Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 81: Gặp được ngươi ta thực hạnh phúc



“Họ Vương.” Đường Thọ cười lạnh.

Cùng Hùng gia bọn họ có hiềm khích, lại mang họ Vương đến từ Đông Kinh, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán được là ai.

Lúc trước dòng chính của Vương gia làm việc xấu, vọng tưởng định cường thủ hào đoạt để lấy đi công thức làm ra Nha Hương, dù rằng mọi chuyện đến cuối cũng không thành nhưng hai bên đã kết thành một mối thù sống mái.

Đường Thọ ngày trước xác thật là oán giận việc này, nhưng dòng chính Vương gia chính là ở Đông Kinh, đã trải qua mấy chục năm vun đắp, căn cơ rất sâu. Lúc ấy cậu mới chỉ là một nông phu nho nhỏ của Hạnh Hoa thôn, trong tay chỉ nắm mỗi công thức làm ra Nha Hương, đặt đến Vương gia của Đông Kinh trước mặt thì chẳng khác gì mấy kẻ bán hàng rong đầu đường xó chợ, chỉ cần một ngón tay đã có thể dễ dàng bóp chết.

Dưới tình huống thực lực hai bên cách nhau xa như vậy, cậu cũng không muốn bản thân mình lấy trứng chọi đá, đến cuối cùng lại lâm vào cảnh bị người ta nghiền ép đến chết, Hùng gia đành nuốt xuống cơn tức này. Sau đó gia chủ dòng chính Vương gia lại đột nhiên biệt tăm mất một đoạn thời gian, Đường Thọ còn tưởng rằng bọn họ đã suy xét cẩn thận, cho Trấn Bắc vương cùng Quan gia mặt mũi, không định làm mọi chuyện trở nên bế tắc.

Nào biết, Đông Kinh Vương gia lại là nén cơn giận này, thời thời khắc khắc muốn xâm nhập vào Hùng gia, mang ý đồ phá hoại nhà bọn họ. Trên mặt Đường Thọ đã mất đi dáng vẻ tươi cười hiền lành như mọi khi, trở nên lạnh băng lên: “Có vài người, trước mặt là lối lên Thiên đường nhưng không muốn đi, cửa Địa ngục ấy vậy mà lại càng thích xông tới, tức là đang tự đi tìm đường chết, chúng ta cần thiết thành toàn hắn.”

Lý Tứ, Vu Thành rũ mắt nhìn trên mặt đất, quy quy củ củ mà đứng, không một câu nhiều lời.

Đường Thọ xua xua tay, “Tốt lắm, hai người các ngươi mau đi qua nhà ăn hỗ trợ.”

“Đã rõ.” Lý Tứ cùng Vu Phong lui ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn hai người là Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ.

“Nhị Lang, Vương gia cứ năm lần bảy lượt làm như vậy, thật sự là khinh người quá đáng. Chúng ta nếu như tiếp tục không để ý đến, hắn sẽ còn tưởng chúng ta sợ hắn, đã đến thời điểm cho hắn chút giáo huấn.”

Hùng Tráng Sơn ánh mắt nham hiểm mà thô bạo, lạnh lẽo đến dọa người. Nhưng lúc quay đầu nhìn về phía Đường Thọ lại như thủy triều xuống mà tiêu tán sạch sẽ, trở nên nhu hòa.

“Phu lang, hoặc bất động, hoặc một kích phải giết!”

“Ý của ngươi là khiến Vương gia hoàn toàn suy tàn, vĩnh viễn không có cách nào xoay mình?”

“Đúng vậy.”

Trên cửa phòng bị gõ ba cái, âm thanh của Hùng mẫu truyền đến, “A Sơn, A Sơn phu lang, sủi cảo đã làm xong, mau ra đây ăn đi.”

“Phu lang, chúng ta đi ăn sủi cảo trước. Vương gia, không đáng để lo.” Hùng Tráng Sơn đứng dậy mở cửa, nghiêng người lui lại để Đường Thọ ra trước rồi bản thân mới đi theo sau.

