"Thái Học, ngày hôm nay không lên trên Trấn bán điểm tâm?" Trời còn chưa sáng, thôn dân Hạnh Hoa thôn đều đã dậy, bọn họ người thì vác cái cuốc, người cầm cái xẻng bước nhanh tới ruộng nhà mình, trên đường gặp phải người quen thì sẽ vừa đi vừa tán gẫu.
Thái Học sải nhanh bước chân, không ngừng lại nói:"Ngươi cũng không phải không biết, hôm nay Hùng gia chỉ có hai tiểu nương tử ở nhà, còn lại đều ra đồng."
Người nông dân đều là bán mặt cho đất bán lưng cho trời, từ xưa đến nay chỉ trông cậy vào ít đất để có lương thực lấp đầy bụng, mặc dù bán điểm tâm có thể kiếm tiền, nhưng bọn họ cũng không có khả năng chỉ bán điểm tâm không trồng trọt. Từ ra giêng đến tháng năm hàng năm, nhà ai cũng bận rộn ngoài đồng, sinh ý điểm tâm ngoại trừ những trường hợp cá biệt, trong nhà không có người thân, (không đất ruộng, không người thân) thì mới tiếp nhận.
Nhưng bọn họ không đi lên trên trấn bán, người trấn trên lại rất nhiều người muốn ăn, cho nên mấy ngày nay những người lên trên trấn bán kiếm lời được rất nhiều, cơ hồ là gấp đôi ngày bình thường.
"Ta thấy nhà Hùng đồ tể khói bếp bay lên tương đối sớm, có lẽ họ cũng ra đồng." Thôn dân hướng về phía Thái Học ám muội mà nháy mắt mấy cái.
Thôn cũng không quá lớn, nhà Hùng Tráng Sơn lại là nơi được mọi người chú ý, ngày thường thôn dân mặc kệ là cố ý hay là vô tình, đều sẽ chú ý tới Hùng gia ít nhiều. Ngay từ đầu còn không có thấy phát hiện ra điều gì đặc biệt, thời gian lâu rồi, thôn dân liền chú ý tới, khói bếp Hùng gia khác với thời gian vào bếp nhà bọn họ, bọn họ đều là ngày hai bữa cơm, cơm sáng đều là không ăn, cũng không đem khói bếp sớm nhà Hùng Tráng Sơn để ở trong lòng.
Dần dần mới phát hiện, khói bếp Hùng gia một ngày nổi lên ba lần, đó là ba bữa cơm a. Đã là ba bữa cơm, tại sao bữa sáng còn nấu sớm như vậy. Có thôn dân tò mò, lấp ló ngó xem, mới phát hiện, buổi sáng mỗi ngày, ở trong sân bận trước bận sau đều là Hùng đồ tể, tiểu phu lang nhà y lại chưa từng thấy qua. Thôn dân liền suy đoán tiểu phu lang kia còn chưa có dậy, trong nhà không có cha mẹ chồng phải hầu hạ, cũng không có hài tử cần phải chiếu cố, chỉ có một lang quân, ngủ đến mặt trời lên cao cũng không phải không có khả năng.
Nhóm tiểu bối thôn dân quay đầu nhìn cha già con thơ nhà mình, đối với suy đoán này, đã hâm mộ lại ghen ghét. Những người tuổi lớn thì không tồn tại tâm tư ghen ghét này, chỉ cho rằng Đường Thọ lười biếng, mỗi khi nhớ tới, đều ân cần dạy bảo một phen, đem Đường Thọ trở thành giáo án phản diện, răn dạy nhóm tiểu nương tử cùng song nhi trong nhà tuyệt đối không được học theo. (Đúng chuẩn câu "ngủ muộn không ai biết, dậy muộn cả làng hay" 🤣🤣
Nhà Thái Học ở gần Hùng gia, không thể tránh được bị trưởng bối răn dạy, nhà hắn nhận không ít ân huệ từ Hùng gia, các trưởng bối không phải không cảm ơn, nhưng cũng không ngoại lệ sẽ đem tấm gương Đường Thọ để dạy dỗ các hài tử trong nhà, đơn giản là thúc giục bọn nhỏ phải biết tiến lên, cũng không có ác ý.
