Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 47: Đứa trẻ bị vứt bỏ.



💖Mọi người Vote ủng hộ Mun nha❤

_____

Nữ nhi của lão phụ nhân tròng mắt xoay chuyển, không có để ý đứa bé kia, mà là tiến đến cạnh lão phụ nhân thì thầm nói:"Mẹ, ngươi còn nhớ rõ trước đây ta đã nói qua với ngươi ở bên nhà chồng ta có một đại tỷ gả đến thôn Hạnh Hoa?"

"Hạnh Hoa thôn? Cái thôn nghèo kia?" Lão phụ nhân chuyển tròng trắng mắt, ngữ khí không kiên nhẫn hỏi.

Nữ nhân nói:"Hiện tại Hạnh Hoa thôn cũng không còn là thôn nghèo của trước kia."

"Vậy có quan hệ gì với ta?"

Như thế nào không quan hệ, sao ngươi lại không chịu động não như vậy?" Nữ nhân hận rèn sắt không thành thép nói:"Ngươi ngẫm lại xem, Hạnh Hoa thôn có thể được như bây giờ là dựa vào ai, còn không phải là do tân tiểu phu lang kia. Hắn chính là một song nhi, song nhi sinh dục có bao nhiêu khó khăn, rất nhiều song nhi cả đời cũng không thể sinh được một nhi tử cũng là chuyện thường."


"Ta xem nhà đồ tể kia, thân thể khỏe như vậy, lại vừa mới thành thân, sao có thể không làm giá. Nhưng cũng đã một năm qua, bụng song nhi kia một phần động tĩnh cũng không có, ta phỏng chừng là không thể sinh."

"Ngươi nghĩ nếu hắn không thể sinh, còn không có nóng nảy sao, phu lang nhà ai mà không nóng nảy muốn sinh một nhi tử buộc lưng quần nhà chồng. Mắt thấy sinh hoạt ngày càng đi lên, mắt các tiểu nương tử hướng tới lang quân của hắn ngày càng nhiều, hắn sao có thể không sốt ruột. Lúc này nếu có hài tử đưa đến cửa, hắn còn không nghĩ đây là bồ tát đưa cho hắn đi, sau đó sẽ vui quên trời đất. Huống chi bản thân hắn là một song nhi, đối với một đứa nhỏ song nhi càng thêm thương tiếc, khẳng định sẽ hảo hảo nuôi dưỡng đứa nhỏ này."

Lão phụ nhân liền minh bạch, ý tứ của nữ nhi là muốn đem đứa nhỏ này tặng cho người, không, chính xác là vứt bỏ.


Lão phụ nhân có chút do dự:"Này có thể được không? Có thể hay không chọc phải phiền toái?"

"Mẹ, lá gan ngươi từ khi nào liền nhỏ như vậy, này thì có thể chọc phải phiền toái gì, cùng lắm là hắn không thu dưỡng thôi. Dù sao đứa nhỏ này, nhà ta cũng không muốn nuôi, liền nhân cơ hội lúc trời còn tối ném tới trước cửa nhà hắn, nếu hắn không cần, cùng lắm là coi như không thấy, hài tử bất quá cũng chỉ bị đông chết thôi, trước sau dù gì cũng phải chết, bất quá là đổi một cách chết khác." Nữ nhân nói:"Mẹ, ngươi không tưởng tượng tới, vạn nhất nếu Hùng gia kia chịu nuôi, đứa nhỏ này về sau có thể thừa kế tài sản của Hùng gia. Khi đó chúng ta đi tìm hắn, khóc lóc làm ồn, nói trước đây chúng ta gian khổ cùng đủ loại khó xử, hài tử nào mà không mềm lòng, huống chi huyết thống tình thâm. Đến khi đó chỉ cần một chút tiền trong tay hài tử, đủ cho chúng ta ăn sung mặc sướng. Nếu nhật tử của Hùng gia lại tốt hơn một chút, nhà ta cũng chính là nhà lão gia, có thể mướn nô bộc, ngày ngày ăn thịt, đó là xa xỉ cỡ nào a!"


"Này, này có thể được sao?" Tuy rằng ngoài miệng hỏi câu nghi vấn, nhưng lão phụ nhân đã bị những lời nói tiêm nhiễm không làm mà đòi hưởng của nữ nhi thuyết phục, ánh mắt lộ ra tham lam, do dự:"Ngươi xác định nhà hắn sẽ nuôi sao?"