Người lớn trong nhà đang ở phòng bếp thu xếp, vội vàng dọn bàn hoặc bày chén đũa, hai đứa nhỏ liền không có người quản, lại bởi vì sắp được ăn thịt, càng là hưng phấn, ở trong phòng chạy loạn. Đường Thọ vừa ra khỏi phòng, hai đứa bé đang hăng say chơi đuổi bắt, hệt như mấy viên đạn thẳng tắp bắn về phía cậu, trong tay còn cầm hai vật sắc nhọn thật dài, vật đó được bọn nó giơ lên, vừa vặn có thể đâm đến đôi mắt của cậu.

Đường Thọ chỉ mới kịp phản ứng lại thì đã chậm, đồ vật sắc bén kia đã ở trước mắt, sắp sửa đâm vào tròng mắt của cậu.

Một đôi bàn tay to đột ngột xuất hiện, bắt lấy vật sắc nhọn kia, đoạt đi.

Hùng Tráng Sơn đi ra từ sau lưng Đường Thọ, trong đôi mắt đen kịt tràn ngập băng lãnh, biểu thị dông tố sắp kéo đến. Hai đứa nhỏ vốn là không cùng y quen thuộc, cộng thêm vẻ mặt lúc Hùng Tráng Sơn tức giận lên thì sát khí đầy mình, bọn nó trong lúc nhất thời bị dọa sợ đến oa một tiếng, liền khóc lớn.

Hùng đại tẩu đang bưng một mâm sủi cảo đem đi phục vụ khách nhân ở tiểu lâu bên kia, thấy hai đứa nhỏ đứng cạnh chân y, huhuhu khóc đến thật lợi hại..

Hùng đại tẩu vội vàng chạy tới, ôm lấy hai đứa, lúc này mới phát hiện tiểu nhi tử trong tay nắm chặt một thanh trường mâu không biết lấy ở đâu ra. Trong tay đại nhi tử tuy rằng rỗng tuếch nhưng Hùng Tráng Sơn lại cầm một thanh khác. Sắc mặt của y lúc này dù là người trưởng thành cũng phải sợ hãi, đứng ở phía sau y là Đường Thọ luôn luôn mang bộ dạng hiền hòa ấy thế mà sắc mặt trắng bệch, đầy mặt hiện lên vẻ nghĩ lại mà sợ.

Hùng đại tẩu ngay tức khắc đoán được chuyện gì đã xảy ra, nàng giơ tay đét vào mông đại nhi tử, “Các ngươi lấy trường mâu ở đâu, thứ nguy hiểm như vậy cũng dám lấy ra chơi, nhỡ đâm phải ai thì biết làm sao bây giờ?”

Đại nhi tử vốn dĩ đã sợ hãi, bị đánh liền khóc đến càng dữ dội hơn. Rất nhanh đã lôi kéo Hùng mẫu nghe tiếng mà đi đến, vừa thấy đang đánh tôn tử của bà liền bỏ hết mọi việc, vội chạy đến kéo đứa nhỏ ra khỏi tay Hùng đại tẩu rồi ôm vào trong lòng ngực. Bà la rầy nàng, nói: “Hôm nay là ngày tốt lành, ngươi đánh đứa bé làm gì, trời nóng như vậy còn chọc cho nó khóc, bị bệnh thì làm sao đây?”

Quay đầu liền ôm đứa nhỏ nhẹ nhàng dỗ dành, “Đừng khóc, Thông Thông, một lát nữa cho con ăn thịt thịt.”

“Mẹ.” Hùng đại tẩu mắt nhìn Đường Thọ, giải thích nói: “Ngươi nhìn xem, hai đứa chúng nó không biết lấy ra trường mâu từ đâu, chạy như điên, thiếu chút nữa đã đâm vào Nhị lang phu lang.”

Hùng Tráng Sơn lạnh lùng nói tiếp: “Nếu không phải ta kịp thời đoạt lấy, nó đã đâm trường mâu vào mắt phu lang ta rồi.”

Hùng mẫu ngay tức khắc trở nên xấu hổ, bà kéo tay đại tôn tử muốn thả cũng không được, mà muốn bỏ ra cũng không xong.

Hùng đại tẩu không nghĩ đến sự việc nghiêm trọng đến vậy, còn tưởng rằng là mấy đứa nhỏ cầm trường mâu nô đùa, bị Hùng Tráng Sơn nhìn đến, vì cảm thấy quá mức nguy hiểm nên mới đoạt đi. Hiện tại Hùng Tráng Sơn nói như vậy, suy xét đến chuyện quan hệ vốn không hề thân cận giữa hai nhà, nhờ công lao Đường Thọ nhiều lần hòa giải, mới có được ngày hôm nay được đến làm khách. Nếu chỉ bởi vì hành vi vô ý thức của hai đứa bé mà không được xử lý tốt, lỗi lầm đều sẽ quy đến trên đầu nàng, lại một lần nữa trở thành tội nhân ở Hùng gia.     

