Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 86: Trứng Thực



Editor: Gấu Gầy

"Nhị lang, ta định mở một quán nướng." Đường Thọ dựa vào gối mềm, nhấm nháp ly đá bào nói: "Thì Là là một loại gia vị tuyệt vời cho món nướng, có nó thì món nướng mới có hồn. Ở trước mặt nó, những thứ các người ăn trước đây không thể coi là thịt nướng."

Khi nhìn thấy Thì Là, Đường Thọ đã nảy ra ý tưởng này, mặc dù món nướng có hại cho sức khỏe, nhưng không thể phủ nhận nó thực sự rất ngon. Nhìn những quán nướng san sát trên đường phố, đến buổi chiều gần như chỗ nào cũng đông khách, nhất là vào mùa hè, mời bốn năm người bạn, dựng bàn ngoài trời ăn uống, thực sự là một thú vui. Mà sức hút của nó chính là có thể ăn liên tục nhiều ngày mà không chán, cách một thời gian không ăn lại thèm không chịu nổi.

Nhưng Hùng Tráng Sơn không mấy quan tâm đến chuyện làm ăn của Đường Thọ lại nhíu mày, làm như không muốn.

"Sao vậy Nhị lang? Chẳng lẽ quán nướng này phạm vào điều gì cấm kỵ?"

Hùng Tráng Sơn nhìn Đường Thọ thật sâu, con ngươi nặng nề nói: "Phu lang, ngươi chỉ cần nấu cơm cho ta là được, không cần nấu cho người khác."

Hóa ra Gấu Ngốc này nghĩ rằng cậu phải tự mình làm bếp, nhưng lòng chiếm hữu của Gấu Ngốc lại quá mạnh mẽ, không muốn người khác ăn cơm cậu nấu. Không hiểu sao, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến mức này cũng không khiến Đường Thọ cảm thấy bị bóp cổ không thở nỗi, ngược lại trong lòng giống như có suối nước nóng tràn qua, vô cùng ấm áp, càng làm cậu cảm thấy Hùng Tráng Sơn thực sự quá đáng yêu.

Có lẽ liên quan đến việc Hùng Tráng Sơn không thích nhưng không ép buộc cậu không được làm. Giống như hắn không thích chỗ đông người, ghét ồn ào, nhưng vì cậu mà chịu mở nhà trọ.

Đường Thọ đặt ly đá bào lên bàn, nhẹ nhàng lăn một vòng đến bên cạnh Nhị lang, gối lên đùi hắn.

"Nhị lang, không phải ngươi cho rằng ta sẽ đi làm đầu bếp nướng chứ. Đầu bếp nướng rất vất vả, mỗi ngày hun khói lửa đốt, cả đêm nướng hơn trăm ngàn xiên thịt, bị khói hun, lâu ngày ngửi mùi thịt nướng còn thấy buồn nôn. Ẩm thực là để thưởng thức, chứ không phải để hành hạ mình. Hơn nữa, hàng ngày ta ngủ thẳng giấc đến giờ Tỵ, người trong làng và mấy người buôn bán sau lưng đều nói ta lười, ta lười như vậy làm sao có thể tự mình làm đầu bếp nướng vất vả, hơn nữa nhà chúng ta cũng không thiếu tiền."

Đường Thọ mày mắt cong cong, duỗi ngón tay chỉ vào ngực Hùng Tráng Sơn, tươi cười nói: "Điều gì khiến ngươi hiểu lầm, cho rằng ta sẽ chăm chỉ như vậy."

Hùng Tráng Sơn không thể chịu đựng được sự quyến rũ của Đường Thọ, nắm lấy ngón tay cậu, vuốt ve, "Ngươi không cần phải chăm chỉ, việc nhà ta có thể làm hết, ngươi đã rất tốt rồi."