"Ai nha, ta xác định. Ngươi không biết tân phu lang Hùng gia kia được lưu truyền là người rất mềm lòng đâu. Ngươi không biết, trong thôn bọn họ có mấy hộ lão nhân góa bụi, hắn đều cấp làm bàn kháng miễn phí, kia chính là năm lượng bạc một phô giường a. Còn có, trong thôn bọn họ có lão phụ thân có đôi mắt không tốt, không làm được may vá, Hùng gia liền an bài cho nàng làm đế giày. Tên đồ tể Hùng gia đáng sợ kia còn sợ đứa nhỏ không dùng được chày to, đặc biệt làm cho nó một cái chày nhỏ đâu."

"Đây đều là sự thật, Hùng gia lại là người mềm lòng như vậy?"
"Còn không phải sao, cho nên nếu phát hiện có đứa trẻ bị vứt trước cửa nhà, giữa trời tuyết lạnh lẽo hắn có thể không nuôi sao?"

"Khẳng định sẽ nuôi." Tức khắc lão phụ nhân mặt mày hớn hở:"Đại nương tử, ý ngươi rất tốt, chờ cháu trai ngươi về sau kế thừa gia sản Hùng gia, ra nhất định bảo hắn hiếu thảo với ngươi, cũng có thể để nhà ngươi ngày ngày được ăn thịt."

Nữ nhân dã tâm bừng bừng mà cười nói:"Ta đây liền chờ phúc của cháu trai."

Giường đất được thiêu đến nóng hầm hập, trải lên một tầng bông thật dày làm đệm giường, Hùng Tráng Sơn lại trải thêm một cái đệm da dê, da dê lông nhung mềm mại, dựa vào lồng ngực Hùng Tráng Sơn giống như đang dựa cạnh cái bếp lò, Đường Thọ cảm thấy toàn thân đều ấm áp, thực mau đã ngủ.

Tới giữa đêm, vào thời điểm trăng lên, cậu đột nhiên bị một trận đập cửa dồn dập mà bừng tỉnh.
Đường Thọ từ trong mê man mà tỉnh lại, khoác chăn nửa ngồi dậy:"Đã hơn nửa đêm còn có ai gõ cửa, hay là các tiểu lang quân hoác các tiểu nương tử đến từ Đông Kinh ra cửa?"

Hùng Tráng Sơn đã từ trong ổ chăn bò ra, y đã từng làm binh lính, đối với loại tình huống đột ngột phát sinh này, lấy tốc độ sét đánh ngang tai mặc xong quần áo, tiện tay sờ đại khảm đao để bên cạnh cánh cửa, cũng không thắp đèn nói:"Ngươi ở trong phòng chờ, ta đi ra ngoài xem xem." Nói xong liền nương theo ánh trăng, không một tiếng động mà đi ra ngoài.

Cũng không đi ra từ cửa chính, mà là xoay người nhảy lên đầu tường nhà mình, lẳng lặng bò qua, tai nghe gió thổi cỏ lay.

Không nghe được thanh âm bên ngoài, ngược lại lại nghe thấy thanh âm khóc nỉ non của hài tử vang lên, đầu tiên là khóc nhỏ nhỏ, sau đó là gào khóc, khóc đến khàn cả giọng. Hùng Tráng Sơn lại đợi một lúc, xác định không có người khác, y mới xoay người nhảy khỏi tường, từ bên trong mở cửa lớn nhà mình. Một hài tử bị đặt trong một cái giỏ tre, một cái chăn nhỏ cũng không có mà đắp, hẳn là bị đông lạnh, tiếng khóc thê lương.
Hùng Tráng Sơn cũng không đuổi theo xem ai đặt ở cửa, chỉ là bế hài tử lên rồi trở về phòng.

"Như thế nào lại có trẻ con?" Đường Thọ khoác thêm quần áo, thăm dò nhìn về phía giỏ tre.

"Là một song nhi." Hùng Tráng Sơn tùy tay cởi bỏ bộ quần áo cũ của đứa bé, lấy cái thảm nhỏ bao lấy đứa nhỏ:"Hẳn là không ai cần ném ở cửa nhà chúng ta."

Nghe được lời này, tay Đường Thọ tiếp hài tử dừng lại một chút, nhíu mày:"Chẳng lẽ là cố ý ném ở cửa nhà ta, muốn chúng ta nuôi."

"Ân."

Đường Thọ rụt tay về, không đỡ hài tử nữa:"Nhị lang, ngươi đây là đang nghĩ gì, ngươi muốn nuôi đứa nhỏ này sao?"

Hùng Tráng Sơn đem hài tử bọc kín, vụng về rung hai cái, hài tử còn đang khóc, y cũng không biết phải làm sao cho phải, giống như củ khoai lang phỏng tay.

"Ta đều nghe ngươi."