Vì thế nàng vội bày tỏ thái độ, la đứa nhỏ kêu nó nhanh xin lỗi, Hùng mẫu cũng cũng rất xẩu hổ mà đẩy đẩy đại tôn tử.

“Hức… Thực xin lỗi…” Thông Thông khụt khịt nói.

Đường Thọ kéo tay áo Hùng Tráng Sơn, hướng y nhẹ nhàng lắc đầu. “Cũng trách ta, ta cùng Nhị Lang sau khi săn được hươu bào đã đặt trường mâu trong bếp, không kịp cất dọn đi, nên mới bị hai đứa nhỏ lấy ra chơi.”

Đường Thọ nói: “May mắn không có làm ai bị thương, về sau này cũng đừng nghịch đồ vật nguy hiểm như vậy nữa.”

Thông Thông gật đầu, chui vào trong lòng ngực của Hùng mẫu. “Đại tẩu không phải đang mang sủi cảo sang cho khách nhân sao, mau đi đi, tránh cho chốc nữa sủi cảo đem đi đều lạnh.”

Hùng đại tẩu lúc này mới lần nữa đứng dậy, bưng mâm sủi cảo đi đến tiểu lâu bên kia. Không gian của nhà ăn quá nhỏ, không thể ngồi nhiều người như vậy được, liền đặt thêm hai cái bàn ở đại sảnh. Vu Thành, Vu Phòng chỉ trên danh nghĩa là hạ nhân của Hùng gia, mà Lý Tứ tuy rằng là người ở nhưng đã cứu Hùng Tráng Sơn một mạng. Cho nên Đường Thọ nào có phân cái gì chủ tớ, dọn cho bọn họ ngồi một bàn khác, trực tiếp để nữ nhân một bàn, nam nhân ngồi một bàn. Còn bản thân cậu đương nhiên phải ngồi ở bàn nam nhân.

“Hùng phu lang, ta thấy ngươi có việc cần cùng Hùng lang quân thương lượng, cũng không muốn đến quấy rầy, đã đem chén thịt nhỏ đi chiên, ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào?” Vu Thành chỉ vào tô thịt đã được chiên tốt, trên mặt cho chút muối, rắc tiêu lên cùng với bột ngô thù du.

Đường Thọ gắp lên một miếng nhỏ nếm nếm, lửa vừa phải, trong mềm ngoài giòn, bởi vì có cho thêm gia vị, ăn rất vừa miệng. “Không tồi, ăn rất ngon.”

Đường Thọ tiện tay gắp một miếng đặt vào đĩa của Hùng Tráng Sơn, “Ngươi nếm thử, hương vị thực không tồi.”

Hùng Tráng Sơn kẹp lên cắn một miếng, “Ừm, không tệ.”

Vu Thành cười đến sắp ngoác miệng, Đường Thọ sau đó chiêu đãi mọi người ăn sủi cảo. Hươu bào so với thịt dê hay thịt heo sẽ có mùi vị khác nhau, bản thân nó rất tanh, nhưng bởi vì Đường Thọ bỏ thêm dấm cùng rượu trộn với gia vị để khử vị tanh, nên ăn vào cũng không thấy mùi vị khó chịu. Chất thịt dai, ăn vào tương đối sực, đi kèm với một chút rau dại cùng hành thái, triệt để tôn lên hương vị thịt hươu bào.

Ăn một miếng sủi cảo nhân thịt hươu bào, lại thêm một miếng thịt chiên hoặc đồ ăn trộn đi kèm, thực sự là tuyệt phối. Hùng phụ cảm thán nói: “Tay nghề của A Sơn phu lang thật là tuyệt, ta ăn qua thịt hươu bào nhiều năm như vậy, nhưng là lần đầu tiên được ăn qua loại cách làm này, miễn bàn, thật ngon. Nếu có thể uống thêm chút rượu liền là tuyệt hảo.”

