Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 12: Ăn dấm khô



Mọi người vote cho mị nha (〃゚3゚〃)( ˘ ³˘)♥

_______

Hùng đại tẩu chờ ở bên ngoài, Hùng phụ cùng Hùng mẫu vào mật đàm cùng Đường Thọ, Hùng phụ Hùng mẫu là muốn mời Hùng Tráng Sơn đứng ra đòi cái công đạo, không phải dựa vào hai tiểu tử nhà ông, dù sao một trong hai đứa nó cũng là con rể Triệu gia, đến Nam thôn, người Triệu gia có dân thôn Nam làm hậu thuẫn, nhà ông không đòi được chỗ tốt.

Đường Thọ không có mạo muội đáp ứng, mà là xem thái độ Hùng Tráng Sơn, hắn biết Hùng Tráng Sơn cùng Hùng gia có mâu thuẫn, quản hay không quản còn phải xem thái độ của Hùng Tráng Sơn.

Hùng Tráng Sơn lạnh lùng nói:" Việc này ta có thể đứng ra, Triệu gia nếu dám dùng con gái đã gả ra ngoài để thâu tóm đồ vật Hùng gia liền phải chuẩn bị nhận một cái giá thật lớn. Bất quá, ta ra mặt, không hi vọng sau lưng có người đâm dao ta."

Hùng phụ nói:" Việc này toàn bộ nghe A Sơn, ngươi nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó, tuyệt đối không thể khiến người đè đầu cưỡi cổ. Còn đại lang, vợ hắn hắn không quản được, như vậy người a phụ này sẽ thay hắn quản giáo, nếu như tâm thật sự không ở Hùng gia ta, trong lòng xem thường chúng ta, xem thường đại lang, Hùng gia chúng ta cũng không lưu lại nàng, thả nàng đi tìm chỗ tốt hơn."

Có Hùng phụ nói câu này, Hùng Tráng Sơn liền biết nên làm như thế nào, cũng không gọi thôn dân, chỉ Hùng Tráng Sơn dẫn một nhà Hùng gia xông vào Triệu gia ở Nam thôn.

Hùng Tráng Sơn đã có uy danh tại Hạnh Hoa thôn không ai dám trêu chọc, liền không phải là hư danh. Tiến vào Triệu gia, ngay cả lời đều không nói một câu, một cước liền đá lăn mấy cái lồng hấp, điểm tâm trong nồi chưa chưng rơi lăn lóc khắp nơi. Mấy tân nương tử đang làm điểm tâm sợ đến gào lên.

Hai huynh đệ Triệu gia vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy Hùng phụ Hùng mẫu, một chút cảm thấy áy náy đều không có, trái lại kêu gào lên:" Các ngươi đây là ý gì?"

Triệu đại tẩu từ trong nhóm người Hùng gia chui ra, nhào vào trong lồng ngực huynh đệ nha nha khóc rống, phảng phất như chịu phải oan ức gì lớn lao lắm.

Triệu mẫu Triệu phụ nghe thấy động tĩnh đi ra, nhìn thấy điểm tâm nát đầy đất, nhìn thấy người nhà họ Hùng trong mắt đầu tiên là lóe lên một tia chột dạ, sau đó cảm giác ức hϊế͙p͙ Hùng gia quanh năm chiếm thế thượng phong, càng là lý trực khí kháng nói:" Hùng Tứ Hùng tứ nương tử, đại nương nhà ta đã làm sai chuyện gì khiến cho các ngươi kéo tới đánh giết tại cửa, Triệu gia không phải địa phương để các ngươi làm càn!"

Hùng mẫu cười lạnh nói:" Chúng ta làm càn, Triệu gia ngươi làm chuyện tốt đẹp gì chính ngươi còn không biết, ta không ngại bây giờ hảo hảo nói một chút, gọi các thôn dân Triệu gia đến xem nhà các ngươi đến cùng là dạng người gì!"

Triệu gia vẫn là muốn mặt mũi, tuy rằng có thể khuyến khích con gái đã gả ra ngoài mang tay nghề trở về nhà mẹ đẻ, thế nhưng đó là ỷ vào nhà Hùng gia là quả tay mềm, nhiều năm như vậy dầu nàng vê tròn giẫm nát cũng không có một chút ít kiến, liền lợi dụng chuyện lần này dù Hùng gia ăn thiệt lớn cũng không dám chạy tìm đến cửa.

Triệu phụ lập tức la rầy nói:" Hùng tứ nương tử, chớ có nói bậy, Triệu gia ta làm cái gì, chẳng hề làm cái quái gì cả!" Triệu phụ mơ hồ uy hϊế͙p͙ nói:" Ngẫm lại nhà ngươi, đại lang."