"Hảo, ý của ta là không nuôi." Đường Thọ nói:"Nhà này ném cho chúng ta nuôi, ngày mai sẽ có nhà khác, thời buổi này nhật tử nhà ai cũng không tốt, hài tử lại sinh một đứa tiếp theo một đứa, chẳng lẽ đều ném tới nhà ta, chúng ta đều phải nuôi sao?"
"Còn nữa, cha mẹ đứa nhỏ này rõ ràng là nhằm vào nhà chúng ta, rất có thể đã sớm hỏi thăm qua, chờ sinh xong hài tử lập tức đưa lại đây muốn chúng ta nuôi. Nếu là tình huống này, đợi nuôi lớn hài tử, người nhà kia nhất định tìm tới cửa, chuyện phiền toái liền ở phía sau. Ai cũng không đảm bảo được, sau khi hài tử lớn lên sẽ thân với chúng ta hơn cha mẹ thân sinh. Thế chẳng phải nhà chúng ta giúp nhà người khác nuôi lớn hài tử, mà khi hài tử lớn lại muốn hài tử dưỡng chúng ta mà vứt bỏ cha mẹ hắn?"

Loại sự tình này đời sau trên TV diễn quá nhiều, hài tử nhận nuôi chỉ muốn phụng dưỡng cha mẹ nuôi, không để ý tới cha mẹ thân sinh. Nhưng cũng có nhiều trường hợp, cha mẹ thân sinh chỉ tùy tiện khóc lóc kể lể, hài tử không chịu nổi nửa phần áy náy, cảm động cái gì cũng quên, cũng không biết vứt ơn nuôi dưỡng của cha mẹ nuôi đến phương trời nào.
Chính là đã nghe quá nhiều, dẫn tới Đường Thọ đối với việc này quá ghê tởm, tuy nói hài tử vô tội, nhưng vô luận như thế nào cũng không lôi ra được tâm tư nhận nuôi của cậu. Ngược lại cái cảm giác khoa chịu như nghẹn ở yết hầu khi bị người tính kế.

Chính yếu là Hùng Tráng Sơn còn trẻ, sau này y sẽ có rất nhiều hài tử thuộc về chính mình, vì cái gì không duyên không cớ bị nhét vào một đứa nhỏ, phải thay thế người khác nuôi dưỡng, này đối với Hùng Tráng Sơn là không công bằng. Trong tâm tư của Đường Thọ lúc này, suy xét đầu tiên vẫn là lợi ích của Hùng Tráng Sơn, lai lịch của tiểu hài tử không rõ này, có thể hay không ảnh hưởng đến tình cảm của nương tử Hùng Tráng Sơn cưới sau này? Không biết vì cái gì, khi tưởng tượng Hùng Tráng Sơn sẽ cùng tiểu nương tử khác kết hôn, trong ngực Đường Thọ lại có chút buồn, cũng không biết có phải hay không bị hài tử khác, còn đặc biệt bực bội.
Cảm giác được tâm trạng Đường Thọ đột nhiên xấu đi, Hùng Tráng Sơn lập tức nói:"Phu lang không cần phiền não, ngày mai ta liền đi tìm cha mẹ của đứa nhỏ này, ta nghĩ cha mẹ đứa nhỏ này sẽ không quá xa, chỉ ở thôn phụ cận xung quanh thôn ta. Chỉ cần hỏi thăm nhà ai gần nhất vừa mới sinh, chúng ta xem nhà ai đột nhiên mất hài tử, là có thể xác định."

"Không, như vậy quá tiện nghi cho người nhà kia, nếu là nuôi không nổi, có thể đem tặng người khác, giúp hài tử tìm một nhà tốt, như vậy mới không uổng công một đời làm cha mẹ. Hiện tại lại tùy tùy tiện tiện vứt ở trước cửa nhà người khác, liền không màng sống chết của hài tử, càng mặc kệ có người ta có nguyện ý nuôi dưỡng hay không, loại hành vi không chịu trách nhiệm này nên bị chịu trừng phạt."

Đường Thọ lạnh lùng nói:"Sáng sớm ngày mai đưa người đến nha môn, huyện lệnh sẽ truy ra, không đến phiên ngươi."
"Hảo, ngày mai ta sẽ đi nha môn." Hùng Tráng Sơn đem hài tử đặt trên giường đất, giơ tay giúp Đường Thọ dịch dịch góc chăn:"Ngươi nằm xuống đi, ta đi nấu chút nước cơm, đứa nhỏ này có thể là đói bụng."

Nhìn Hùng Tráng Sơn ra cửa, hài tử kia vẫn còn khóc, Đường Thọ chỉ có thể lọ mọ ngồi dậy ôm hài tử vào trong ngực, nhưng hài tử khóc rất to, ru như thế nào cũng không chịu nghín. Trong nhà Đường Thọ cậu là nhỏ nhất, trước lúc cậu xảy ra chuyện, cũng không có cháu trai nào, căn bản sẽ không biết dỗ hài tử.