Đôi bàn tay mềm mại của Đường Thọ bị Hùng Tráng Sơn nắm chặt trong tay, vết chai ở lòng bàn tay cọ qua, một dòng điện tê dại chạy thẳng đến xương cụt, trong nháy mắt Đường Thọ liền mềm nhũn cả người. Nhìn vào đôi mắt Hùng Tráng Sơn nổi lên hơi nước, hai má ửng đỏ, cả người toát lên thần sắc mê người.

Yết hầu Hùng Tráng Sơn lăn lên lăn xuống, thèm thuồng.

Vu Phong từ trên lầu đi xuống, mặt đỏ bừng. Tống Vinh Quang ngồi trên ghế mềm dưới lầu chờ đợi hỏi: "Sao ngươi xuống nhanh thế, Hùng phu lang nói gì, tối nay có nướng thịt không?"

Từ sau bữa nướng hôm qua, Tống Vinh Quang đã hoàn toàn bị kỹ năng nấu nướng của Đường Thọ chinh phục, hôm nay thức dậy chỉ muốn ăn đồ nướng, nhìn những thứ khác đều không có khẩu vị.

Nhưng mặt Vu Phong càng thêm đỏ, như muốn rỉ máu đến nơi, ánh mắt lảng tránh, giọng nói không rõ ràng: "Chắc là được?"

"Chắc là được là sao? Ngươi không hỏi Hùng phu lang à?" Tống Vinh Quang thở dài nặng nề: "Ta không phải là người chỉ biết có ăn, chỉ là ngày mai ta phải đi rồi, sau này khó có cơ hội thưởng thức trù nghệ khiến người ta kinh ngạc nhớ mãi như Hùng phu lang, nên mới mặt dày mày dạn nhờ ngươi hỏi giùm một tiếng."

Thật không phải hắn cố ý làm khó dễ, không hỏi giúp, hơn nữa trên người Tống Vinh Quang còn có chức quan Giám ti, hắn càng không thể làm trái ý, chứ đừng nói cho cố ý làm khó dễ. Thực sự là không tiện, cả Hùng phu lang và Hùng lang quân đều không tiện! Hắn dám thề nếu như hắn vừa rồi gõ cửa bước vào, làm gián đoạn chuyện tốt của Hùng lang quân, ngày mai trên bếp nướng sẽ là thịt người, thịt của hắn!

Nhưng chuyện này phải nói thế nào với với Tống Vinh Quang đây, không thể nói thẳng là Hùng lang quân và Hùng phu lang nhà ta đang tò te tú tí, đợi một canh giờ sau rồi mới hỏi được.

Nín nhịn một hồi, cuối cùng nén ra một câu: "Lang quân và phu lang nhà ta kết hôn gần một năm rồi, vẫn chưa có con, có lẽ đang vội."

"Hả?" Tống Vinh Quang há hốc mồm bối rối, hoàn toàn không biết Vu Phong nói những lời này có ý gì, còn tưởng lấy cớ không thành tâm để đuổi mình đi, không nhịn được mà tức giận nói: "Điều này có liên quan gì đến việc ăn tối. Bọn họ không có con cái sốt ruột, chẳng lẽ buổi tối cũng không màng ăn cơm, ngươi không thể hỏi họ một tiếng sao, không thể hỏi họ..."

Đột nhiên, Tống Vinh Quang dừng lại, hình như... hình như nếu sốt ruột muốn có con, sẽ diễn ra một tình huống không thể vào hỏi được!

Vu Phong nhìn thấy nét mặt Tống Vinh Quang từ từ đơ cứng, cuối cùng đóng băng ở một biểu cảm cực kỳ phức tạp, Vu Phong cũng không biết đó là biểu cảm gì.

Im lặng một lát, Tống Vinh Quang ngơ ngác quay đầu nhìn Vu Phong, dường như muốn hỏi "làm ơn hãy nói cho ta biết, không phải như ta nghĩ". Nhưng Vu Phong vẫn làm hắn thất vọng, nặng nề gật đầu.

Tống Vinh Quang chỉ vào mặt trời chói chang bên ngoài, không thể tin được nói: "Ban ngày ban mặt thế này, mà... mà..."