Thái Học không để ý tới thôn dân làm mặt quỷ, thấy người nọ lấy Đường Thọ để răn dạy tiểu bối liền hừ lạnh một tiếng:"Hùng phu lang có thể so sánh với nông dân chân đất chúng ta sao? Tiểu bối nhà chúng ta không dậy sớm chút, trong nhà nhiều miệng gào khóc đòi ăn phải làm sao bây giờ. Nhà chúng ta có hậu bối nào có bản lĩnh như Hùng phu lang, ngồi ở trong nhà, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nói với đương gia là có thể kiếm bộn tiền. Nếu có bản lĩnh kia, đừng nói ngủ dậy muộn, ngược lại bảo ta hầu hạ hắn một ngày ba bữa cơm ta cũng nguyện ý."
Thôn dân ngậm miệng không lên tiếng, cũng đúng, nhà bọn họ nào có tiểu bối nào bản lĩnh được như Hùng phu lang, bọn họ coi hắn là a phụ, bọn họ làm nhi tử, xác định phải hầu hạ đến rõ rõ ràng ràng.
Tiểu bối Thái gia thầm nói:"A phụ, thời điểm trước ngươi dạy chúng ta, cũng không có nói như vậy đi."
Lúc này Hùng gia cũng ăn cơm sáng, từ ngày tới đây, cậu chưa từng dậy sớm như vậy, mơ mơ màng màng nhìn ra cửa sổ, sắc trời vẫn còn tối đen.
Hôm nay muốn đi cày ruộng, đây là việc tốn sức, sợ Hùng Tráng Sơn ăn không đủ no không có sức làm việc, Đường Thọ đều tự tay làm.
Thức dậy quá sớm, Đường Thọ cảm thấy buồn ngủ nên ăn không ngon miệng, một chén cơm còn chưa có ăn xong, Hùng Tráng Sơn đã ăn được ba chén.
Nhìn bộ dáng này của Đường Thọ, Hùng Tráng Sơn nói:"Nếu không ngươi quay lại giường ngủ tiếp đi, ngoài đồng một mình ta làm là được. Ngày trước đều là do một mình ta làm, cũng đã trải qua, cũng không kém hơn so với người khác."
"Không được." Đường Thọ nghe vậy dùng sức quơ quơ đầu, ý muốn làm cho mình thanh tỉnh một chút:"Những năm đó đều là do ngươi có một mình, hiện tại trong nhà có thêm ta, ta như thế nào có thể để ngươi tiếp tục làm một mình."
"Không ý kiến, ta có rất nhiều sức lực, chút này không tính là cái gì."
"Vậy cũng không được, nhà này là hai người chúng ta."
'Nhà này là hai người chúng ta' Hùng Tráng Sơn bị câu nói này thuyết phục cực kỳ, sâu sắc nhìn Đường Thọ một cái, dùng sức và cơm, không có tiếp tục tranh chấp.
Hai người ăn xong điểm tâm, đổ đầy hai túi nước, liền cầm theo thêm chút lương khô, dự sẵn buổi trưa ăn. Từ nhà ra đến ruộng phải đi mất nửa canh giờ, đi đi về về là mất hơn một canh giờ, quá lãng phí thời gian, tùy tiện mang theo lương khô, khi đói bụng thì ăn qua loa lấp đầy dạ dày.
Hùng gia đất rộng người thưa, tự nhiên không thể lãng phí giờ đi đường, liền cũng học theo thôn dân mang theo lương khô.
Hùng Tráng Sơn cõng sọt lương khô, đem cuốc cùng xẻng vác lên vai.
"Để ta cầm một cái đi." Đường Thọ nói.
"Không cần, đường xa sợ ngươi mệt mỏi."
"Nga."
Khi bọn họ ra cửa, chó săn trong nhà đã trở lại, nó vừa bắt đầu trở về phải cắn loạn một hồi, gọi người ra mở cửa cho nó. Một lần đem Đường Thọ đang ngủ ngon lành đánh thức, bị Hùng Tráng Sơn cho một cái tát, từ đấy liền không gọi bậy. Sau khi trở về, liền thành thành thật thật ghé vào trong viện, chờ người ra vào, nó liền đi theo vào.