Hùng phụ hừ cười nói:" Triệu lão nhị ngươi không biết xấu hổ, làm việc không suy nghĩ, bây giờ còn dám uy hϊế͙p͙ ta. Nhà ngươi thật là hảo gia phong a, nương tử gả ra ngoài còn mang phương thức làm điểm tâm về nhà mẹ đẻ, phu gia tìm tới cửa, người một nhà lại làm ra bộ dáng như là đương nhiên, gia giáo như vậy, nương tử như vậy Hùng gia chúng ta vẫn là không dám."

Thôn dân thôn Nam sớm có nghe thấy Hùng gia Hùng Tráng Sơn ở Hạnh Hoa thôn mới mua về một phu lang có tay nghề chế tác điểm tâm, điểm tâm chút to chút nhỏ liền một đồng một khối, bán tốt hết sức. Thôn dân Hạnh Hoa thôn đều lấy điểm tâm của Hùng gia đi bán, kết thúc mỗi ngày bán có thể kiếm lời mấy chục đồng. Sớm đã có thôn dân rục rà rục rịch, muốn đi Hạnh Hoa thôn nhập hàng bán, chỉ sợ thôn dân Hạnh Hoa thôn không cho.

Sau đó nương tử Triệu gia trở về một chuyến, ở lại ba ngày, Triệu gia liền có tay nghề chế tác điểm tâm, chế ra điểm tâm giống Hạnh Hoa thôn như đúc, mùi vị cũng không khác là mấy, thôn dân Nam ôm tâm thái thử vận may mang đi bán mấy ngày, quả nhiên như lời đồn giống nhau, một ngày có thể kiếm mấy chục văn. Vì vậy, đối với phương thức làm điểm tâm của Triệu gia đều ngậm miệng không nói, xem như không biết, dù sao cũng là chuyện trong nhà người ta.

Bây giờ Hùng gia đánh tới cửa, đem sự tình đâm thủng, rất nhiều người đều bừng tỉnh, quả nhiên là như thế.

Một nhà Triệu phụ mặt trướng đến đỏ bừng, căn bản không chú ý đến Hùng phụ nói, chỉ có Hùng đại tẩu có chút ngẩn người. Hùng phụ nói cái gì, không cần nàng nữa, Hùng đại tẩu ở trong lòng liều mạng lắc đầu, sẽ không, Hùng gia sẽ không không cần nàng, không dám không muốn nàng! Không muốn nàng, Hùng đại lang đâu thể có nương tử

Hùng mẫu nói:" Ta xin hỏi ngươi, ngươi bán mấy ngày, tổn thất tạo thành mấy ngày nay các ngươi đền như thế nào?"

Triệu phụ chống chế nói:" Người nào có thể chứng minh nhà ta trộm phương thuốc của nhà ngươi, ta còn nói phương thuốc này là tổ truyền nhà ta để lại, từ trước không coi chuyện này là to tác, hiện tại mới nhớ tới....A!"

Triệu phụ đang nói liền im bặt. Một đại đao giết dê dài hơn một thước, dán vào da đầu Triệu phụ, Triệu phụ chỉ cảm thấy da đầu mát lạnh, vừa cúi đầu nhìn, trêи đất rơi xuống một bửa tóc dài.

Ngẩng đầu, một người đầy huyết tinh, khí quanh thân dùng mãnh, tráng hán hung thần ác sát nhìn chằm chằm, trong tay y nắm thanh trường đao tựa như lúc nào cũng có thể bổ xuống.



Triệu đại lang đem a phụ che chở ở phía sau, muốn cùng Hùng Tráng Sơn đánh nhau.

"Ngươi thả..."

Chỉ thấy Hùng Tráng Sơn đem Triệu đại lang nhấc lên như nhấc một con gà con giơ lên giữa không trung, Triệu nhị lang xông lên cứu đại ca gã, cầm một cây con gỗ, cảm thấy rất anh dũng, nhưng đáng tiếc chưa kịp chạy tới trước mặt đã bị Hùng Tráng sơn một cước đá bay, Triệu đại lang bị xoay mấy vòng giữa không trung rồi vứt về phía Triệu nhị lang đang muốn đứng dậy. Triệu nhị lang bị đập khụ một tiếng, thiếu chút nữa đem tâm can tỳ phổi phun ra ngoài.

"Đập cho ta!" Hùng Tráng Sơn ra lệnh một tiếng, Hùng phụ cùng Hùng tam mang theo một cái gậy gỗ đến đập đồ, Hùng mẫu cũng đem kệ bếp có mấy cái lồng hấp cũng đập phá.