Hùng Thiết nuốt xuống miếng sủi cảo trong miệng, cười nói: “A phụ ngươi nếu như muốn uống rượu, ta đi về lấy cho ngươi, loại rượu tốt mà ta mua ở trên trấn ngươi chẳng phải vẫn luôn không nỡ uống, vừa lúc đúng dịp có đồ ăn ngon, chỉ thiếu mỗi nó.”

Hùng Thiết đứng dậy đinh đi về lấy, còn hướng Hùng Tráng Sơn nói: “Nhị đệ ngươi cũng thích uống rượu, nhất định cảm thấy có chút thiếu thiếu đi.”

“Không thể uống rượu.” Hùng Tráng Sơn cũng không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp nói.

“A?” Hùng Thiết ngẩn ngơ.

“Phu lang của ta không chịu được mùi rượu, trên người sẽ bị nổi sởi, cho nên không thể uống rượu.”

Vu Phong cũng tiếp lời: “Bởi vì cái tật xấu này của Hùng phu lang mà Hùng lang quân đã kị uống rượu, ngày thường cũng không cho phép người của nhà khách nhân uống rượu. Thậm chí lần trước Huyện lệnh đại nhân đến, biết phu lang nhà ta có chứng bệnh này sau đó cũng không uống rượu.”

“Vậy thì không cần uống, chỉ là không uống một chút rượu, nếu là khiến A Sơn phu lang bị bệnh liền khó mà xử lí được.” Hùng mẫu từ một cái bàn khác nói: “Người một nhà ăn cơm là để đoàn viên, không thể uống liền thôi.”

“Vậy không uống, không uống rượu thì chúng ta còn có thể ăn nhiều thêm vài cái sủi cảo, hôm nay liền mở rộng bụng mà ăn.” Hùng phụ nói.

“Đúng vậy, chúng ta cái chính là ăn sủi cảo, ăn đến đã ghiền.”

Tuy rằng không uống rượu, nhưng đông người, thật vất vả mới có thể tụ tập, vừa nói vừa ăn, mọi người ăn không sai biệt lắm đã gần một canh giờ. Sau khi ăn xong là mấy người phụ nhân thu dọn rửa chén đĩa, sủi cảo chẳng còn dư được mấy cái, Đường Thọ cũng không đi cho Hùng mẫu lấy, mà là nhờ Hùng Tráng Sơn cắt ít thịt hươu bào, để bọn họ mang về.

Buổi tối, Đường Thọ nằm trong lòng ngực Hùng Tráng Sơn, từ cửa sổ rộng mở nhìn về phía bầu trời đêm, sao trời lập lòe lộng lẫy, như là kim cương được điểm xuyết trên nền trời đêm, lại phảng phất tựa dải ngân hà, đẹp đến độ có chút không chân thật.

Hùng Tráng sợ nhẹ nhàng lật người, đem Đường Thọ hoàn toàn ôm vào trong ngực, “Phu lang, ngươi đang nhìn cái gì thế?”

“Ngắm sao trời.” Đường Thọ nhấc đầu, nhìn Hùng Tráng Sơn, “Nhị Lang, gặp được ngươi ta thực hạnh phúc.”

Hùng Tráng Sơn đáp lại Đường Thọ bằng mấy cái hôn rất ôn nhu. Một phen xào xạc (bản QT nó để ** nha mọi người, cười chớt) qua đi, Đường Thọ mê man chìm vào giấc ngủ, chỉ thoáng thấy được Hùng Tráng Sơn thơm thơm môi cậu, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình.

“Phu lang, ngươi là phu lang đời đời kiếp kiếp của Hùng Tráng Sơn ta, sinh là người của ta, chết cũng là quỷ của ta.”

Đêm khuya làm mộng, Lý Tứ đột nhiên từ trong giấc ngủ nhảy dựng lên rồi bừng tỉnh, khiến Uyển Tình đang nằm chung giường cũng giật mình tỉnh giấc.

“Làm sao vậy?” Uyển Tình quan tâm hỏi.

“Buổi tối ăn quá no, mơ thấy ác mộng.”