Hắn cứ vậy không nói tiếp được câu sau.

Tống Vinh Quang xem ra vẫn còn may, Hùng Tráng Sơn cuối cùng cũng để lại hơi thở cho phu lang nhà hắn, đến bữa tối Đường Thọ vẫn bò dậy được.

"Hùng phu lang, buổi sáng hôm nay Tống lang quân đã đến, nói ngày mai hắn phải đi, muốn hỏi ngươi tối nay có thể nướng thịt không?" Tống Vinh Quang dù sao cũng là một Giám ti, Vu Phong không dám giấu giếm. "Lúc đó ngươi và lang quân có chút không tiện, ta liền..."

Đường Thọ ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Vu Phong không cần nói tiếp, cậu đã biết. Tất cả đều tại Hùng Tráng Sơn, con gấu ngốc kia luôn động dục không phân biệt mùa vụ, thời gian hay địa điểm.

Cậu tức giận trừng mắt nhìn con gấu kia một cái, nhưng con gấu kia lại tỏ ra vẻ mặt đương nhiên, vẫn là ý tứ: chúng ta là mối quan hệ hợp pháp chính đáng, chuyện đó không phải là việc nên làm sao!

Nhưng dù mối quan hệ có chính đáng hợp pháp đến đâu, bị người ta bắt gặp thì cũng không khỏi xấu hổ.

Thôi, nói chuyện này với con gấu ngốc có da đầu dày hai thước cũng như không.

Đường Thọ quay đầu hỏi Vu Phong: "Nguyên liệu đã mua chưa?"

Vu Phong lắc đầu: "Không biết ngươi và lang quân... e hèm... nên ta không có mua."

Đường Thọ không hỏi nữa, suy nghĩ một chút bảo: "Ngươi nói với Tống giám ti một tiếng, tối nay vẫn ăn đồ nướng, nhưng không nướng thịt, đổi qua ăn cái khác."

Mắt Vu Phong lập tức sáng lên, lại có đồ ngon, vội vàng chạy đi thông báo cho Tống Vinh Quang.

"Vu Thành, ngươi vào thôn đổi thêm một ít trứng gà đi."

Vu Thành hỏi: "Hùng phu lang, không phải nói tối nay ăn đồ nướng sao, không giết cừu, sao lại cần trứng gà?"

"Tất nhiên có công dụng, lần này gọi là đồ nướng cũng được, mà nói không phải đồ nướng cũng không sai. Tóm lại ăn ngon là được, ngươi cứ đi đổi đi."

"Vậy cần bao nhiêu? Trong nhà còn có mười quả trứng gà."

"Đổi khoảng bốn mươi năm mươi trứng, chúng ta có nhiều người như vậy, sợ là không đủ ăn." Đường Thọ lại nói: "À, xem nhà nào trong thôn có bắp cải thì đổi về hai cái."

Vu Thành bận rộn chạy ra ngoài đổi đồ ăn. Trong sân nhà mỗi hộ dân trong thôn đều trồng một số rau cải, nhà Hùng Tráng Sơn cũng trồng một ít, nhưng chỉ là những loại thông thường, còn bắp cải thì không có.

"Nhị lang, ngươi đi ra sông nhỏ cắm mấy con cá diếc đem về, cần một con to và vài con không quá nhỏ."

Hùng Tráng Sơn cầm cây lao rồi đi ra ngoài.

Một lát sau, Vu Thành đổi được một giỏ trứng gà, Đường Thọ đập mười quả trứng vào một cái chậu nhỏ, sau đó thêm một ít muối nở vào khuấy đều cho đến khi màu sắc chuyển thành màu hơi nhạt.

Vu Thành và Vu Phong chưa từng thấy cách làm này, còn tưởng rằng phu lang nhà bọn họ muốn hấp trứng gà, liền nói: "Hùng phu lang, hấp nhiều trứng gà như vậy sợ rằng không ăn hết được, không bằng để dành làm món ăn khác."