Thôn dân Nam có điểm tâm Triệu gia giúp kiếm tiền cũng muốn có ý ngăn cản, Hùng đại lang mang theo một thanh đại đao đứng ở cửa, rất có khí thế một người chấn vạn người.

"Hùng Tráng Sơn ta xem có ai dám quản chuyện không đâu!"

Hùng Tráng Sơn! Đại hán vạm vỡ này dĩ nhiên là Hùng Tráng Sơn, người thôn Nam nhất thời lúng túng, không trách một lời không hợp liền đánh giết, người nào không biết Hùng Tráng Sơn thôn Hạnh Hoa đi lính giết rất nhiều người, thành bệnh, mấy ngày không giết người liền khó chịu. Nghẹn đến không chịu được, cũng chỉ có thể giết súc vật cho đỡ nghiện, nào có người nào cản, đừng nói cản, chỉ trong nháy mắt liền tan tác như chim muông, náo nhiệt cũng không dám nhìn. Giỡn à, xem trò vui cũng phải đảm bảo mình còn mạng mà về.

Hùng Tráng Sơn không kiêng nể nữ nhân, việc này mọi người ai cũng biết, nữ nhân Triệu gia không một ai dám hé răng, Hùng đại tẩu đã sợ tới choáng váng.

Đem Triệu gia đập không sai biệt lắm, Hùng phụ lúc này mới dẫn nhi tử quay lại, " Đền tiền hay là bồi mệnh."

Triệu gia lúc này không một ai dám khinh thường lời nói của Hùng phụ vội nói:" Đền tiền, đền tiền...."

Hùng phụ tại Triệu gia chưa từng được vênh vang đắc ý như vậy, lần nào ông cũng phải cúi đầu khom lưng, hào khí hỏi Hùng Tráng Sơn:" A Sơn, nhiều hay ít tiền?"

"Ba lượng bạc."

"Ba lượng bạc, a! Ba?" Hùng phụ nhìn Hùng Tráng Sơn, xác định không phải y nói sai.

"Chúng ta bán ra lợi nhuận hơn hai trăm văn, Triệu gia bán mười mấy ngày chính là hơn hai ngàn văn, còn lại một ngàn văn là Triệu gia bồi thường chúng ta phí tổn thất tinh thần!" Đường Thọ nói:" Chúng ta vì Triệu gia dạy dỗ nương tử tốt như vậy, tinh thần bị tổn thương lớn như vậy, phải bồi thường."

Phí tổn thất tinh thần là cái quỷ gì? Còn đến tột cùng nhà ai bị tổn thương tinh thần, có thể làm rõ sao?

Nhưng Triệu gia không dám phản kháng, chỉ có thể nhận mệnh, Triệu phụ cắn răng nói:" Ta đưa.."

Thu bạc xong còn chưa xong, Đường Thọ nói:" Tay nghề điểm tâm là của Hùng gia, người Triệu gia lại dám lấy nó kiếm tiền, hoặc là truyền cho người khác, bị Hùng gia biết được, lần sau đến sẽ không dễ nói chuyện như thế đâu."

Này mà còn bảo là dễ nói chuyện, vậy khó nói thì sẽ ra sao! Triệu gia không dám nghĩ, cũng không dám sinh ra ý nghĩ tiết lộ phương thuốc ra ngoài.

Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo đại để là như thế.

Hùng gia dùng dũng oai vệ, khí khách hiên ngang thoả mãn đi mất, mà Hùng đại tẩu giống như bị người Hùng gia bỏ quên, Hùng đại lang cũng không dám liếc nàng nhiều thêm một cái. Hùng gia cùng Triệu gia nháo đến cái dạng này, Hùng đại lang bây giờ không có mặt mũi mở miệng thỉnh cầu cái gì.

"Đại lang..." Hùng đại tẩu run rẩy kêu lên một tiếng, Hùng đại lang dừng lại, thống khổ nhìn về phía nàng.

Mọi người Hùng gia lúc này mới tựa nhớ tới còn có nhân vật nữa là Hùng đại tẩu.



Hùng mẫu nói:" Nếu ngươi tâm tâm niệm niệm nghĩ về nhà mẹ đẻ, vậy ngươi liền ở lại nhà mẹ đẻ đi, nhìn cha mẹ, huynh đệ, em dâu cũng đối xử với ngươi rất tốt."