Uyển Tình nương vào ánh trăng hắt ra từ cửa sổ mà nhìn thấy loại biểu tình như muốn khóc của Lý Tứ, liền biết hắn vừa rồi sợ là mơ đến đứa con thứ hai. Đứa con thứ này từ khi đi cùng bọn họ cũng không có nổi một ngày được yên ổn, khi còn nhỏ bất quá chỉ cầu được ăn no bụng, nhưng đến cuối cùng đến tận lúc bị bán đi, nó vẫn là không hề được ăn no bụng. Càng đừng nói như tối nay, được mở rộng bụng ăn một bữa thịt no nê, bọn họ có thể có ngày hôm nay cơm ngon rượu say, ở nhà cao cửa rộng đều là nhờ đứa con này đổi lấy.

Cũng không biết đứa con thứ hai này hiện tại đang làm gì, vẫn sống tốt sao? Gia chủ có vì ngại nó tuổi nhỏ mà đối xử tử tế hơn một chút không? Nó có từng được ăn no chưa?

Nghĩ đến đứa con, lại nghĩ đến một bàn sủi cảo thịt thơm phức kia, Uyển Tình đến cùng vẫn là phận nữ nhi yếu mềm, tâm tính không cách nào kiên cường như Lý Tứ, nước mắt chảy dài xuống.

“Đừng khóc, Nhị Lang còn sống, chỉ cần nó còn tồn tại, nhà chúng ta sẽ có hi vọng được đoàn viên.”

“Chúng ta còn có thể mong đến ngày được đoàn tụ sao?”

“Đúng vậy, chắc chắn sẽ.”

Đông Kinh, Vương Tam Lang nhìn nữ nhân ở trong ngực mình ngủ say, đáy mắt hiện lên một tia phiền chán, đẩy ả ra rồi từ trên giường ngồi dậy. Gã sai vặt vốn canh giữ ở bên ngoài liền nghe được động tĩnh, vội vàng đi sang hầu hạ.

“Tam lang quân có việc gì, hơn nửa đêm sao lại thức dậy rồi”

Vương Tam Lang đối với gã sai vặt lắc đầu, ý bảo không muốn đánh thức nữ nhân nằm trên giường, thẳng đến khi hai người đã ra sân, Vương Tam Lang mới mở miệng, khinh thường nói: “Loại nữ nhân này rốt cuộc vẫn là không lên nổi mặt bàn.”

Gã sai vặt nhớ đến hôm nay lúc Vương Tam Lang đến, chân vừa bước qua cửa, nữ nhân liền khóc sướt mướt. Vốn dĩ lang quân nhà hắn ở bên ngoài nuôi nữ nhân, bất quá là để mua vui, lúc này lại đụng đến loại khóc tang này, tâm tình có thể tốt đẹp được hay sao. Lạy trời Phật, nữ nhân kia ấy thế mà còn chưa hiểu, một mực không ngừng ép hỏi Vương Tam Lang khi nào thì sẽ cho kiệu nâng ả vào cửa.

Vương Tam Lang chính là Vương gia ở Đông Kinh con vợ của vợ cả tam lang quân, ở chốn Đông Kinh này tạm như như có chút thể diện của nhà giàu. Muốn nữ nhi con nhà danh giá còn chẳng phải số ít, làm sao có thể cưới một ả nữ nhân đã bị hưu. Đến mặt mũi còn không chừa, chẳng phải là khiến Vương gia bị bôi đen.

Nữ nhân kia không biết là giả vờ ngốc hay vẫn là thật sự ngu xuẩn, không hề muốn vớt thêm bạc từ trong tay Vương Tam Lang, một lòng một dạ mơ mộng chỉ muốn được gả vào Vương gia, rốt cuộc thành công khiến Vương Tam Lang phiền chán, nay là nửa đêm bò dậy, cũng không biết còn định kéo dài đến khi nào.

Gã sai vặt đi theo phía sau của Vương Tam Lang, biết rằng có một đoạn thời gian tới có lẽ sẽ không thấy được ả nữa.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, chạm đến phần giường lạnh như băng bên người, Nhị Nương sắc mặt chợt âm trầm xuống. “Tiểu Cúc, tiểu Cúc...” Nhị Nương ngồi dậy hỏi tỳ nữ hầu hạ bên người nói: “Tam Lang hôm qua đi lúc nào?”

“Giờ Sửu.”

Nhị Nương mắng: “Ngươi tại sao không ngăn cản hắn!”

Vương Tam Lang mới là chủ nhân, nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, làm sao ngăn cản?

Tiểu Cúc cúi đầu không hé rằn, bộ dáng này càng khiến Nhị Nương thêm tức giận, phất tay quát lớn: “Mau cút xuống.”