Hai người đẩy cửa ra thấy nó ở cửa, Đường Thọ liền nói:"Chậu thức ăn là ta để lại cho ngươi, ngươi ăn xong liền ở bên ngoài nghỉ ngơi đi, trong nhà không có ai, vạn nhất ngươi nghịch ngợm phá hủy mất cái gì, ta không muốn đi ra ngoài làm việc một ngày, cái nhà liền bị ngươi phá hoại."
Chó săn nghiêng đầu mộng bức mà nhìn Đường Thọ, không minh bạch ý tứ của Đường Thọ.
Tên nhân loại kỳ quái này, luôn nói lời nó không hiểu, khiến nó không thể nào câu thông được, tâm chó săn đều mệt mỏi a.
Hai người ra khỏi làng, chậm rãi đi trên đường đất, Đường Thọ một bên vừa ngáp vừa nói:"Dọc theo con đường này làm sao lại không gặp ai?"
Hùng Tráng Sơn nhìn Đường Thọ thật sâu:"Khả năng bọn họ đều đã tới ruộng."
Đường Thọ khiếp sợ mở to hai mắt:"Đây cũng quá sớm đi!"
Ngươi có biết, sau lưng ngươi các thôn dân đều xem ngươi là tấm gương mà răn dạy các tiểu bối, gọi ngươi là người phu lang lười sao?
Chờ hai bọn họ đi đến mẫu ruộng cạn, trờ cũng đã sáng, rất nhiều thôn dân đều đang lao động. Đường Thọ rung đùi đắc ý mà cảm thán bọn họ dậy quá sớm, một bên mê mang mà nhìn cái cuốc không biết dùng thế nào.
Cậu muốn nói, cậu là một người hiện đại, cỏ cùng cây mầm cũng không phân biệt được, đâu hiểu phải trồng trọt như thế nào.
Hùng Tráng Sơn nhìn cậu hơi giật mình đứng im tại chỗ, không biết làm sao liền minh bạch, trên mặt không có một chút không kiên nhẫn nào, tay cầm tay dạy cậu.
Đường Thọ gật đầu, cảm thấy chính mình đã học được rồi, xách cái cuốc liền làm. Cậu chưa từng làm qua việc nhà nông, chân tay vụng về, nửa ngày không làm ra được một đoạn, mà còn đem mình mệt tới kiệt sức, cảm thấy eo lưng đều đau mỏi. Ngẩng đầu nhìn nhìn Hùng Tráng Sơn, tên gấu đại dốt nát kia đã bỏ xa cậu, cậu cắn răng một cái, liền bổ một cuốc trong tay xuống.
"Ngao.... " Đường Thọ bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm như sói tru, nguyên lai khi hạ tay, cái cuốc kia không hạ xuống đất, mà lại rơi trên mu bàn chân cậu, đau đớn khiến cậu vứt cái cuốc ra, ôm chân nhảy nhảy.
Hùng Tráng Sơn nghe thấy tiếng Đường Thọ kêu liền chạy lại nói:"Làm sao vậy, mu bàn chân đau, mau cởi giày ra ta xem một chút."
Hùng Tráng Sơn cũng không trách cứ cậu thêm phiền, ngược lại đau lòng muốn chết. Cũng không chê cậu làm việc nhà nông nửa ngày ra nhiều mồ hôi, có chút mùi, trực tiếp cởi giày của cậu.
Da chân non mịn trắng trắng không có việc gì, chính là có chút trầy ra, có chút tơ máu, Hùng Tráng Sơn không để cho cậu làm nữa.
"Nghe lời, ngươi qua bên kia ngồi cho mát, nếu có thôn dân về ngươi liền đi theo bọn họ trở về, không thì chờ ta làm xong, buổi tối sẽ cùng nhau về nhà. Ngươi không đi ra khỏi thôn được bao lần, ta sợ ngươi sẽ đi lạc."
"Nhiều như vậy nếu ngươi làm một mình biết làm đến khi nào a, không được, ta phải làm cùng ngươi."
Hùng Tráng Sơn đè lại bả vai của Đường Thọ, ấn cậu trở về chỗ ngồi.