Nhưng Đường Thọ lại kiêu ngạo và tự hào nói: "Ta sẽ làm những món ăn thông thường như vậy sao, các ngươi cứ chờ xem, món này làm xong đảm bảo các ngươi sẽ thấy thơm ngon đến mức rụng răng. Không phải ta khoác lác, nếu không có ta, các bạn có lẽ sẽ khó mà thưởng thức món ngon này được."

Điều này Vu Thành và Vu Phong không dám tranh luận, ngay cả một lang quân đến từ trấn lớn như Vu Phong, cũng coi là đã thấy nhiều biết rộng về ẩm thực, nhưng từ khi đến Hùng gia, chỉ cần phu lang nhà hắn ra tay, chắc chắn sẽ làm ra những món ngon mà hắn chưa từng thưởng thức.

Vu Thành và Vu Phong vội vàng giúp đập trứng, Đường Thọ hướng dẫn cho thêm một lượng muối nở vừa phải, trứng đã khuấy đều được đựng trong chậu, đặt lên nồi hấp.

Món ngon mà Đường Thọ muốn làm, đừng nói ở đây chắc chắn không có, mà ngay cả trong tương lai, không phải chỗ nào cũng có.

Đó chính là một món ăn phổ biến ở miền Bắc - Trứng Thực.

Trứng thực ở miền Bắc thường là trứng gà bị nứt từ trại gà không bán được làm thành, cũng có trại trứng gà chuyên môn làm trứng thực, phương pháp đều giống nhau. Chỉ là trứng thực của trại trứng gà được làm bằng máy móc chuyên môn, đục một lỗ nhỏ trên vỏ trứng gà, sau đó đổ muối nở vào bên trong, lắc đều. Trứng thực làm như vậy có thể đảm bảo hình dáng nguyên vẹn của trứng, trông đẹp và dễ bán hơn.

Trước đây khi Đường Thọ đi chơi ở nông trại, gần nông trại đó có một nhà máy trứng thực, dẫn đến nơi đó khắp nơi đầy sạp trứng nướng, Đường Thọ ăn thử và thấy rất hợp khẩu vị, khi rời đi còn mua rất nhiều. Sau lần đó, cậu bị mê món trứng thực, tìm kiếm trên mạng một trăm cách làm trứng thực, tình cờ thấy nhiều người dùng nói rằng trứng thực hiện nay cũng có loại được đổ công nghiệp, không tốt cho sức khoẻ. Đường Thọ thấy rất sợ hãi, nên tự học làm trứng thực trên mạng.

Chưa đến một giờ đồng hồ, trứng thực đã được hấp chín, trứng thực hấp ra có màu xanh nhạt, màu xanh này không hề xấu, mà trông rất hấp dẫn.

Vu Thành ngốc nghếch hỏi: "Hùng phu lang, trứng gà này sao lại bị trúng độc, xanh hết rồi."

Đường Thọ vỗ mạnh vào đầu, bảo hắn biến đi. Lúc này, Hùng Tráng Sơn đã cắm được cá mang về, Vu Thành tiếp tục hỏi: "Không phải là nướng sao, vì sao còn cắm cá?"

Đường Thọ đã quá mệt mỏi để trả lời hàng vạn câu hỏi "vì sao" của hắn, bèn sai hắn ra ngoài đốt lò. Không cần Đường Thọ phải nói nhiều, Hùng Tráng Sơn đã chạy đi làm cá, sau đó đưa cho cậu.

Vẫn là Nhị lang của mình tốt nhất, ít nói lại giỏi việc, Đường Thọ càng nhìn Hùng Tráng Sơn càng thấy vui vẻ, Nhị lang như vậy làm sao mà không thích cho được.

Cá lớn thì Đường Thọ định làm thành cá viên, cá viên ở thời sau thường được làm từ cá chình hoặc cá nước ngọt, nhưng cũng tùy theo khu vực. Ở đây không có những loại cá đó, dùng loại khác cũng được.