Khi Hùng Tráng Sơn nấu cháo chín trở về, nhóm Kim Cẩn Trình trong phòng khách cũng bị tiếng khóc của hài tử đánh thức, đi ra xem là chuyện như thế nào.

Hùng Tráng Sơn đơn giản nói rõ tình huống, bọn họ liền từng người ai về phòng lấy, ban ngày đã mệt mỏi cả một ngày rồi, buổi tối còn bị đánh thức, tuy rằng là loại sự tình này, tâm tình mấy người đều không tốt nổi.
Hài tử kia khóc rất khỏe, Hùng Tráng Sơn đi bao lâu, hài tử liền khóc bấy lâu, sau Hùng Tráng Sơn uy mấy ngụm nước cơm cũng không thấy tốt hơn, vẫn khóc không ngừng. Hùng Tráng Sơn thật sự không có biện pháp, muốn ôm hài tử đi vào trong phòng bếp, đỡ phiền tới Đường Thọ. Phòng bếp lạnh như vậy, Đường Thọ đương nhiên sẽ không để Hùng Tráng Sơn đi qua, liền cùng người thay phiên nhau ôm. Hài tử kia cứ tỉnh dậy là khóc, cả một đêm này Đường Thọ cũng không ngủ tốt, khi dậy có hai cái quầng thâm ở mắt, nhưng Hùng Tráng Sơn lại không có việc gì, vẫn cứ khí định mười phần.

Hùng Tráng Sơn nói:"Thói quen ở trong quân đội, không ngủ mấy ngày cũng là chuyện thường."

Kim Cẩn Trình đi ra phòng khách, một bộ không được ngủ tốt, hắn u oán nói:"Hùng phu lang, đứa nhỏ này các ngươi tính toán xử lý như thế nào, nếu là muốn nuôi, có thể hay không lại tìm cho ta một nhà có giường đất để ngủ, hài tử này lúc khóc lúc ngủ, chúng ta thật sự không chịu nổi."
Đường Thọ vội nói:"Không nuôi, đưa cho nha môn sử lý đi."

Kim Cẩn Trình ngốc lăng, tựa hồ không dự đoán được Đường Thọ sẽ không nuôi, hắn hiện tại đã biết mấy hộ nhà có giường đất kia đều là do Đường Thọ xây miễn phí, năm lượng một cái giường còn có thể bỏ ra được, đứa nhỏ thân thế đáng thương như vậy như thế nào lại không nuôi.

"Kim lang quân, việc này là không thể được, Nhị lang sau này cũng sẽ có con của chính mình, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ có chút bất công, đứa trẻ được thu dưỡng sẽ cảm thấy mình không phải là thân sinh, cho nên mới không được cha mẹ yêu thương. Nhưng nếu như bất công đứa nhỏ, như vậy đứa nhỏ sẽ sinh ra oán hận đối với cha mẹ, chất vấn cha mẹ ai mới là cha mẹ thân sinh của nó. Mà người trong cuộc, không ai có thể đảm bảo mình sẽ không bao giờ bất công."
Kim Cẩn Trình cười hai tiếng:"Hùng phu lang ngươi nghĩ rất sâu sắc, là ta lo lắng nhiều. Bất quá, nếu ngươi muốn đưa hài tử này đi, ta đây liền đi vào ngủ bù, một đêm này hài tử vẫn luôn khóc, chúng rmta cũng không thể yên ổn mà ngủ."

"Được, chờ các ngươi tỉnh lại, ta sẽ làm đồ ăn cho các ngươi." Đường Thọ cũng trở về phòng ngủ của chính mình, còn Hùng Tráng Sơn ôm hài tử đi nha môn.

Có lẽ, nếu việc này đổi thành người khác tới báo án, tổng sẽ phải bị kéo một hồi, nhưng người tới là Hùng Tráng Sơn, sai dịch tự nhiên không dám kéo, thậm chí huyện lệnh còn tự mình lại đây xem.

Huyện lệnh mặc một thân quan phục uy nghiêm, khuôn mặt lạnh lùng, đối với bộ khoái nghiêm túc nói:"Việc này các ngươi đi theo Hùng nhị lang mà làm, cần phải tra ra manh mối. Trấn Ngọc Lâm chúng ta tuy có chút bần cùng, nhưng tuyệt đối không thể làm chuyện xấu như điêu dân ở nơi khỉ ho cò gáy. Một khi tra ra chủ mưu là ai, cần thiết phải nghiêm trị, răn đe cảnh cáo."
______

00:12"

6/12/21

Mắt nặng như đeo trì, chúc mọi người ngủ ngon 😴😴😴😴


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.