"Sáu mẫu đất, ta cố gắng làm cũng chỉ mất hơn mười ngày." Hùng Tráng Sơn nhìn Đường Thọ, nói trắng ra:"Ngươi đi làm theo ta, nửa mẫu đất cũng cuốc không xong, nếu không cẩn thận lại bổ vào chân, vạn nhất bị thương đến gân cốt thì sẽ trở thành người thọt."
Đường Thọ cũng sợ mình chân tay vụng về tự làm cho chính mình bị thương, nhưng mà để một mình Hùng Tráng Sơn làm nhiều như vậy, cậu lại luyến tiếc.
Nghĩ tới nghĩ lui, cắn răng một cái nói:"Chúng ta mua một con trâu."
Hùng Tráng Sơn nhìn Đường Thọ hỏi:"Ngươi không phải tính toán ngày mùa qua đi chúng ta kiếm thêm tiền xây nhà trọ dân ở sao? Ta nhìn ngươi vẽ bản vẽ, chúng ta ở tại một tòa nhà hai tầng, còn muốn xây thêm một cái sân lớn chuyên môn đãi khách quý. Mặt khác xây thêm một cái khách điếm hai tầng , chiêu đãi một chút thương nhân qua lại, trong khách điếm đều phải có địa long, trong viện phải có chút hoa cỏ, núi giả nước chảy, những thứ này đều là bạc, chúng ta tính toán, có lẽ cũng chưa đủ bạc. Trâu liền tạm thời không mua, dù sao ta làm cũng đã quen."
"Không được." Đường Thọ quả quyết nói:"Bạc không đủ, chúng ta liền không kiến tạo xa hoa, cũng không thể để ngươi khổ, bằng không để ngươi khổ như vậy để xây dựng lầu xa hoa, chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi."
"Nhị lang, ngươi đau ta không muốn để ta làm việc chẳng lẽ ta có thể đứng nhìn ngươi mệt chết mệt sống." Vì để có thể khuyên được Hùng Tráng Sơn, Đường Thọ mặt dày khuyên nhủ, không chờ mình nói xong, cái mặt già đã có thể vắt ra máu.
Hùng Tráng Sơn nhướng mày:"Vậy được rồi."
"A?" Đường Thọ đã chuẩn bị cả một bụng lý do khuyên nhủ bị nghẹn trở về.
Nhìn thấy nụ cười ý vị thâm trường của Hùng Tráng Sơn khiến Đường Thọ cảm thấy lông tơ trên cổ dựng ngược, cúc hoa có chút ẩn ẩn đau.
Thôn dân không biết chân tướng nhìn họ rời đi đều đoán mò linh tinh.
"Hùng phu lang hay là đã bị hỏng chân rồi, Hùng đồ tể dẫn hắn đi khám đại phu?"
"Không có khả năng, ngươi xem lúc Hùng phu lang đi, chăn cẳng vẫn rất tốt, nếu là bị thương nghiêm trọng như vậy, sao có thể đi đường."
"Vậy vì cái gì không cuốc ruộng? Mỗi năm Hùng Tráng Sơn đều một người thức khuya dậy sớm, chỉ sợ chậm một chút, như thế nào nay mới làm một nửa đã đi rồi?"
Thôn dân đều trưng vẻ mặt không rõ nguyên nhân, ai cũng không nghĩ tới, buổi chiều đến, hai người lại dắt một con trâu trở về.
Này.... Thế nhưng lại đi mua trâu, liền có bị thương ở chân, cũng không tới mức phải đi mua trâu chứ. Năm trước, Trương lão tam trong thôn, thời điểm trồng trọt không cẩn thận làm đứt ngón chân, cũng không có đi mua trâu nha.
"Trâu này là mua mới nha." Có thôn dân thật sự không nín được hỏi lại.
Ngày thường Hùng Tráng Sơn không muốn để ý nhàn thoại của thôn dân, trước nay đều là lãnh đạm mà ân ừ hai tiếng, hiện tại thái độ khác thường, vẻ mặt ôn hòa nói:"Đúng vậy."
Thôn dân này được thái độ tốt đẹp của Hùng Tráng Sơn dọa sợ, thiếu chút nữa cho rằng mình thấy quỷ, Hùng đồ tể khi nào thì dễ nói chuyện tới vậy. Nhìn đầy mặt y đều là biểu tình 'tiếp tục hỏi ta nha', 'ta muốn khoe khoang', thôn dân xoa xoa mặt, cảm thấy chính mình nhất định là mệt đến đầu muốn hôn mê, đây không có khả năng là Hùng đồ tể, Hùng đồ tể mới không phải là người như vậy đâu.