Tiểu Cúc ra khỏi đó, nhỏ giọng nói chuyện cùng một tỳ nữ khác cũng bị phái tới hầu hạ, “Ai mắng ngươi, ngươi cũng đừng để trong lòng, ta nghe nói, nàng cũng sắp xong rồi.”

“Xong rồi?” Tiểu Cúc kinh ngạc hỏi: “Vừa mới được bao lâu, không đến hai tháng đi, Tam lang quân đã có mới nới cũ rồi sao.”

“Đã từ sớm chán ngấy ả rồi, vốn dĩ Tam lang quân của chúng ta còn rất thích vẻ đẹp như ngọc bích đó, còn có thể sủng ái ả thêm vài ngày, kết quả ả nhưng không biết quý trọng mà còn tự mình đạp đổ cơ hội, Tam lang quân tới một lần, ả liền gặng hỏi chuyện cưới vào gia môn, một chút cũng không biết dỗ dành hống người, mắt thấy không thành liền cùng Tam lang quân nháo khóc. Khóc, khóc mãi, ai sẽ không cảm thấy phiền, Tam lang quân đã chán ngấy ả đến tận cổ.”

Tỳ nữ kia nhìn trái phải, thần bí nói: “Nghe đồn Tam lang quân sắp đón dâu, phỏng chừng không đến mấy ngày nữa, sẽ phải xử lí ả.”

Lúc này người chồng trước của Nhị Nương là Cao Nhị, đang bận rộn với chuyện làm ăn bán mì đến đầy mặt rạng rỡ, mấy vị khách đến ăn mì đa số là thư sinh hoặc tương đối khá giả tiểu lang quân cùng tiểu nương tử.

“Cho ta một chén mì ăn liền, trứng, chân giò hun khói, mực cùng tôm lớn mỗi thứ một phần, lấy nhiều như nhau.” Người đến ăn sạp này chủ yếu là muốn ăn mì ăn liền, hướng người đi cùng nói: “Ngươi lấy thêm chút đồ ăn đi, nếu không thì cùng ta ăn giống như vậy.”

“Được thôi, ta cũng chưa ăn qua, liền lấy một phần giống như ngươi đi.”

Người đi cùng nói: “Bất quá mì ăn liền này có thật sự ngon đến thế, ngươi đã cất công kéo ta đi từ đầu nam đến đây, chân đều muốn mỏi.”

“Ngươi đó nha, ăn rồi sẽ biết, đi đường xa như vậy nhưng đều đáng giá.”

“Thật sự ăn ngon như vậy?”

“Thật ăn ngon như vậy.”

“Khách nhân, mì ăn liền đã đến.” Cao Nhị cười ha hả mà bưng lên mì, còn chưa kịp nhìn thấy món ăn này tròn méo ra sao, người bạn kia đã ngửi được một cổ mùi thơm phức nồng đậm, nhịn không được hít một hơi thật sâu, thở dài: “Thơm thật.”

“Thơm lắm đúng không?”

“Ừ”. Người bạn cúi đầu nhìn trên mặt của chén mì, sợi mì vàng óng uốn lượn nằm trong nước dùng màu đỏ, trên đó còn bỏ thêm trứng gà cùng chân giò hun khói, ít hải sản cùng tôm, càng nhìn càng khiến người ta thêm thèm. Hắn gấp không chờ nổi mà nếm một ngụm, sau đó liền không thể dừng lại được, cho đến tận khi một chén mì đã ăn xong, bụng phình lên, mới kinh ngạc phát hiện mình vậy mà đã ăn đến sạch sẽ.

Người bạn đi cùng hắn lúc này cũng bỏ đôi đũa xuống, trong chén đồng dạng một chút cặn cũng không còn.

“Như thế nào, ta đã nói là ăn ngon mà.”

“Ăn ngon, thật là ngon quá, ta đã ăn qua nhiều loại mì sợi tẩm gia vị nhưng chưa có cái nào có thể thơm đến thế. Ngươi cũng thật là, đồ ăn ngon như vậy mà không nói sớm cho ta biết.”

“Chậc, ta cũng là mới biết thôi, không phải đã dẫn ngươi đến sao.”

Nghe khách nhân nói chuyện ồn ào nhốn nháo, trên mặt Cao Nhị lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.