nay dũng cảm lớn gan hỏi một câu như vậy, ánh mắt của mỗi người nhìn ông ấy không giống nhau, loáng thoáng có chút khinh thường. Người có thể hỏi ra câu này, nhất định là chưa sử dụng qua phòng vệ sinh mới xây của Hoàng thượng, nói cách khác không có mặt mũi trước mặt Hoàng thượng, cũng không được Hoàng thượng triệu kiến lần nào. Dạng người như vậy sẽ không ai vội vàng đến kết bạn, vô dụng.

Cũng có người cười nhạt nói: "Có người không làm quan cũng biết nó, ngay cả Hoàng thượng và quan lại toàn triều đình đều đang dùng, không lẽ ngươi còn cao quý hơn cả Hoàng thượng sao."

Mồ hôi trên đầu cha Tống lập tức chảy ròng ròng, vội vàng nói: "Ta đâu dám nói lung tung như vậy chứ, chẳng qua kiến thức của ta nông cạn, cho nên mới hỏi một chút, chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi, ha ha..."

Cha Tống toát một thân mồ hôi, hận không thể nuốt ngược câu nói này trở lại.

Cũng có người muốn tạo mối quan hệ với ông ấy, cho nên giải vây nói: "Nói đến cái bồn cầu này chính là Hùng gia ở thôn Hạnh Hoa kia bán, trên tay Hùng gia có chuyện làm ăn sản xuất giấy, chính là cái cháu trai ngươi đang quản đó, ngươi nói chuyện qua với cháu trai người là biết cái bồn cầu này là cái gì thôi."

Những người có chức quan ngang với cha Tống đã sớm muốn cái bồn cầu này đỏ cả mắt, lúc tới cửa xin mua lại không được, cho nên thoáng chốc đã vây quanh cha Tống.

"Lão Tống à, ngươi xem chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm như thế rồi, ngươi có thể nói một tiếng với cháu trai nhà ngươi, làm cho ta mấy cái đi, ta cũng không cần nhiều lắm, chỉ dăm ba cái là được rồi, đặt trong phòng cha mẹ già của ta một cái, mấy đứa bé một cái..."

"Ngươi đúng là quá đáng, ai mà không biết bây giờ bồn cầu xả nước ở Hùng gia ngàn vàng khó mua chứ, mới mở miệng đã thốt ra câu dăm ba cái rồi, nếu ngươi mà đi đặt hàng ở đó, có mà một tháng cũng chưa đến lượt ngươi đâu. Lão Tống ông đừng nghe hắn, ta không tham lam như thế, ta chỉ cần một cái thôi."

"Lão Tống, ta cũng muốn một cái."

Người lên tiếng đầu tiên sau khi nghe vậy cũng suy xét lại, nếu cứ tiếp tục đòi dăm ba cái có khi một cái cũng không được, cho nên cắn răng quả quyết nói: "Được, ta không cần dăm ba cái nữa, cứ cho ta một cái trước đi."

Nhiều năm làm quan như thế mà cha Tống chưa bao giờ được đối đãi nhiệt tình như thế này, cảnh như tinh tú vây quanh trăng sáng này có nằm mơ ông ấy cũng chẳng dám mơ tới, thế mà nó lại xảy ra trong hiện tại, mà trong tình huống này cha Tống cũng không có cảm giác vui sướng, ngược lại có nỗi khổ mà không thể nói ra.

Nếu như không xảy ra chuyện với Hùng gia đợt trước, ông ấy có thể ỷ vào thân phận của cháu trai mình để nói với Hùng gia một tiếng, ít nhiều không nói thì bọn họ cũng phải nể mặt mũi cháu của ông ấy. Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, ông ấy cũng chẳng dám chắc nữa. Thậm chí với tính cách sơ bộ mà ông ấy đánh giá về Hùng Tráng Sơn sau vài lần tiếp xúc, có khả năng cao là người kia sẽ không thèm nể mặt mình đâu.

Cha Tống có miệng mà khó mở lời, nhưng việc này lại không thể nói rõ, nếu không mấy người này sẽ nghĩ về ông ấy thế nào chứ, bị người ta nhiệt tình vây quanh như vậy, trong lòng cha Tống đã biết rõ.

Mắt thấy những người bạn kia không để ý đến phản ứng của ông ấy, vẻ mặt như quyết định chắc chắn là thế khiến cho cha Tống luống cuống.

"Cái này, các ngươi cũng sốt ruột quá rồi, việc này dù cho là cháu ta quản, nhưng các ngươi cũng biết hắn mới ngồi được vào chức Giám sát kia, vẫn còn bao nhiêu người nhìn chằm chằm đấy, nếu hắn dám ỷ vào thân phận này của mình mà muốn Hùng gia cung cấp hàng hóa cho hắn trước, sợ người có ý lại nói hắn cố ý mưu đồ lớn, ỷ thế hiếp người." Cha Tống lau mồ hôi, cảm thấy lời nói dóc này của mình cũng rất mượt: "Đứa nhỏ này phải cẩn thận từng li từng tí như giẫm trên băng mỏng, tất nhiên người làm đại bá như ta cũng không thể bắt hắn làm theo ý mình được, làm vậy không phải khiến người ta hận sao. Cho nên, việc này ta sợ là không giúp đỡ gì được rồi, thật có lỗi với các vị."