Hùng Tráng Sơn đã nạo sạch thịt cá, Đường Thọ thêm chút bột, nặn thành từng viên, cho lên nồi hấp, cá viên hấp chín là có thể ăn được. Trước tiên lấy vài viên nhét vào trong miệng Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn nhai vài cái gật đầu, Đường Thọ mới ra hiệu cho Vu Thành và Vu Phong mỗi người thử một ít.

"Rất ngon, rất tươi, nhưng không có mùi vị gì." Vu Thành đánh giá một cách thành thật.

"Không thêm muối, tất nhiên không có vị mặn nhạt. Vốn cũng không phải để ăn ngay, những thứ này đều dùng để nướng." Đường Thọ hỏi: "Lò đã nướng được chưa?"

Vu Thành gật đầu, "Được rồi."

Đường Thọ chuyển nguyên liệu ra sân. Trứng thực mà cậu muốn làm không phải dùng que gỗ xiên lại để nướng, mà là dùng một loại lò sắt hình tròn, trên đó đặt một cái rãnh sắt hình vuông hàn thành có khoảng cách đều nhau.

Bây giờ nhà không có lò chuyên nghiệp để nướng trứng thực, Đường Thọ tạm thời dùng lò nướng. Trên lò nướng có tấm kẹp sắt, dùng để nướng khoai tây, nấm tươi, cải dầu và những thứ khác, bây giờ Đường Thọ dùng nó để nướng trứng thực. Chỉ là cái kẹp sắt quá nhỏ, mỗi lần chỉ có thể nướng được một ít trứng thực.

Nướng bắp cải trước, tùy ý xé bắp cải ra, miếng đừng quá to, cũng đừng quá nhỏ là được. Sau đó rắc muối lên bắp cải, muối có thể làm cho bắp cải nhanh chóng mất nước, còn có thể khiến bắp cải khó thấm gia vị dễ thấm hơn. Sau khi bắp cải héo chín, lấy ra để sang một bên để đó.

Trứng thực cắt thành miếng nhỏ đem xào, sau khi các mặt của trứng thực chuyển từ màu xanh sang màu vàng nâu là được, lúc này mới đem bắp cải và trứng thực xào chung, cho cá viên và chân giò hun khói còn lại từ hôm qua vào, xào qua xào lại hai cái, dùng cọ quét lên nước sốt thù du lúc trước đã làm, rắc thêm muối và gia vị là hoàn tất.

Tống Vinh Quang vừa thay quần áo chạy đến, ban đầu thấy không phải là xiên thịt cừu cảm thấy rất thất vọng, nhưng ngửi thấy mùi thơm của trứng thực, lập tức lại thèm ăn. Bữa tiệc nướng hôm qua đã làm cho Giám ti đến từ Đông Kinh phải nể phục, không dám coi thường món ăn ngon do Đường Thọ làm ra.

Món trứng thực nướng đầu tiên đương nhiên phải để Hùng Tráng Sơn ăn trước, Đường Thọ làm những thứ này không phải để nịnh nọt một Giám ti đến từ Đông Kinh, mà là để cho Nhị lang nhà cậu được thưởng thức nhiều món ngon hơn, còn vị Giám ti này chỉ là ăn ké mà thôi.

Tuy nhiên, vào những lúc như thế này cũng không thể để một người có chức quyền như Tống giám ti dòm miệng Nhị lang, như vậy không tốt, cậu đưa trứng thực cho Hùng Tráng Sơn rồi cười nói: "Nhị lang, mời Tống giám ti ăn trước."

Hùng Tráng Sơn nhận lấy món ngon, làm chủ nhà, hắn dùng đũa thưởng thức miếng đầu tiên, sau đó Tống giám ti mới ăn miếng thứ hai.

Dù sao đi nữa, món ngon do cậu làm ra, Nhị lang nhà cậu nhất định phải là người đầu tiên thưởng thức.

- ---------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.