Miệng lại theo bản năng nói:"Làm sao lúc này lại đột nhiên muốn mua trâu, ngày mùa mỗi năm, trâu so với ngày thường đều quý hơn."
Thôn dân hỏi xong, liền thấy đôi mắt Hùng Tráng Sơn vụt sáng.
Y nói:"Phu lang nói hắn đau lòng ta, đau lòng ta phải làm việc nhà nông, liền mua trâu!"
Đây là ai? Cái ngữ khí tràn ngập khoe khoang này nhất định không phải là Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn tuyệt đối không có khả năng là loại người như thế này! Người thô bạo lãnh khốc đâu? Người này nhất định là giả.
"Nhưng... Nhưng có thể mua sớm hơn, vì cái gì không sớm mua."
Bỗng nhiên, mặt Hùng Tráng Sơn liền biến trở về nguyên dạng là mặt vô biểu tình, lạnh lùng mà nhìn người nói chuyện, người này a, thật không có ánh mắt.
Hùng Tráng Sơn trừng mắt nhìn về phía người vừa hỏi, người kia liền sợ đến mức liên tiếp lùi về sau, chân mềm nhũn nghênh ngang rời đi.
Hùng đồ tể thái độ khác thường mà dừng lại phản ứng với bọn họ, thật sự chỉ là vì khoe khoang sao, liền chỉ vì câu nói kia sao?
Có trâu xác thực dùng ít sức, Hùng Tráng Sơn lại có khả năng, việc nhà nông trong nhà là người xong đầu tiên trong thôn.
Y bên này vừa mới làm xong, liền có người tới mượn trâu.
"Trâu a, để nghỉ ngơi một ngày, sau đó đưa sang Hùng gia bên kia, không biết mấy ngày mới xong. Nếu nó quá mệt mỏi, phải để nó nghỉ ngơi, trâu cũng biết mệt." Đường Thọ nói:"Nếu nghỉ ngơi xong, ngươi còn muốn dùng, một ngày ba mươi văn."
Trong thôn, nhà có trâu cho thuê đều là cái giá này, nhà cậu tự nhiên không thể chiếm tiện nghi của thôn dân. Mời người trong thôn làm giúp cũng là ba mươi văn, trâu tuy có sức hơn so với người, nhưng dẫu sao cũng là súc sinh, liền một ngày cũng chỉ ba mươi văn."
Hùng gia mua trâu vốn không phải là chuyện lớn gì, rốt cuộc nhà hắn hiện tại kiếm lời, mua một đầu trâu mà thôi, không có gì ghê gớm. Nhưng gió lớn chính là Hùng Tráng Sơn cố tình khoe khoang, việc này liền trở thành chuyện để đàm luận mỗi khi trà dư tửu hậu, thẳng tắp mà lan truyền.
Ở thôn Nam, Triệu gia nghe nói Hùng gia mua trâu, không biết nghĩ như thế nào, thế nhưng chuyển lời tới đại nữ nhi, bảo nàng đem trâu về nhà dùng mấy ngày. Hùng đại tẩu cùng nhà mẹ đẻ đã hoàn toàn lạnh tâm, đối với lời này cũng chỉ châm chọc mà cười cười, cũng không có nói qua với Hùng Thiết.
Hùng Tráng Sơn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, lại bắt đầu vội đến chân không chạm đất.
Đường Thọ muốn làm nhà trọ dân túc, Hùng Tráng Sơn nhìn bản vẽ, thế nhưng so với nhà cửa trên trấn trên còn muốn xa hoa hơn, không có một ngàn lượng bạc căn bản không có khả năng dựng lên được.
Nhưng hiện tại trong tay bọn họ chỉ có ba bốn trăm lượng, đối với người nông gia là một con số to, nhưng kỳ thực cũng không đủ nhìn.
________
17:42"
3/1/2022
💌Cảm ơn: ThanhMi5201505456
💌Cảm ơn: user75041328
💌Cảm ơn: ThanhHoapapalazi
💌Cảm ơn :thuphuong64