Cha Tống không dám ở lại một khắc nào nữa, sợ lại trêu chọc đến vị quan lớn nào, thì ông ấy sẽ rơi vào thế tiến không được mà lui cũng không xong.

Ông ấy vừa mới tiến vào cửa, mẹ Tống đã ra đón rồi vụng trộm chỉ chỉ mấy người thợ mới tới trong nhà nói: "Bọn hắn là do cháu trai sắp xếp tới đây, nói muốn lắp đặt cho nhà ta cái bồn cầu gì đó ở trong nhà. Người xem cháu trai của người nghĩ thế nào vậy, nhà xí ở trong nhà nhiều như vậy, còn cần phải xây lắp nữa sao. Từ khi Hùng gia kia lắp đặt nhà xí ở trong tiệm, làm sao mà mọi người đều hùa theo, có phải điên hết rồi hay không."

Cha Tống không biết nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt tái xanh không hé một lời. Vài ngày sau khi nhóm thợ thủ công sửa xong, cha Tống cảm thấy ê răng vô cùng, da mặt cả một đời đến phút cuối cùng như bị lột sạch, mất hết mặt mũi rồi.

Mẹ Tống và Tống tiểu nương tử không hiểu gì vẫn như vả thêm vào miệng ông ấy, ồn ào hét lên: "Cha ơi, cái này đúng là thần kỳ thật, trên đời có thứ tốt như vậy sao, đây đúng là cuộc sống của người giàu, chúng ta nghèo..." Đột nhiên nàng ta ý thức được mình đang nói gì, vội vàng ngậm miệng lại, hai mắt lén lút liếc qua cha Tống và mẹ Tống, thấy hai người đều bị cái gọi là bồn cầu kia hấp dẫn, không ai để ý đến lời nói của nàng ta, lúc này mới thở phào một hơi.

Một lúc lâu sau cha Tống mới gian nan mở miệng nói: "Các ngươi đã quên Hùng gia muốn xây nhà xí ở trong cửa tiệm rồi sao, nhà xí cái gì đó vốn dĩ chỉ là do chúng ta mù mờ tự bịa đặt, cái mà người ta xây tám phần chính là cái này. Lần này thì hay rồi, ta mạnh hơn cả một đời, đến già lại thành một kẻ vô liêm sỉ rồi."

Không nghĩ tới nghe vậy mà hai mắt Tống tiểu nương tử lại như tỏa sáng, vui vẻ nói: "Trời ạ, vậy thì tốt quá rồi, ta nghe nói muốn mua thứ này một cái đã mất mấy chục lượng bạc đấy, lần này Hùng gia lại phát tài, cha mau bảo đường ca gây áp lực cho hắn đi, con không tin hắn không dám cưới con."

"Ngươi đúng là ngu xuẩn." Cha Tống tức giận đến nỗi quát ầm lên với con gái, bàn tay cũng giơ lên muốn tát cho nàng ta một cái. Nhưng thấy ánh mắt sợ hãi của con gái rốt cuộc ông ấy cũng không xuống tay.

Ông ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau này yên tĩnh một chút cho ta, đừng có làm ra chuyện gì ngu dốt nữa, Hùng gia kia ngươi cũng đừng có nghĩ tới, cả đời này cũng không thể được!"

Cha Tống hận không thể tát cho mình mấy bạt tai, tại sao lại hùa theo các nàng làm ra mấy chuyện đần độn này chứ.

Cha Tống hối hận lại vô cùng xấu hổ hận không thể quay ngược thời gian lại, nhưng Hùng Tráng Sơn cùng với Đường Thọ bên này lại vô cùng sung sướng, số bạc kiếm được mấy ngày này khiến cho Đường Thọ đỏ cả mắt.

Ấy vậy mà đêm đến vẫn không biết sống chết cố tình trêu chọc Hùng Tráng Sơn, cuối cùng bị hắn đè lên giường giày vò một phen.

Đúng là không nên vuốt đuôi hùm mà, lòng Đường Thọ lạnh như tro tàn mà nghĩ, tấm thân này của cậu bị chà đạp thành bộ dạng sống không bằng chết, vậy mà lại càng kích thích Hùng Tráng Sơn tàn bạo hơn. Cuối cùng mấy lần cũng không khống chế sức lực khiến cho Đường Thọ phải thét lên thành tiếng.

Sau đó, Hùng Tráng Sơn vẫn còn đè trên người Đường Thọ, bàn tay thô ráp như lửa nóng lúc này vẫn còn nhào nặn, cả người Đường Thọ như nhũn ra, đầu óc thì choáng váng. Ngay lúc chuẩn bị thiếp đi bỗng nhiên nghe thấy trong viện bên hàng xóm cũng truyền tới tiếng kêu kìm nén, làm Đường Thọ bừng tỉnh.

Hai mắt mở to không thể tin được nói: "Đây là nhà ai, mà làm so với hai ta còn kịch liệt hơn nhỉ."

Hùng Tráng Sơn còn đang dỏng tai chăm chú lắng nghe, nhưng thấy Đường Thọ hỏi câu này thì suýt cười ra tiếng.

"Phu lang, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, tiếng kêu này không phải giống trong hoàn cảnh của ngươi mà phát ra."

Hùng Tráng Sơn nghiêm mặt nói: "Mặc dù tiếng thét kia đã cố gắng kìm nén, nhưng không có quyến rũ, ngược lại tràn đầy hoảng sợ, hàng xóm của chúng ta gặp chuyện rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.