Không cần nhìn, Hùng đại tẩu bây giờ liền biết, Triệu gia bị Hùng gia đập phá thành như vậy, cơn giận này không có chỗ phát tiết, đều tính trêи người nàng. Thời điểm nàng chưa lấy chồng, a phụ cùng a mẫu còn đau lòng nàng, nhưng bây giờ trong nhà còn có thêm hai đệ tức phụ (em dâu), nàng là đại tỷ đã xuất giá liền thành dư thừa, không có quyền gì ở nhà mẹ đẻ.

Trước giờ Hùng đại tẩu không muốn suy nghĩ giờ cũng đã minh bạch, dù bố mẹ có đau lòng nàng đi nữa thì có ích lợi gì, còn không phải bị hai đệ tức khuyến khích vài câu liền quên mất nàng là nương tử đã xuất giá, một khi xảy ra chuyện gì tại nhà mẹ chồng sẽ xảy ra tình cảnh lúng túng như thế nào, cũng sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng ra sao, Hùng gia có muốn nàng hay không, nàng lên làm gì?

Coi như ɖu͙ƈ Triều đối với nương tử bị hưu có khoan dung, nhưng còn phải xem lý do, như nàng mang phương thuốc của nhà chồng về nhà mẹ đẻ, đến nhà ai đều không được sắc mặt tốt!

Hùng đại tẩu bụm mặt gào khóc, hối hận đã chậm.

Triệu gia không có ai quan tâm nàng, trời lạnh như thế này, trong nhà bị đập phá như vậy, phải làm sao bây giờ a?

Trở lại thôn Hùng mẫu liền muốn đem bạc đưa Hùng Tráng Sơn, chuyện này chung quy là có Hùng Tráng Sơn ra mặt mới có thể thuận lợi như vậy, không có y, những thôn dân thôn Nam kia sẽ không giảng hoà. Từ một ý nghĩa nào đó cũng coi như cắt đứt tài lộ của người thôn Nam.

"Mẹ, ngươi mang về đi, điểm tâm là tay nghề ta dạy cho bên nhà, chính là nhà ngươi. Lần này tổn thất cũng là bên nhà ngươi." Đường Thọ nói.

Hùng Tráng Sơn căn bản không thiếu bạc, Hùng mẫu biết tính khí nhị lang, nói nhiều rồi lại cuống lên.

Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn trở về nhà họ, có chút suy tư, Hùng Tráng Sơn hỏi:" Làm sao vậy?"

"Ta nghĩ đến Tứ muội". Đường Thọ thốt lên.

"Tứ muội?" Ngữ khí Hùng Tráng Sơn thoáng chốc đầy âm trầm, phu lang hắn cư nhiên tư tưởng đến nữ nhân!

"Không...không phải ý đó." Đường Thọ sợ đến lắc đầu xua tay.

Hùng Tráng Sơn từng bước một đến chỗ Đường Thọ, mỗi bước chân giống như đang dẫm đạp lên ngực Đường Thọ, khiến trái tim yếu đuối trong lồng ngực run rẩy.

"Nói vậy là ý gì?" Hùng Tráng Sơn âm thanh trầm thấp, hai mắt híp lại, ánh mắt rơi vào trêи môi Đường Thọ, tràn ngập ɖu͙ƈ vọng nồng đậm, tư thế kia giống như một lời không hợp liền động tay chân.

Phía sau Đường Thọ là tường, không thể lui được nữa, "Ta...qua sự việc của đại tẩu ta liền nghĩ đến Tứ muội, bây giờ Hùng gia không khá giả lắm, Tứ muội ở nhà mẹ chồng sợ là cũng không khá hơn là bao. Nhi nữ xuất giá chung quy là đáng thương nhất, nhà chồng coi họ là người ngoài, nhà mẹ đẻ coi nàng là khách, thân giống như lục bình trôi. Ta không khỏi nghĩ có thể giúp nàng một chút."

Đáp án này hiển nhiên cũng không khiến Hùng Tráng Sơn thoả mãn, khoé miệng y nhếch lên thành một độ cong tàn nhẫn.

Nhẹ nhàng nói:" Phu lang, ngươi, vẫn là mơ tưởng đến nữ nhân." Hùng Tráng Sơn ngữ khí tuyệt nhiên tương phản với động tác của y, thô lỗ, hơi cúi thấp người, vác Đường Thọ đáng thương vứt lên giường gỗ.

"Đường Thọ, ngươi đời này sống là người của ta, chết là quỷ của ta, cũng chỉ có ta có thể làm phu lang của ngươi. Nơi này, cũng chỉ có thể nghỉ đến ta, biết không?" Hùng Tráng Sơn trêи người Đường Thọ động tác mãnh liệt, ngón tay chỉ điểm tại lồng ngực hắn.

"Biết...Biết..."

________

15:38"

31/5/21

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.